Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

"Vận Nhi, tối nay là cung yến ngươi không thể ăn mặc như vậy được."

"Nương, ta thấy cũng không tệ lắm đâu." Thư Yên ngồi trước gương vừa chải tóc vừa nói.

"Ngươi quên mục đích của chúng ta đến cung yến tối nay sao?" Tuyết di nương bất đắc dĩ đi đến bàn trang điểm ngăn Thư Yên lại.

"Mục đích?" Thư Yên nghi hoặc hỏi.

"Yên tâm, nương sẽ làm mọi cách giúp ngươi đạt được ước nguyện." Tuyết di nương thấp giọng nói. "Trước mắt Tiêu Dao Vương cũng tới, nương đã phái người chuẩn bị một món lễ vật lớn đưa hắn, thỉnh hắn vì ngươi luyện một viên Tẩy Tủy đan."

"Tẩy Tủy đan?" Thứ này nàng đã sớm ăn xong, ăn thêm một viên nữa cũng chẳng có tác dụng là bao.

"Đúng vậy Vận Nhi, Tẩy Tủy đan rất quý giá có thể nói một năm chỉ có một cơ hội để luyện chế. Nhiều năm như vậy cũng chỉ có 2,3 viên đan dược thành công mà thôi. Với thiên thú của ngươi, nếu như có thể dùng Tẩy Tủy đan, chỉ cần mười năm nhất định có thể tiến vào cảnh giới Cửu Tinh triệu hoán sư. Đến lúc đó, ngươi sẽ là nữ Cửu Tinh triệu hoán sư đầu tiên của Nam Dực Quốc." Tuyết di nương càng nói càng hưng phấn.

"..." Một viên đan dược thôi đã làm nương nàng mãn nguyện như vậy rồi? Thư Yên không đành lòng phá vỡ giấc mộng của Tuyết di nương. Nếu mà cho bà biết, nàng đã ăn Tẩy Tủy đan, hơn nữa còn không dưới một viên có bị sốc không nữa.

Nói đến Tẩy Tủy đan, Thư Yên có thể nội trong một tháng tấn cấp trở thành Bát Tinh triệu hoán sư cũng không thoát khỏi nó công lao.

Đó là vào một ngày đẹp trời trăng thanh gió mát, sau khi đã thu thập đủ các loại dược liệu cần thiết để luyện chế Tẩy Tủy đan. Thư Yên ngồi ngay ngắn trong sơn động trong rừng rậm Phù Quang, lôi ra Tử Linh Dược đỉnh-  khế ước linh hồn lò luyện đan kiếp trước của nàng. Do là khế ước linh hồn cho nên kiếp này nó cũng theo nàng đến.

Sau khi luyện trong vòng ba ngày ba đêm cuối cùng cũng thành. Bên trên dược đỉnh trôi nổi những viên Tẩy Tủy đan óng ánh dịch thấu. Lúc đó vì vội vã tăng lên thực lực nàng cũng không đến kỹ xem bao nhiêu viên liền tọng hết vào trong miệng. Kết quả là... ha hả, bị tra tấn cả về linh hồn lẫn thể xác trong suốt một tuần.

Nhớ lại lần đó không khỏi khiến Thư Yên rùng mình. Từng trận răng rắc tiếng xương cốt gãy phá rồi lại lập vang lên liên tục không kể ngày đêm. Khi đau đớn kết thúc cũng là lúc trên người nàng không còn khối thịt nào hoàn hảo, máu cùng tạp chất quyện vào nhau thành một chất lỏng sền sệt đen đặc tỏa ra mùi tanh hôi nồng đậm.

Tiểu Ngọc lúc đó luôn miệng mắng nàng làm càn, không biết để ý đến sống chết.

Nàng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, đan dược nàng luyện ra chẳng lẽ nàng lại không khống chế được dược vật trong nó? Nàng đã tính kỹ rồi, thân thể này tuy yếu ớt nhưng dù nuốt hơn chục viên Tẩy Tủy đan vẫn chưa thể vì dược tính quá mạnh mà nổ tan xác chết được. Chỉ là đau hơn so với ăn một viên Tẩy Tủy đan vài trăm lần mà thôi, chịu được qua đi thì không sao rồi.

"Tiêu Dao Vương là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng, hắn nhất định sẽ đáp ứng luyện đan." Nói rồi Tuyết di nương vỗ vai nàng, an ủi. "Vận Nhi, ngươi nên đối tốt với tên phế vật kia vài hôm. Phải biết nhẫn nhịn thì mới thành đại nghiệp được."

"..." Từ khi nào một luyện dược đan tông sư như nàng lại chật vật đến độ cúi mình đi xin một viên đan dược cấp thấp của kẻ khác rồi? Đang muốn mở miệng từ chối, dư quang thấy Tuyết di nương cầm một bọc châm vàng đính đầy đá quý mã não chuẩn bị cắm về phía đầu nàng. Thư Yên nhanh nhẹn lắc mình một cái trốn thoát. "Nương, ngươi định làm gì?"

Tuyết di nương nhìn nàng nháy mắt, sau đó cười cười nhéo nhéo gương mặt phấn nộn phì đô đô của nàng. "Tất nhiên là làm ngươi trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý tối nay rồi. Ngoan, đừng nháo!"

"..." Khóe môi Thư Yên co rút, nương ta cảm thấy việc này thực sự không cần thiết. Hảo sao~

Nhìn một đám áo quần lòe loẹt khi, Thư Yên nuột nuốt nước miếng. 

Thành thực mà nói những bộ đồ này đều là những thứ kẻ có tiền mới có thể mua được. Nhưng Thư Yên từ trước đến nay đều ăn mặc tùy tiện, thậm chí nói một cách thô tục là dù có đẹp đẽ quý giá hay áo rách quần manh trong mắt nàng cũng chỉ là một tấm vải che thân mà thôi. Mà nếu đã là một tấm vải che thân thì điều quan trọng nhất là mặc lên phải thoải mái rồi.

Những bộ đồ này quá xa hoa lại rườm rà, làm nàng thấy cay đôi mắt. Còn có đống đồ trang sức kia nữa, nàng còn hoài nghi sau khi nàng đeo lên không cẩn thận cái cổ liền răng rắc.

"Phải rồi, trong hội đấu giá hôm nay nương có mua cho ngươi cái này." Tuyết di nương như sực nhớ ra điều gì liền lôi một vật từ trong túi trữ vật ra.

"Đây là băng vũ trên người Băng Linh Huyễn điểu. Cũng là thuộc tính băng giống ngươi, nếu có băng vũ làm vũ khí thì thực lực của ngươi nhất định sẽ nâng cao một bước đấy. Cha ngươi cũng thật là thương ngươi vậy mà lại bỏ ra 5.000 vạn kim tệ mua nó." Tuyết di nương nhớ lại quang cảnh lúc đó, ả Cầm di nương kia tức đến độ cái mũi cũng phải lệch đi, nghiến răng nghiến lợi mà không làm gì được. Nghĩ đến đây làm nàng cao hứng muốn hỏng rồi.

Cái gì? Năm, năm ngàn vạn kim tệ? Ngũ quan Thư Yên có chút vặn vẹo. Phụ thân nàng có bị ấm đầu không vậy? Dùng một số tiền lớn như vậy đi mua một cái lông của một con gà?

Cái này cũng không thể trách Tiêu Viễn Trình, phải biết là ngũ linh là linh thú trân quý đên bậc nào, hiện giờ trên toàn bộ đại lục ngoại trừ thái tử Chiến Dã của Nam Dực Quốc đã thu phục được Tử Diễm Hỏa kỳ lân, chỉ còn có Hí Thiên là thu phục được Băng Linh Huyễn điểu. Đông Ly Quốc cùng Tây Nhung Quốc, mỗi nước có một con (hình như chưa ai thu phục được), còn lại một con chưa xuất hiện.

Triệu hoán sư nắm giữ ngũ linh dù đi đến quốc gia nào cũng đều được tôn kính, bởi vậy bọn hắn cũng không nghèo đến mức bán đồ trên người ngũ linh. Vì thế cây lông vũ mà Hoàng Bắc Nguyệt bán ra mới có giá trị đến vậy.

Vả lại tuy băng vũ của Băng Linh Huyễn điểu không có tác dụng quá lớn đối với cao cấp triệu hoán sư, chỉ có từ lục tinh triệu hoán sư trở xuống mới có thể phát ra uy lực lớn nhất. Nhưng vì tính hi hữu của nó cũng đủ để mọi người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Thư Yên không tình nguyện tiếp nhận, nàng lườm nguýt băng vũ trên tay, cái thứ lông lá này để làm ruột cho gối lông vũ nàng còn chê nó cộm đâu.

Đang định tùy tay vứt nó sang một bên, cánh tay Thư Yên hơi ngừng lại. Nàng nheo mắt nhìn băng vũ, lật đi lật lại một hồi. Khóe môi nhếch lên một độ cung đầy nguy hiểm. Chủ nhân của cái lông này có chút ý tứ. Nàng mà không đáp lễ lại chẳng phải là một kẻ không hiểu phép tắc sao~

"Vận nhi, tới, nương trang điểm cho ngươi." Tuyết di nương còn chưa từ bỏ ý định hướng nàng nói, Thư Yên thật đúng là con mẹ nó khóc không ra nước mắt.

Bỗng một chủ ý không tồi nảy lên trong đầu Thư Yên. Nàng vung tay lên sai bảo đám nha hoàn trong phòng. "Mau chuyển hết những món đồ này sang chỗ tam tiểu thư. Tối nay là cung đình dạ hội, nàng không thể ăn mặc qua loa mà tham dự được."

"Vận Nhi, ngươi làm gì vậy? Những thứ này nương chính tay lựa cho ngươi, toàn là thứ tốt không." Tuyết di nương không vui nói.

Mắt thấy Tuyết di nương sắp nổi bão, Thư Yên vội chạy tới nhào vào lòng nàng làm nũng. "Nương, chẳng phải ngươi muốn ta nổi bật nhất đêm nay sao~"

"Có ý tứ gì?"

"Hì hì, ngài thử nghĩ xem, tối nay đặc biệt như thế, biết bao phu nhân tiểu thư đều bận đồ màu sắc rực rỡ chứ. Nếu ta cũng giống họ thì còn gọi gì là nổi bật? Thà rằng ta ăn mặc giản dị một chút, biết đâu..." Nói đến đây vẻ mặt Thư Yên có chút ngượng ngùng. "Biết đâu, Tiêu Dao vương lại thích phong cách giản dị mà thanh cao đâu."

Tuyết di nương vui mừng sủng ái cười. "Ngươi có ý này khiến ngươi vô cùng cao hứng. Nếu ngươi có thể gả cho Tiêu Dao vương, nương cũng không cần nhìn vẻ mặt người Tiêu gia mà sống nữa. Ả tiện nhân kia chỉ cần thổi gió vài câu bên tai cha ngươi thì hắn đã nghe theo rồi, nương quả thật đã không còn hy vọng gì với hắn nữa, chỉ còn trong cậy vào con thôi."

Như sợ Tuyết di nương đổi ý, nàng vội dơ tay lời thề son sắt nói. "Nương, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho Tiêu Dao vương thích ta."

Thấy Tuyết di nương không còn ý kiến gì nữa, Thư Yên nhẹ nhàng thở ra. Không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng phải dựa vào danh tiếng của một kẻ có thuật luyện đan còn chưa bằng mình để lừa dối cho quá quan.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vừa về đến Lưu Vân Các, Hoàng Bắc Nguyệt bị Đông Lăng kéo vào phòng, vừa đi vừa nói. "Nhị tiểu thư mới vừa phái người đến đưa tới những đồ vật này."

Hoàn Bắc Nguyệt nghi hoặc, Tiêu Vận tặng đồ cho nàng? Không lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

Nàng đi vào phòng liền thấy có nhiều bộ y phục mới cùng đồ trang sức đặt ở chỉnh tề trên giường. Thật là tặng đồ!

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy một bộ y phục lên xem thử. Quần áo chất liệu không tệ, đều là tơ lụa Vân La Hòa, chỉ có tiểu thư gia đình giàu có mới được mặc. Chỉ có điều màu sắc quá rực rỡ, thiếu chút nữa làm lóe mù hai mắt chó của nàng. Những bộ trang phục như khổng tước xòe đuôi thế này đáng ra phải thích hợp với Tiêu Vận mới đúng.

Trong lòng nàng thầm nghĩ Tiêu Vận kia uống lộn thuốc rồi sao, vô duyên vô cớ lại tặng đồ cho nàng?

Đông Lăng sắc mặt lo lắng nói. "Nhị tiểu thư muốn tiểu thư ăn vận thật đẹp để buổi tối tham gia cung yến."

"Cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt mở to hai mắt. "Chẳng phải bọn họ bảo ta thân mang trọng bệnh dễ lây lan nên không cho ta ra khỏi cửa sao?"

"Em cũng nghĩ thế, nhưng nhị tiểu thư nói bất kể thế nào thì người cũng phải tham gia cung yến."

Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm, lần này khó nhằn rồi. Cho dù nàng mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể phân thân nha.

Dùng thân phận Hoàng Bắc Nguyệt đi theo Tuyết di nương tiến cung? Hay là dùng thân phận Hí Thiên tiến cung? Haizz, cái nào cũng không thể từ chối được.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dongnhan