
Oneshot : Tịnh Đế Liên Hoa
"Con người vì sao sống ở trên đời? Vì tham vọng không cam chịu tầm thường? Vì mộng tưởng không thể thực hiện? Hay là vì một người mà ta vĩnh viễn không cách nào chạm tới?"
"Mặc kệ ngươi ghét ta thế nào, ngươi bây giờ cũng không thể cự tuyệt ta và ngươi chết cùng một chỗ..."
"Triệt nhi, ta rất vui vẻ, có thể chết ở bên cạnh ngươi là ta..."
Máu tươi chảy vào tuyết trắng ở chung quanh hai người, nở ra một đóa hoa diễm lệ.
Giống như một đóa sen đỏ yêu mị tựa nghiệt hỏa.
Một đời tương phùng, một đời phân ly.
Hồng Liên đưa tay ôm chặt lấy Mặc Liên, tận lực dùng thân thể của mình sưởi ấm hắn. Giọt lệ bên khóe mắt không kìm được trào ra, biến mất trên nền tuyết trắng.
Thật muốn trên cầu Nại Hà, lưu giữ bóng hình Mặc Liên của thuở ban đầu.
Đơn thuần như tuyết, không biết yêu, cũng chẳng biết hận.
Mặc Liên, Hồng Liên ta tự hỏi, nếu như ta gặp ngươi giống như ngươi gặp Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi sẽ yêu ta chứ?
Ta từng nghe người khác nói, trong tình yêu, ai yêu trước thì sẽ thua. Người sinh tình trước là ta, nên ta cam nguyện sa chân xuống vực sâu vạn trượng.
Hồng Liên ta từ trước tới nay luôn kiêu ngạo, cuồng vọng, ta thích ngươi cũng thích một cách thật kiêu ngạo, yêu ngươi cũng yêu một cách thật cuồng vọng. Nhưng ta biết rõ, mặc kệ ta làm thế nào, đáp án vĩnh viễn chỉ có một.
Ngươi, chẳng bao giờ thích ta.
Người ta gọi ta một tiếng "tôn thượng", nhưng nào ai biết trong Quang Diệu Điện ta chỉ bơ vơ có một mình. Cho nên ta cố gắng trở thành một cường giả, ta kiêu ngạo, ta tùy hứng, cốt chỉ để che dấu sự cô đơn trong tim. Ta đã nghĩ ta sẽ mãi sống như thế, cho đến khi ta gặp ngươi.
Ngươi trong sạch như một đóa sen trắng, dù ngươi là Mặc Liên.
Hình như là do ta đã sống trong cô độc, sống trong sự nhơ nhuốc bẩn thỉu đã quá lâu rồi, nên ta tham luyến sự trong sạch của ngươi.
Ngày này qua ngày khác, ta dệt lên giấc mộng hão huyền của mình, tự nhốt bản thân trong chiếc lồng của ảo tưởng, ảo tưởng rằng ngươi sẽ thích ta.
Ngươi vì muốn biết dung mạo của Hoàng Bắc Nguyệt, chạm vào mặt của ta.
Ngươi vì muốn giữ Hoàng Bắc Nguyệt ở bên mình, bỏ rơi ta, để nàng ta giả làm ta.
Ngươi vì muốn Hoàng Bắc Nguyệt sống, đánh đổi cả sinh mạng của mình, một mình chôn thân nơi tuyết lạnh.
Ngươi... yêu Hoàng Bắc Nguyệt lắm sao?
Yêu nhiều như ta yêu ngươi không?
Hồng Liên bất cười lần cuối, vòng tay siết chặt thiếu niên trong lòng, chậm rãi nhắm mắt.
Gió lạnh vù vù thổi vào mặt hai người, gió tuyết tán loạn phủ lên hai thân thể sát bên nhau, dần dần vùi lấp.
Mộng xưa, cũng chậm rãi tan biến.
~~~♡♡♡~~~
"Đánh nó đi! Đánh nó đi! Đánh chết thứ không cha không mẹ đó đi!"
Giọng nói chanh chua của một tiểu cô nương mặc y phục xanh vang lên cực kì đối lập với dáng vẻ xinh xắn đáng yêu kia. Ba bốn tên nhóc khác trông lớn hơn một chút xúm vào đánh một tiểu cô nương khác.
Tiểu cô nương này mặc một thân y phục đỏ rực nhưng lại lấm lem bụi bẩn, đầu tóc rối bù, khuôn mặt thanh lệ cũng dính đầy bụi bẩn. Dù cho bị đánh đập dã man, tiểu cô nương một tiếng cũng không kêu, chỉ cắn răng chịu đứng, trên môi còn gượng nở một nụ cười cao ngạo.
Tựa như Tịnh Đế Liên Hoa dưới bùn lầy, lại tựa như liệt hỏa mạnh mẽ thiêu đốt, dù rằng sẽ héo úa giữa bùn lầy chẳng ai quan tâm, dù rằng sẽ lụi tàn thành một đống tro không hơn, nhưng vẫn muốn ngẩng cao đầu, từ trên cao mỉa mai nhân thế. Xinh đẹp một cách kiêu ngạo, lại kiêu ngạo một cách thê lương.
"Dừng lại."
Một giọng nam mạnh mẽ cất lên. Thanh niên mặc y phục hộ vệ nghiêm giọng, lũ trẻ dừng lại quyền cước, cùng tiểu cô nương lục y chạy đi mất.
Lúc này, từ sau lưng thanh niên kia, một nam hài mặc bộ y phục đen được cắt may tinh xảo bước ra, tới gần tiểu cô nương áo đỏ.
Nam hài có một đôi mắt rất đẹp, tựa như hai vì tinh tú lung linh trên trời cao, gần như vậy, lại xa như vậy, tưởng như có thể chạm đến, cuối cùng lại chỉ nắm lấy hư không.
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Nam hài mỉm cười ngây thơ, nụ cười của hắn trong sạch vô cùng, khiến người ta như được gột rửa cả tâm hồn.
Tiểu cô nương vì nụ cười đó mà tim lệch đi một nhịp, cứ ngơ ngẩn lắc đầu.
"Nhà tỷ tỷ ở đâu? Ta đưa tỷ về!"
"Không có nhà."
Tiểu cô nương mím môi cúi đầu xuống, bàn tay nắm lại, giọng nói có phần bi thương. Nam hài mở to hai mắt, dường như không muốn nhìn nàng buồn, bàn tay nho nhỏ học điệu bộ người lớn xoa xoa đầu tiểu cô nương :
"Tỷ tỷ đừng buồn, tỷ không có nhà thì về nhà của ta đi, sau này đó là nhà của tỷ."
Tiểu cô nương nhìn nam hài, sau đó lắc đầu :
"Ta không muốn ai thương hại ta."
"Thương hại là gì?"
Nam hài ngây thơ hỏi lại. Tiểu cô nương có chút nhíu mày, giọng điệu ghét bỏ :
"Đến cả thương hại mà cũng không biết, thật là ngốc quá đi!"
"Vậy tỷ tỷ dạy cho ta đi! Hmm, về nhà ta dạy cho ta!"
"Tiểu tử này, sao lại thích ta về nhà ngươi như vậy?"
"Vì thích tỷ tỷ không được sao?"
"Không được! Nhà ai lại dạy dỗ ra một tiểu hài tử như thế này chứ!?"
"Ta cũng không biết, tỷ tỷ về nhà ta hỏi là biết mà!"
"....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro