Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một chương hoàn.

"Cự Dương Tương quân rãnh rỗi như vậy, ở chỗ này đấu võ mồm với ta, tại sao không đi xem tín đồ của mình có ước nguyện gì? ". "Ta thao, có phải ngươi bị bệnh không, không có việc gì nhất định phải tìm chuyện gây sự? "

Thật vất vả đám thần quan Thượng Thiên Đình mới tụ họp cùng nhau ăn bữa cơm, ăn được một nửa liền nghe được tiếng cãi vã càng lúc càng lớn này. Có thể không để ý nơi nào mà cãi nhau như vậy, chỉ có thể là hai vị tướng quân trấn thủ phía Nam.

Đại khái là Phong Tín thật sự rất tức giận, phịch một cái ném vỡ ly rượu đặt trên bàn, đứng lên trừng mắt người đang tỏ ra thờ ơ ngồi đối diện mình trong yến hội, nếu như không có Lang Thiên Thu bên cạnh cản lại, một giây sau liền có khả năng muốn xông lại đánh một trận với Mộ Tình.

Mộ Tình không có gì là bị cơn giận của hắn ảnh hưởng, chậm rãi mà nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó mới giương mắt lườm Phong Tín một cái, tựa hồ lại dùng ánh mắt khiêu khích hắn còn có cái gì muốn mắng, có bản lĩnh phát tác tất cả ra đi.

Một đám thần quan xung quanh giả bộ như cúi đầu ăn cơm, thật ra con mắt của họ không nằm ở đó, mà muốn nhìn một chút xem hai vị Tướng quân còn có thể gây ra cái trò thú vị gì, ngày bình thường sao có thể chứng kiến màn kịch hay như thế này.

Tạ Liên nâng trán, rõ ràng đã cố ý sắp xếp họ ở hai bên yến hội, hai người kia làm sao còn có thể cãi nhau. Cũng không biết có phải ảo giác của y hay không, gần đây hai người bọn họ, cãi nhau tựa hồ càng dữ hơn, trước kia ở trước mặt y tốt xấu có thể duy trì hòa khí, gần đây cho dù có y ở đây, hai người cũng có thể vừa nói chuyện liền cãi cọ rùm beng.

"Này … Mộ Tình… Người nói ít một chút đi, cũng không phải ngươi không biết Phong Tín nóng nảy... " Tạ Liên muốn khuyên can không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ vẫn là bắt đầu khuyên giải từ chỗ Mộ Tình.

Mộ Tình liếc mắt, ung dung nói, "Điện hạ, tại sao ngươi không khuyên giải hắn trước? Rõ ràng ta tốt bụng khuyên hắn, là hắn bắt đầu mắng ta. "

"Chuyện này… " Tạ Liên nghẹn lời, đây còn không phải là bởi vì Mộ Tình rõ ràng biết Phong Tín ghét nhất xưng hô như thế, còn chuyên môn muốn ngược ngạo kích hắn. Nhưng y lại không thể nói với Mộ Tình như vậy, sợ Mộ Tình lại nghĩ nhiều, "Phong Tín mỗi ngày đều ưa thích mắng người, đã nhiều năm như vậy ngươi còn không quen thuộc quá sao? Ai mà hắn chưa từng hăng hái mắng qua? "

"Kỳ lạ, tại sao ta lại quen thuộc? " Mộ Tình tựa hồ có chút không vui, y đứng lên, "Hắn yêu cái dạng gì là việc của hắn, ta nhìn hắn không vừa mắt là việc của ta, điện hạ cũng đừng có quản nữa."

Nói xong liền muốn rời tiệc, Tạ Liên biết rõ Mộ Tình không thích những trường hợp như này, nhưng không nghĩ tới vậy mà y thật sự rời khỏi sớm, tuy mọi người sẽ không để ý, nhưng đến cùng không quá phù hợp, vội vàng đưa tay bắt được tay áo Mộ Tình, "Đợi lát nữa đi, cũng sắp kết thúc rồi. "

"Cùng nhau ăn cơm với loại người này, ta ăn không vô. " Mộ Tình liếc qua bên kia nhìn lom lom Phong Tín, muốn kéo mở tay Tạ Liên, "Điện hạ không nên vì ta mà khó xử, ta cáo từ trước. "

Tạ Liên còn muốn khuyên nữa, lại bị Bùi Minh bên cạnh giữ lại, Bùi Minh đối với y dao động lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo Tạ Liên nhìn Mộ Tình. Tạ Liên theo ánh mắt của Bùi Minh nhìn xem, lúc này mới phát hiện y nắm ống tay áo Mộ Tình lôi kéo, lộ ra một phần nhỏ ở cổ Mộ Tình, ở trên đó có một dấu đỏ.

Mặc dù đã mờ đi chút ít, nhưng là Tạ Liên rất quen thuộc, vô cùng rõ ràng mà biết đó là cái gì. Hắn khẽ giật mình, buông lỏng tay Mộ Tình ra, Mộ Tình không có chú ý đến Tạ Liên có khác thường, chỉ sửa lại ống tay áo liền rời khỏi yến hội.

Dấu vết đó, vị trí đó không giống như là cùng nữ tử hoan hảo lưu lại, nhưng dù như vậy, Tạ Liên cũng chưa từng thấy qua Mộ Tĩnh tiếp xúc qua quá nhiều với ai.

Nhìn vẻ mặt y kinh ngạc, Bùi Minh cúi đầu nhẹ nói, "Thái tử điện hạ không cần kinh ngạc, nhìn đi, tự nhiên sẽ biết rõ tên kia là ai."

Đại khái là bị Mộ Tình quăng sắc mặt, Phong Tín ở bên kia sắc mặt cũng thật không tốt, nhịn không được đem chén rượu của mình ném ra ngoài, tức miệng mắng to. "Ta thực sự thao, hắn mắng xong liền tính kế bỏ chạy, hôm nay ta nhất định phải cùng hắn đánh một trận thật lớn, dạy hắn làm người! "

Nói xong đứng dậy, nổi giận đùng đùng mà rời tiệc, giống như nhất định phải cãi cho rõ ràng với Mộ Tình.

Xem sự tình tựa hồ động tĩnh quá lớn, có thần quan lo lắng nói với Tạ Liên, "Thái Tử điện hạ, chúng ta có nên đi đi xem hay không, đừng thật sự đánh nhau, vị Tướng quân nào bị thương cũng không xong. "

Tạ Liên thấy Bùi Minh khiêu mi với y, biểu lộ như đã hiểu, lại thấy Linh Văn bên cạnh cũng lắc đầu với y như thế, sắc mặt y phức tạp nói, "Ầy... Không cần... Chuyện của hai người bọn họ, lại để cho hai người bọn họ tự mình giải quyết đi."

Trên yến tiệc mọi người đều có tâm sự, có người thật sự lo lắng Nam Dương điện và Huyền Chân điện sẽ có ồn ào khó coi hay không, một số khác thì là muốn nhìn náo nhiệt lại bởi vì Tạ Liên ngăn lại mà không cách nào rời khỏi, nhất thời suy đoán vạn phần.

Phong Tín nổi giận đùng đùng đến cửa Huyền Chân điện, nhìn đến cửa Huyền Chân điện nửa khép hờ, nộ khí trên mặt như tiêu tán, mang theo vẻ mặt vui vẻ đẩy cửa ra.

Mộ Tình ngồi ở bên cạnh bàn, nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn động tác khóa cửa của hắn, nhăn mày hỏi, "Không phải ngươi không nên gặp mặt liền trong hôm nay à? Mới vừa ở chỗ đó Thái Tử điện hạ còn lôi kéo ta, ta còn tưởng rằng đi không được. "

Phong Tín đi đến bên cạnh y ngồi xuống, kéo tay của y qua mà nói , "Không phải hôm nay vừa trở về sao? Ngày mai lại phải đi, muốn gặp lại cũng không biết đợi đến lúc nào. "

"Vậy không thể đợi đến lúc tiệc tối chấm dứt sao? " Mộ Tình mặc cho hắn nắm lấy ngón tay y, liếc mắt, "Cũng không biết chúng ta cãi nhau như vậy, mọi người có thể biết được hay không, ta cuối cùng cảm thấy ánh mắt Bùi Minh nhìn ta rất không ổn. "

"Không phải đều là ngươi nói không nên công khai đấy sao? " Phong Tín tức giận nói, "Ta sớm nói thoải mái được là tốt rồi, điện hạ có thể ở bên nhau với Hoa Thành, tại sao chúng ta không được. "

"Không phải không được..." Mộ Tình giải thích nói, "Cũng không biết nói như thế nào, nếu điện hạ biết đoán chừng đã giật mình, bất đắc dĩ vì hai người chúng ta là không phải đầu óc bị hư. "

Nghe được bên trong giọng y có chút lo lắng, cũng biết y ngày bình thường muốn là hơn, da mặt lại mỏng, Phong Tín an ủi y, "Điện hạ sẽ không biết, về phần Bùi Minh, hắn mỗi ngày nhìn ai mà không như vậy, tựa hồ hết thảy đều có thể nhìn thấu, ai biết được hắn rốt cuộc là biết chính xác hay là giả. "

Mộ Tình còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị Phong Tín ôm vào trong ngực, Phong Tín bụm lấy miệng của y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói, "Sáng mai phải tách ra, ngươi thật muốn vì chuyện nhỏ này thuê ta thảo luận cả đêm sao? "

Phong Tín đến quá gần, tiếng nói lại khiến cho lỗ tai Mộ Tình cũng đã tê rần, đôi tai trắng dần dần phiếm hồng, cảm giác được biến hóa của thân thể Phong Tín, y càng không được tự nhiên, "Ngươi có thể đứng đắn một chút hay không…"

"A… Làm như ngươi không muốn giống ta, " Tay Phong Tín tìm kiếm xuống phía dưới, vừa cười vừa nói, "Là ai ở yến tiệc mắng ta Cự Dương Tướng quân, của ta không phải ngươi còn không biết? "

"Hừ...Ngươi câm miệng! " Mộ Tình triệt để xâu hổ, lại vẫn ngăn không được động tác của Phong Tín, ý thức trong Mộ Tình tan rả , Phong Tín ghé vào lỗ tai hắn nói,

"Nếu như thật sự bị bọn họ biết, thì công khai đi."

_________________________
Up cái này trước, vì up cái này xong tui mới xin được cái có H. Mong mọi người ủng hộ nhiều. Nhớ để lại cmt cho tui biết là mọi người đã đọc.

Đăng: 30/4/2020
Edit lại: 17/11/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro