Vệt sáng
"Mộ Tình, ngươi thật sự không nghe được tiếng của ta sao?"
- Mộ Tình! - Hắn thét to một tiếng
Đáy mắt Huyễn Mộng chậm rãi xao động, như có thứ gì đó ẩn sâu rục rịch. Phong Tín nhìn thấy chút xao động ấy, liền biết Mộ Tình đã nghe được giọng hắn. Hắn lao đến, lần này bắt được Huyễn Mộng, hắn siết chặt hầu kết của nó ấn lên tường, gào thét gọi tên y:
- Mộ Tình! Ngươi nghe ta nói đúng không? Ngươi mau tỉnh lại. Mộ Tình! Mộ Tình!
Hắn liên tục kêu gào gọi tên người trong mộng. Huyễn Mộng bị âm thanh kinh tai nhức óc này dội cho choáng váng, chuyển động trì trệ đi rất nhiều, bị Phong Tín ép lên tường, đao nặng trở thành vật vướng tay.
Nó vứt đao đi, tụ pháp lực ở lòng bàn tay đánh vào bụng Phong Tín, dốc hết mười phần sức mạnh. Hắn không tránh né mà trực tiếp hứng chịu. Phong Tín bay ra xa rồi lại chật vật đứng dậy, ôm vết thương ở bụng mà gào lên:
- Mộ Tình!
Hai tiếng "Mộ Tình" này làm kinh động đến sợi hồn ngủ yên lạc giữa nhân gian vô sắc kia.
Đôi mắt trống rỗng của y dần tụ lại ánh sáng. Y mở to mắt, đột nhiên muốn tỉnh dậy.
"Là ai? Kẻ nào đang gọi mình?"
Y nhìn quanh quất, thế gian vẫn xám ngoét một màu, những hình nhân vô diện vẫn cúi gằm mặt đi đi lại lại xung quanh. Mộ Tình đứng dậy, bỗng nhiên muốn chạy thật nhanh đến nơi có ánh sáng chiếu rọi nhân gian phồn hoa. Cuối cùng, y vùng dậy, đào tẩu khỏi nơi chốn tĩnh mịch này.
Y chạy về hướng phát ra âm thanh, lao theo tiếng gọi điên cuồng. Dẫu cảm thấy mình như không còn sức lực, dù chân muốn khuỵu xuống, dường như có thứ gì đó đang từng chút rút cạn sinh lực của y. Nhưng y vẫn cứ chạy, dùng hết sức bình sinh mà lao đi, đến nơi có ánh sáng.
Y nhìn thấy rồi.
Ở nơi tận cùng âm u rạng lên một tia hi vọng. Mộ Tình nhìn thấy trong khe hở giữa hai bức tường ánh lên một tia sáng. Sáng bừng như ánh mặt trời chiếu rọi, rực sắc đỏ cam, mang theo hơi thở mãnh liệt quen thuộc, là vết nứt khi nãy Phong Tín nhập vào để lại.
Y tiến đến, vươn tay chạm vào ánh sáng ấy. Đầu ngón tay vừa điểm, sắc trắng hồng hiện lên. Mộ Tình cảm nhận được sức mạnh rạo rực đang âm ỉ bùng lên từ trong tia sáng dịu dàng. Đó là một sợi pháp lực của Phong Tín, nhưng lại len lỏi vào tim y, cho y chút ấm áp giữa thế gian tĩnh mịch.
Mộ Tình hấp thụ tia pháp lực kia, kéo theo đằng sau trào ra dòng linh lưu cuồn cuộn không ngừng, men theo khe nứt mà chảy vào. Pháp lực nhận ra chủ nhân, ồ ạt lấp đầy hồn chủ của y
Linh lưu vốn chảy xuôi, từ linh đan ăn vào trong xương tủy, theo máu phân tán khắp cơ thể. Nhưng pháp lực này lại từ linh đan đi ngược vào sâu bên trong Huyễn Cảnh mà Huyễn Mộng tạo ra qua vết nứt mà Phong Tín để lại. Pháp lực cũng theo đó mà phân ra một nhánh khác, chảy về nguyên hồn của Mộ Tình. Linh lưu dẫu hợp thân, nhưng gắn liền với hồn. Huyễn Mộng trong cơ thể y cảm nhận được mình đang mất dần pháp lực, hốt hoảng trốn trở lại hồn đan, lẫn vào Huyễn Cảnh nó đã tạo kia, lại đẩy hồn chủ ra khỏi đó, giúp y trở về với thân thể.
Mộ Tình đột ngột tiếp nhận cơ thể, dòng pháp lực chảy ngược vào trong hồn chủ lại theo hồn chủ mà hòa vào linh lưu như cũ. Mộ Tình thoát khỏi Huyễn Cảnh, kéo theo vết nứt kia cũng biến mất. Huyễn Mộng trốn trong ảo cảnh đơn điệu tẻ nhạt của nó, lặng lẽ phục hồi sức lực.
Mộ Tình vừa trở về với bản thể, đồng tử đã co lại, hít ngược một ngụm khí lạnh, y đưa tay đỡ bụng, chạm phải chính là huyết nhục đỏ tươi của chính mình. Thảm trạng cứ như y vừa tự tay moi ruột mình ra, máu chảy xuôi đầy kẽ tay. Khí lạnh tràn vào, len lỏi qua từng tế bào, da thịt đau nhói ép mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Mộ Tình níu lấy tay Phong Tín cuống cuồng đưa ra đỡ, mi mày nhíu chặt, y cắn răng cố nhịn cơn đau, chầm chậm khuỵu xuống.
Phong Tín đỡ lưng y, nhìn thấy vết thương mà cảm thấy ê răng, đau cả đầu, mùi máu tanh như trào lên tận họng. Mộ Tình hít thở cũng khó khăn, vết thương ở bụng lộ ra xương trắng như bị quái thú đay nghiến, xé toạc.
Bùi Mình nhìn thấy Mộ Tình đã trở lại, vội vàng thông linh cho Linh Văn.
"Huyền Chân đã trở lại, nhưng vết thương của y thảm lắm."
Linh Văn tái mặt, tay đặt lên huyệt thái dương.
"Thảo Kỳ Chân Quân..."
"Ta hiểu rồi. Ngọc Yên và Dạ Minh đang tới."
Bùi Minh vừa bỏ tay xuống đã nghe tiếng bước chân dẫm lên đống đổ nát chạy vào.
Ngọc Yên nhìn thấy vết thương ở bụng Mộ Tình, khẽ nuốt nước bọt, kinh hãi hiện rõ trong ánh mắt.
"Võ thần... đều có thể ngoan tuyệt như vậy sao?"
Hai Dược thần trẻ tuổi chắp tay hành lễ với Bùi Minh và Phong Tín. Đoạn một người mở giường xếp trắng, một người chuẩn bị dụng cụ, thuần thục bày ra những thứ cần thiết. Ngọc Yên cất tiếng.
- Phiền Nam Dương Tướng quân đặt Huyền Chân Tướng quân lên đây. Không được để ngài ấy bất tỉnh.
Dạ Minh tạo một lớp kết giới thanh lọc, không để bụi bẩn hay vi khuẩn chạm vào vết thương. Ngọc Yên kia mở nắp một lọ hương dược, làn khói mỏng bay ra, bao lấy vết thương cầm máu. Hắn cầm lên dao bạc, cẩn thận cắt đi từng phần thịt thối rữa. Ánh mắt hắn ngưng trọng, tập trung cao độ, cẩn thận từng ly từng tý, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào. Nàng đặt lọ thuốc bên cạnh để làn hương bay ra, tay cũng cầm khăn, nhanh nhẹn chặn những vệt máu chảy, không ngừng đổi dụng cụ cho Dạ Minh mỗi khi hắn đưa tay.
Y cảm nhận được lưỡi dao sắt lạnh cứa vào da thịt của mình, bàn tay Dược thần nhanh nhẹn khéo léo, vết cắt hạ xuống vô cùng gọn gàng. Nhưng mồ hôi lạnh vẫn túa ra từng đợt. Bùi Minh đã ra ngoài,chỉ còn Phong Tín đứng bên cạnh. Mộ Tình đau đến muốn ngất đi, chẳng thể để ý thêm điều gì. Y níu chặt tấm khăn trải phía dưới, mắt nhìn đăm đăm lên khoảng trời trống, thần thức dần trở nên mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro