Vây khốn
Mộ Tình nhìn đăm đăm chính mình trước mắt. Y giờ đã rõ, mình quả thật đã trúng Huyễn Mộng. Lúc này đây, y chỉ là một linh hồn không có thực thể, lại đang ở trong địa bàn của Huyễn Mộng, dù sẽ không bị thương cũng không biết đau đớn, nhưng một khi linh hồn bị tổn hại, thứ đánh đổi sẽ là tính mạng của y.
Trong mắt Huyễn Mộng lập lòe ánh đỏ, nó nắm chắc trong tay bảy phần chiến thắng. Mộ Tình tập trung vào kẻ trước mắt, nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể thoát ra. Y hiện giờ không có linh lực, cũng không gọi được Trảm Mã, nó hoàn toàn chiếm lợi thế. Mộ Tình đá hòn đá dưới chân, hòn đá nhẹ lăn đi, y thở phào, ít ra y có thể chạm vào.
Huyễn Mộng nhếch mép cười, đưa tay gọi ra Trảm Mã từ trong không trung. Mộ Tình bẻ một cành cây, xem nó như kiếm mà thủ thế. Thế nhưng Huyễn Mộng lại không tấn công, nó hạ tay xuống, âm u cất tiếng:
- Khó khăn đến vậy, cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi. Phải tìm thêm một kẻ vào chơi cùng chứ nhỉ!
Mộ Tình hạ thấp gậy cảnh giác, Huyễn Mộng lao đến, xuyên qua Mộ Tình mà biến thành làn khói bay đi.
Bên ngoài, Thảo Kỳ đã đến, y nhìn vũng máu dưới thân Huyền Chân, kinh hãi hỏi Dạ Minh:
- Thứ đó đã làm gì y vậy?
- Nó oanh tạc từ bên trong.
Các Dược thần kinh hãi, xì xầm bàn tán. Thảo Kỳ trầm mặc hồi lâu rồi cất tiếng:
- Huyền Chân Tướng quân ngất rồi, chúng ta không can thiệp vào linh hồn y được nữa, chi bằng bây giờ chữa trị lại lục phủ ngũ tạng và vết thương của y, để nếu hồn y có thể trở lại, tình trạng cũng được tốt hơn đôi chút.
Các Dược thần gật đầu đồng tình. Tuy nhiên, ai cũng biết rằng Huyền Chân có thể trở lại hay không hết chín phần phải xem chính y, bọn họ không cách nào giúp được.
Mộ Tình không phải trường hợp đầu tiên. Các thế hệ Dược thần từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu nghiên cứu để tìm ra cách có thể bảo vệ linh hồn con người cũng như thần quan khỏi sự tấn công của những loài Mộng quỷ, nhưng chừng ấy thời gian trôi qua, mọi sự vẫn là một bức tường chắn cao ngất khó có thể vượt qua.
Thảo Kỳ tiến đến, định xử lý vết thương lần thứ ba cho Huyền Chân. Bỗng nhiên, cơ thể Mộ Tình nảy lên, một làn khói tím từ trong miệng bay ra. Thảo Kỷ vội dang tay ngăn những người khác tiến lên, bản thân thì lùi lại.
- Cẩn thận, không được để thứ này xâm nhập vào cơ thể. Các vị Tướng quân giữ vững kết giới.
Xung quanh náo loạn.
- Nó chính là Huyễn Mộng sao?
- Đúng vậy.
- Nó nhắm đến Nam Dương Tướng quân.
Huyễn Mộng đích thực đang nhắm vào Phong Tín.
Sắc tím lan tràn bên trong kết giới, vây lấy Phong Tín trong làn sương mù dày đặc. Hắn giương cung bắn vào thứ ấy, nhưng Huyễn Mộng không có thực thể, mũi tên bay xuyên qua làn khói rồi biến mất vào mênh mông vô tận, chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Vầng linh quang của Võ thần tỏa ra mạnh mẽ không đuổi được Huyễn Mộng mà chỉ khiến thứ ấy lờn vờn xung quanh, dần tiêu hao pháp lực của Phong Tín.
Giằng co hồi lâu, Huyễn Mộng như hạ quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh. Khói tím bắt đầu cuộn lại, xoắn đến như mũi dùi lao thẳng vào mặt Phong Tín. Hắn lập tức mở khiên, nó va vào khiên chắn, tản ra tứ phía nhưng không lùi lại mà trườn theo mặt khiên, luồn ra phía sau, âm thầm chui vào mũi Phong Tín.
Bỗng một luồng gió mạnh thốc đến, Huyễn Mộng phân tán, trước mặt Phong Tín nhất thời thông thoáng. Một bàn tay đập mạnh vào lưng hắn, luồng pháp lực thanh mát mà mãnh liệt truyền vào như sóng cuộn ào đến, tống khứ phần Huyễn Mộng khi nãy đã chui vào ra ngoài. Thảo Kỳ hạ một chú ngăn cách lên mặt Phong Tín, bảo vệ hắn khỏi luồng khói dày đặc bắt đầu tụ lại và tiếp tục tấn công.
- Người mau chóng ra ngoài trước đi. - Giọng Thảo Kỳ vang lên, Dược thần cứ thế mà chắn trước mặt Võ thần.
Nam nhân thanh thoát nâng tay, một viên đan lơ lửng sáng lên giữa hai lòng bàn tay y, càng sáng càng lóa mắt, đến cuối cùng ánh sáng như nổ tung.
Đây là thành quả của các Dược thần cặm cụi ở điện phía Tây tạo ra. Họ nhắm chặt mắt, kéo tay áo che cho các Võ thần. Đến khi mở mắt ra, bên trong kết giới đã trong suốt trở lại, mà viên đan đã chuyển thành sắc tím.
Thảo Kỳ lập tức bỏ viên đan chứa Huyễn Mộng vào túi Càn Khôn, đoạn quay người, lại thấy Phong Tín nằm bất tỉnh dưới đất. Y hốt hoảng ngồi xuống kiểm tra, cuối cùng đáy mắt ngưng trọng mang theo thất vọng, hổ thẹn cúi mặt đi đến báo với Linh Văn:
- Linh Văn Chân quân, khi nãy ta truyền linh khí trị liệu vào Nam Dương, muốn tống Huyễn Mộng ra ngoài, nhưng sức ta yếu kém, không thể trừ khử toàn bộ, thứ đó vẫn lưu lại một làn khói trong cơ thể hắn... Xin lỗi. Ta thất bại rồi.
Không chỉ Thảo Kỳ, toàn bộ Dược thần ở đó chẳng dám ngẩng đầu. Có bấy nhiêu Dược thần ở đó mà không cách nào cứu được Huyền Chân, lại để Nam Dương hôn mê trước mắt. Ai cũng cảm thấy bản thân thật sự vô dụng. Mấy trăm năm trôi qua như nước chảy, họ vẫn không tìm được cách khống chế loài Mộng quỷ này.
Sắc mặt Linh Văn cũng chẳng dễ nhìn hơn là bao. Nàng trầm mặc một chốc, cuối cùng vẫn phải thở dài, vỗ vai khích lệ:
- Các vị vất vả rồi. Thương thế của Huyền Chân rất nặng, các vị chữa cho y đi, cũng phải theo dõi Huyễn Mộng trong người cả hai.
Bầu không khí chùng xuống, ai nấy lầm lũi làm việc của mình. Kết giới vẫn được duy trì. Thảo Kỳ nhìn đôi tay mình, cảm nhận luồng linh lực đặc trưng của Dược thần vốn dùng để trị liệu. Trong tất cả các Dược thần, y là kẻ có nguồn linh lực mạnh nhất, cũng mang năng lực và kinh nghiệm vượt trội nhất. Thế nhưng chừng đó pháp lực vẫn không thể đẩy hết Huyễn Mộng ra khỏi cơ thể Nam Dương. Khi nãy, vốn chỉ một chút nữa thôi, nếu pháp lực của y mạnh mẽ hơn một chút, chẳng biết chừng y đã cứu được hắn.
Thảo Kỳ mang tâm sự nặng nề, nhưng điều đó vực dậy trong y khát vọng muốn chiến thắng. Y ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định, phân công Dược thần thành hai nhóm, một bên theo dõi và chữa trị cho Huyền Chân cùng Nam Dương, một bên cùng y canh giữ, xem xét một phần Mộng quỷ vừa bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro