Chương 12
Từ lúc lên tàu Marine, thuyền nhỏ của Mihawk sớm đã được buộc vào. Vậy nên hiện tại hắn không có gì làm, chỉ chờ đợi hai người kia dừng lại. Thay vì nằm trên cột buồm nhỏ, Mihawk chọn nằm trên ghế nằm có nệm.
Suru cũng không nhiều lời. Nếu Mihawk muốn đi thì sớm đã rời khỏi đây, rõ ràng là muốn ở lại.
Có được hoàn cảnh thuận lợi như vậy, Seisai đáng lẽ phải theo sát Mihawk nhưng ngược lại, em có vẻ thư thả, làm như không phải việc của mình.
Suru cũng phát hiện, nếu thêm một người, thức ăn cũng vơi đi một phần cùng với đó nước sạch cũng sắp hết. Đừng nói tới việc tắm, uống cũng không có.
"Seisai." Suru đi ra từ phòng bếp, đứng bên đầu nằm của Seisai: "Hôm nay không tắm, chỉ còn đủ nước uống thôi."
Seisai gật đầu: "Vậy đợi có đảo, chúng ta dừng lại vài hôm?"
Hành trình của nhóm hải tặc Krieg không khó đoán, chắc có lẽ là muốn trở về đường cũ, một lần nữa thống trị East Blue. Vậy nên Seisai chỉ cần đi theo con đường này, sớm muộn cũng tìm được bọn họ.
Đại Hải Trình khắc nghiệt, vào dễ nhưng ra thì khó. Không đụng độ hải tặc khác thì cũng gánh chịu trận mưa bảo của vùng biển này. Cho dù muốn trở về, ít nhất cũng khoảng hai tháng. Mà với tình trạng thảm hại kia, chưa chắc đã tìm được một hòn đảo bình thường để đừng chân.
Việc hiện tại của Seisai cũng nhàn nhã, chỉ cần chậm rãi theo sau bọn chúng, sớm muộn gì cũng bắt được.
Mihawk là một người trầm tĩnh, Suru và Seisai đều là người ít nói, vậy nên sinh hoạt ngày đầu của bọn họ có chút nhàm chán.
"Suru, ăn cơm chưa?" Seisai nằm lì trên ghế, miệng kêu lên một tiếng. Buổi sáng vừa đánh nhau, lại bị thương, Seisai đã cố gắng nhịn ăn lắm rồi.
Mùi hương thơm thơm bay ra khỏi phòng bếp, Seisai vắt chân lên bàn, cả người như nước thả lỏng vô cùng. Suru thấy rõ, đây là biểu hiện đói. Seisai đói chẳng khác gì một loài động vật, nhưng em giống con lười, từ từ bò chậm đến đĩa cơm, rồi lại trèo lên bàn ngồi ăn.
"Đừng nằm nữa, bò lại đây."
Seisai chậm chạp đi tới, mỗi bước chân như nặng nghìn cân dậm bộp bộp lên sàn tàu. Suru không nhịn được nữa, đưa tay kéo Seisai tới bàn ăn.
Nhưng đến lúc nhìn thức ăn trên bàn, Seisai cũng có chút không vui. Kể từ khi Suru nấu ăn, Seisai đã quen được chiều chuộng. Hiện tại thấy cháo với củ cải, Seisai không tiếp nhận được!
Seisai nằm dài trên bàn, than thở: "Không có thịt sao?"
Suru liếc mắt, ngồi xuống cạnh Seisai: "Rốt cuộc tại sao lại kén ăn như vậy, ban đầu ngươi rất dễ cơ mà."
Mihawk ở phía ngược lại ăn cháo, tận mắt nhìn thấy Seisai nằm dài, khuôn mặt áp sát bàn, quay qua bên trái hướng về phía Suru. Suru thổi cháo, sau đó lại gấp một miếng củ cải, cháo hơi đặc, cộng thêm vừa mới nhất nồi, khói nóng nghi ngút, hắn thổi một hơi lại đút vào miệng Seisai.
Em nằm trên mặt bàn, nhai nhai củ cải muối trong miệng, lát sau lại nuốt xuống. Cháo vốn dĩ là cơm nở ra, Seisai ăn liền mấy bát cũng không chạm đáy bụng. Nếu so sánh thì vào bụng em liền biến thành bọt biển.
Mihawk chậm rãi ăn, cháo nóng ấm bụng, có chút thoải mái. Hắn bởi vì chỉ có một mình, đương nhiên không thể nấu ăn được. Chiếc thuyền nhỏ chỉ dùng để di chuyển, thức ăn thì tạm bợ là được. Đồ nóng cũng xem như có chút quý.
Mihawk an tâm ăn uống, không phải là hắn lơ là, mà Seisai và Suru vốn không muốn làm hại tới hắn. Mihawk cảm giác được hai người này chỉ nuôi thêm một miệng, việc này suôn sẻ đến kì lạ, giống như ban đầu vốn là ba người, bây giờ nuôi thêm một miệng cũng không có việc gì.
Với một Shichibukai không đi theo nhóm như hắn, việc trôi trên biển cũng vô cùng nhàm chán, có khi gặp được hai con người này trở thành điều thú vị. Ngay cả Mihawk cũng nhận ra, hắn vậy mà bắt đầu hứng thú với hải quân, hơn nữa còn là tổng bộ hải quân.
Seisai ăn xong buổi sáng lại bắt đầu buổi chiều bơi lặn. Em thay một bộ đồ tắm, lại vắt thanh kiếm bén nhọn như thường. Seisai muốn có một thứ vũ khí độc nhất, mà những thứ quý giá lại không phải cỏ rác mà tùy tiện nhặt được. Đến hiện tại, em vẫn phải tìm kiếm vũ khí cho mình.
Seisai lặn xuống biển, đồng nghĩa với việc Suru thả neo giữa biển. Mihawk đứng ở mũi thuyền nhìn về hướng Seisai lặn, hắn như bức tượng hai mét được tạc, lúc Seisai ngóc đầu lên khỏi nước thì mỉm cười.
Lúc gặp được Mihawk, em vẫn cảm giác sự thu hút kì lạ của hắn. Và hiện tại Seisai xác định, rõ ràng là Mihawk cũng như em, có cảm giác như nam châm cỡ lớn.
Seisai không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục công việc của mình. Suru ăn trái ác quỷ, xuống biển là điều không thể, nên việc lặn hụp thế này luôn là Seisai tự mình làm. Thú thật Seisai lười chảy thành nước, nhưng không có nghĩa là em ngồi không đợi ăn.
Dưới mặt nước, thế giới khác hiện lên xanh thẳm trong mắt của Seisai. Cả người uốn lượn theo dòng nước, Seisai như muốn hòa vào đàn cá nhỏ để di chuyển. Em lặn được một lúc mới nhắm được mục tiêu.
Một con cá màu nâu đỏ tiến về phía này, có lẽ là muốn ăn cá nhỏ quanh Seisai. Nó dù thấy em nhưng vẫn xông đến, không ngần ngại mà há miệng to lớn lên hóp lấy con mồi. Seisai dưới mặt nước, tay phải cầm chuôi kiếm sẵn sàng, trông thấy còn mồi ngày càng tới gần, em mới vung kiếm từ trên xuống.
Hơn hai mươi năm nước, Seisai luôn phải ghét bỏ việc ở trong lòng đại dương dùng kiếm, nhưng hiện tại, em đã học được cách sống với thiên nhiên mà em hằng ao ước.
Mihawk bên trên con tàu thấy rõ, mặt nước khẽ lay động, sau đó là sóng, cuối cùng là xoáy nước mạnh mẽ hút con tàu lại gần. Một kiếm này của Seisai như lưỡi câu, trực tiếp chém một đường gần giống vòng cung. Xác cá nổi lên, Seisai ngóc đầu khỏi mặt biển, mái tóc xanh xen vàng nhuộm chút đỏ, mùi tanh của máu pha lẫn vào nước biển.
Suru từ đâu xuất hiện, ném một cái móc lên người xác cá nổi lềnh bềnh, kéo về phía thuyền.
Máu chảy ra từ vết thương của con cá to lớn, Seisai đương nhiên cũng phát hiện bản thân không sạch sẽ gì, vậy nên tiếp tục bơi đến chỗ khác, lặn đến mặt trời biến mất mới trở về.
Mặt trời dần chuyển thành màu cam, Seisai thả trôi mình về hướng tàu, đến khi em trèo lên đã thấy Suru đang nướng một lát cá to lớn. Ngay cả Mihawk không lành nghề vẫn phải trở bề giúp Suru, đây cũng xem như là cảnh tượng hòa hợp.
Seisai đi tắm. Buổi sáng Suru không cho phép em tắm rửa nữa, nhưng hiện tại em vẫn xả nước tắm rửa. Seisai không tắm quá sạch, tàu sắp cạn nước sạch, nếu còn lãng phí thì chết khát trước tiên. Suru cũng nói, nếu không tiết kiệm thì lần sau đừng hòng ăn canh húp nước nữa.
Bởi vì ưu tiên giới nữ, tạm thời Suru cũng không tắm mấy ngày rồi, vậy nên Mihawk là người ngoài cũng không được hưởng ké, chỉ có một mình Seisai được hưởng đặc quyền ngắn ngủi này.
Tạm thời bọn họ cứ sinh hoạt như vậy, việc ăn no không cần thiết phải lo lắng lắm, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là nguồn nước. Nhưng với đám người mạnh mẽ thế này, nguồn nước có thật sự quan trọng đến vậy đâu, bọn họ nhịn được.
Sau buổi chiều đầy mùi cá, ba người lại ngồi quanh chiếc bàn tráng miệng. Seisai bị Garp tập thành thói quen thích đồ ngọt, cho dù vậy, người làm ra bánh vẫn là Suru. Không thể không thừa nhận sự toàn năng của hắn, Suru còn điều chỉnh độ ngọt và chất béo, hắn sợ Seisai nghiện đến mức ăn đến bệnh.
Tận hưởng khoảnh khắc mặt trăng chiếu rọi lên khuôn mặt của ba người, chỉ là không quen biết gì, bọn họ cũng không muốn nói chuyện, chỉ có thời gian mới làm mờ đi khoảng cách của con người.
Lúc con tàu chìm vào màn đêm, Mihawk ngồi trong phòng ngủ, cả người không hề thả lỏng, lưng thẳng, kiếm đặt bên cạnh mình, chỉ có chiếc mũ là được bỏ xuống đặt trên đầu giường, hắn hiện tại đang ngồi trong phòng của con tàu hải quân để nghỉ ngơi. Thú thật hắn cảm thấy hoàn cảnh này....khá thú vị.
Dù Mihawk không ghét cay ghét đắng hải quân, nhưng hải quân và hải tặc cũng không thể sống chung một thuyền thế này. Nếu hải tặc trên tàu hải quân, một là bị bắt, hai là cướp tàu hải quân. Mà hắn lại không nằm trong trường hợp nào, hơn nữa còn hiên ngang được nằm trong phòng của người ta như vậy.
Bất kỳ ai lênh đênh trên biển đều hiểu rõ, nguy hiểm nhất chính là lòng người. Mihawk biết hai người kia không làm hại hắn, nhưng không có nghĩa hắn có thể lơ là tin tưởng.
Chẳng hạn như bây giờ, Mihawk mới cảm giác được gì đó không đúng, đến khi xông ra đến boong tàu mới phát hiện Seisai đang cầm ngọn đuốc cháy rực chuẩn bị ném xuống chiếc thuyền nhỏ của Mihawk.
Không chỉ vì tiếng động của người đi tới mà ngần ngại, Seisai thẳng tay vứt ngọn lửa rực rỡ xuống dưới kia. Nháy mắt, Mihawk xuất hiện chớp lấy thời cơ chụp lấy ngọn đuốc. Trong tình cảnh thế này, Seisai chỉ chớp mắt, nhìn người đàn ông không còn vẻ điềm tĩnh trước mắt mình.
Tiếng động tuy nhỏ, nhưng cả Suru cũng tỉnh giấc. Hắn thấy hai người nhìn nhau như sắp chém chết đối phương tới nơi rồi.
Không phải riêng Suru nghĩ vậy, ngay cả Seisai cũng cho rằng Mihawk sắp đánh nhau với em. Nhưng ngược lại, trừ việc lộ ra một chút tức giận thì hoàn toàn không có ý định động tay.
Hít một hơi thật sâu, Mihawk mở lời: "Ngươi muốn giữ chân ta?"
Seisai không trả lời, nhưng Mihawk biết hắn nói đúng. Ngay từ lúc đầu, Seisai đã có ý định giữ chân hắn ở lại. Chỉ là không thể hiện quá nhiều.
Suru đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, bởi nếu hai người đánh nhau, chẳng phải tàu này bị chẻ như gỗ mục sao?
"Không được đánh nhau, Tổng Chỉ Huy đã nói đây là con tàu cuối cùng rồi, nếu ngươi tiếp tục làm hỏng, chúng ta chỉ có thể mua một cái khác."
Seisai liếc một cái, không để tâm tới lời Suru nói mà động thủ. Em không dùng kiếm, mà dùng tay.
Kiếm đeo trên hông được vứt xuống sàn tàu, chân bật đến phía trước, Seisai tung ra một cú đấm thật mạnh. Seisai học kiếm là thật, nhưng huấn luyện cùng Garp không phải là đùa. Cho dù hay dùng kiếm hay dùng tay, đa số đều phải áp sát đối thủ.
Ngay cả Seisai cũng thừa nhận, thiên phú về việc sức mạnh của em chiếm nhiều hơn luyện kiếm. Với mục đích phục vụ cho hải quân, em buộc phải học thêm nhiều thứ hơn.
Mihawk không ngu ngốc đỡ một đấm này bằng tay, hắn rút thanh kiếm khổng lồ sau lưng ra, chặn trước cú đấm của Seisai. Cho dù không bị thương, chân Mihawk cũng lùi về hai bước.
Đến lúc này hắn mới nhận ra, Seisai đáng lẽ nên là một võ sĩ. Đối với người có haki quan sát siêu quần như Mihawk, suy đoán đòn tấn công không hề khó, khó ở chỗ, dù đoán được nhưng việc chống đỡ cũng không có ít gì.
Seisai nháy mắt biến mất, Mihawk chỉ có thể đỡ đòn xung quanh bản thân một cách mù quáng.
Suru đứng từ phía xa, nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi mệt mỏi. Tiếng rít gió vang lên, hắn một lần nữa chạy vào tàu, dọn đồ chuẩn bị chuyển nơi ở mới.
Bên ngoài, Mihawk không còn nhường nhịn nữa, trực tiếp dùng kiếm chém về phía Seisai đang định tấn công. Trúng một kiếm này, hơi thở của Seisai không nặng nề, ngược lại nguyên vẹn nhìn người đàn ông trước mắt.
Mihawk trầm mặt, hai người tiếp tục ẩu đả nhau. Seisai không còn đơn thuần tung nắm đấm nữa, xoay người đưa chân ý định đá vào đầu Mihawk. Tay trái hắn chặn đòn, tay phải cầm kiếm chém về phía đầu của Seisai.
Em thu chân lại, trực tiếp dùng hai bàn tay chụp thanh kiếm to lớn kia lại. Mihawk hít một hơi, giờ phút này lại ý thức được, rõ ràng ban đầu là Seisai cố tình để bị thương.
Sau hàng loạt vết chém, băng quấn trên tay của Seisai sớm đã đứt ra, nó lộ ra cách tay trắng nõn không tì vết gì. Em kéo khóe miệng lên, hai tay chụp kiếm nên chỉ có thể dùng chân đạp vào bụng Mihawk.
Hiện tại Seisai chẳng hề kìm nén này, chỉ đạp một cú đã làm Mihawk va vào cột buồm, trực tiếp phá hủy nó. Hắn không có vẻ bị thương gì, chỉ là hắn phát hiện Suru đã không còn luyến tiếc gì, trực tiếp yên tọa trên con thuyền nhỏ của Mihawk.
Seisai cũng không dừng lại, tiếp tục lao vào nhắm vào mặt mà đấm. Mihawk đương nhiên không do dự chém tới, Seisai nghiêng người về sau, lộn về sau mấy vòng để né tránh. Tiếp theo, em lại thoát ẩn thoát hiện đến trên đầu của Mihawk, giáng một cú từ trên cao xuống.
Mihawk đưa Yoru ngang trên đầu, hai tay ở phía dưới chống đỡ. Một cú đập này, sàn tàu rắc một tiếng, Mihawk bị lún xuống bên trong con tàu.
Bên trong tối om, chỉ có mặt trăng là chiếu qua được cái lỗ bị bị đụt. Mihawk đứa giữa ánh sáng, cả người đều cảm nhận được nguy hiểm, nháy mắt Seisai nhào từ bóng tối ra ngoài, hướng về gáy hắn muốn đấm một cú nhưng Mihawk nhanh chóng xoay người lại, dùng mũi kiếm đối đầu trực tiếp với cú đấm này.
Mihawk tung hết sức, Seisai cũng không nhường nhịn gì. Áp lực tăng cao, đáy thuyền bắt đầu lủng một lỗ to, tiếp theo thì nứt ra thành những đường to lớn, trực tiếp chìm trong biển.
Hai ngươi đang ẩu đả cũng bị ảnh hưởng mà văng ra xa, chìm trong nước biển. Đến lúc hai người bơi lên tới mặt biển thì tàu đã bị chìm mất hình.
Mihawk và Seisai nhìn nhau, cùng lúc cất lên tiếng cười. Trong đêm tối, hai người mới vừa đánh nhau lại điên khùng nở nụ cười vui vẻ. Suru dùng ánh mắt cá chết nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn cũng không ngờ tới đây chỉ là điểm bắt đầu của hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro