Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Vong Ưu Thần

Chương 9: Vong Ưu Thần

Tác giả: Vô Ngân Sarranglove
--------------------------------------------------------------------------------

Bầu trời Ai Cập xanh ngắt màu biển, những hạt cát vàng hướng mình theo gió sa mạc, thỏa sức bay vút tận chín tầng mây. Trên đường người dân Ai Cập hối hả mua bán, chăm chỉ làm việc, cùng lúc đó trong cung điện cũng náo nhiệt không kém, cung nữ căng thẳng chạy tới chạy lui, người bê nước, người cầm khăn,... Ai ai cũng nháo nhào lên chỉ vì việc nữ hoàng ngất xỉu, được một người ngoại quốc giúp đỡ đưa vào cung.

Trong tẩm cung của nữ hoàng, nơi này im lặng hơn bên ngoài, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió, dường ai nấy cũng ngừng lại hô hấp của mình, chăm chú đến người đang nằm trên nhuyễn sạp kia.

Ragash bộ dạng nghiêm túc, chủy thủ đã qua khử trùng trên tay hắn tựa như hư ảnh, nhanh chóng uốn lượn trên cánh tay Isis, cắt đi từng mảng da thịt bị nhiễm trùng đang dần thối rửa.

Isis mặc dù còn trong tình trạng mê mang nhưng nàng vẫn nhận ra được sự đau đớn ấy. Cơ thể nàng nóng như lửa, đầu óc xoay vòng như chong chóng, vết thương ở tay đau đến mức làm cơ thể nàng co giật kịch liệt, miệng nhỏ không ngừng phát ra từng trận rên rỉ, muốn mở mắt nhưng mắt lại nặng trĩu, cái cảm giác đó khiến nàng sống không bằng chết. Lúc đó nàng từng suýt cắn trúng lưỡi, may mắn là Garus phát hiện ra, tình nguyện đem tay của mình tới trước miệng nàng, để nàng cắn tới rướm máu.

Tachi và Mitamul giữ chặt hai chân và cánh tay trái của Isis, đề phòng nàng lại lên cơn co giật do phát sốt gây ra. Về phần Ari thì đứng bên cạnh Ragash, chịu trách nhiệm đưa khăn, nước và thảo dược để hắn giúp Isis làm sạch và cầm máu vết thương.

"Vết thương của nữ hoàng đã xử lý ổn rồi, mọi người không cần lo lắng."

"Quốc vương, nô tì đội ơn người đã cứu giúp nữ hoàng!"

Ari và Tachi đột nhiên quỳ rạp trên đất, dập đầu tạ ơn, điều đó khiến Ragash vẫn đang tỉ mỉ băng bó vết thương cho Isis phải giật mình. Nhưng rất nhanh hắn đã hồi phục thái độ không quan tâm ban đầu, treo trên môi nụ cười như nắng ấm, bảo Ari và Tachi đứng dậy. Sau đó cực kỳ mặt dày mở miệng nói: "Không có gì, ta chỉ cứu hoàng phi tương lai của ta thôi!"

Ari khẽ cười, trong ánh mắt đen láy tràn ngập vui vẻ, bởi cuối cùng cô cũng thấy được người phù hợp với nữ hoàng Isis, người có thể thay thế cô bảo vệ và đem tới tình yêu chân thành cho Isis.

Cũng có thể nói, nếu so sánh giữa Memphis cùng Ragash thì Ragash mới là lựa chọn tốt nhất cho Isis bây giờ. Chứng cứ là từ khi Ragash xuất hiện ở Ai Cập, Ari nhận thấy Isis cười nhiều hơn xưa. Còn về phía Memphis thì hoàn toàn ngược lại, Memphis chỉ mang đến đau khổ cho Isis, thậm chí mấy ngày trước còn đổ tội việc ám hại Carol lên đầu Isis, lại còn ra tay gây thương tổn đến thân thể của Isis. Nghĩ đến đó tâm trạng Ari không khỏi nặng nề, lúc Memphis xuống tay, cô không đủ khả năng bảo vệ cho Isis, chỉ biết núp sau bóng lưng của Isis mà rơi nước mắt, tất cả đều là lỗi của cô, do quá yếu đuối và không đủ thông minh làm liên lụy Isis.

Nhìn hai tay Ari siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh, Tachi cũng hiểu được Ari đang thất thần vì điều gì. Cô nàng khẽ lắc đầu, cười một cái, lấy cớ là chuẩn bị thức ăn, lôi kéo Ari lui ra ngoài.

Về phần chàng mỹ nam Garus và nàng công chúa Mitamul đam mê sắc đẹp lại cảm thấy mình giống như bức tường cản trở giữa Ragash và Isis, bởi thế nên hai người đành lủi thủi ra ngoài cổng thành sắp xếp chỗ ở cho đoàn thương buôn và nhờ binh lính Ai Cập đưa năm mươi tên nô lệ mà Isis đã mua dẫn đi.
_

Ragash ngồi trên cửa sổ ngắm nhìn sự phồn hoa của đất nước Ai Cập, nơi mà người con gái hắn yêu ra sức bảo vệ, nhưng đất nước và những con người này liệu có xứng đáng với nàng, để nàng che chở hay không.

Dân chúng Ai Cập chỉ biết đến Carol - con gái nữ thần sông Nile, nào có ai quan tâm tới Isis, một vị nữ hoàng bị cho là tàn nhẫn ác độc thế nhưng ngày nào cũng nhốt mình trong Thần Điện cầu phúc cho đất nước.

Suy nghĩ một hồi về Isis, Ragash lại nhếch môi cười cười, nhìn thoáng qua chỗ Garus đang không ngừng bị Mitamul lợi dụng chiếm tiện nghi.

Bị Mitamul nhìn trúng, Garus trốn không thoát.

Thật sự mà nói thì thân phận Garus không đơn giản, hắn là thương buôn kiêm quý tộc Babylon, con trai độc nhất của tướng quân Lamec. Ngoài ra Garus còn là trợ thủ đắc lực của Ragash, giữ trong tay một nửa binh quyền của thế lực, người âm thầm giúp Ragash huấn luyện quân đội sau lưng Shar.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Bóng đêm lạnh lẽo tan biến, kéo tới một ngày mới rực rỡ trong lành.

Cơn gió lạnh lúc sáng sớm từ cửa sổ len lỏi chui vào phòng, vô tình hay cố ý thổi lên khuôn mặt vẫn đang say ngủ của Isis làm nàng khẽ rùng mình. Khó chịu nhăn mặt, Isis xoay người sang chỗ khác, hướng theo nơi có hơi ấm mà lăn tới, ôm lấy.

Cái gối này thật ấm, thật mềm, còn đặc biệt thơm nha.

Một mùi hương bạc hà hòa lẫn cùng vô số vị dược thảo quen thuộc quấn quanh mũi Isis, nàng cực kỳ thỏa mãn nhắm mắt ngủ tiếp, thỉnh thoảng lại không an phận cọ cọ cái gối . Trong khi đó Ragash, người bị Isis nhận nhầm là gối chỉ biết lắc đầu đỡ trán.

"Isis dậy đi, còn không dậy ta liền..." Ragash cười gian choàng tay vòng qua ôm eo Isis, mặt hắn kề sát mặt nàng, lúc môi xuýt chạm môi thì nàng bất ngờ mở to mắt, phượng mâu sáng ngời không hề có chút mơ màng như người mới ngủ dậy.

"Làm cái gì vậy?" Isis ngồi bật dậy đẩy tay Ragash ra khỏi người mình, chớp mắt nhìn hắn vài cái rồi dịu dàng mỉm cười, một bộ dáng thục nữ yểu điệu hiếm thấy.

"Ta định hôn chào buổi sáng." Ragash ngây thơ vô tội trả lời.

"Ồ, thế à."

Miệng nhỏ khẽ mở liền khiến Ragash đang nằm bên cạnh giật mình hét một tiếng. Hiện trường bấy giờ là quốc vương Babylon cao cao tại thượng bị nữ hoàng Ai Cập bạo hành, bị đá từ trên giường bay thẳng xuống đất.

"Thật nhẫn tâm, nàng muốn hại chết chồng tương lai của mình sao?" Ragash xoa xoa cái trán bị đau vì đập vào bàn đá gần đó, liếc mắt lên án cách đối xử của Isis.

"A... Ta không cố ý nha. Chân bị tê, ta chỉ muốn duỗi chân cho thoải mái thôi. Ai ngờ lỡ chân, thật xin lỗi nha... Ragash~"

Ragash âm thầm cảm thán sự việc không cố ý của Isis, rõ ràng nàng cố ý đá hắn xuống giường, giờ lại biện hộ cho chính mình là lỡ chân.

-

"Nữ hoàng, quốc vương! Xảy ra chuyện gì sao?" Ari và Tachi từ bên ngoài đi vào, trên tay Ari mang theo vài món thức ăn, có cả nho mà Isis thích nhất. Còn Tachi là cầm khăn và thau đồng chứa nước để Isis rửa mặt.

Isis lắc đầu cười thâm ý, nàng vốn muốn rời giường đi đến bàn rửa mặt, nhưng vừa đứng lên lại bị choáng váng ngã xuống, cứ như vậy vài lần, nàng đành phải để Ragash dìu đi.

"Quốc vương, mời người ra ngoài để chúng nô tỳ giúp nữ hoàng đổi quần áo." Ari cung kính nói, trong lời nói lại mang theo ngụ ý đuổi khách. Mặc dù Ari rất ưng ý việc Ragash luôn bên cạnh Isis, nhưng hiện tại Isis vẫn chưa thật sự gả sang Babylon. Nếu cứ để hai người ở chung một chỗ như vậy, Ari sợ đám người bên ngoài sẽ dị nghị, phá hủy thanh danh của cả hai.

"Lát nữa ta quay lại." Ragash gõ nhẹ lên trán Isis rồi xoay người đi ra ngoài, bước tới cửa thì dừng lại ngoái đầu hỏi: "Mà dược phòng ở đâu thế?"

"Quốc vương, nô tỳ dẫn đường cho ngài." Tachi cúi đầu đi ra, cẩn thận đem cửa tẩm cung đóng lại, sau đó thực thi nhiệm vụ đưa Ragash tới dược phòng.

Lúc này đây trong phòng chỉ còn lại hai người, Ari giúp Isis lau mặt. Tiếp đó dìu Isis tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trang phục mới và chải lại đầu tóc. Cuối cùng là dìu Isis về tẩm cung để nàng dùng bữa.

"Sirius và Rus đâu rồi chị?" Isis thắc mắc, từ lúc nàng tỉnh lại tới giờ sao chẳng thấy hai người đó tới tìm nàng.

"Tướng quân Nakuto gửi thư báo dân chúng ở Assyria làm loạn, vậy nên hai ngài ấy đi rồi.!" Ari cười nhẹ, lưu loát gắp thức ăn cho Isis.

"Làm sao có thể như vậy chứ? Ragash từng nói qua độc trong người Rus sẽ phát tán nhanh khi cử động nhiều mà, làm sao hai người đó có thể đi một chuyến đường dài như vậy?" Isis cau mày suy nghĩ.

" Chuyện này Ragash và ngài Sirius đã khuyên ngài Rus nên ở đây, cũng tại ngài Rus nhất quyết không đồng ý thôi. Mà người cũng bình tĩnh đi, họ là cháu của thần Amon, sẽ được thần linh che chở, người không cần lo lắng!" Ari nhẹ giọng trấn an.

"Ừ. Vậy còn tin tức ở Thượng Ai Cập?"

"Theo tin truyền tới thì hoàng đế Memphis thấy người đi vào thần điện mãi không đi ra, hắn tưởng người đã bị lửa thiêu chết nên định làm tang sự cho người, sau đó hắn được Shar - hoàng thân Babylon và vài binh lính ngoài thành cho biết người đã thuê thuyền quay về Hạ Ai Cập nên thôi. Mấy ngày nữa khi nước sông Nile dâng cao, vào ngày tế thần Amon, hắn sẽ cùng Carol làm lễ cưới..." Ari nói tới hôn lễ của Memphis và Carol thì dừng lại, lén liếc mắt quan sát thái độ của Isis. Ari sợ Isis sẽ vì việc này mà đau lòng rơi lệ, thế nhưng kết quả trái ngược với việc Ari đã nghĩ, trên mặt Isis vẫn là thái độ nhàn nhạt, không có bất kỳ biểu cảm nào cho thấy nàng đau lòng, nhìn qua giống như mọi chuyện đều không dính líu tới nàng.

"Chị Ari, chị đừng nhìn ta với ánh mắt đó! Tình cảm của ta đối với Memphis từ lâu đã chết rồi." Isis chẳng quan tâm, ăn xong chén cháo liền nói hơi mệt muốn một mình nghỉ ngơi, dặn dò Ari đi đến phòng nghị sự thu dọn, sắp xếp lại số văn kiện chính trị và thông thương quan trọng của Hạ Ai Cập, đợi khi nàng khỏe một chút sẽ xem xét giải quyết.

-----

Con cháu thần linh cái rắm á!

Thần linh chỉ không già không bệnh thôi, làm gì có đặc quyền bất tử chứ. Nếu thần linh là bất tử thì tại sao mấy ngàn năm trước, lúc Rus và Sirius còn là thần, hai người họ chỉ bị vài vết thương trong trận chiến thần giới lại hóa tro bụi. Mà hóa tro bụi thì khác gì với từ chết đâu. Như vậy mà bảo Isis không lo lắng làm sao được.

Isis nằm trên nhuyễn sạp không cách nào chợp mắt. Nàng không dám nghĩ đến chuyện Rus sẽ chết, nàng cần mau chóng tìm ra cách giải độc cho Rus, dẫu sao lúc ở hiện đại để che giấu việc mình là sát thủ, nàng đã chọn nghề nghiệp là bác sĩ. Đông y, tây y, cả dùng dược chế độc khống cổ nàng đều học và thực hành qua, nàng không tin chuyện nhỏ này nàng cũng làm khó nàng, huống hồ còn có Ragash trợ giúp.

Khoác lên người áo choàng tím nhạt che phủ cả mặt mũi, Isis lén lút rời khỏi tẩm cung tới dược phòng, bởi nếu để Ari phát hiện, nàng dám chắc Ari sẽ bắt nàng lại, không để nàng làm bất cứ việc gì khi nàng chưa khỏe hẳn.

Trên đường đi, đầu Isis hầu như choáng váng mãi không chịu dừng, nàng vô lực bám vào tường, kéo lê từng bước chân nặng nề dọc theo dãy hành lang. Gương mặt xinh đẹp vì cơ thể vẫn đang trạng thái phát sốt, cộng thêm do thời tiết Ai Cập quá nóng mà trở nên ửng hồng, đến cả hốc mắt cũng đều đỏ lên trông thấy, thậm chí còn rơi cả nước mắt là đằng khác.

Đứng trước cửa dược phòng, Isis lau đi những giọt mồ hôi trên trán, âm thầm cảm thán việc tốt mà Memphis dành cho nàng, làm nàng bị thương khiến nàng phải chật vật gần chết.

Thằng nhãi Memphis chết tiệt đó t
hật đúng là khắc tinh của Isis, nàng rất muốn ngay lúc này đem nghiệt chướng Memphis đó băm thành trăm mảnh rồi thả cho cá ăn mà.

"Ragash, chế được giải dược chưa?" Isis thản nhiên đẩy cửa đi vào, xông tới mũi nàng là hàng trăm mùi thảo dược khác nhau, hương vị thật không tệ, có thể khiến nàng thoải mái tinh thần, minh mẫn đầu óc.

"Isis?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Ragash xoay người lại nhìn, Isis tươi cười kéo áo choàng khỏi đầu tiến lại phía hắn.

Dung nhan khuynh thành mang theo thần sắc xanh xao nhưng phượng mâu vẫn như cũ sắc bén, rèm mi cong dài, mỗi khi Isis chớp mắt rèm mi liền rung động. Mũi cao, cánh môi đỏ mọng chẳng cần son, nước da mịn màng trắng nõn. Trên tóc tùy ý cài một cái ghim Hoàng Liên hoa, ba ngàn sợi tóc đen tuyền dài gần đến eo thoải mái xõa tung, loạn bay trong gió. Tai đeo khuyên hình hoa sen, cổ mang một sợi dây chuyền kiểu dáng như Đại Bàng khi tung cánh bay lượn, vòng Xích Xà tùy tiện quấn quanh cổ tay.

Hôm nay Isis mặc một thân váy áo màu lam nhạt, ba tầng lụa mỏng thướt tha theo từng bước đi của nàng. Mép cổ áo và viền váy được thêu họa tiết cỏ Papyrus sinh động, cố định ở eo là một đai lưng bản to màu đen. Trang phục này khiến nàng trông tao nhã như thiên tiên, đồng thời cũng không làm mất đi khí chất vương giả vốn có.

Thế nhưng cảnh đẹp chỉ bấy nhiêu đó liền sụp đổ, bốc hơi chẳng còn một mảnh. Isis bước đi lảo đảo, chân này đá chân kia, hậu quả là ngã lăn ra đất, trực tiếp ôm hôn đất mẹ.

"Nói nàng nghỉ ngơi nàng lại chạy tới đây làm gì?" Ragash nhăn mặt trách cứ, hắn cúi người xuống bế Isis đến bên ghế.

"Giải dược thế nào rồi?"

"Ta... Chưa làm xong." Ragash lấp lửng, sau đó lại nhìn Isis cười một cách bất đắc dĩ. Hắn có thể nhìn ra sự lo lắng từ ánh mắt Isis nhưng lại không dám nói sự thật, hắn không thể hình dung ra hành động cùng thái độ của nàng khi nàng biết sự thật này.

Độc trong người Rus hoàn toàn không có giải dược.

"Ragash! Ngươi nhìn đủ chưa? Muốn ta lôi mắt ngươi quăng xuống sông à? Làm việc đi." Isis cầm lá bạc hà trên bàn để lên mũi hít hà một hơi, mùi vị thanh mát làm đầu nàng nhẹ nhõm hơn nhiều, ngừng choáng váng hẳn.

"Ừ. Trước đưa tay nàng ra, ta giúp nàng thay thuốc!"

Isis ngoan ngoãn vươn tay ra trước mặt Ragash, Ragash cười cười cầm kéo cắt đi lớp vải băng cũ trên tay nàng, làm sạch vết thương, đắp thuốc lên và cuối cùng dùng vải mới băng bó lại. Mỗi động tác của hắn đều đồng loạt lưu loát làm cho người trong nghề như Isis phải ngạc nhiên cảm thán.
_____________

1 giờ...
_
_
2 giờ...
_
_
5 giờ sau...

"Giải dược hay độc dược vậy, chỉ ngửi thôi là muốn tắt thở chứ nói gì đến uống!" Isis thở dài, thả rơi tự do cốc thuốc trên tay. Nàng ngả người ra ghế, ngồi chế dược suốt mấy tiếng đồng hồ làm lưng nàng tê cứng như đá luôn, thiệt khổ mà.

"Ta hết cách rồi!" Ragash nhún vai, liếc mắt nhìn cái dáng nửa vời biếng nhát của Isis.

"Dùng mấy thứ thảo dược này chẳng ăn thua gì đâu." Nguyên cái mặt lù lù xuất hiện trước mặt Isis khiến nàng giật nảy mình hét lên một tiếng, cánh tay nhỏ xinh siết chặt đấm thẳng về phía cái mặt của người nào đó vừa xuất hiện. May mắn là người nào đó tránh được, bằng không gương mặt mỹ nam liền hóa thành bánh bao thịt.

Một thân cổ phục hoàng kim rực rỡ thoát tục, mái tóc dài đen nhánh được cố định một ít bằng sợi vải mảnh. Dung nhan thần thánh hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mày kiếm cương nghị, một đôi mắt hoa đào xanh lam trong vắt như mặt nước hồ thu, mũi cao cân xứng, bạc môi mỏng khẽ nhếch. Nổi bật nhất là huyết chu sa hình giọt nước ở giữa trán.

Isis trừng mắt ếch, tên Jarus này mới mấy tuần không gặp liền đẹp trai hẳn lên, có bí quyết chăm sóc sắc đẹp chăng?

"Ngài có phải là vị thần lần trước tặng ta thần kiếm?" Ragash nhíu mi.

"Ừ, ta tên Jarus, không cần gọi ngài này kia nọ, phiền toái." Jarus khoát tay, đặt mông ngồi xuống ghế, quay mặt quan sát Isis từ đầu đến chân, hồi lâu hầm hừ liếc sang Ragash quát tháo: "Nói ngươi bảo vệ nàng ấy, chăm sóc nàng ấy mà giờ thành ra thế à? Ngươi nhìn xem, nàng ấy ốm đi rất nhiều rồi, còn bị thương nặng như thế! À, phát sốt nữa..."

BỐP!!!

CHOANG!!!

XOẢNG!!!

Chày giã thảo, bát đựng dược, cốc chứa thuốc, dao sắc, thau đồng... Tóm lại là hàng loạt vật thể bay không xác định bay thẳng lên người Jarus, sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Jarus không né kịp, đành chịu trận hy sinh.

Ragash đen mặt, nín thở nhìn Isis mặc không đổi sắc đang hăng hái phóng ám khí tới mục tiêu là Jarus đại nhân. Hắn vô cùng thắc mắc, chẳng phải Isis là đại tư tế của Ai Cập sao? Mà tư tế là người có trao đổi mật thiết với thần linh, luôn tôn kính thần linh, nhưng sao hắn không hề thấy mấy điều đó từ nàng. Nàng không sợ thần linh sẽ trách phạt?

"Jarus, ngươi là thần mà sao lắm chuyện qua vậy. Ngươi im lặng không ai bảo ngươi câm. Ta tự biết bảo vệ thân, ai cần người khác bảo vệ. Mà ta có làm sao thì liên quan gì đến ngươi."

Đại yêu quái Isis ngừng phóng ám khí, lên án Jarus một hơi dài rồi đứng thở hụt hơi, choáng váng đầu óc, nhịp tim bất bình thường. Ragash và Jarus chưa kịp phản ứng thì Isis đã ngã ra đất, mê mang bất tỉnh.

____________________

"Ragash, để ta xuống! Ta còn chuyện muốn hỏi Jarus." Ragash vừa bế Isis tới cửa thì nàng đột nhiên mở mắt làm hắn hết hồn. Đỡ Isis đứng vững, Ragash vỗ trán thở dài, vị nữ hoàng xứ Ai Cập này thật khó chìu chuộng, thân thể đã không khỏe mà cứ cố tình chạy nhảy, tỏ vẻ ta đây không sao. Người như nàng thì làm sao tự bảo vệ bản thân cho tốt được chứ.

"Làm sao vậy?" Jarus dựa vào tường, cúi đầu xuống theo dấu hiệu mà Isis đưa ra rồi cười một cách vô hại.

"Ngươi biết cách giải độc cho Rus phải không?" Isis kề sát bên tai Jarus, giọng nói chỉ vừa đủ cho hai người nghe.

"Đương nhiên ta biết!" Jarus cười sáng lạng.

"Ngươi cười nhiều quá đó, khép cái miệng lại giùm ta. Ngừng cười và nói chuyện quan trọng đi. Cách giải độc là gì?" Isis nghiến răng đe dọa.

"Vong Ưu huyết." Jarus búng tay vào trán Isis.

"Cái đó là dược thảo gì? Ta chưa nghe bao giờ, có hình ảnh minh họa cho dễ tìm không vậy?" Isis bĩu môi, nàng từng xem qua bách thảo, cũng chưa từng thấy cái gì gọi Vong Ưu huyết nha, chẳng lẽ là dược thảo loại mới.

"Máu của nàng, nó chính là giải dược!" Không nhanh không chậm giải thích, Jarus chẳng để ý tới Isis đang dùng ánh mắt đầy ngụ ý nhìn mình.

"Định đùa nhau à?" Isis nhướn mi hỏi, phía dưới nhẹ nâng chân đạp thật mạnh lên chân của Jarus, phía trên dùng tay nắm lấy tai của Jarus ra sức véo.

"Đau đó nha! Thay vì đứng đây đánh ta thì nàng nên chăm sóc sức khỏe cho thật tốt đi, bồi dưỡng máu huyết cứu Rus thoát chết. Có được không, Vong Ưu thần?"

Jarus ôn nhu nâng khuôn mặt kiều diễm của Isis, bạc môi lạnh như băng đặt lên trán nàng một nụ hôn phớt rồi hòa theo ánh sáng lam sắc biến mất không dấu vết.

Ragash đứng ở phía sau, ánh mắt trong suốt thoáng hiện vẻ buồn rầu. Phải chăng người mà Isis yêu đến chết đi sống lại không phải là Memphis mà chính là vị thần Jarus này, vì Jarus mà nàng không chấp nhận hắn.

Trong khi đó Isis lại không hay biết gì về suy nghĩ vớ vẩn của Ragash, nếu nàng biết thì nàng sẽ đem đầu Ragash lấy xuống, bổ ra xem thử bên trong chứa thứ gì mà hắn lại não tàn như vậy. Nàng vẫn cứ ngơ ngác nhìn vào khoảng không vô tận, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi với mớ dấu chấm hỏi to đùng.

Vong Ưu thần là ai, Vong Ưu thần có liên quan gì tới nàng?

Vì sao máu của nàng có thể cứu sống được Rus, máu của nàng giải được độc sao?

Jarus không đùa nàng đó chứ.

_____

Khai Sinh Trì, một cái tên thật đẹp thuộc địa phận giai cấp Cai Quản của Thần Giới, đồng thời cũng là nơi ở của Vong Ưu thần nữ, một vị thần canh giữ hồ Khai Sinh và chăm sóc thần dược ma thảo.

Khai Sinh Trì nằm giữa những hàng trúc liễu xanh um, quanh năm sương mù bao phủ, tuy rằng nơi này hầu như đều bị sương làm ẩm ướt nhưng bù lại nhờ điều kiện đó mà cây cối phát triển tươi tốt, bất cứ loại hoa thơm cỏ lạ hay thần dược ma thảo cũng đều có đủ.
_

Trên đám ma thảo, một thân váy áo tử sắc thướt tha bước đi, thiếu nữ tựa như một tinh linh xinh đẹp sinh ra từ rừng rậm thần bí. Khí chất thượng thần thoát tục, dáng người kiều mị quyến rũ, dung nhan khuynh thành làm điên đảo chúng sinh.

Suối tóc đen huyền tùy ý cài một đóa Thược Dược màu hồng phấn. Phượng mâu hờ hững, tĩnh lặng nhưng cũng chẳng kém phần sắc bén. Mũi cao, cánh môi tựa như quả anh đào đỏ mọng, làn da trắng hồng mềm mại. Nổi bật hơn hết là ấn ký Mạn Đà La tử sắc ngay khóe mắt trái của nàng.

Nàng là Isis - Vong Ưu thần, nàng được gọi là Vong Ưu vì nàng đã vứt bỏ tất cả sầu bi yêu hận, tận diệt hỉ nộ ái ố, vô ưu vô lo không quan tâm sự đời.

Cuộc sống chốn thần giới của nàng rất giản dị, ngày ngày tưới cây, hái thảo dược, đọc y thư, luyện chế dược, còn lại vô số thời gian khác thì đều được nàng dùng để thơ thẩn ngắm Khai Sinh Trì, thỉnh thoảng nàng cũng ra ngoài Khai Sinh Trì tìm Sinh Mệnh thần chơi cờ.

Suốt mấy ngàn năm trôi qua, nàng vẫn vậy, nhàn nhã hưởng thụ từng ngày, cho đến cái ngày xảy ra Thần Giới đại chiến, nàng cũng chẳng nhúng tay vào, chỉ đứng bên ngoài, mỉm cười thê lương.

Từ thuở xưa đến nay, tàn cuộc của các trận đại chiến Thần Tiên Ma luôn đem đến sự chết chóc, mà người lãnh hậu quả nhiều nhất cho việc này lại là những con người vô tội của nhân giới. Họ phải chịu cảnh thiên tai lũ lụt, hạn hán dịch bệnh, người chết vô số kể.

"Isis, nàng giúp ta giữ lại hồn phách của Sirius, Rus và cứu sống người ở nhân giới được không? Xem như là ta cầu xin nàng!" Sau khoảnh khắc chiến thần và địa ngục thần đều gần như tan biến, Sinh Mệnh thần lại đột nhiên kéo nàng vào cuộc, cũng chính vì một lời cầu xin đó của hắn mà nàng phải tiêu tan, rời khỏi thần giới mãi mãi, nhưng nàng hoàn toàn không hối hận, một mạng của nàng mà đổi lấy được vạn sinh mạng khác thì có gì phải hối, phải hận.

"Jarus, ta đồng ý giúp ngươi. Ngày hôm nay ngươi nợ ta một ân tình! Nếu như ta có thể tái sinh, ngươi nhất định phải trả cho ta!" Nàng thở dài nói.

"Được, ta hứa với nàng!" Jarus gật đầu.

"Ừ. Còn thần kiếm ngươi giúp ta giữ đi, sau này nếu có cơ hội ta sẽ lấy lại." Nàng vuốt nhẹ thân kiếm, rạch một đường thật sâu trên tay, sau đó đem kiếm tra lại vào vỏ, mỉm cười đưa nó cho Jarus, quay lưng bước đi.

Nàng được sinh ra từ nước Khai Sinh, máu của nàng là một loại thần dược dùng để cứu thần diệt ma. Nàng dùng máu tươi của mình rưới lên hai thần thể đang dần tan biến của Sirius và Rus, giữ lấy hồn phách hai người. Sau đó nàng niệm chú, dốc hết thần lực đem toàn bộ nước hồ Khai Sinh Trì đổ xuống nhân giới, cứu sống vạn người lại.

Giúp nhân giới trở lại như xưa rồi nàng cũng tiêu tan, chỉ còn sót lại ngọc châu chứa hồn phách. Khai Sinh Trì cũng vì nàng mà hóa hư vô, biến mất khỏi thần giới.

***Ta được sinh ra từ Khai Sinh Trì, ngày Khai Sinh Trì khô cạn, cũng chính là lúc ta rời thế gian.*** 》

_____________

Nụ hôn trước lúc đi của Jarus là một chìa khóa mở phong ấn ký ức.

Isis khẽ rùng mình, thoát ra khỏi những ký ức hỗn độn ấy. Nàng không tin nổi kiếp trước của nàng lại là Vong Ưu thần, lại không nghĩ tới nàng lại từng chết vì cứu người. Cái này... Quá mức vĩ đại, nàng có cảm giác chính mình là vị chúa cứu thế nha!

Bất quá nàng cũng chẳng đểm tâm tới ký ức đó làm gì, đó chỉ là quá khứ thôi, bây giờ nàng sống là cho hiện tại với tương lai. Còn những thứ khác thì quẳng sang một bên.

"Isis, ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi! Chuyện giải dược nàng cứ để ta tìm cách." Ragash vỗ nhẹ vai Isis khiến nàng giật cả mình, thiếu chút nữa là té xỉu luôn.

"Không cần làm nữa, ta biết cách giải rồi! Ngươi cùng ta đi dạo đi. Bệnh mà ở trong phòng hoài thì bệnh sẽ càng nặng đó." Isis liếc mắt.

Ragash không nói gì, hắn chỉ mỉm cười ôn nhu, để mặc cho Isis níu lấy tay áo lôi đi.

Bên ngoài thành sông Nile vẫn cuồn cuộn chảy, nước đang dần dâng lên, đem phù sa màu mỡ tới cho Ai Cập.
_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro