Chương 3 : Cha con
Cùng lúc đó, hoàng cung Babylon.
- Hoàng Đế bệ hạ, điện hạ tỉnh rồi ạ.
- Ta biết rồi, ngươi lui đi.
Trong một căn phòng lớn với màu xanh lam chủ đạo, cho người ta cảm giác yên bình nhưng lại xen lẫn với xúc cảm lạnh lẽo. Giữa căn phòng có một cái giường lớn cũng màu xanh lục nhạt, bên kệ cửa sổ cạnh giường ngồi một cậu bé 12 tuổi, gương mặt tuy non nớt nhưng có nét sắc xảo, mái tóc đen tùy ý tung bay theo gió, đôi mắt đen như mực thẫn thờ nhìn phía trước, dường như đang thả hồn đi đâu đó, hay cũng có thể là đang suy ngẫm chuyện gì. Làn da cậu trắng xanh, không có vẻ hồng hào nào, có vẻ là đang bệnh nặng. Hàng lông mày thi thoảng nhíu lại, có vẻ như gặp chuyện gì khó giải quyết. Ngay lúc này, một giọng nói trầm bổng đầy từ tính nhưng đầy ấm áp vang lên ngay sau lưng cậu :
- Rag, con còn đang yếu, không lên đứng ngoài này.
Cậu giật mình quay lại đối diện với người vừa lên tiếng, giọng nói này cậu không nhầm vào đâu được, người duy nhất gọi cậu là Rag. Đây là một người trung niên tuổi ngoài tứ tuần, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sắc xảo nhưng lại đầy nhu hòa ấm áp nhìn cậu, lông mày khẽ nhếch lên, đôi môi hơi mím lại. Người này! Người cậu kính yêu nhất, là cha của cậu, cũng là hoàng đế Babylon. Người này chính là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cậu, nguyện đem tất cả tốt nhất cho cậu. Nhìn thấy cha, nội tâm cậu cũng không kìm được ấm áp và hạnh phúc. Không kiềm được xúc động mà nhào vào lòng ông nhỏ giọng kêu lên :
- Cha .... cha ....
- Ha ha, cha ở đây.
- Cha...
- Ừ, tốt rồi, tốt rồi, đã đỡ nhiều chưa, lần sau không cần liều mạng như vậy, có biết không.
- Cha, người là người quan trọng nhất với con, người không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, con sẽ điên lên mất! - Cậu ngẩng đầu lên nhưng vẫn ôm chặt ông, nghiêm túc nói.
- Được được, con nói cái gì cũng đúng. Đều là tại ta. Tại ta không tốt, không nên bất cẩn như vậy, làm hại con ... .Ta nghe người nói con đã tỉnh nên tới muốn xem con một chút, ta còn có chuyện cần giải quyết.
- Vậy được rồi, người cứ đi đi, lát nữa con qua dùng bữa với người.
- Được rồi ta đi đây, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa tới tìm ta.
- Cung tiễn phụ hoàng.
Nhìn cha mình đi khỏi cậu lại rơi vào trầm tư. Cậu không quan tâm tại sao mình lại sống lại, tại sao lại có trí nhớ kiếp trước, nhưng mà..... "lần này cậu nhất định không thể để phụ hoàng rời cậu đi quá sớm như vậy. Cậu phải sớm một chút giải quyết mấy vấn đề kia cho phụ hoàng. Ừm, còn cái con bé Carol chết tiệt kia, đúng là sao chổi mà, không, nói nó sao chổi chính là vũ nhục sao chổi cái từ này, hừ ..... hừ ..... lần này cậu phải giết nó ngay khi nó xuất hiện, à không! Nên hành hạ chết nó, dám phá hủy công trình vĩ đại của cậu, không thể tha thứ được". "Hazz .... mà cũng tại cậu, lúc trước luôn không để ý, luôn tự phụ mình có cơ thể khỏe mạnh, nhìn xem nhìn xem, mới chịu một đao thôi mà bây giờ cầm ly nước còn không nổi, thử hỏi sao có thể bảo vệ cha chứ... xem ra phải rèn luyện thân thể mới được". Trầm ngâm một lúc cậu mới hướng ra ngoài kêu người.
Ngay lập tức một thị nữ bước vào, cung kính thưa :
- Điện hạ, người có gì phân phó ạ.
- Ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn đi.
- Nô tỳ sẽ chuẩn bị cho ngài, xin đợi một lát ạ.
Nói rồi nàng ta nhanh chóng lui ra ngoài.
Buổi trưa - Chủ điện.
- Cha! Sao người ăn như mèo vậy á, ăn nhiều một chút, món này, món này, món này nữa, cả món này nữa.
- Khụ khụ .... Rag, từ từ thôi, ngày nào cũng như thế này, ta ăn hết không phải là được rồi sao, thật là, y như mẹ của ngươi vậy. Hazzz ....
- Cha, bởi vì mẹ con rời khỏi sớm như vậy cho nên người không có ai quản, mới không quan tâm sức khỏe mình như vậy. Nếu như mẹ con còn, con thấy chừng này thức ăn còn chưa đủ cho người dùng đâu, với lại tại sao cha ăn như vậy mà không mập lên tý nào .... có phải hay không ....
- Ahaha .... có có chuyện này sao, nào mau ăn cơm thôi, ăn cơm ăn cơm, ăn nhanh lên, cơm canh đều nguội cả rồi .... hahaha.
Sau khi ăn, hai người liền vừa uống trà vừa nói chuyện.
- Rag, ta có chuyện muốn nói với con.
- Cha có chuyện gì người cứ nói đi. Không cần làm cái vẻ mặt do dự đó.
- Từ ngày mai con cũng lên triều đi, giúp ta sử lý một số chuyện đơn giản trong triều.
- ......
- Ngày mai con cũng không cần làm gì, con chỉ cần ngồi nghe thôi là được, có biết không.
- .....
- Tiểu tử, có nghe ta nói cái gì không hả?
- Con đang nghe đây mà.
- Vậy tại sao con chỉ lo uống trà? Rag .... trà ngon không con?
- Trà? Ai nha, trà ngon lắm cha, trà ngon như vậy người không thể uống một mình, cho con một ít đi? Được không?
- Được rồi, nếu đã thích uống thì mang về mà uống, ta có tiếc với con sao?
- Cái kia, vậy con không khách khí.
- Rag, con không cần nói sang chuyện khác, con không thắc mắc sao cha lại để con lên triều sao?
- Không ạ. Người làm gì cũng đều có lý do của người mà. Đúng không ạ.
-.......
- Cha, nếu không còn chuyện gì ....
- Còn.
- Ách, vậy người nói đi.
- Con có cần một người tựa như là mẹ ....kế... hay không?
-.......
- Rag?
- ......
- Con nghĩ sao? Rag.
- ..........
- ..........
- ..... Cha ... cần hả?
- Ta? Ta đương nhiên không cần, không phải cha đang hỏi con sao?
- Cha thấy con cần chỗ nào chứ, con vẫn rất tốt rất tốt mà.
- À, nếu vậy thì thôi, cha chỉ là thấy những khi như vầy cha không thể luôn bên con, nếu như có người chăm sóc con thì cha sẽ yên tâm hơn mà thôi.
- Con không cần, nếu cha thích ....
- Dừng dừng, cha không cần. Người cha yêu trước nay chỉ có mẫu hậu của con.
- Nha! Vậy sao.
Cậu cười cười, cha mình không phải là vừa ý ai chứ? Tốt nhất là không, nếu như có, cậu rũ mắt xuống ..... mắt cậu rất nhanh sẹt qua một tia sát khí. Nhìn lại thì lại như bình thường.
- Ừm, vậy thì không còn chuyện gì nữa, con về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Vậy con xin phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro