13. Hiểu lầm nghiêm trọng
Sau cái khoảnh khắc đầy đau thương đó, Dương Tiễn chỉ còn biết ngậm ngùi, ôm lấy tâm can đau đớn vạn phần mà đi sâu vào trong rừng, hắn không thể tin được ban nãy Lý Dực đã đối xử với hắn lạnh lùng và tuyệt tình như thế.
Nhớ lại hình ảnh Lý Dực nằm phía dưới Thân Công Báo quằn quại rên rỉ, đôi mắt của y lúc đó rất si mê, nó cứ hệt như sự cuồng nhiệt tối đêm qua khi cùng hắn giao hoan ân ái.
Hắn bao năm ở lại núi Thiên An để chờ đợi ngày Lý Dực xuất hiện, nhưng ngay vào lúc hắn mang cả tình yêu thương dành cho y thì lại nhận được sự phũ phàng. Một kẻ lần đầu tiên nếm trãi được tư vị của dục vọng, hương sắc của ái tình như Dương Tiễn thì thử hỏi làm sao có thể không thấy đau lòng.
-" Na Tra, tại sao lại đối xử với ta như vậy?"
Hắn mang một bộ dáng thất thần mà bước đi trong vô định, rồi sắp tới đây sẽ phải làm sao trong khi sự việc vừa rồi đã là điều quá đỗi đau lòng như thế? Dương Tiễn lúc này cảm thấy bên trong lồng ngực trái bỗng dưng nhói lên từng cơn quặn thắt, hắn lại càng không nghĩ rằng chỉ với một tiểu tử như Na Tra và một đêm ân ái mà đã có thể khiến cho hắn trở nên yếu mềm đến thế. Ngay cả hắn còn không ngờ rằng bản thân là nam nhi đại trượng phu mà lại vì một chữ Tình mà rơi lệ!
Ngay lúc này từ đâu xuất hiện một nam tử ăn mặc phong phanh, gợi cảm đang tiến đến gần chỗ của Dương Tiễn.
-"Huynh đài đây có thể cho ta hỏi thăm..."
Kẻ đó cố tình lấp lửng, không nói trọn câu... ý muốn nhận được cái nhìn của Dương Tiễn và để chắc chắn rằng hắn có nghe được.
Lúc bấy giờ Dương Tiễn cũng lau vội nước mắt, ngẩn mặt nhìn lên.
Trước mắt hắn là một nam tử dung mạo khả ái, y phục trên người mỏng manh một lớp, da thịt có thể thấy mờ ảo phía dưới lớp vải đó. Hắn thật sự đã có đặt một câu hỏi rằng tại sao trong Thiên An Sơn này lại có một người ăn mặc kỳ quái đến như thế.
Tuy nhiên thì cũng vẫn lịch sự đáp lời
-"Huynh muốn hỏi gì?"
Nam tử đó phất nhẹ ống tay áo trước mặt Dương Tiễn rồi cúi đầu bẽn lẽn cười, mục đích của kẻ đó lúc bấy giờ có vẻ đã quá rõ ràng khi tìm đến Dương Tiễn. Bộ y phục đã nói lên tất cả...
Bỗng chốc Dương Tiễn có cảm giác đầu óc mơ hồ, hình ảnh người trước mặt đã không còn nhìn rõ dạng nữa, tuy nhiên thì đâu đó trong lý trí của hắn còn nhận định được rằng hiện tại trong cơ thể dường như đang dâng trào lên một cỗ nhiệt khí.
Nam tử kia một cái nhiều mắt, nụ cười Nguyễn lên đầy dâm đãng, khe khẽ thì thào bên tai Dương Tiễn
-"Ta muốn hỏi, ta có giống Na Tra không?"
Bỗng nhiên trong cơn hư ảo, đôi mắt của Dương Tiễn lại nhìn thấy dung mạo của nam tử kia thật sự đã biến thành Na Tra.
Không thể chần chờ, Dương Tiễn lập tức ôm lấy kẻ đó mà vật ngã xuống đất, không ngừng ngấu nghiến thô bạo đôi môi xa lạ kia.
Lý trí của hắn đã không còn được giữ vững được nữa, có lẽ bây giờ đây nó đã bị dục vọng chiếm lấy hoàn toàn. Bàn tay của Dương Tiễn một cái thô bạo xé toạt đi y phục của nam tử kia ra, lần mò xuống cấm địa mà ma sát không ngừng khiến cho người đó phải sung sướng mà rên rỉ
Kệ đó không một chút liêm sĩ, vuốt nhẹ gương mặt của Dương Tiễn rồi thều thào ra lệnh
-"Gọi tên ta đi!"
Dương Tiễn giờ đây cứ như một kẻ trúng tà, hắn không còn nhìn rõ người trước mắt là ai nữa nhưng lại luôn miệng gọi Na Tra...
Lúc mấy giờ nam tử kìa lại càng bạo dạng hơn nữa, tự động dang chân phơi bày tiểu cúc của mình mà khiêu khích
-"Ngoan lắm!! Có phải ngươi đang khoái cảm dâng trào không? Có muốn thao ta không?"
Kẻ đó dùng những chiêu trò dụ dỗ đàn ông ra mà lắc lư, uốn éo trước mắt Dương Tiễn, bây giờ chỉ cần Dương Tiễn đem nam căn to tướng cắm sâu vào là có thể thoã mãn được dâm tính...
Dương Tiễn máy móc làm theo bản năng, cứ nghĩ kẻ trước mắt là Na Tra nên không hề có chút nghi ngờ gì, lập tức đem phân thân to lớn của mình đặt trước cửa động huyệt...
-"Đúng là to thật... nương nương lần này đúng thật là không để ta thiệt thòi!!"
Chỉ phút chốc, nơi cánh rừng tưởng chừng như hoang vắng này lại vang lên ngập tràn tiếng rên rỉ.
Kẻ nằm phía dưới đến cả một chút thể diện cũng không cần mà dường như đang cố tình rên rỉ một cách thống khoái nhất.
-"Dương Tiễn... ngươi quả thật là mạnh mẽ!!"
Thật vừa vặn vào ngay lúc này, đôi tai của Hao Thiên khuyển đã có thể nghe được trọn vẹn câu nói đó, hơn nữa nó còn đánh hơi được mùi hồ ly nồng nặc. Qua tiếng rên rỉ đầy ghê tởm đó, Hao Thiên cũng phần nào biết được đang có chuyện gì xảy ra
Nhưng chi dù là như thế nó cũng không thể để Na Tra nhìn thấy cảnh tượng đó được, chưa biết sự thể ra sao, nếu để Na Tra nhìn thấy chắc chắn sẽ gây ra sự hiểu lầm nghiêm trọng. Không chừng sẽ gây nên một trận đánh ghen kịch liệt
Hao Thiên Khuyển cố quay đầu lại nhìn xem thái độ của Lý Dực, thật may mắn là y vẫn chưa nghe được gì thế nên trong bộ dạng vẫn còn điềm tĩnh và thư thả lắm. Nhưng nếu cứ để ý tiếp tục đi vào con đường này thì nhất định những thứ không nên thấy sẽ được nhìn thấy.
Thế nên nó lập tức dang tay ngán đường
-"Khoan đã!"
Lúc bấy giờ Lý Dực mới nhíu mày khó hiểu, không biết là con chó này muốn gì mà lại ngăn không cho mình đi tiếp. Y dịu giọng hỏi khẽ
-"Hao Thiên? Sao dừng lại?"
Mộc Tra đi bên cạnh cũng khó hiểu không kém, hắn biết rằng Lý Dực cùng con chó tinh này đang đi tìm một kẻ có ba con mắt tên Dương Tiễn. Mặc dù không muốn nhìn thấy cảnh tượng người mình yêu tìm kiếm nam nhân khác nhưng Mộc Tra cũng không thể làm gì hơn ngoài âm thầm đi bên cạnh với lý do càng nhiều người càng dễ tìm.
Hao Thiên Khuyển phe phẫy đuôi giả vờ làm tỉnh
-"Na Tra à, chúng ta đã đi nãy giờ cũng đã mệt rồi, hay là ngồi xuống nghỉ một lát đi!"
Lý Dực thật sự lo lắng mà quan tâm
-"Ngươi mệt rồi sao? Chúng ta chỉ mới đi được lột lúc thôi mà..."
-"Đúng a, ta mệt quá!! Hay là hai người ngồi đây đợi ta một lát đi, ta uống nước rồi sẽ quay lại!"
Lý Dực mặc dù khá khó hiểu với hành động cũng như thái độ hiện giờ của Hao Thiên khuyển nhưng nếu nó đã nói vậy thì đành vậy thôi. Dẫu sao nó cũng chỉ là loài thú, chắc dễ mệt hơn người bình thường. Y gật gật đầu
-"Thôi được, vậy ngươi đi sớm về sớm, không rõ vì sao ta bỗng dưng cảm thấy bất an quá!"
Hao Thiên khuyển vừa nghe đến đó đã liền ríu rít mừng rỡ chạy đi, trong lòng vừa vui vừa lo lắng. Hướng chạy của nó không phải ra bờ suối mà là theo tiếng rên rỉ kia phát ra.
Miệng Hao Thiên còn lẩm bẩm...
-"Bất an cũng phải..."
Nơi đây chỉ còn lại Lý Dực và Mộc Tra, cả hai đang dần dần không còn quá xa lạ mà trở nên thân thiết hơn trước rất nhiều...
Lý Dực lúc bấy giờ có cảm giác vô cùng xót xa mà áp tay lên má của Mộc Tra
-"Nhị ca, huynh xanh xao quá!"
Chỉ mới mấy hôm không gặp mà trông hắn tiều tuỵ đến đau lòng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mộc Tra có ngày hôm nay chẳng phải đều là do y gây ra hay sao
Mộc Tra cảm động trước tấm chân tình của Lý Dực mà nắm chặt tay y thì thầm.
-"Ta không sao cả, chỉ là lần này bắt đệ hi sinh quá nhiều..."
Lời nói của Mộc Tra như mũi kim sắc nhọn đâm vào tim Lý Dực. Quả thật là như vậy, chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng và cứu được Mộc Tra mà Lý Dực phải chịu uỷ khuất để cho Thân Công Báo lộng hành, lại còn hi sinh cả tình cảm của y và Dương Tiễn mặc dù giữa cả hai người họ chỉ mới chưa đầy một ngày.
Đôi mắt Lý Dực bỗng rũ xuống, dường như nó còn long lanh vài giọt lệ sầu. Y không biết bây giờ Dương Tiễn ra sao, có phải là đau lòng lắm không, có phải là thất vọng với y lắm không?
Mộc Tra khi ấy chỉ còn biết thở dài một hơi mà ôm lấy Lý Dực vào lòng, khe khẽ an ủi
-"Na Tra, đều đã qua rồi, đợi khi chúng ta tìm được Dương Tiễn ta sẽ giải thích rõ ràng cho hắn hiểu!"
Lý Dực khẽ lau vội nước mắt, miệng cười tươi ngẩn đầu nhìn Mộc Tra. Y biết là một nam tử hán thì điều tiên phong chính là sự mạnh mẽ, nếu chỉ biết khóc thì chẳng phải làm nhục chí nam nhi sao?
Nhưng càng nhìn Mộc Tra thì y lại càng lo lắng cho Dương Tiễn, không biết hắn đã bỏ đi đâu nhưng nếu y gặp lại thì chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng, không để hắn sẽ xảy ra chuyện như Mộc Tra.
-"Huynh có khát nước không?"
Không nhắc thì thôi, mà nhắc đến lại thấy cổ họng khô hẳn, Mộc Tra chậm rãi gật đầu.
Lý Dực nhìn Mộc Tra mà cười mĩm
-"Vậy huynh ngoan ngoãn ngồi đây! Đệ đi lấy nước!"
-"Không được! Để ta đi, rừng núi hiểm trở, ta không an tâm..."
Điều Mộc Tra lo lắng cũng đúng thôi, với một kẻ hậu đậu và ngớ ngẩn như Lý Dực thì sợ đến khi mặt trời lặn cũng chẳng có giọt nước nào để uống.
Nhưng Lý Dực lại nhất mực muốn đi
-"Huynh đừng có khinh thường đệ, ít nhiều gì đệ cũng đã nhìn thấy hướng của Hao Thiên ban nãy, chỉ cần đi theo hướng đó là được thôi!"
Mộc Tra thật sự rất muốn cãi lại nhưng với cái miệng lý sự của y thì hắn không còn lời nào có thể nói nên đành chấp nhận cho y đi.
Lý Dực mang theo ống tre đựng nước của mình, men theo lối của Hao Thiên khuyển đã đi ban nãy. Quả thật thì đường đi ở nơi đây cũng chẳng có gì gồ ghề lắm, nên trước mắt vẫn chưa gặp vật cản gì, Lý Dực cũng vì thế mà có thể an tâm được phần nào, nhưng chẳng được bao lâu thì liền ghi được âm thanh vốn dĩ y không nên nghe thấy
-"Quái lạ, ai lại vào rừng làm chuyến ấy thế nhỉ?"
Lý Dực bản tính vốn tò mò, nên quên hẳn việc đi lấy nước mà cố lắng nghe âm thanh phát ra từ đâu mà lạc chân đi đến.
Mãi cho đến khi y nhìn thấy trước mắt mình là cảnh tượng vô cùng dâm dật, một nam tử mãnh mai đang trong tư thế cưỡi ngựa, phía dưới là một nam nhân có vẻ to con mạnh mẽ hơn...
Lý Dực không nhìn thấy rõ mặt của nam nhân kia, chỉ là có chút gì đó quen thuộc...
-"Ưm... a... Dương Tiễn... thật sướng..."
Lúc bây giờ nam tử kia bỗng cao giọng rên rỉ, cứ như đang cố tình muốn cho Lý Dực nghe được. Thoạt đầu Lý Dực còn ngỡ là mình nghe nhầm nhưng ngay sau đó nam tử leo xuống, nằm ngữa ra thì người phía dưới mới lộ rõ dung mạo.
Ống tre cầm trên tay cũng rơi bộp xuống đất, bỗng dưng ngay bây giờ đây Lý Dực chợt cảm thấy cảnh vật trước mắt có vẻ như đang dần tối sầm lại. Đầu óc tựa hồ như chẳng còn suy nghĩ được gì nữa...
Đó... đó đích thị là Dương Tiễn sao??
Ngay lúc này Hao Thiên khuyển đứng cách đó không xa đã kinh hãi khi nhìn thấy Lý Dực, nó chỉ còn biết khe khẽ thốt lên
-"Không xong rồi!"
Rồi sau đó ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Lý Dực, cố tình muốn đánh lạc hướng y.
-"Na Tra! Sao ngươi lại đến đây, đi đi mình đi chỗ khác đi, người ta đang ứ ừ với nhau không nên xem làm gì!"
Nó cố lôi kéo Lý Dực mau chóng rời khỏi nơi đây nhưng có ra sức cỡ nào cũng không thể lay chuyển...
Lý Dực giờ đây không thể kìm được nước mắt, có lẽ là ngày vào thời điểm này y cũng đã hiểu được cái cảm giác bị phản bội là như thế nào. Còn nỗi đau đớn nào bằng khi mà tận mắt chứng kiến người thương mình đang hoan ái cùng người khác kia chứ.
Quả báo! Là quả báo đó! Đây chính là quả báo mà ban nãy y đã cố tình làm tổn thương Dương Tiễn đó.
Đến lúc này thì cơ thể của y dường như không còn chút sức lực nào nữa mà ngã quỵ xuống đất. Miệng y muốn nói nhưng lại chẳng tròn câu
-"Hao Thiên, người đó có phải... là Dương Tiễn không?"
Bây giờ đây Hao Thiên biết trả lời như thế nào cho vừa? Lý Dực đã tận mắt chứng kiến rồi thì còn có thể nói không sao? Nhưng nếu nói có thì càng làm tình hình thêm tồi tệ, thế nên nó liền tức giận
-"Để ta vào hỏi cho ra lẽ!!"
Tuy nhiên ngay lập tức Lý Dực đã kịp thời giữ chân Hao Thiên lại mà vô thức lắc đầu
-"Không! Không cần, không cần..."
Hao Thiên khuyển làm sao không hiểu nỗi đau của Lý Dực chứ, bởi chính nó cũng từng vì ái nhân mà đau thương đến tột cùng, bây giờ đây nhìn bộ dạng của Lý Dực như vậy, nó lại càng không thể nào an tâm.
Lý Dực sau một lúc suy nghĩ liền vội vã đứng dậy, gạt đi giọt lệ bi thương, quay đầu bỏ đi như không thấy gì, chỉ nghe được tiếng của Hao Thiên cố chạy đuổi theo mà gọi với
-"Na Tra! Na Tra..."
Nam tử kia thích thú nhếch môi một cái, câu lấy cổ của Dương Tiễn tiếp tục sự cuồng nhiệt...
Lý Dực không nhanh không chậm rảo bước đi, ống tre trên tay vẫn trống rỗng, nó cũng giống như tâm trạng của y hiện giờ ... hoàn toàn trống rỗng
Y không nghĩ rằng quả báo đến nhanh như vậy, bây giờ mọi thứ lâm vào bế tắc không thể thay đổi được nữa.
Nếu nói Lý Dực yêu Dương Tiễn tha thiết thì là nói dối nhưng quả thật y cũng có không ít hảo cảm đối với hắn. Ngay vào lúc tưởng chừng như sẽ êm đẹp thì phong ba lại liên tục kéo đến.
Thôi thì nếu Dương Tiễn đã muốn vậy thì y cũng không thể ngăn cản, cứ để hắn làm những gì hắn muốn, còn chuyện chinh phạt Ân Thương thì vẫn cứ tiến hành. Chỉ có điều là thành hay bại cũng còn phải xem y có may mắn hay không?
Hao Thiên khuyển lủi thủi phía sau, nó đôi khi quay đầu lại nhìn, đôi khi lại buồn bã nhìn về Lý Dực
-"Na Tra... ngươi không sao chứ?"
Lý Dực bỗng đứng khựng lại, tay lau hết nước mắt rồi mới quay đầu nhìn về Hao Thiên, từng bước đi đến chỗ nó rồi mĩm cười.
-"Ta không sao! Ngươi đừng lo..."
Hao Thiên khuyển không biết vì sao cảm nhận được nụ cười này của Lý Dực sao mà chua xót đến thế, nó không thể nào ngờ được y lại có thể điềm tĩnh như vậy, nếu là nó thì đã không ngần ngại lao đến cắn xé đôi cẩu nam đó một trận điên cuồng rồi. Nó thở dài nhìn Lý Dực
-"Na Tra, thà là ngươi khóc thật to lên đi, chứ nhìn thấy ngươi như vậy ta thật sự rất không an lòng... "
Thế nhưng Lý Dực lại chỉ gõ nhẹ lên trán của Hao Thiên mà cười cười
-"Hao Thiên ngốc! Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, giữa ta và Dương Tiễn chỉ là quan hệ bằng hữu thường tình mà thôi..."
Có ngốc đến mấy cũng biết được Lý Dực đang nói dối, ban nãy y còn ngã quỵ xuống đất mà rơi lệ thì làm sao nói là bằng hữu bình thường được chứ...
Nhưng Hao Thiên không biết phải nên làm sao, nó chẳng qua chỉ là một con chó tu luyện thành tinh, an ủi người khác thì không phải sở trường.
Lý Dực đưa tay xoa đầu Hao Thiên, cử chỉ nhẹ nhàng mà lãng sang chuyện khác
-"Hay là chúng ta nói chuyện của ngươi đi, ban nãy ta thấy ngươi đau lòng ôm Hắc Báo đang trọng thương, có phải..?"
Vừa nghe đến Hắc Báo thì Hao Thiên lại trở nên khá buồn bực, chân đi nhanh hơn mấy bước mà hậm hực đáp lời.
-"Ta và hắn không có liên quan gì với nhau, ngươi đừng có hiểu lầm!"
-"Ta đâu có hiểu lầm, chỉ là thấy sao nói vậy thôi, với ánh mắt ngươi nhìn Hắc Báo thì đã đủ nói lên tất cả..."
-"Nói cái gì?"
-"Nói là ngươi nặng tình với hắn, ngươi yêu thương hắn, ngươi đau lòng vì hắn..."
Lý Dực biết nói người ta mà không biết nhìn lại mình, ánh mắt lúc y nhìn thấy Dương Tiễn giao hoan cùng người khác cũng đã nói lên tất cả rồi còn gì. Kẻ nhìn thấu được tâm tư của người khác thì cũng chính là kẻ mang nhiều tâm tư.
Nhưng biết làm sao được khi giữa Lý Dực và Hao Thiên khuyển là hai chuyện khác nhau, không thể hoàn toàn đem ra so sánh được.
Bước chân của cả hai đang đồng nhất với tâm trạng đó chính là vô cùng nặng nề, cũng vì thế mà có lẽ phải một lúc rất lâu sau mới đến được chỗ của Mộc Tra.
Vừa nhìn thấy Lý Dực là Mộc Tra đã vội vàng chạy đến thăm hỏi...
-"Sao đi lâu vậy, làm ta lo quá..."
Hao Thiên khuyển nhìn được trong đôi mắt của Mộc Tra là một khoảng trời chân thành, yêu thương dành cho Lý Dực.
-"Ấy chết! Đệ quên mất, chưa lấy nước cho huynh..."
Ban nãy do quá nhiều thứ xảy ra khiến đầu óc Lý Dực không thể nghĩ ngợi được gì nữa nên việc quan trọng nhất là lấy nước y cũng quên bén đi mất.
-"Thôi thôi, không sao, chúng ta nhanh chóng tìm Dương Tiễn rồi về nhà..."
Vừa nghe đến cái tên ấy là lòng Lý Dực như nặng hẳn đi, không hiểu vì sao y lại nhớ đến cảnh tượng ban nãy... Khi mà Dương Tiễn đang hoà nhịp cùng kẻ xa lạ kia. Trái tim y sao tự dưng đau quá...
Hao Thiên khuyển vừa định nói gì đó nhưng lập tức đã bị Lý Dực cướp lời.
-"Thôi không cần nữa đâu, chúng ta cứ trở về đi, Dương Tiễn đã không còn là hài tử lên ba... hắn có thể tự lo được!"
Nói rồi Lý Dực buồn buồn lê bước đi, y vừa nãy đã cố gạt đi hình ảnh đó nhưng Mộc Tra đã vô tình khơi lại. Nhưng làm sao trách được khi mà Mộc Tra hắn đâu biết được đã có chuyện gì xảy ra.
Suốt cả quãng đường đi, không ai nói với ai câu nào, Lý Dực chỉ một mảng im lìm khiến Mộc Tra không lúc nào yên, thế nên hắn quay sang hỏi con chó đen bên cạnh
-"Hao Thiên, có chuyện gì xảy ra với Na Tra đúng không?"
-"Àcái này... ngươi nên hỏi y thì hơn, ta không biết!"
-"Rõ ràng ban nãy ta thấy ngươi cùng đệ ấy đi về cùng nhau, chắc chắn ngươi biết mà, mau nói ta nghe đi... Na Tra cứ như vậy ta thật sự không an tâm !"
-"Ta đã nói là không biết... quấu... quấu..."
Nói rồi Hao Thiên nhanh bước chạy đến bên cạnh Lý Dực, vẫy đuôi le lưỡi với bộ dáng của kẻ nịnh bợ
Cả ba quyết định đi suốt đêm để nhanh chóng về nhà bởi vì sau đêm nay mà Lý Dực không mau chóng trở lại Lý Phủ thì nhất định Lý Tịnh sẽ biết chuyện và có khi còn phạt nặng hơn.
Đến khi nhìn thấy tấm biển có chữ Lý Phủ to tướng ngay trước mắt thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm
Sau một đêm dài, cuộc hành trình bấy giờ mới chấm dứt và có lẽ khi trải qua lần đi này, Lý Dực mới nhận ra được rằng tất cả mọi thứ trên đời nếu có qua thì phải có lại, nếu ban đầu đã phụ lòng một người nào đó thì hậu quả nhận lại còn đau hơn gấp vạn lần.
Lý Dực lúc bấy giờ mới ngồi xuống xoa xoa đầu của Hao Thiên
-"Hao Thiên, đa tạ ngươi..."
Mộc Tra cũng lộ biểu hiện biết ơn mà mĩm cười nhìn Hao Thiên.
Tiếp đó Lý Dực lại bồi thêm
-"Bây giờ ngươi có thể trở lại Thiên An sơn được rồi..."
Tuy nhiên Hao Thiên khuyển lại nhất quyết không chịu, nó chỉ muốn đi theo Lý Dực, phò trợ cho y mãi mãi sau này. Bỗng chốc nó hoá nhân dáng, quỳ một chân trước mặt Lý Dực khẩn cầu.
-"Hao Thiên chỉ muốn đi theo chủ nhân, xin đừng đuổi ta đi!"
Lý Dực ngơ ngác nhìn Mộc Tra mà không biết nên làm sao cho phải. Hao Thiên Khuyển vốn định sẵn là linh thú của Dương Tiễn nhưng nay lại muốn đi theo y thì có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm. Y cố giải thích
-"Hao Thiên khuyển, ngươi vốn dĩ là thần khuyển trên thiên đình, sứ mệnh của người là đi theo Dương Tiễn, phụng mệnh hành sự... chứ không phải đi theo ta!"
Lý Dực cố gắng nhỏ nhẹ giải thích cho Hao Thiên hiểu sự việc là như thế nào nhưng có vẻ như con chó này khá là cứng đầu, nó chẳng những không nghe mà còn ôm cứng lấy chân của Lý Dực
-"Ban đầu quả thật ta rất ngưỡng mộ và xem trọng tên ba mắt ấy, nhưng bây giờ đây đã không còn nữa! Hắn không xứng đáng để Hao Thiên này phải trung thành! Na Tra, hay là ngươi thu nhận ta đi, ta hứa sẽ ngoan!"
Cũng có thể hiểu được lý do vì sao mà Hao Thiên lại một mực muốn đi theo Lý Dực, là bởi nó nghĩ đồng là phận tiểu thụ, ít nhiều gì cũng có thể thông hiểu cho nhau. Hơn nữa đúng thật từ lúc nhìn thấy Dương Tiễn cùng người khác, thì hình tượng trong lòng nó đã bị phá vỡ.
Mộc Tra bấy giờ đứng bên cạnh mới lên tiếng.
-" Hao Thiên khuyển đã nói vậy thì đệ cứ chấp nhận đi, ta thấy nó rất có thành ý!"
Lời của Mộc Tra nói càng khiến y phân vân hơn, vốn dĩ sử sách ghi nhận rằng đây là linh thú của Nhị Lang Thần, làm sao y có phước phần mà thu nhận đây.
Nhưng nếu cục diện đang trên đà thay đổi thì tạm thời cứ để nó diễn ra như vậy đi, còn việc sử sách thì để cho hai lão thần phá hoại kia lo liệu.
-"Thôi được rồi, tạm thời ta sẽ thu nhận ngươi, nhưng trong suốt thời gian này ngươi phải chịu khó ẩn thân để tránh bị cha ta nghi ngờ... có được không?"
Ngay sau khi Lý Dực vừa nói dứt câu thì lập tức Hao Thiên khuyển đã tự biến mình thành một con chó nhỏ bé đáng yêu, nhảy phốc lên người Lý Dực liếm lap
Mộc Tra cùng Lý Dực nhìn nhau mà cười tươi rộn ràng, mãi đến khi gà gáy báo hiệu trời sắp sáng.
Cả hai khi ấy mới men theo cửa sau của Lý Phủ mà trèo tường vào. Lý Dực lúc này mới vỗ vai Mộc Tra nói khẽ
-"Nhị ca, huynh trở về phòng mình đi, đệ đến biệt viện!"
-"Tam đệ, bảo trọng..."
Lời vừa dứt là Mộc Tra đã không thể cưỡng lại được mà hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia của Lý Dực, hắn thật sự nhớ nó đến phát điên lên được.
Lý Dực cũng cố gắng lắm mới vùng thoát được mà bất mãn nghiêm giọng
-"Ở đây là Lý Phủ, huynh đừng có làm càn.."
-"Ta biết rồi! Ta xin lỗi..."
Tuy nhiên thì thái độ của hắn chẳng có gì gọi là hối lỗi cả, bộ dạng gần sự là rất gợi đòn. Gian tà hôn lên má của Lý Dực thêm một cái nữa rồi mới chịu nhanh chân trở về.
Còn Lý Dực thì chỉ biết ấm ức thở dài một hơi rồi ôm lấy Hao Thiên khuyển lẻn vào bên trong biệt viện, nơi mà cách đây ba ngày y đã bị Lý Tịnh giam giữ.
Ngay khi vừa đóng cửa lại thì Lý Dực bỗng dưng liền có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của rượu bồ đào, y khẽ khẽ thốt lên
-"Sư phụ..."
Lập tức nến trong phòng phụt sáng, một nam nhân với bộ dáng thư thả đang ngồi cách y một khoảng không xa, trên tay còn cầm ly rượu thơm nức mũi mà chậm chạp uống vào. Vừa trông thấy Lý Dực thì đôi lông mày uy nghiêm của kẻ đó nhíu chặt lại, có vẻ như không hài lòng lắm
Riêng Lý Dực thì lại không hề cảm thấy sợ hãi mà liền chạy đến ôm chầm lấy
-"Sư phụ... sư phụ..."
Thạch Cơ mặc dù vẫn còn khá hậm hực nên thay vì giận dữ la mắng thì hắn cùng lắm cũng chỉ có thể mỉa mai trách móc
-"Ngươi còn nhận ra ta là sư phụ sao? Ta cứ tưởng mấy ngày hôm nay ngươi vui vẻ bên những kẻ khác mà quên mất vi sư luôn rồi ấy chứ!"
Lý Dực trưng ra bộ mặt vô số tội mà mếu máo
-"Đồ nhi không dám, chẳng qua là vì có một số chuyện mà đích thân Na Tra phải đi giải quyết! Nên..."
Thạch Cơ nghe đến đây thì liền hậm hực gằng giọng
-"Nên ngươi mới ở đó mà cùng hết kẻ này đến kẻ khác ân ân ái ái?"
Lý Dực biết mình làm như vậy là sai trái nên liền đó nhanh chóng lên tiếng giải thích
-"Không! Không phải! Sư phụ cũng thấy là do đồ nhi bị người ta cưỡng ép kia mà!! Ta... mà khoan đã!! "
Nói đến đây Lý Dực chợt im lặng một chốc, nhìn kỹ thái độ của Thạch Cơ rồi mới có mấy phần tức giận mà cất lời tỏ vẻ trách móc
-"Sư phụ rõ đã nhìn thấy hết những chuyện này vậy mà lúc Na Tra bị người ta hạ dược lại không đến cứu? Mặc kệ Na Tra bị bọn chúng cường bạo!! Nếu đã như vậy thì kẻ nào mới là người đáng trách?"
Lý Dực lúc này đây dường như đã lật ngược được tình thế, y vùng tay thoát khỏi cái ôm của Thạch Cơ bỏ ra một góc ngồi giận dỗi.
Khi ấy Thạch Cơ mới ngớ người, rõ ràng ban đầu là hắn là người giận y nhưng sau vài câu nói thì lại trở thành y giận hắn? Nhưng dẫu cho là ai giận ai đi chăng nữa thì Thạch Cơ biết hắn vẫn luôn phải là kẻ hạ mình, bước đến gần bên Lý Dực mà ôm lấy y từ phía sau, Thạch Cơ khe khẽ thì thào
-"Bây giờ ngươi là đang trách vi sư sao?"
Lý Dực biết ngay thời thế đã thay đổi, bây giờ Thạch Cơ muốn làm dữ cũng chẳng được nên y được nước làm tới
-"Không dám! Chỉ là Na Tra có chút thất vọng, ngay vào lúc mình gặp nguy hiểm mà người mình yêu thương nhất lại không đến cứu,thật sự là rất đau lòng!"
Thạch Cơ thật sự không tài nào có thể giận được cái miệng đầy mật ngọt này, lời nói vừa có ý mỉa mai lại vừa có ý bảo hắn là người mà y yêu thương. Cái kiểu vừa đấm vừa xoa này thì chỉ mỗi Lý Dực là khiến hắn xiêu lòng. Hắn giả vờ ngộ ra chân lý mà kêu lên
-"Ây da... nếu vậy thì lỗi này là của vi sư rồi?"
-"Cái này là sư phụ nói nha,Na Tra không biết đâu a"
Lý Dực biết ngay mình đã thắng thế liền đắc ý ngẩn mặt lên cao.
Thạch Cơ cũng không chậm và hôn vào cổ y nhè nhẹ, mùi hương cỏ non còn vương vấn khá dễ chịu, hắn liếm nhẹ vành tai của Lý Dực mà thì thào
-"Nếu đã là như vậy thì để vi sư hảo hảo tạ lỗi với Na Tra a ..."
Lý Dực lần này không nghĩ đến việc Thạch Cơ sẽ vì thế mà lửa dục bùng phát, quả nhiên là y đánh giá quá thấp độ dâm tà của hắn rồi. Thế nhưng y liền đó nhảy sang một bên né tránh
-"Khoan đã sư phụ! Trời cũng đã sắp sáng, không bao lâu nữa cha của Na Tra sẽ đến, chúng ta không thể làm ở đây được!
Thạch Cơ bỗng tuột hứng hẳn... Hắn còn tưởng sẽ được "ăn thịt" sau bao nhiêu ngày "trường chay" mà nay lại bị phá hỏng. Đôi mắt nhuốm màu tình ái đang trừng trừng nhìn Lý Dực như muốn ăn tươi nuốt sống, thế nên Lý Dực đành phải dịu dàng vuốt ve
-"Hay là sư phụ về Thạch động trước đi, khi mọi chuyện ở đây được giải quyết xong, Na Tra sẽ mau chóng tìm người!"
-"Liệu ta có thể tin được cái miệng xảo ngôn này không?"
-"Tin được! Tất nhiên là tin được! Sư phụ mau về đi a..."
Thạch Cơ cũng vẫn còn bán tín bán nghi, nếu tin lời của Na Tra thì chỉ có mà tự ngược. Thế nên đâu đó trong tâm can hắn vẫn có sự dè chừng nhất định đối với y.
Bàn tay Thạch Cơ dần dần chạm đến nơi tư mật của Lý Dực mà nhẹ nhàng xoa nắn
-"Thôi được rồi, vậy ta sẽ về Thạch Động trước, nếu ngươi để vi sư chờ đợi quá lâu thì ngươi tự biết hậu quả là gì rồi đó!"
Lý Dực run rẫy nuốt sợ hãi vào trong
Những tên đại sắc lang này chỉ có mỗi một cách để hăm doạ y đó chính là thao y cho đến khi không thể xuống giường mới thôi!! Một lũ tiểu nhân!!!
Bàn tay nắm chặt lấy tay Thạch Cơ tạo lòng tin, đôi mắt chứa đầy sự yêu thương dành cho hắn.
-"Đồ nhi hứa thì nhất định sẽ về, nhưng cũng phải để mọi chuyện ở nhà ổn định đã, chưa chi mà sư phụ đã hăm doạ như thế rồi, Na Tra sẽ sợ đó a..."
Lý Dực giả vờ mếu máo, y rõ biết bộ dáng hiện giờ của mình vô cùng ẻo lã nhưng không còn cách nào khác đành phải dùng một tí mỹ nhân kế.
Quả nhiên cách thức này luôn luôn công hiệu, Thạch Cơ bỗng dưng trở nên khẩn trương mà ôm lấy Lý Dực lòng vỗ vỗ
-"Thôi thôi đừng khóc, ta sẽ không hăm doạ nữa! Nhưng Na Tra cũng phải mau chóng trở về, vi sư thật sự là nhớ ngươi đến sắp phát điên lên rồi này!"
Chỉ mới vài hôm thiếu vắng y mà hắn đã đứng ngồi không yên, thật sự càng lúc Thạch Cơ cảm thấy có vẻ như mình nghiện Na Tra mất rồi...
Ngay khi vừa biết tin Na Tra đang trên đường về Lý Phủ là hắn lập tức đến biệt viện chờ đợi sẵn nhưng sau cùng vẫn là chẳng sơ múi được gì...
Lý Dực bây giờ tin tưởng rằng mình có thể thành công trong việc dùng mỹ nhân kế trong bất kì hoàn cảnh nào và bất kì ai. Y liền đó cố dịu giọng
-"Thật tội cho sư phụ quá, đồ nhi hứa sẽ mau chóng trở về bên người, bởi vì đồ nhi cũng nhớ người lắm..."
Thạch Cơ còn cho đó là thật mà vui sướng khôn cùng, hắn bao lâu nay chỉ chờ đợi có một ngày Na Tra nói như thế. Tuy nhiên thì đối với Lý Dực lời hứa mau chóng trở về có thể là nói dối nhưng nhớ Thạch Cơ là lại là thật, chỉ là không nhiều lắm như y đã nói thôi...
-"Trời không còn sớm nữa, sư phụ đi đi!"
-"Thôi được, ta đi đây... "
Dù không đành lòng nhưng Thạch Cơ cũng phải chấp nhận thời cuộc mà rời đi, hắn đâu thể nào trái lời y được chứ
Thạch Cơ vù một cái tung cửa bay đi, để lại đây Lý Dực đang thở phào một hơi nhẹ nhõm...
Hao Thiên khuyển nãy giờ chứng kiến hết tất cả, không ồn ào mà hoá thành nhân dáng nằm dài ườn dưới đất
-"Xem ra ta vẫn là nhìn không thấu chủ nhân..."
Lý Dực nghe được lời mỉa mai đó cũng chẳng khó chịu hay buồn bực mà chỉ nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Hao Thiên cười giảo hoạt.
-"Còn nhiều việc ngươi vẫn chưa nhìn thấu ta đâu, lát nữa ngươi sẽ thấy!"
.....
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro