[Đồng nhân] Mỵ Châu - Trọng Thủy
Author: Dream
Thể loại: Đoản văn, đồng nhân Mị Châu – Trọng Thủy
Rat: K+
P.s: Sau khi tự tử,Trọng Thủy tìm gặp lại Mị Châu dưới Thủy cung…
Không biết thời gian đã qua bao lâu, có lẽ chỉ một hai tháng, có khi đã một hai năm, ta đây mượn rượu tiêu sầu chỉ mong gặp lại bóng hình nàng.
Còn nhớ hôm ấy, lông trắng bay đầy trời hệt đưa tang, ta ôm xác nàng gào từng tiếng đứt quãng. Ta khiến nàng vô tình trở thành kẻ phản quốc, một kiếm chém qua, đôi ta âm dương cách biệt.
Ta bước đi loạng choạng, hơi men đưa lên tận đỉnh đầu. Đây thành Cổ Loa, đây giếng Loa Thành, đâu đâu cũng đầy ắp kỉ niệm của ta và nàng. Ta khóc nấc lên. Bước hụt. Bóng tối bao trùm đưa ta đến với nàng?
Đáy giếng sâu hun hút, ta men theo thành giếng tiến tới, đầu óc tỉnh táo lạ thường. Hoa Bỉ Ngạn rực rỡ lối đi như một tấm thảm đỏ, khói trắng lượn lờ, quang cảnh tuyệt đẹp hiện trước mắt ta. Nước biển xanh, tòa thành nguy nga tráng lệ - thủy cung.
Vì sao ta lại được đưa đến đây?
Từng nghe nói nỏ thần kia bắn một trúng trăm là nhờ có vuốt của rùa thần Kim Quy; từng nghe nói khi cha đuổi đến nơi, An Dương Vương đã cùng Kim Quy tiến sâu lòng biển; cũng từng trông thấy máu nàng nhuộm đỏ biển xanh.
Phải chăng…
Mị Châu, tim ta lại đập từng hồi rộn rã hệt như lúc mới gặp nàng. Nàng ở nơi đây phải không?
Khung cảnh nơi đây chẳng khiến ta để tâm bằng việc tìm nàng, bước chân ta đi như chạy. Một phòng rồi lại một phòng, ta tìm kiếm nàng mà không một ai ngăn cản. Có phải ông trời cũng tác thành cho ta?
Căn phòng cuối cùng, tay ta run lên một cách kì lạ. Đây đã là căn phòng cuối cùng rồi. Nếu như, nếu như…
Đẩy cửa, bước vào.
Tim chực vỡ tan vì mừng rỡ.
Nàng ở nơi đây, vẫn xinh đẹp như thuở nào, đôi má vẫn hồng, đôi mắt biết nói của nàng nhìn ta lạnh lùng.
Ta kêu khẽ: “Mị Châu…”
Cái tên ta đã kêu thầm bao nhiêu lần, khẽ khàng thốt ra từ môi ta. Nàng nhìn ta hồi lâu, đôi môi tuyệt đẹp mấp máy: “Cuối cùng chàng cũng đến…”
Ánh mắt nàng nhìn khiến ta đau đớn.
“Nàng, hận ta… lắm đúng không?”
Khó khăn lắm ta mới nghẹn ngào thốt ra một câu. Câu hỏi mà ta đã nhẩm hàng ngàn lần, nàng hận hay không hận ta.
Nàng bình tĩnh nhìn ta, thế nhưng đôi mắt đẹp lại rướm lệ.
“Hận chàng, vô cùng hận chàng. Nhưng lại càng tự hận chính mình. Không trách chàng lừa dối, chỉ trách thiếp phận nữ nhi nên trọng chữ tình. Để rồi đất nước lại lần nữa rơi vào cảnh lầm than.”
Người ta cứng lại.
“Làm sao ta lại không biết cơ chứ. Chiến tranh xảy ra, nhân dân loạn lạc, thế nhưng ta lại vì tham vọng của cha và chính bản thân làm mờ mắt,” ngừng một lát, ta nhìn vào nàng, “Nàng biết không, ta hận Thục Phán, cũng hận Âu Lạc chỉ vì cha từng là bại tướng dưới tay hắn. Ta đến cầu thân, hắn cho ta một ánh mắt khinh bỉ, nhục nhã làm sao. Ta đã từng thề, chính tay này sẽ san bằng Âu Lạc nơi đây”.
Người nàng loạng choạng khuỵu xuống, tay nàng ôm lấy mặt. Nàng khóc ư? Vì dã tâm của ta hay vì cha nàng?
“Nhưng nàng biết không, ta yêu nàng. Giây phút đi theo dấu lông ngỗng ta đã biết ta yêu nàng. Nàng nằm nơi đó, cả người đầy máu, ta biết ta yêu nàng. Trái tim ta chết theo nàng, cả người ta chết theo nàng. Bi ai làm sao khi chính ta là kẻ gián tiếp đưa nàng rời khỏi nhân gian.”
Mị Châu, nàng có biết ta đã đau đớn thế nào khi ôm xác nàng trở về, đau đớn thế nào khi ta hoàn hồn, khắp nơi lại toàn là máu tanh, đau đớn thế nào khi nhận ra tham vọng gian sơn chỉ là mộng ảo khi ta đạp trên đau khổ của mỗi người dân.
“Chén canh Mạnh Bà đặt nơi Hoàng Tuyền chờ thiếp đến, uống vào sẽ quên hết mọi chuyện nơi đây. Siêu sinh, đầu thai làm lại một kiếp người…” – giọng nàng khe khẽ,nàng rời đi chỉ để lại cho ta một bóng lưng.
Mị Châu, ta làm sao không biết nàng vừa hận vừa yêu ta. Nàng nói canh Mạnh Bà làm lãng quên, thế tại sao lại đợi đến khi gặp ta nàng mới rời đi. Không cần biết nàng hận ta bao nhiêu, chỉ cầu nàng vĩnh viễn giữ ta trong tim, trong tâm mình.
Mị Châu, kiếp này ta phụ nàng, nếu có thể, ta hẹn nàng tái ngộ kiếp sau…
“Một đôi kẻ Việt người Tần
Nửa phần ân ái, nửa phần oán thương
Vuốt rùa chàng đổi móng
Lông ngỗng thiếp đưa đường
Tình phu phụ, nghĩa quân vương
Nghìn năm khói hương.”
_Tản Đà_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro