Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Tử Liên Kiếm

Kim Quang Dao ở hoàng cung ba ngày, mỗi ngày xử lý chính sự, Huyền Dịch lười thì hắn phải ôm cả chồng tấu chương, thêm sự vụ trong cả tháng hắn rời đi khiến hắn bận như một con quay, công việc nhiều đến mức có làm thế nào cũng không hết. Ba ngày này, hắn cũng dỗ dành được Cửu nhi nhà hắn vui vẻ trở lại, chỉ là mỗi lần nhắc đến việc làm nàng tức giận đến khóc thì nàng lại như trai ngậm ngọc, cạy cỡ nào cũng không ra nửa lời, đã vậy còn đỏ ửng hốc mắt, khiến hắn và Huyền Dịch chẳng dám hỏi nữa. Chỉ là hắn dường như thấy chỗ nào đó là lạ... nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ được là lạ chỗ nào.

Đêm thứ ba, tẩm cung của Kim Quang Dao được tiếp đón một vị khách quý. Kim Quang Dao nhìn tên nào đó vẫn thần thanh khí sảng, đổi sang một bộ dạng khác vô cùng tuấn tú thì trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, chẳng qua vẫn độc mồm độc miệng:

- Ta cứ tưởng ngươi chết chắc rồi, sao nhìn có vẻ vẫn thực hảo a?

Bạch Vũ Lưu Ly tay cầm một chiếc quạt ngọc, toàn thân bạch y trẳng đến muốn phát sáng, cả người toát ra hơi thở thanh lãnh, ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt thì đoan chính tuấn nhã, nụ cười thì lại như hận không thể gắn thêm cái mác "ta là lưu manh", nhìn ra chỗ nào không hảo Kim Quang Dao lập tức lăn xuống Kim Lân Đài. Bạch Vũ Lưu Ly cười hì hì, giở giọng thần côn (thầy bói) nói với hắn:

- Sắp tới ta không thể tiếp tục ở lại thế giới này nữa, nếu không đại ca ta nhất định đánh chết ta, đại ca ta rất giận, thậm chí có ý định đánh sập thời không này của ngươi, ta ngăn lại còn được, nhưng nếu dây dưa mãi, hắn nhất định ném ta đi luân hồi rồi giết ngươi, cho nên lần này đến là để nói với ngươi, tạm biệt. Ngươi bây giờ, hẳn là không còn gì quá đáng lo nữa, ta cũng hoàn thành mực đích ban đầu.

Bạch Vũ đưa cho Kim Quang Dao hai lọ dược thủy, một lọ đan dược.

- Lam Hi Thần sẽ tìm ngươi, nếu hắn bị thương quá nặng thì lấy đan dược trong bình Lam ngọc cho hắn uống, ngươi phải tự mình uống bình dược huyết ngọc còn lại mới được xử lí vết thương cho hắn, dùng dược thủy trong bình còn lại pha loãng lau vết thương cho hắn, nếu không hắn chết chắc.

Kim Quang Dao vừa nghe lập tức căng thẳng:

- Hắn xảy ra chuyện gì?

Bạch Vũ chỉ nhìn hắn, nhìn một lúc rồi thở nhẹ nói:

- Ở trên người kẻ thương ngươi nhất trong thế giới này, dùng Tử Liên kiếm cắt xuống, cắt bao nhiêu kiếm ngươi có bấy nhiêu năm thọ mệnh, cắt đủ một nghìn nhát kiếm, ngươi cùng người đó đồng sinh công tử, sống, chết vĩnh viễn đều cùng nhau.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Một kiếm, không tính ngắn dài, không cần ở vị trí yếu hiểm, chỉ cần hạ xuống liền tính một kiếm. Thứ này nghe có vẻ thực hời, chỉ cần là tu sĩ Kim Đan đã có năng lực nhanh chóng khép miệng vết thương, cắt một nghìn kiếm ở vị trí không yếu hại thì vẫn chẳng sao cả, chỉ là, đó phải là một thanh kiếm bình thường, không phải Tử Liên. Lưỡi kiếm Tử Liên được rèn bởi khoáng vật quý hiếm nhất trong lục giới, cũng là duy nhất, suốt mấy ngàn vạn năm đều được bảo dưỡng trong lửa của Cùng Kỳ, nhiễm sâu hỏa độc, vết cắt của Tử Liên sẽ không ngừng lan rộng, không thể cầm máu, dù chỉ đau đớn thôi cũng đủ để khiến người ta sống không bằng chết. Độc của Tử Liên... chỉ có thủy dược luyện từ máu của huynh đệ bọn ta mới có thể giải, vết thương mới có thể khép lại.

Kim Quang Dao nghe, nghe kỹ, nhớ kỹ từng chữ, nhưng đầu óc lại trống rỗng không thể vận hành. Người thương hắn nhất? Lam Hi Thần? Kim Quang Dao cười:

- Bạch Vũ, đây là câu chuyện cười lớn nhất mà ta từng nghe. Ngươi đừng đùa nữa.

Bạch Vũ biết ngờ vực của hắn, biết tự ti của hắn, cũng biết tổn thương lớn nhất trong lòng hắn, tất cả đồng cảm hóa thành một tiếng thở dài:

- Kim Quang Dao, ta biết ngươi không tin. Cho dù là ta cũng chẳng thể nào tiếp thu sự thật người từng muốn giết ta là người thương ta nhất. Nhưng mà đây là sự thật, không phải Huyền Dịch hay Huyền Lạc Tình, mà là Lam Hi Thần. Lúc đầu ta không tin, nhưng mà xem kỹ lại, hắn thương ngươi nhiều hơn Huyền Dịch một chút. Tình cảm của Huyền Dịch đơn thuần hơn, chỉ có tình thân, sự bảo bọc của một ca ca. Nhưng với Lam Hi Thần, ngươi là đệ đệ hắn, người gọi hắn Nhị ca suốt gần 20 năm, là người mà hắn thân thiết hơn cả thân đệ đệ, là người mà hắn tin nhất, khi ở cạnh ngươi là lúc hắn yên tâm nhất, hơn nữa... - Bạch Vũ ngập ngừng – ngươi biến mất 10 năm, hắn dường như nhớ ngươi đến điên, thậm chí... yêu ngươi. Nếu nói Huyền Dịch dùng 6 phần tâm tư để nghĩ cho Huyền Lạc Tình và ngươi, thì Lam Hi Thần hiện giờ 10 phần tâm trí đều là ngươi, không cần lo thiên hạ đúng sai, đệ đệ hắn đã có được hạnh phúc, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi đều đã có thể gánh vác Lam gia, người duy nhất hắn để tâm chỉ còn ngươi.

Bạch Vũ nói xong, biết Kim Quang Dao cần thời gian mà hắn cũng phải đi, cho nên căn dặn lại một lần cách dùng dược thủy rồi rời đi.

Kim Quang Dao im lặng cất hai bình dược thủy, tiếp tục làm việc của hắn. Thanh niên Bạch Vũ đi xa lắm rồi, sực nhớ lại hình như đã quên cái gì đó... cơ mà, nếu quên rồi thì chắc không quan trọng đâu ha? (Thanh niên hố bằng hữu nhất năm)

_ _ _ _ _ _

Kim Quang Dao cả ngày hôm sau cứ luôn không tập trung, không làm gì cả, hắn ở trong tẩm cung cả ngày, châm trà, uống trà rồi luôn mắt nhìn về phía hộc đựng dược... Hắn không hiểu... Thương hắn nhất... Thương hắn nhất sao? Kim Quang Dao lắc đầu, cười khổ. Chỉ cần hắn còn nhớ đến Lam Hi Thần, cho dù qua bao nhiêu năm, chết bao nhiêu lần thì vẫn không nhịn được mà sa vào ma chướng đầy ôn như của người đó.

Nghĩ đến Lam Hi Thần, Kim Quang Dao luôn nhớ đến lưỡi kiếm Sóc Nguyệt lạnh buốt đến thấu xương. Hắn không muốn nhớ, chỉ muốn quên đi xúc cảm đáng sợ đó, quên luôn cảm giác bất ngờ, thất vọng rồi lại buồn cười khi đó, đôi khi trí nhớ tốt lại chẳng phải là thứ tốt lành gì cho cam.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Tối ngày hôm sau, Lam Hi Thần thật sự đến, không phải đường đường chính chính cầu kiến vào cung như tác phong của y, mà là trực tiếp leo tường, leo cửa sổ vào phòng Kim Quang Dao. Đèn trong tẩm cung của Kim Quang Dao còn sáng, hắn ngồi phía sau thư án, phê tấu, bạch y thêu một tầng tơ vàng lấp lánh dưới ánh đèn. Lam Hi Thần một thân bạch y thêu gia văn mây cuốn không hề có một chút xốc xếch, chỉ là sắc mặt của y tái nhợt, trắng đến dọa người. Kim Quang Dao vừa nhìn thấy hắn liền tiến lại gần, hắn chưa đến bên Lam Hi Thần, Lam Hi Thần đã chống đỡ không nỗi muốn ngã xuống, khiến Kim Quang Dao lo lắng nhanh chóng đỡ hắn. Lam Hi Thần dựa vào người Kim Quang Dao, thiếu niên chỉ cao đến cằm y làm y nảy lên suy nghĩ ôm người nọ vào lòng. Kim Quang Dao để hắn ngồi trên giường mình, Lam Hi Thần cười ôn hòa, đầy mặt xin lỗi nói:

- Thật xin lỗi, nửa đêm lại thất lễ như vậy, không dọa đệ chứ?

Kim Quang Dao không trả lời hắn, chỉ hỏi:

- Nhị ca, bị thương ở đâu?

Lam Hi Thần: "Không sao, chỉ là vài ngày không ngủ thần sắc có chút tệ, đệ không cần lo lắng."

Kim Quang Dao nhìn sắc mặt Lam Hi Thần, nhợt nhạt... nhợt nhạt như một cái xác. Hắn vừa lo vừa vội, trực tiếp kéo áo ngoài của Lam Hi Thần ra, nhưng thứ hắn chạm vào tiếp theo lại là một lớp linh lực mỏng. Kim Quang Dao không đợi Lam Hi Thần phản ứng, lập tức xé nát lớp linh khí mỏng manh đó, che chắn biến mất, thứ hắn thấy không phải là da thịt rắn rỏi sắn chắc mà là một mảnh huyết nhục cùng máu tươi lan tràn. Ngay lúc đó, Lam Hi Thần che mắt hắn lại, dịu dàng nói:

- Ta không sao, đệ đừng nhìn, bẩn.

Cả người Kim Quang Dao run lên, muốn đẩy Lam Hi Thần ra rồi điểm huyệt hắn, lại phát hiện cả người hắn một chỗ lành lặn cũng không có. Hắn kéo tay Lam Hi Thần ra, đẩy người ngồi lên giường, cúi người lấy ra ba lọ dược, tự mình uống bình huyết ngọc.

- Há miệng. – Kim Quang Dao tay cầm đan dược đưa đến bên môi Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần nhận ra hắn lo đến hoảng, không nói hai lời liền uống. Kim Quang Dao lại gọi người bưng lên một chậu nước ấm, đổ một nửa Lam dược vào, cẩn trọng cởi áo ngoài của Lam Hi Thần, lau vết thương. Lam Hi Thần đau đến đổ mồ hôi lạnh lại thấy thiếu niên hết mực cẩn trọng lau sạch vết máu cho y như sợ y đau tâm liền mềm, đau đớn dần bị dược tính xua tan bớt. Mỗi một chỗ được lau qua đều không còn máu tươi chảy dài, tạm thời cầm máu, nhưng lại lộ ra miệng vết thương vô cùng dữ tợn. Tử Liên là thần kiếm, hiển nhiên vô cùng sắc bén, một kiếm thấy máu, nhưng miệng vết thương này giống như bị thú dữ cắn phải, cực kỳ kinh khủng, đồng nghĩa với việc những vết thương này thối rữa... Mà cả người Lam Hi Thần đều là vết thương như vậy. Hốc mắt Kim Quang Dao chua xót, cúi đầu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:

- Nhị ca, sao lại như vậy?

Lam Hi Thần muốn lắc đầu nói không sao, Kim Quang Dao lại ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống đôi mắt đẹp khiến người ta không đành lòng làm trái ý hắn:

- Nhị ca, không đáng... thật sự không đáng. Ta vốn dĩ nên chết từ lâu rồi, không phải sao? Ngươi không nên bị thương vì ta, ngươi muốn giết ta cũng hiển nhiên, vì sao lại muốn ta sống? Nhị ca...

Lam Hi Thần luống cuống lau đi nước mắt ở khóe mắt hắn, luôn miệng nói không phải:

- Đệ đừng khóc, ta thực sự không sao, hiện tại vẫn tốt không phải sao?

Đoi mắt Kim Quang Dao vẫn đầy nước mắt, nhưng hắn cũng không khóc nữa, phản bác:

- Không có dược của Bạch Vũ ngươi chết chắc rồi.

Lam Hi Thần cười khẽ:

- Sao có thể chứ, mạng của ta và đệ buộc lại cùng nhau, ta muốn đệ sống tốt, sao lại dám để bản thân chết? Chỉ đau một chút, nhịn là được rồi.

Mệnh... buộc định? Kim Quang Dao nhíu mày, nước mắt lại có xu hướng rơi xuống, nhưng bị hắn thô bạo chặn lại:

- Lam Hi Thần, huynh nhất định là bị ngốc đúng không? Một nghìn kiếm, huynh vậy mà cắt một nghìn kiếm lên người? Huynh...

Lam Hi Thần trực tiếp ôm người đặt chân mình, vứt xa cái đau bé tẹo, ôn nhu đặt đầu người nọ lên hõm vai mình, dịu dàng vỗ lưng Kim Quang Dao.

- Đừng sợ, hiện tại không phải đã không sao rồi sao? A Dao ngốc, đừng lo, nhị ca luyến tiếc bỏ đệ lại, không chết được.

Kim Quang Dao lui ra khỏi vòng tay y, dùng phần dược thủy còn lại bôi hết lên người Lam Hi Thần. Miệng vết thương dưới dược thủy nguyên chất thần kỳ khép lại nhanh chóng, Kim Quang Dao lại nhét cho Lam Hi Thần mấy viên bổ huyết đan, thấy sắc mặt hắn đỡ tái nhợt lúc này mới yên tâm. Gọi cung nữ mang vào nước tắm, Kim Quang Dao tắm sạch cả người nhớp nháp máu của mình, mặc một bộ trung y trắng nõn. Khi hắn từ dục phòng bước ra, Lam Hi Thần chính là nhìn được mỹ cảnh như vậy: Eo nhỏ, chân dài, làn da trắng mang chút phấn hồng do hơi nóng, dung mạo tuấn tú, yêu nghiệt khuynh thành.

Lam Hi Thần cũng thay y phục, khi hắn trở ra, chắn đệm đầy máu đã sớm được dọn đi. Hắn bị thương, Kim Quang Dao cường thế buộc hắn ngủ trên giường, bản thân thì ngủ trên ghế quý phi. Lam Hi Thần nói đến sắp thành lão già, rốt cuộc không nói nổi bèn trực tiếp ôm người lên giường, cùng ngủ.

_ _ _ _ _ _ _

Bạch Vũ lão yêu nhân nào đó bị phạt đi vào luân hồi lại đứng trước nhân đạo ngẫm lại lần cuối xem mình quên cái gì. Đến lúc hắn nhớ ra thì... Bạch Vũ tự nghĩ: "Hẳn là không sao đâu, cái đó phải có cái kia mới bị hoạt hóa thành thứ đó đó... Không sao đâu ha?"

Tử Liên Tuyệt thấy hắn lượn qua lượn lại cạnh thông đạo luân hồi quá chướng mắt, tọng cho hắn một họng canh Mạnh Bà rồi đạp hắn vào thông đạo.

_ _ _ _ _ _ _

Thiên Vũ: Lúc tui siêng ra chương là hông ai thèm đọc hết... Mất giá quá mà... buồn luôn...

/bán manh, ăn vạ/ cầu vote, cầu cmt, cầu bao nuôi :<<< bảo bảo khả ái manh moe, ngoan ngoãn nghe lời nè

Hông ai cmt tui viết SE... QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro