Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Rời đi

Huyền Dịch vừa rời đi không bao lâu, huynh đệ Nhiếp gia cũng đến. Kim Quang Dao vừa nghe đến Nhiếp Minh Quyết lại cảm thấy sợ hãi theo bản năng, sự sợ hãi này không biết từ lúc nào khắc sâu vào xương cốt khiến cho hắn chỉ cần nghe tên Nhiếp Minh Quyết liền có một loại chột dạ không nói nên lời.

Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang và Lam Hi Thần đồng thời vào phòng. Huynh đệ Nhiếp gia ngồi bên bàn trà nhỏ, chỉ có Lam Hi Thần là đứng sát mạn giường phía sau Kim Quang Dao. Kim Quang Dao mở lời, giọng điệu điềm nhiên mang theo một chút châm chọc:

- Dám hỏi Nhiếp tông chủ cùng huynh trưởng có việc gì cần tìm Dao mỗ? Thứ cho Dao mỗ nói thẳng, mạng, ta đã trả từ mười năm trước, xem như chẳng nợ huynh trưởng ngươi, hiện tại dường như chẳng có việc gì để hai vị đích thân khởi binh vấn tội như vậy?

Nhiếp Hoài Tang nhìn thái độ của hắn nhịn không được đứng dậy gọi một tiếng "tam ca", đổi lại chỉ là vẻ mạt đạm mạc của hắn, chẳng qua, trong đôi mắt thuần sắc đó lướt qua một tia sáng nhanh như cắt. Nhiếp Minh Quyết nhìn đệ đệ, lại nhìn người kia sắc mặt tái nhợt đầy vẻ lãnh đạm, nhịn không được bỏ lại một câu, xách đệ đệ ốm yếu như con gà nhà hắn về.

- Bạch Vũ Lưu Ly, thay ta cảm tạ hắn... Ân cứu mạng.

Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, Kim Quang Dao thả người ngả xuống giường, lại được Lam Hi Thần đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt xuống. Kim Quang Dao vươn tay xoa nhẹ quầng mắt của Lam Hi Thần, dịu giọng nói:

- Nhị ca, huynh nghỉ ngơi một chút đi.

Lam Hi Thần chẳng để ai đụng vào, một tay chăm sóc Kim Quang Dao, da mặt trắng nõn dù chỉ nổi lên hai quầng mắt cực nhạt cũng trở nên cực kỳ rõ ràng. Nhưng chính bản thân y dù thực mệt mỏi, vẫn không chịu ngừng. Y cũng bị thương, y cũng đã mấy ngày không ngủ, tu vi cao cũng không chịu nổi phá hoại kiểu đó, thế nhưng y sợ y vừa nhắm mắt lại người nọ sẽ lập tức biến mất. Kim Quang Dao thấy do dự, lo lắng trong mắt y, đơn giản cười hết cách, nằm sát vào phía trong, vỗ nhẹ lên phần giường bên ngoài. Lam Hi Thần chẳng biết nghĩ gì, vây mà thực sự lên ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, không hề mộng mị.

Kim Quang Dao nhắm mắt lại, suy nghĩ, mà việc hắn nghĩ...

Hắn giết Tần Tố, giết Kim Như Tùng, giết Kim Quang Thiện, giết Nhiếp Minh Quyết, gián tiếp hại chết Kim Tử Hiên, Kim Tử Huân, Giang Yếm Ly, cuối cùng còn hại cả Tiết Dương.

Tần Tố là muội muội hắn. Ban đầu là hắn hại nàng ấy, nợ nàng ấy một trượng phu tốt đẹp, nợ nàng ấy một gia đình hạnh phúc, nợ nàng ấy một hôn nhân viên mãn, còn nợ nàng ấy một hài tử. Hắn có tội sao? Có, khẳng định. Nếu hắn không đa nghi mà viên phòng với nàng ấy trước hôn nhân, liệu sẽ có bi kịch này sao? Nhưng đều là lỗi của hắn sao? Bắt buộc phải có một cuộc hôn nhân mang lại lợi ích, hắn chọn một người không ghét bỏ hắn, khinh hắn, hắn có thể không yêu nàng, nhưng vẫn luôn muốn đem lại cho nàng sủng ái và vinh dự lớn nhất, thế nhưng lời nói trước hôn lễ của Tần phu nhân lại hủy hoại nó. Giết Kim Như Tùng để bảo toàn danh dự, hắn xuống tay chẳng có chút nào gọi là lưu tình cả. Tần Tố muốn tiết lộ mọi thứ, hắn cũng giết nàng. Hai mẹ con nàng ấy, hắn thực sự nợ rất nhiều. Không hoàn toàn là lỗi của hắn gây nên bi kịch, nhưng lựa chọn hướng đi cực đoan nhất lại là lỗi của hắn. Lúc trước, hắn từ Bạch Vũ mà biết được, họ kiếp này lại là mẹ con. Phu quân nàng ấy là một phú thương, rất giàu có, cũng định sẵn cả đời chỉ yêu nàng.

Bạch Vũ nói, Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly chấp niệm với ái nhân cùng thân nhân quá sâu, vẫn chưa vào luân hồi nên hắn (BV) mới cứu họ lại. Bạch Vũ tạo cho hắn con đường trở về, giải bớt nợ của hắn, cứu người bị kế hoạch của hắn vô tình giết. Bạch Vũ, Bạch Vũ Lưu Ly, Kim Quang Dao không biết hắn đã làm gì để người nọ nhất mực giúp hắn, một đời vui vẻ không nợ bất kì người nào dường như là thứ mà Bạch Vũ muốn cho hắn, nhưng điều đó lại vô tình khiến Kim Quang Dao hắn nợ y.

Kim Quang Thiện, Kim Tử Huân, Nhiếp Minh Quyết. Nói đến 3 người này, ai Kim Quang Dao cũng không muốn cứu, bởi vì đây là những kẻ hắn hận nhất. Kim Quang Thiện xem người mẫu thân thương hắn nhất, xem nữ nhân mỗi ngày đều thay lão tìm lí do, mỗi ngày đều yêu lão nói thành một thứ "phiền phức", hắn thì chỉ đáng một câu "đừng nhắc đến nữa". Cho hắn chọn lại một trăm hay một vạn lần, hắn cũng sẽ giết lão. Kim Tử Huân chết, xứng đáng. Hắn không phải thánh mẫu, muốn hắn tha cho kẻ hết lần này đến lần khác ác ý vũ nhục hắn? Chuyện cười. Kim Tử Hiên chết là ngoài ý muốn, hắn không có cách cứu vãn, nhưng Kim Tử Huân dù không bị Ngụy Vô Tiện mất khống chế giết chết thì sớm muộn cũng chết dưới tay hắn.

Nhiếp Minh Quyết, hắn đã từng cực kỳ kính trọng người này. Nhưng y dần chẳng tin hắn nữa, bởi vì hắn luôn dùng khuôn mặt nịnh nọt người khác hay vì cái gì? Hắn không biết. Hắn nhục nhã bị đạp khỏi Kim Lân Đài, hắn cố gắng chỉ đổi được câu "Quả nhiên là con của kỹ nữ" từ miệng y. Hắn hận chết Nhiếp Minh Quyết, nhưng Bạch Vũ lại cứu y. Hắn biết chứ, Bạch Vũ muốn chẳng có bất cứ gia tộc nào bất mãn với sự tồn tại của hắn, cứu Nhiếp Minh Quyết gần như là nhất định phải làm. Nhưng muốn hắn không tồn tại trở ngại tâm lý với Nhiếp Minh Quyết, thật sự là chuyện không thể nào...

Bất tri bất giác, Bạch Vũ Lưu Ly vì Kim Quang Dao làm thực nhiều thực nhiều thứ. Hắn vẽ cho Tần Tố và Kim Như Tùng một đời hạnh phúc tốt đẹp, bù lại đau thương họ phải chịu do Kim Quang Dao gây ra trong kiếp trước. Hắn cứu sống Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên bị kim Quang Dao gián tiếp hại chết, giải quyết mâu thuẫn giữa Kim Quang Dao với Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện, đặc biệt là Giang Gia. Hắn lôi Nhiếp Minh Quyết trở về, giảm đi oán thù ở Thanh Hà Nhiếp Thị.

Kim Quang Dao bỗng dưng mờ mịt, hắn muốn giải quyết xong thù hận, yên bình trở về Huyền Quốc mà sống, hiện tại Bạch Vũ đã giúp hắn hoàn tất, hắn... nên về nhà rồi? Về nhà, ở đó có phụ hoàng, mẫu hậu vạn phần yêu thương hắn, có một vị ca ca sủng hắn, nuông chiều hắn đến chẳng quản đúng sai, có một muội muội ngốc ngốc đáng yêu bám hắn gọi thất ca, từ nhỏ đến lớn đều thích ỷ lại hắn. Đó mới là nhà của hắn, đúng không?

Nhưng còn Lam Hi Thần? Tự vấn chân tâm đi Kim Quang Dao, ngươi nghĩ ngươi có thể dễ dàng từ bỏ thứ chấp niệm ăn sâu vào linh hồn đó sao? Kim Quang Dao, ngươi dám nói ngươi không yêu Lam Hi Thần, vậy vì sao hết lần này đến lần khác dù bản thân chết cũng muốn hắn sống? Vì sao không oán hắn, hận hắn? Vì sao không an ổn làm Thân vương của ngươi mà lại trở về tìm hắn? Vì sao thấy hắn không ngủ không nghỉ ngơi vẫn đau lòng? Vì sao thấy hắn đứng ở đầu giường như muốn bảo vệ ngươi thì lại vui vẻ như vậy? Vì sao? Hắn không phải là kẻ đâm ngươi một kiếm xuyên tâm sao? Hắn không phải thà tin Nhiếp Hoài Tang cũng không chịu tin chân tâm đối đãi mà ngươi cho hắn sao? Vậy thì ngươi lưu luyến cái gì? Chấp nhất cái gì? Ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao? Kim Quang Dao a Kim Quang Dao, nhìn thử rồi thật tâm mà trả lời, ngươi rốt cuộc đã động tâm rồi, đúng không?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tui chính là phân cách tuyến vô cùng khả ái ~~~

.

.

.

.

.

.

.

_ _ _ _ _ _

Mười ngày sau

Kim Quang Dao tay cầm thư tín cùng ngọc lệnh thông hành, sắc mặt âm trầm như mây đen che kín bầu trời, bóp bức thư tín kia thành bột phấn. Mặt của hắn rộ lên một nét cười đẹp đến khuynh thành, một nét cười mang tính xâm chiếm chỉ thuộc về Trấn Quốc Thân Vương Diệt Thiên Quốc.

Giang Trừng, ngươi thực hảo a. Say rượu loạn tính với nữ nhân là chuyện của ngươi, nhưng chọc giận muội muội ta khiên nàng rơi nước mắt thì ngươi chính là người đầu tiên.

Hắn phất tay thu dọn đó vật thuộc về hắn, nói với tiểu nhị một tiếng liền rời khỏi nơi này, trở về Diệt Thiên Quốc, hỏi rõ ngọn ngành của muội muội, người Huyền gia không phải ai cũng có thể bắt nạt.

_ _ _ _ _ _ _

Lam Hi Thần chỉ ra ngoài mua một ít vật, trở về liền không thấy người kia, tiểu nhị thấy y về liền nói với y việc Kim Quang Dao đã đi rồi lại không tiếng động mà lui xuống. Lam Hi Thần có chút thất lạc nhìn quanh, rồi lại mỉm cười cô độc... Vẫn không được sao?

_ _ _ _ _ _

Kim Quang Dao không ngừng phi kiếm, trở lại hoàng cung trong ba ngày. Tiểu muội muội đáng yêu của hắn không có chạy đến lao thẳng vào lòng hắn như khi hắn khải hoàn về kinh, không có ríu rít gọi thất ca, cũng không có đến xem hắn có bị thương hay không, không kéo hắn đến bàn ăn, nấu cho hắn cả một bàn mĩ vị làm tiệc tẩy trần nữa.

Tử Tinh điện một màu tím nhạt xinh đẹp thuần túy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Lạc Tình chôn trong chăn gấm tử sắc lại càng thêm phần nhợt nhạt. Thiếu nữ hoạt bát hồng hào hắn chăm lo yêu thương lại lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương như vậy làm Kim Quang Dao vừa đau lòng vừa tức giận. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, lại làm cho vị công chúa vốn ngủ không sâu tỉnh lại, vừa nhìn thấy ca ca liền đỏ ửng hốc mắt, nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống khiến Kim Quang Dao đau lòng không thôi. Hắn muốn hỏi việc gì đã xảy ra, nhưng nhìn nàng khóc không thành tiếng, lời lại không nỡ nói ra miệng.

Trân bảo của huynh đệ bọn họ rơi nước mắt... dù như thế nào, Kim Quang Dao... hay nói đúng hơn là Huyền Thiên cùng Huyền Dịch đều thực sự chẳng vui vẻ nổi.

_ _ _ _ _ _ _ _

Thiên Vũ: có ai tò mò tại sao Huyền Lạc Tình khóc không? Chắc là không đâu :vvv tui vừa thi học kỳ xong là đăng chương mới nè, thương tui hông? Mà chắc hông luôn chứ gì :<<< Tui sẽ cố hoàn bộ này trong tết, lại đào thêm một hố Hi Dao hay Tiết Hiểu nào đó a, có ai hóng hông?... à hông luôn :<<<
Tuột view, tuột vote... Tương tác cũng tuột mất luôn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro