Chương 16: Khoảng lặng
Thanh Hà - Bất Tịnh Thế
Nhiếp Hoài Tang cảm giác mờ mịt nhìn nam nhân bị y sư kiểm tra trong chính phòng, chân muốn bước vào nhưng rồi lại lui ra, xoay người đi vào ám thất.
Ám thất rộng lớn được thắp sáng bởi ánh đèn nhu hòa, Nhiếp Hoài Tang nhìn bức tranh lớn treo ở giữa, vô thức vươn tay vuốt khẽ. Sau đó ánh mắt của hắn nhìn đến chiếc mũ ô sa đặt cạnh đó, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn nhớ năm hắn 15-16 tuổi, đại ca xách Bá Hạ muốn chém hắn, hắn vừa chạy vừa gọi: "Mạnh Dao cứu ta!!!". Hắn nhớ lúc người đó bị đại ca đuổi đi, hắn túm tay áo y, cuống quít nói, ngươi đi rồi ta phải làm sao. Người nọ mỉm cười: "Công tử, sau này ta không ở cạnh ngươi, ngươi phải biết tự chăm sóc mình, đừng chọc tông chủ giận.". Cứ mỗi lần hắn chạy đến Kim Lân Đài khóc nói: "Tam ca cứu ta!", người nọ lại mỉm cười đỡ hắn, an ủi hắn, rồi dùng năng lực làm việc cực cao của y giải quyết mọi thứ.
Kim Quang Dao đối với hắn rất tốt, tốt đến mức nếu đó là lợi dụng thì hắn tin người muốn bị Kim Quang Dao lợi dụng nhất định chiếm tám phần thiên hạ. Có thể nói, trong cả đời Nhiếp Hoài Tang, Kim Quang Dao là người đối với hắn dịu dàng nhất. Nhiếp Minh Quyết thương hắn, nhưng huynh ấy vốn không phải là người dịu dàng. Ngụy Vô Tiện đối với hắn như hảo huynh đệ, nhưng chẳng qua là quậy phá đến tức chết Lam lão tiên sinh, dịu dàng ôn nhu chờ đến lúc hắn chết cũng chẳng có. Cho nên nói, Kim Quang Dao là người mà Nhiếp Hoài Tang ỷ lại nhất, cũng không hẳn là sai.
Kim Quang Dao chết hơn mười năm, Nhiếp Hoài Tang tự vấn mười hai năm. Hắn tự hỏi, hắn giật dây khiến Kim Quang Dao vong mạng trả thù cho huynh trưởng, nhưng ơn hắn nợ Kim Quang Dao thì khi nào mới trả? Bây giờ đại ca của hắn về rồi, tâm của Nhiếp Hoài Tang lại càng lay động, hắn... nhớ tam ca... Mười năm rồi, hắn không nghe ai nhẹ giọng gọi hắn Hoài Tang, không nghe thấy lời an ủi ôn nhu nào nữa.
Mười hai năm trước, Nhiếp Hoài Tang mò ra chân tướng mọi việc, hắn bàng hoàng, rồi toan tính, cho đến lúc hoàn thành toan tính cũng chỉ mất hai năm, thế nhưng mười năm lại không đủ để thoát khỏi mất mát. Hắn từng nghĩ cũng từng hối hận, nếu hắn không hại Kim Quang Dao, có lẽ giờ đây hắn vẫn còn một vị ca ca.
Mũ ô sa đen, viền vàng cùng dây vàng dính chặt máu đông đen đặc rợn người, tỏa ra từng đợt âm khí bất hảo, nhưng Nhiếp Hoài Tang vẫn khẽ khàng vuốt ve nó như trân bảo. Ánh mắt hắn ánh lên một tia mệt mỏi, một chút hoài niệm.
Nhiếp Hoài Tang có huynh trưởng là một công tử ca hoạt bát náo động, lúc giả vờ thì như một ảnh đế, nhưng hắn già rồi, hơn bốn mươi tuổi với phàm nhân đã là hơn nửa đời người. Với Nhiếp Hoài Tang một mình qua tang thương, tranh đấu cũng thế. Giọt nước mắt chua xót lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn nét thiếu niên, môi hắn khẽ mấp máy nỉ non gọi từng tiếng Tam ca, vừa như xin lỗi, lại giống như lời cầu cứu năm xưa.
Khi Nhiếp Minh Quyết được y sư kiểm tra hoàn hảo, đi khắp nơi rồi tìm thấy Nhiếp Hoài Tang ở ám thất, hắn chính là nhìn thấy cảnh đệ đệ hắn rơi nước mắt trước mũ ô sa của Kim Quang Dao. Không phải om sòm khóc nháo như khi còn nhỏ, nhưng từng giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt thản nhiên, trong đôi mắt lại nồng đậm đau thương khiến cho Nhiếp Minh Quyết dù tâm tính sắt đá cũng muốn đau lòng. Nhiếp Minh Quyết bước đến, tay đặt nhẹ trên đỉnh đầu Nhiếp Hoài Tang, cứng nhắc vỗ nhẹ, giọng nói cũng khàn khàn như người chết, chỉ là giọng nói đó khiến Nhiếp Hoài Tang hoàn toàn sụp đổ: "Đừng khóc".
Nhiếp Hoài Tang nhào đến ôm chầm huynh trưởng của hắn. Nhiếp Minh Quyết có vẻ sống lại mềm lòng nên không đánh hắn, cũng chẳng mắng hắn.
- Đại ca, đệ thực sự rất nhớ huynh
- Đại ca, hơn hai mươi năm rồi, ta không muốn làm gia chủ, ta muốn như năm đó, đại ca chống đỡ cho ta, ta chỉ muốn ăn chơi thôi.
- Đại ca, rất nhiều người khinh Thanh Hà chúng ta không có người.
- Đại ca,...
Một nghìn tám trăm câu than vãn, Nhiếp Minh Quyết kiên nhẫn nghe hết. Cuối cùng vỏn vẹn đáp ứng bằng một chữ: "hảo".
________
Lạc Hà Trấn
Tiểu nhị gõ nhẹ cửa phong Kim Quang Dao, Lam Hi Thần mở cửa, tiểu nhị có chút e ngại:
- Công tử, ngại quá, vị khách quan này tìm hai vị... Tiểu nhân không ngăn được a.
Nam nhân đứng sau lưng tiểu nhị ước chừng hai mươi tuổi, mặc một thân lam y thêu tường vân màu bạc, khí chất ôn hòa nhưng lẫn vào một ít khí thế quân lâm thiên hạ, hắn rất tuấn tú, cùng với một dung mạo giống Lam Hi Thần đến bảy phần. Thế nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy hiện tại không phải treo nụ cười như hồ ly mà là nét giận dữ bị kiềm chế. Người nọ chắp tay chào qua Lam Hi Thần, giọng điệu nhàn nhạt mà nói: "Tại hạ Huyền Dịch, tứ ca của Huyền Lạc Dao."
Lam Hi Thần nhìn người có dung mạo giống y, trong lòng không khỏi nổi lên một loại cảm giác kì lạ. Chẳng qua giáo dưỡng bao nhiêu năm của Cô Tô Lam Thị khiên y nhanh chóng phản ứng lại, y ôn hòa nói: "Nghe nói Tân Đế Diệt Thiên quốc là nhân trung long phượng, quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ Cô Tô Lam Thị Lam Hi Thần. Lạc Dao ở trong phòng, đệ ấy hẳn sẽ rất nhớ ngươi, thỉnh,"
Huyền Dịch đối với y gật nhẹ một cái, nghiêng người vào phòng.
Kim Quang Dao ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt đã hồng hào không ít, nhìn đến Huyền Dịch thì ngoan ngoãn cười, gọi khẽ: "Tứ ca."
Huyền Dịch từ ngọc thạch thông hành cảm nhận được đệ đệ thân ái của hắn bị thương không nhẹ, hắn vừa gấp vừa hoảng đến sắp phát điên. Hắn tức giận, hận muốn bầm thây kẻ hại đệ đệ hắn bị thương, lại giận chính bản thân vì sao lại không thể đi theo bảo vệ đệ ấy. Vừa nhìn thấy Lam Hi Thần, nhìn thấy dung mạo đấy hắn liền biết chuyện gì đã xảy ra, thế nên thái độ của hắn vói Lam Hi Thần cũng chẳng thể nào tốt nổi, thế nhưng A Dao nhà hắn vừa cười, tức giận gì đó hắn đều quên đến không còn một mẫu.
Huyền Dịch đến bên giường, gõ một cái thật đau lên trán Kim Quang Dao, nhìn hắn nhíu mày, bĩu môi xoa trán thì hừ nhẹ: "Ta dặn đệ chăm sóc bản thân và Tình nhi cho tốt, đệ chăm thành thể loại này?".
Kim Quang Dao không có lời phản bác: "...".
Huyền Dịch vốn chẳng nỡ la trách hắn nửa câu, dịu dàng xoa đầu Kim Quang Dao: "Là hắn?".
Kim Quang Dao gật đầu.
Huyền Dịch quỳ một gối bên mạn giường, thấp hơn Kim Quang Dao một chút, giọng nói dịu dàng, nội dung lại chẳng dịu dàng chút nào: "A Dao, hắn chẳng qua là một Nguyên Anh, đệ thích thì nói với hắn, hắn dám không đồng ý ta giúp đệ đập gãy chân hắn mang về, ta đánh không được vẫn còn Cửu hoàng thúc, ông ấy thương đệ như vậy, cũng sẽ không ngại khi dễ một tu sĩ Nguyên Anh."
Kim Quang Dao là bảo bảo ngoan chưa từng nghĩ đến việc này: "...".
Huyền Dịch cũng không có tiếp tục nói lời kinh động tâm phách nào nữa, miễn cưỡng xoa đầu đệ đệ, dịu dàng nói: "Nhìn thấy đệ còn sống là được rồi, hảo hảo dưỡng thương. Phải rồi, Lạc Tình đâu? Sao nó lại không ở chung với đệ?".
Kim Quang Dao nói đến việc Huyền Lạc Tình ở Vân Mộng Giang Thị, tiện thể nói luôn với Huyền Dịch muội muội của bọn họ u mê tông chủ nhà người ta...
Huyền Dịch thở dài thầm than gia môn bất hạnh: "Ta đi tìm nó, đệ ở đây đi, chơi chán rồi thì về nhà, đừng có dễ dãi quá."
Nói xong thì hắn cũng đi ra ngoài, lại trùng hợp đụng phải Lam Hi Thần ở cửa. Huyền Dịch vốn không muốn làm Kim Quang Dao khó xử, thế nhưng lúc đi ngang qua Lam Hi Thần hắn vẫn âm dương quái khí mà nói mấy câu:
- Lam tông chủ, mặc dù tại hạ biết rủi ro bất trắc là điều khó tránh khi lịch luyện nhưng Huyền mỗ vẫn phải nói rõ, A Dao là hòn ngọc quý giá mà Huyền gia nâng trong lòng bàn tay, nếu như đệ ấy gặp phải bất trắc gì, đừng nói một cái kết giới nhỏ này, cho dù là mười cái ta cũng phá nát, ta tuyệt đối sẽ khiến cho tất cả những kẻ hại hắn cùng hắn tuẫn táng, để bọn họ hối hận khi đã sinh ra trên đời này.
Huyền Dịch rời đi, lưu lại một Lam Hi Thần nơi đó. Huyền Dịch là một minh quân, không sai, nhưng cái từ "minh quân" đó không bao giờ được phép ảnh hưởng đến quyết định cùng bao che của hắn đối với thân nhân mà hắn nhận định. Nói dễ nghe, Huyền Dịch quá trọng người thân, khó nghe thì chính là loại hôn quân chỉ nghĩ đến thân tộc. Hắn giống Lam Hi Thần, nhưng lại rất khác Lam Hi Thần, hắn không thể xuống tay tuyệt tình với người mà hắn nhận định. Lúc hắn 15-16 tuổi, tu luyện giả xung quanh hắn có một thời từng bàn luận về Lam Hi Thần, mà nội dung chẳng qua chỉ có mấy chữ: Quân pháp bất vị thân. Huyền Dịch khinh thường. Niên thiếu cao ngạo, Huyền Dịch luôn nghĩ, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu đã phạm hắn còn muốn hắn lấy ân báo oán thì thật có lỗi, hắn không làm được. Lần đầu tiên Huyền Dịch dọn cờ đưa một người vào tử cục là lúc hắn chưa tròn 14, thế nên đế vương ôn hòa mà người ta thấy thực chất là một kẻ tam quan đổ nát, thiện lương đã ném cho cẩu ăn từ khi còn nhỏ. Lúc đấy, hắn hâm mộ Lam Hi Thần có một vị đệ đệ đối xử toàn tâm toàn ý, lại vừa buồn cười vì người nọ tự tay giết đệ đệ của mình. Hắn tiếc cho vị Liễm Phương Tôn nọ, có lẽ hắn chết ở xó xỉnh nào đó, hoặc chết ở trên tay cái vị hung thi kia vẫn đỡ đau đớn hơn chết trên tay người mà hắn thủ hộ cả đời. Bát quái năm đó rất nhiều, chẳng qua... Có lẽ Huyền Dịch đã biết đệ đệ của hắn là ai, nhưng thế nào thì cũng là người mà hắn nhận định. Huyền Dịch năm đó cũng từng nghĩ, nếu người tranh hoàngvij với hắn không phải những kẻ kia mà là Kim Quang Dao thì hắn nhất định ăn thiệt, nhưng nếu được như Lam Hi Thần, đó là may mắn lớn.
Lam Hi Thần nhìn bóng lưng rời đi của thanh niên nọ, khuôn mặt hiếm khi hiện lên một nụ cười không rõ ý vị. Lam Hi Thần không vào phòng Kim Quang Dao mà đi về phòng mình, y tạm thời vẫn không rõ bản thân tiếp theo nên làm gì. Đột ngột phát hiện tình cảm trái với luân lí của bản thân, Lam Hi Thần không có do dự mà tiếp nhận nó, thế nhưng hắn vẫn cần thời gian, để nghĩ cách làm người nọ cũng yêu y.
Ps: Dũ nói mấy bạn nghe, Dũ không lên mạng có một tháng để ôn N5 là ngoi lên là như người tối cổ á. Quên cốt truyện sạch bách luôn =.=. Khuất mắt của A Dao tui sẽ từ từ giải quyết hết, xử hết ròi mới nói đến Lam Hi Thần nha. Biết sao được, ai kêu ban đầu tui là fan only của A Dao chi.
Mà hôm nay tui lướt gr thấy có một bài tẩy trắng Kim Quang Dao ghê lắm, tui thì hông thích như vậy. Kim Quang Dao đáng thương là sự thật, thế nhưng tay hắn nhuốm máu của rất nhiều người cũng là sự thật. Thích Kim Quang Dao là bởi vì hắn chân thực như vậy, có đúng, có sai, có lỗi lầm, có độc ác cùng dục vọng u tối nhưng vẫn mang theo một phần thiên lương trời sinh, cùng với đã từng mơ ước khát khao gia đình, khát khao hạnh phúc lương thiện, nếu ai cũng bằng tuổi tui thì chắc sẽ nhớ đến một nhân vật trong một tác phẩm khá nổi tiếng đấy, "chất người ẩn tàng trong con quỷ dữ của làng Vũ Đại" – Chí Phèo ấy. Đọc kĩ càng mà nói thì họ có nhiều điểm tương đồng lắm, nhưng cũng không hoàn toàn, hôm nào tui siêng viết nguyên chương phân tích mấy cô coi.
Đen tối độc ác dường như là một phần không thể thiếu trong việc xây dựng Kim Quang Dao ấy, nó giống như nét nổi bất của hắn vây. Kim Quang Dao đã từng là đóa kim liên lương thiện, nhưng đóa kim liên ấy bị bùn đen làm nhơ nhớp rồi, chỉ có một người nhắc hắn nhớ hắn vốn là một đóa hoa sen. Kim Quang Dao ác độc, nhưng càng ác lại càng khiến người ta hiểu Lam Hi Thần đối với hắn có ảnh hưởng lớn như thế nào.
Đừng cố tẩy trắng Kim Quang Dao, tui ghét ai đội nồi vô cớ cho anh trai tui, nhưng mà tui không biết đóa bạch liên bông được người ta tẩy trắng a.
Haizzz, muộn rồi, ngủ ngon nha mấy bảo bối~~~
#9:47-12/7/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro