𝗖𝗛𝗔̂́𝗣 𝗡𝗜𝗘̣̂𝗠 𝗖𝗨̉𝗔 𝗟𝗔𝗠 𝗧𝗥𝗔̣𝗠 (2)
Tác giả: FB Bông Gòn
Đã hai năm kể từ khi xảy ra thảm án Quan Âm miếu tại thành Trường Bình, tin tức Di Lăng lão Tổ trở lại cùng Âm Hổ Phù bay nhanh như phi tiễn làm rối loạn cục diện tưởng chừng đã ổn định bấy lâu, những kẻ dã tâm lại không đủ tư chất gia nhập chính phái liền dắt díu nhau cùng tu luyện tà ma ngoại đạo. Do căn cơ không vững dẫn đến tẩu hỏa nhập ma nhiều không đếm xuể, bách tính liên tục gửi thư cầu cứu bách gia, khắp nơi từ Vân Mộng phía Nam đến Lan Lăng đất Bắc đều thiếu người trấn áp, Cô Tô phái đành gửi Ngụy Vô Tiện dưới danh nghĩa Di Lăng Lão Tổ đi tương trợ, ngầm mong qua đó giảm bớt tiếng xấu được phần nào.
Mới đó thấm thoắt đã nửa năm trôi qua.
Đêm nay có lẽ họp bàn quá chuyên tâm mà quên mất thời gian, đến khi chuông đồng vọng vang Cô Tô điểm giờ giới nghiêm, Lâm Hi Thần mới miễn cưỡng đứng dậy bái lễ thúc phụ rồi trở về An Thất.
Từ Lan Thất đến An Thất phải đi men theo bờ thành phía Tây, toàn bộ người quen lối sống kỷ cương đã an phận trên giường, chỉ còn thấp thoáng vài ba toán lặng lẽ tuần canh. Hi Thần cũng không vội, hắn chắp hai tay ra sau lưng, thong dong thả bước, hưởng thụ sự thanh tịnh đêm xuân.
Phía ngoài thành Tây giáp với trấn nhỏ. Cô Tô phái xưa nay nghiêm cẩn giờ giấc sinh hoạt, tới giờ Hợi đều đồng loạt đi ngủ, nhưng với thôn dân mà nói, họ luôn muốn kéo dài cuộc vui đến tận giờ Tí canh ba mới thôi. Trái ngược với phía Vân Thâm im lặng tĩnh mịch, ngoài thành vọng tiếng hoan ca.
''Ta xin hát cho các vị chư công nghe
Thật tỉ mỉ chi tiết,
Để ta hát một đoạn Tần Hoài Cảnh,
Hồng đậu sinh Nam quốc
Là một câu chuyện thời rất xa xưa
...''
Hi Thần cố bước thật chậm, cúi người nghiêng về phía âm hí truyền đến. Chất giọng lúc gần lúc xa, trầm bổng tựa thảy ngọc, trải dài ý vị xuân tình. Vừa đi vừa nghe gần đến cuối tường bỗng hắn ngẩng đầu lên, phía trên cao không xa kia phảng phất bóng hình quen thuộc, một thân bạch y đứng yên tắm mình trong ánh trăng tròn vành vạnh.
Làn điệu theo gió khẽ lướt qua tai.
''Hồng đậu sinh Nam quốc
Xuân về trẩy bao nhiêu cành
Mong người hãy đưa tay hái
Đậu này một nỗi tương tư.''
"Vong Cơ."
"Huynh trưởng."
Nghe tiếng ai đó gọi tên mình, Lam Trạm thu tầm mắt nhìn về phương xa, hướng về phía bên phải. Màu ngọc lưu ly bàng bạc như hút hết ánh trăng vào trong.
"Giờ Hợi rồi."
Bình thường mang hàm ý là, phải đi ngủ.
Nhưng mà đêm nay đất trời đang thời vào xuân, vừa có trăng vừa có ca, tư vị mỹ miều, ngay cả Trạch Vu Quân cũng không muốn bỏ phí, bèn một tiếng báo thuận miệng rồi phi thân nhẹ như tơ liễu, đứng trên thành sánh vai cùng người bên cạnh.
"Mai ta cùng đệ đi trồng chuối chịu phạt."
Nghĩ đến Tàng Thư Các, Hi Thần bất giác mỉm cười. Từ ngày Nguỵ Vô Tiện về làm khách, tần suất trách mắng của thúc phụ ngày càng cao, cửa Tàng Thư Các nhận người lãnh phạt cũng hiếm khi phải đóng. Bất quá nửa năm nay, tiên khí ngọn núi này trở lại u quạnh như xưa. Nguỵ ma đầu dắt Tư Truy Cảnh Nghi đi rồi, bọn đệ tử tay chân thân tín cũng không dám làm càn, chỉ len lén nhìn nhau buồn bã rồi bấm ngón tay ước tính số ngày trôi qua, ngược lại thúc phụ lại đâm ra rảnh rỗi không quen, hết ngồi thổi trà đến viết thư pháp, thỉnh thoảng còn dùng tay gõ bàn cạch cạch, hắng giọng vài cái rõ to xong mới hỏi tên đó đã về chưa.
Đúng như Nguỵ Vô Tiện nói: "người người bên ngoài tỏ ra ghét ta nhưng bên trong lại rất thích ta." Hẳn là thúc phụ cũng đã ghi tên vào danh sách này rồi.
Mà cùng hạng với thúc phụ, Vong Cơ cũng "rất thích" Nguỵ Vô Tiện. Có điều khác ở chỗ là y không ngại thể hiện ra bên ngoài.
Ví dụ như sáu tháng vừa qua, đã không biết bao nhiêu lần Hi Thần bắt gặp đệ đệ mình phá luật giờ giấc ngủ nghỉ, đứng đây chờ người.
Nếu như là hai mươi năm về trước, hắn tuyệt đối không bao giờ đặt "Vong Cơ" và "phạm quy" đi đôi với nhau.
Hồi còn nhỏ hễ ai gặp qua cũng nói bề ngoài hai huynh đệ giống nhau đến tám chín phần, duy chỉ màu mắt hắn là đen nhánh giống cha, còn mắt Vong Cơ lại có nâu nhạt gần như trong suốt được di truyền từ mẹ. Người nào tiếp xúc lâu mới nhìn thấy được sự khác nhau thứ hai, đó là tính cách. Hi Thần là huynh trưởng nhưng thân thiện, hoà nhã, trái ngược với một Lam Vong Cơ lãnh cảm, kiệm lời như tiếc vàng. Y từ nhỏ đã không muốn tiếp xúc ai, sau khi mẫu thân qua đời lại trở nên trầm lặng hơn nữa. Có lần Hi Thần nhịn không nổi mà châm chọc:
"Nơi đệ đứng tới sáu thước vuông đều là trời đông giá rét, một ngọn cỏ cũng không mọc nổi, đừng nói ai dám đến gần, khéo bạn còn chẳng có mà chơi."
Ai dè y đáp lại: "Cũng tốt" gọn lỏn rồi đi mất dạng.
Chẳng trách vì vậy mà người người nhà nhà đều nghĩ nếu Vong Cơ tu tiên không được thì vị nào mới có thể đây? Toàn giới chân tu ai cũng biết Cô Tô là môn phái nức tiếng nghiêm cẩn, đem gia quy nạm lên đầu, lại còn chính tay Lam Khải Nhân vốn được xưng tụng "nghiêm sư xuất cao đồ" đích thân dạy dỗ, mấy mười mấy năm mới ra một Lam nhị công tử khí chất bất phàm, phẩm hạnh như ngọc, trăm năm có một. Tên tự Vong Cơ mà thúc phụ đặt cho cũng ứng lên người, quên đi thế sự trần tục, giữ thân lánh xa bụi trần.
Ai cũng nghĩ như thế.
Hi Thần cũng nghĩ như thế.
Mà có khi Vong Cơ cũng nghĩ như thế.
Mãi mãi là như thế.
Cho đến khi Nguỵ Vô Tiện xuất hiện.
Người ta có câu "đất nào thì trồng cây nấy" quả chẳng sai. Núi Vân Thâm là chốn bồng lai linh lực dồi dào, quanh năm mây mù, bạch hạc ghé đậu, người ở tâm tánh điềm đạm nghi nghi lễ lễ tựa tiên tử hạ phàm. Trái ngược với Vân Mộng phía Nam khí hậu ấm áp, cây cối nở rộ, xung quanh trũng hồ đầy sen là sen, sắc xuân mơn mởn của chốn phồn hoa khiến con người cũng tự khắc thêm vài phần trần tục, vui thì cười, buồn thì khóc, giận dỗi thì lời qua tiếng lại, buồn chán thì cậy chó đánh mèo, ồn ào náo nhiệt. Gia huấn Giang thị trước giờ cũng hoàn toàn đối trọng với Lam thị hơn bốn ngàn điều lệ từ lớn đến bé, chỉ khắc duy nhất bốn chữ trước cửa "tuỳ tâm tự tại". Cho nên lần đầu tiên gặp mặt là khi Vong Cơ đen mặt lôi cổ y đến lãnh phạt, Hi Thần liền cảm thấy người thiếu niên này nhựa sống tràn trề, như phát dương quang, vô cùng rạng rỡ. Đi đứng phóng khoáng, không câu nệ lễ nghi, chỉ hướng chính nghĩa hành sự, đúng chuẩn khí chất tiêu diêu của Vân Mộng Giang thị.
Quãng thời gian ấy dù thúc phụ bị chọc tức đến độ muốn hộc máu thì Hi Thần lại nghĩ để đệ đệ mình tiếp xúc với hắn một thời gian, biết đâu có thể khiến đệ ấy sáng sủa hơn một tí, thật tốt biết bao.
Ai dè năm năm sau đó, đến lượt hắn tức đến hộc máu.
Kỳ dự thính kia cả hai chỉ mới mười lăm tuổi, đương thời trổ mã thanh niên nên nghịch ngợm càn quấy, lĩnh gậy hay chép phạt cũng xem như là kỷ niệm để sau này về già còn có cái để nói. Nhưng mà, khoảng thời gian Nguỵ Vô Tiện cùng Giang Vãn Ngâm ở lại nửa năm đó, hắn lại cảm thấy Vong Cơ bắt đầu xuất hiện những hành động bất thường.
Ví dụ như, theo luật đã định, những người chi Chính trong tộc đều phải bế quan mỗi tháng một lần, mỗi lần một tuần. Như thường lệ, Vong Cơ đều kéo dài thời gian bế quan đến hai tuần. Nhưng thế nào sau đó y lại trở thành người đầu tiên bước từ Kim Thất ra.
Còn nhanh nhảu xin tham gia vào đội tuần canh liên tục.
Hai đứa trẻ nhà Lam - Giang này bề ngoài choảng nhau như nước với lửa. Mỗi khi Nguỵ Vô Tiện bám đuôi chọc y một cái thì y cũng xách cổ hắn đến Lan Thất nhận phạt, gọi là có qua có lại. Nhưng chỉ mỗi Hi Thần thấy được, vẻ trầm lặng thường thấy của đệ mình đã dịu đi rất nhiều.
Cả hai hục hặc một thời gian dài tới khi Nguỵ Vô Tiện đánh nhau với Kim Tử Hiên bị thúc phụ đuổi về Vân Mộng, hình như Vong Cơ cũng bắt đầu giở chứng xét nét với Kim công tử. Những lỗi nhỏ như đi sai một nhịp, nhận trà nhầm tay, viết quên dấu chấm cũng bị y đứng cạnh thúc phụ mà mạnh miệng bắt bẻ, rõ ràng rành mạch.
Sau kỳ dự thính kia kết thúc, Hi Thần phát hiện y lén lút nuôi một đàn thỏ nhỏ trong rừng trúc rồi lại đi xa mấy dặm đến tận đầm hái đài sen, sau đó bắt đầu hỏi vu vơ những câu ngớ ngẩn như "Huynh có ăn vỏ dưa bao giờ chưa? Nghe nói là rất ngon." hay "Huynh biết làm diều giấy không? Phải đi chặt đốt tre thứ ba từ dưới lên thì diều mới bay cao.", "Thảy cầu có phải là cầm trái cầu hình cầu rồi thảy?"...
Hồi đó Lam Khải Nhân quản cháu rất nghiêm ngặt, hiếm khi hai đứa trẻ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, huống hồ xứ Vân Thâm bao đời nay không nuôi dạy đệ tử như người phàm, Hi Thần nghe hỏi chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc, sau cùng thấy đệ ấy xách nải về bao nhiêu là đài sen, còn tranh thủ ăn thử.
Hai năm ngắn ngủi trôi qua, năm hắn mười chín tuổi liền xảy ra biến loạn. Ôn thị dẫn binh đánh chiếm Vân Thâm Bất Tri Xứ, Cô Tô Lam thị thất thủ. Phụ thân mất. Thúc phụ trọng thương. Hắn ôm văn phổ chạy trốn. Vong Cơ thì bị bắt đến Ôn thị.
Lấy danh nghĩa dự thính nhưng kỳ thực là quản giáo, không những Lam thị mà còn có Nhiếp thị, Giang thị, Kim thị... phàm là công tử xuất thân tử chi Chính, gánh vai chức tông chủ tương lai đều phải chịu chung cảnh chèn ép khổ sở. Ôn thị xưa giờ nổi tiếng cậy mạnh hiếp người, không rõ sự tình diễn biến thế nào mà đám công tử thế gia kia trốn thoát trở về. Ngay lập tức Vong Cơ được thúc phụ phá lệ phong vị Hàm Quang Quân sớm hơn dự định, năm mười bảy tuổi cùng đại sư huynh Giang thị giết chết Huyền Vũ, sau đó liên kết với Giang thị, Nhiếp thị, đứng đầu là Kim thị tổ chức cuộc Xạ Nhật Chi Chinh hòng lật đổ Ôn thị vốn nuôi mộng tà đạo. Cô Tô Lam thị vốn đã nức tiếng giới chân tu nay nhờ thêm công trạng Hàm Quang Quân mà như hổ mọc thêm cánh, càng thêm lẫy lừng.
Nhưng Hi Thần mãi mãi không lường trước được, cái ngày mà mọi người hò reo ăn mừng chiến thắng lại là ngày Vong Cơ chính thức bước vào ải tình.
"Muốn lãng quên lời xưa của cổ nhân
Tương tư là nỗi nhục không đáng nhắc."
Vốn nghĩ đệ đệ mình sẽ mãi mãi như vậy. Một Hàm Quang Quân cao cao tại thượng.
Một Hàm Quang Quân thoát tục tựa thần.
Một Hàm Quang Quân người người ca ngợi.
Vốn nghĩ trời xanh sẽ bỏ qua đệ ấy, không cần phải bước qua ải khổ nào, một bước thăng thiên.
Mà lại không ngờ tới, trời xanh đối với chúng sanh muôn phần bình đẳng, tuyệt đối chẳng bỏ sót ai bao giờ.
Năm Vong Cơ mười tám, cục diện dần dà ổn định. Kim Quang Thiện nắm giữ vị trí tiên đốc, tổ chức cuộc thi săn bắt trên núi Bách Phượng nhằm khoe khoang thành tích lẫn giữ vững trật tự thế gia, Lam thị nhận được lời mời bèn cử hai huynh đệ hắn đến Kim Lân Đài. Hắn hăng hái dẫn hai hàng đệ tử Cô Tô đi vòng qua eo núi, vượt qua khoảng hai con suối to nhỏ rượt đuổi bầy hung thi đang biến cấp, mãi sau khi bắt thành công rồi quay đầu nhìn đã lạc mất đệ đệ từ khi nào. Phải một lúc lâu mới tìm thấy y đứng im bên cạnh Nguỵ Vô Tiện đang hung hăng ẩu đả gì với đám người Kim thị. Hồi lâu tiếp nhận thông tin cũng là lúc mọi việc xuông xả, trong lúc Vong Cơ lơ đễnh nhìn theo bóng áo Giang thị, hắn mới vô tình liếc thấy bàn tay vòng sau lưng y đang nắm một đoá hoa màu tím.
"Vong Cơ, tay đệ..."
Hắn thấy y trong một khắc lộ ra chút bối rối, tay luống cuống đem hoa giấu sâu vào ngực áo.
Đoá hoa tím này thoạt nhìn giống hệt hai đoá hoa mà vị tiểu thư Giang gia ném cho hai tiểu đệ của mình.
Từ khi trở về, phía Tịnh Thất ngày ngày vang lên tiếng cầm phổ.
Là Tẩy Hoa.
Hôm trước thúc phụ còn từ chối cho y vào Cấm Thất.
"Lại một lần nữa vi phạm gia quy."
Dù là huynh trưởng nhưng đồng thời cũng là đại sư huynh Lam gia, hắn không thể trơ mắt đứng nhìn y từ lần này đến lần khác phạm lỗi. Hôm đó quyết tâm gác cửa bắt người.
Nhưng lúc bắt được rồi, trên đường dẫn y đến thỉnh tội thúc phụ lại bắt đầu so đo được mất. Thân là đại sư huynh Lam gia nhưng cũng đồng thời là huynh trưởng của Vong Cơ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tâm trạng rối mù, kiên định chộp lấy tay y, rẽ trái, dùng lực bước thình thịch tới Tàng Thư Các, cùng trồng cây chuối ba canh giờ. Đấy cũng là lần đầu tiên hắn vi phạm gia quy.
"Lén vào Cấm Thất, phải bị phạt. Biết mà bao che, phải bị phạt."
"..."
"Đệ, đừng làm ta phải lo lắng nữa."
"..."
"Đệ có ý với Giang tiểu thư thì cứ nói thẳng, không cần lấy lòng cả Nguỵ công tử."
"Đệ không có ý đó!"
Nghe người kia gắt gao lên tiếng, hắn mới hiếu kỳ nhìn sang thì thấy y một tay đang chống trụ, tay còn lại hết sức gắt gao bấu bấu thân đùi, gương mặt vốn lãnh đạm nay hết thoáng xanh rồi chuyển đỏ, mi tâm nhau lại trông hết sức khốn khổ.
"Vậy mà lại đoán đúng rồi!"
Hi Thần mém chút nữa là té lộn nhào.
Từ đó về sau, vị Trạch Vu Quân này hồ đồ tin rằng đệ đệ mình thật sự thích Giang Yếm Ly.
Thích đến mê muội.
"Vẫn chưa thể cùng người tay trong tay,
Cùng nhau bước qua sa mạc hoang vu,
Để từ đó có thể học được,
Cách trân trọng thiên trường và địa cửu."
Đến mức viết cả những thứ như thế này. Chỉ bốn câu thôi mà Hi Thần đã muốn đập đầu xuống thư án chết đi mấy bận.
Rồi cuộc nói chuyện ở Kim Lân Đài. Từng việc, từng việc như một chưởng chí mạng khiến hắn lẫn lộn giữ mơ mơ tỉnh tỉnh.
"Đệ muốn đem một người về Vân Thâm Tri Xứ.
Đem về. Giấu đi."
Lam Hi Thần chấn động mạnh, cảm giác như đất dưới chân đang nứt toác ra, hút mình xuống dưới đáy vực. Những gì hắn biết về Vong Cơ trước đây hoá ra chỉ là ảo ảnh, là thiếu sót của chính mình mà tạo thành.
Trong một khắc, Hi Thần hận không thể mua rượu về uống cho say mèm.
Đệ đệ của hắn, mê muội đến phát điên rồi.
Lam Khải Nhân một đời cô độc vì trọng trách gia nghiệp quá nặng nề, nhất là từ khi phụ thân hắn bế quan.
Hi Thần hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện tình duyên đôi lứa này, vì đơn thuần chưa ai làm tâm hắn dao động.
Càng không phải là Vong Cơ, cái người mà ngày xưa thốt lên hai chữ "Cũng tốt" với hắn.
Cả cái Cô Tô này, yêu đương đều có thể, nhưng tuyệt đối không phải là Vong Cơ!
Sau một thời gian dài chật vật định thần, hắn mới tịnh tâm lại, Vong Cơ trước giờ không thích để lộ cảm xúc với người ngoài, càng không bao giờ thích tiếp xúc với người ngoài. Y chỉ gặp Giang Yếm Ly trong Xạ Nhật Chi Chinh mà thôi.
Đầu óc mơ hồ hỗn độn, bỗng lướt qua hình ảnh đoá hoa màu tím hôm đó.
Có phải là đã sinh tình từ khi gặp nhau? Rồi sau đó dây dưa đến tận bây giờ?
Càng định thần càng cảm thấy bối rối. Cuối cùng hắn hung hăng gạt qua!
Nhưng rồi quay lại hung hăng bấu lấy vấn đề mà tiếp tục suy nghĩ!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Hi Thần cảm thấy dưới cương vị là huynh trưởng, y thật sự thất bại!
Phải đến mười chín năm, mười chín năm mới nhận ra, đệ đệ của hắn rất cố chấp!
Hi Thần duyệt chuẩn, cho phép y đi săn đêm ở Di Lăng, trong bụng thầm đoán chỉ là mượn cớ xuất hiện trên đất Vân Mộng tìm vị cô nương kia mà vạn lần không nghĩ đến việc y dám gặp Di Lăng Lão Tổ rồi theo hắn lên Loạn Táng Cương ở đó cả ngày trời!
Thế là lần đầu tiên cả Vân Thâm Xứ thấy Trạch Vu Quân giận dữ ra mặt. Cũng là lần đầu tiên Hàm Quang Quân bị phạt quỳ công khai, lại còn quỳ lâu như thế.
____________
Nguồn: FB bông gòn
Nguồn: Pinterest (https://pin.it/sFnRpX6)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro