
2
Đây là người đàn ông mà Cao Bân đã yêu... Chết tiệt.
"Bân à" anh ta nói, ngón tay cái vẫn ấn xuống vết bầm tím của Cao Bân, lần này xoa bóp nhẹ nhàng.
"Và nếu em không muốn?" anh hỏi, thở ra một cách run rẩy.
"Anh vẫn sẽ đi sao?" Tế Luân mỉm cười. Đó là nước mắt, hay chỉ là nước từ vòi hoa sen?
"Tôi đã nghĩ rằng trong tất cả mọi người, em sẽ là người hiểu rõ hơn ai hết" Tế Luân hôn Cao Bân một cách chậm rãi, lờ đờ. Cứ như thể anh ta quyết tâm kéo dài điều này càng lâu càng tốt, một tay ôm lấy đầu Cao Bân, các ngón tay xòe ra trên da đầu anh, trong khi tay kia trượt xuống lưng anh, các ngón tay lướt dọc theo cột sống của anh.
Bàn tay anh ta nán lại ở phần lưng dưới của anh trước khi di chuyển xuống thấp hơn để ôm lấy mông anh, Cao Bân rên rỉ trong nụ hôn, cong người theo cái chạm của Tế Luân.
"Chúng ta sẽ không làm chuyện này ở đây," Cao Bân hổn hển, đẩy ra, thở dốc.
"Tại sao không?" Tế Luân hỏi, cau mày.
"Mọi người đã đi hết rồi, chỉ có hai chúng ta. Đây là thời điểm đẹp nhất để làm đó" Cao Bân nhìn Tế Luân kiểu không thể tin được.
"Trương Tế Luân. Anh đang cố nói với em rằng tất cả chuyện này là một phần trong kịch bản của anh sao?"
"Cũng có mà cũng không," Tế Luân nói, cười một cách lo lắng.
"Có bởi vì em trông rất khêu gợi khi như thế này, ướt sũng trong vòi hoa sen. Tôi không ngờ em lại cởi đồ trước khi vào cùng tôi." Cao Bân khá chắc rằng Trương Tế Luân đã mất trí.
"Em không mang theo quần áo dự phòng, anh có mong em sẽ đi ra ngoài trong tình trạng khỏa thân sau đó không?"
"Ừm," Tế Luân bắt đầu, cái nhìn lấp lánh trên mặt anh ta ngay lập tức tố cáo rằng anh đang nghĩ đến điều gì đó dâm đãng và lố bịch. Mọi cảm giác tội lỗi trước đó của Cao Bân đều tan biến, và tất cả những gì anh muốn lúc này là bóp cổ Tế Luân.
"Thế mà lại thấy cũng hay," anh ta rít lên. Cao Bân lườm Tế Luân, ánh mắt muốn giết người.
"Anh nói cái gì?" anh gằn giọng, tiến tới, chọc ngón tay vào ngực Tế Luân, dồn anh ta vào tường. Đầu Tế Luân suýt đụng vào vòi sen, lông mày Cao Bân giật giật, nhận ra anh ta cao một cách lố bịch.
"Như tôi đã nói," Tế Luân giơ hai tay lên.
"Không, bởi vì tôi đã rất giận em, và..." anh ta bỏ lửng câu nói.
"Em xin lỗi," Cao Bân nói, giọng dịu lại.
"Nhưng nếu em nói với anh lúc đó, thì liệu bây giờ anh có ở đây không?"
"Không," cuối cùng Tế Luân cũng thừa nhận.
"Nhưng nghĩ lại, tôi mừng vì em đã không nói"
"Ồ?"
"Nếu em nói, tôi đã không được ở bên em," Tế Luân nói, giọng chân thành.
"Cao Viễn. Tôi muốn ở bên em." Có một cục nghẹn trong cổ họng Cao Bân khi anh hỏi rằng
"Cho đến cuối cùng?" Tế Luân gật đầu, vươn tay nắm lấy tay cao Bân, siết nhẹ.
"Cho đến cuối cùng,"'anh ta lặp lại.
"Và lâu hơn nữa," anh ta nói thêm, "ngay cả sau khi chúng ta kết thúc nhiệm vụ này. Tôi vẫn muốn ở bên em" Cuối cùng Cao Ban chống tay vào tường, cong lưng. Tế Luân một tay đặt lên hông Cao Bân, tay còn lại quấn quanh gốc dương vật của mình khi anh ta thúc về phía trước, dương vật kẹp chặt trong khe mông anh.
"Anh chỉ định làm thế thôi à?" Cao Bân hỏi. Việc biết dương vật của Tế Luân đang rỉ dịch lên lưng mình cũng khá kích thích, nhưng Cao Bân có thể nghĩ ra những điều hay ho hơn để anh ta làm, anh hơi dạng chân ra một chút.
Tế Luân cười khúc khích, đặt đôi bàn tay to lớn quá cỡ của mình lên mông Cao Bân, xoa nắn lớp thịt mềm mại dưới lòng bàn tay. Cao Bân rên rỉ, hai tay nắm chặt vào tường, anh hét lên khi cảm thấy dương vật của Tế Luân đang ấn vào cửa sau của mình, cọ xát một cách dồn dập.
"A Luân, cái đó, a," Cao Bân hổn hển, quay lại nhìn Tế Luân. Tế Luân cười run rẩy, cúi xuống hôn lên môi Cao Bân.
"Tôi biết rồi," anh ta nói.
"Nhưng không có gel bôi trơn, và không phải kiểu này. Chọc em chút thôi," anh ta nói, cười toe toét.
"Thôi, khép chân lại," anh ta ra lệnh, vỗ vào hông Cao Bân.
"Chết tiệt," Cao Bân rên rỉ, cảm thấy đầu dương vật của Tế Luân ấn xuống thấp hơn, luồn vào giữa hai đùi anh. Anh cắn môi kìm lại tiếng rên khi tay Tế Luân di chuyển lên hông, tìm kiếm đầu ngực, xoa nhẹ bằng đầu ngón tay mềm mại trước khi véo nó.
Tế Luân thúc vào khoảng không gian chật hẹp giữa hai đùi Cao Bân, đẩy vào càng sâu càng tốt trước khi rút ra lần nữa. Anh ta rên lên khi rãnh quy đầu của mình cọ vào phía dưới tinh hoàn của Cao Bân, cảm nhận anh giật bắn người, anh ta lại thúc vào lần nữa, thích thú với tiếng rên rỉ của anh trong khi anh ta chơi đùa với đầu ngực của anh.
Cao Bân nhúc nhích, giữ thăng bằng bằng một tay. Hai đùi anh ép chặt vào nhau, chặt nhất có thể, anh với tay xuống thấp hơn, tìm kiếm đầu khấc của Tế Luân, đang nhô ra từ giữa hai đùi anh.
Anh cười run rẩy khi ngón tay của mình chạm vào sự ẩm ướt rỉ ra từ dương vật Tế Luân, cọ xát vào quy đầu khi anh ta rên rỉ, hông thúc về phía trước như thể muốn làm tình vào các ngón tay của Cao Bân.
"Anh thích không?" Cao Bân hỏi, thở hổn hển. Anh cũng muốn tự mình cầm dương vật của mình, thủ dâm bằng những cú vuốt nhanh để tìm kiếm khoái cảm cho riêng mình, nhưng được nghe Tế Luân rên rỉ như thế này, biết rằng tất cả là do anh mang lại. Chết tiệt, anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
"Bân Bân" Tế Luân rên rỉ, tay ấn mạnh vào hông Cao Bân đến mức chắc chắn sẽ để lại những vết bầm hình ngón tay trên da anh.
"Em biết tôi thích bất cứ điều gì em làm mà" Một lúc sau, Cao Bân ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, để Tế Luân dùng khăn lau khô tóc cho mình.
"Em không thể tin là anh đã cố gắng nhịn cho đến cuối," anh càu nhàu, lườm Tế Luân.
"Em khêu gợi quá, Bân à" Tế Luân nói một cách vui vẻ.
"Tôi sợ không thể kiềm chế được"
"Đó là những gì anh luôn nói," Cao Bân khịt mũi khinh thường, nhưng môi anh vô thức cong lên thành một nụ cười, Tế Luân thì toe toét.
"Ê," Tế Luân nói, vẫn dùng khăn lau tóc cho Cao Bân.
"Hửm?"
"Đừng giấu tôi bất cứ bí mật nào nữa, được không?" Tế Luân nói, đôi mắt sáng lấp lánh dưới cặp kính.
"Tôi đã nghiêm túc khi nói rằng em là người duy nhất tôi có thể tin tưởng" Cao Bân gật đầu, vòng tay qua eo Tế Luân, vùi mặt vào bụng anh ta.
"Ở lại với em, cho đến cuối cùng được không?" anh hỏi, không dám nhìn nét mặt của Tế Luân.
Tế Luân tách khỏi vòng tay Cao Bân, quỳ xuống trước mặt anh. Anh ta dùng cả hai tay nâng cằm Cao Bân lên, rồi áp trán mình vào trán anh.
"Cho đến cuối cùng," anh ta nói.
"Tôi hứa"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro