Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Cao Bân dựa vào cửa xe súc miệng, đưa cho Trương Tế Luân một viên kẹo cao su.

Trương Tế Luân không mở nắp chai cũng không ăn viên kẹo đó. Anh ta vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, tại sao Cao Bân lại đột ngột xông tới lần thứ hai.

Bỗng nhiên, anh ta dường như đã có câu trả lời, hay nói đúng hơn, là có một kế hoạch.

Những bức ảnh cuối cùng cũng bị các chú bác nhìn thấy. Chú Mập nổi trận lôi đình, yêu cầu Cao Bân phải biến mất khỏi Hồng Kông.

Kế hoạch bị xáo trộn, Trương Tế Luân buộc phải cứu vãn, cách là tìm một người đóng thế, Tô Chỉ San.

Cao Bân đích thân đi mời, trong lòng Trương Tế Luân cảm thấy khó chịu.

Khi nhìn thấy Cao Bân dẫn cô ấy đến, anh ta càng cảm thấy toàn bộ ngũ tạng lục phủ như bị xoắn lại, vô cùng khó chịu.

Nhưng anh ta phải lặp lại tất cả các cảnh quay với Tô Chỉ San, và Cao Bân đang chứng kiến tất cả điều đó từ phía sau màn hình giám sát cách đó không xa.

Trương Tế Luân đột nhiên cảm thấy mình đang ngoại tình, thân mật với người khác ngay trước mặt người yêu.

Anh ta cảm thấy tội lỗi, bất lực. Anh muốn chạy ra ngoài, nhưng lý trí nói với anh rằng phải chụp xong tất cả các bức ảnh mới đảm bảo nhiệm vụ thành công.

Anh ta diễn rất tệ, tệ đến mức một diễn viên quần chúng bình thường trong phim truyền hình cũng sẽ không nhận.

Tô Chỉ San cũng rất hoảng loạn, Trương Tế Luân chỉ có thể dùng phương pháp diễn xuất để điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt về trạng thái lúc đó, nhưng đôi mắt anh ta không có hồn.

Thế là, anh ta nhắm mắt lại. Khi cô ấy hôn tới, trái tim anh ta rối bời. Cuối cùng, Madam hô

"Cut", Trương Tế Luân mở cửa xe lao ra ngoài.

"Anh Bân, nước, cho tôi nước đi," Trương Tế Luân mượn cớ đó, gục đầu lên vai Cao Bân, nôn khan như bị say xe, cho đến khi Cao Bân đưa nước cho anh ta.

"Cảm ơn..." Còn Cao Bân, thầm buông lỏng bàn tay nắm chặt. Bề ngoài anh vẫn cười nói vui vẻ, cùng Madam thảo luận về cặp "tình nhân nhỏ" trên xe, nhưng đôi tay lại nắm chặt, móng tay hằn lên những vết đỏ sẫm trong lòng bàn tay.

Anh dường như đang ghen, nhìn vào màn hình giám sát, những bức ảnh của anh và Trương Tế Luân cùng với đoạn phim đang được quay, trong lòng nghĩ:

Tôi mới là bản gốc. Em chỉ đang bắt chước, em chỉ là màn khói của chúng tôi mà thôi.

Trương Tế Luân không yêu em, anh ấy không hề tận hưởng một giây nào.

Nhìn xem ảnh gượng gạo đến mức nào. Khi ảnh giữ đầu anh, giọng nói rất nhẹ nhàng; khi ảnh ngồi trên người anh, bám chặt lấy anh; sau khi chúng tôi hôn nhau, ảnh xoa gáy anh để an ủi, ảnh cười và nói nụ hôn đầu tiên bị anh cướp mất rồi

Nụ hôn đầu của ảnh bị anh cướp mất rồi. Nhưng, Cao Bân không thể thực sự bộc lộ tất cả những điều này, anh biết, lại là do hormone kỳ lạ đang quấy phá.

Anh chỉ là không muốn thủ lĩnh Tứ Liên Bang và con gái của Thânf Gia có quan hệ gì mà thôi, anh làm mọi thứ đều là vì Tứ Liên Bang.

"Không sao chứ, A Luân? Có cần tôi chở anh đến bệnh viện không?"

"Không, không sao, nước hoa của Chỉ San, tôi bị dị ứng," Trương Tế Luân giải thích một cách lộn xộn, lấy một viên kẹo cao su từ trong túi quần ra và cho vào miệng.

"Anh đưa Chỉ San về trước đi, lát nữa gặp lại." Cao Bân không ngờ cái "lát nữa" đó lại là mười một rưỡi đêm.

Khi anh mệt rã rời như chó chết, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon thì có tiếng gõ cửa.

Cao Bân bất lực, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, kéo lại bộ đồ ngủ, mở cửa. Anh bị người đàn ông mặc áo khoác đen đẩy thẳng vào, ấn xuống ghế sofa.

"Nè, đại ca, tôi buồn ngủ lắm rồi, có gì mai nói được không?" Cao Bân định đứng dậy tiễn khách, nhưng lại bị đẩy xuống lần nữa, đành phải lấy lại tinh thần để đón nhận kịch bản cải biên mới nhất của gã diễn viên quần chúng này.

Không biết lần này sẽ bay bổng đến đâu.

"Anh muốn làm gì?"

"Chuyện là thế này, anh Bân, thật ra hôm nay trên núi tôi đã không nói thật..."

Trương Tế Luân thể hiện vẻ mặt căng thẳng và khó nói, nghiêng người về phía trước, nắm lấy cổ tay Cao Bân.

"Thật ra tôi chạy xuống xe ói là vì, vì... tôi hôn người khác thì bị mắc ói"

Hôn người khác là buồn nôn? Vậy ai là người đã chơi trò đồng tính đến đỏ mặt mấy ngày trước?

Cao Bân nhìn anh với vẻ mặt của một kẻ ngốc, cười trừ một tiếng, cố gắng rút tay ra.

"Tôi không có thời gian chơi với anh."

"Không phải đâu anh Bân, anh nghe tôi nói, là thật mà. Hôm nay khi tôi chụp những bức ảnh với Chỉ San, bụng tôi rất khó chịu, cả người đều không thoải mái. Chuyện này có lý do cả. Hồi nhỏ,"

Trương Tế Luân cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, chúng cứ lăn tròn trong khóe mắt mà không rơi xuống, càng trông thêm đáng thương.

"Tôi sống trong trại trẻ mồ côi, có một cô dì nói sẽ đưa tôi đi xem cá vàng. Tôi đi theo cô ấy lên sân thượng, sau đó..."

Lẽ nào là thật? Cao Bân đột nhiên dâng lên một cảm giác thương hại, thái độ dịu đi.

"Được rồi, Tế Luân, đừng nghĩ nữa. Chuyện đã qua lâu rồi. Anh xem bây giờ anh cao một mét tám mấy, có tám múi cơ bụng như sô cô la, ai còn có thể ăn hiếp anh được nữa chứ? Về nhà đi"

"Không được, anh Bân, tôi nhất định phải vượt qua rào cản tâm lý này! Nếu không thì sau này tôi làm sao mà đóng phim được? Nếu tôi ngay cả một chút cảnh thân mật với bạn diễn cũng không thể diễn được, thì còn ai sẽ tìm tôi đóng phim nữa?"

Trương Tế Luân càng nói càng kích động, bắt đầu vò đầu bứt tóc.

"Anh Bân, anh giúp tôi được không? Chúng ta là cặp đôi ăn ý nhất mà. Anh là người tôi tin tưởng nhất, làm ơn giúp tôi đi."

Ánh mắt anh ta đầy sự chân thành, Cao Bân không thể từ chối, nhưng anh không biết bệnh tâm lý thì phải chữa thế nào, nên cũng không lập tức đồng ý.

Truyện đồng nhân được viết bởi: ACH @Lofter

Biên dịch bởi: Ego

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro