Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

"Anh bôi son dưỡng môi làm gì vậy?"

"Nếu không, lát nữa... hôn sẽ không thoải mái."

"Hôn ai?"

"Hôn anh." Tay Trương Tế Luân bị gạt ra, ngẩng đầu lên, Cao Bân đang cố gắng nhịn cười, hoặc có lẽ dùng nụ cười để che giấu sự bối rối của mình.

Thế là, Trương Tế Luân lộ ra một nụ cười hiền hoà hơn để trấn an, sau khi thoa son xong, anh ta quay người nhìn Cao Bân.

Đừng gây áp lực quá lớn cho cậu ấy, Trương Tế Luân tự nhủ, nhà lý luận sân khấu nổi tiếng Erving Goffman trong cuốn 'The Presentation of Self in Everyday Life' đã nói:

'Con người giống như diễn viên trên sân khấu, phải nỗ lực thể hiện bản thân, dùng nhiều cách để xây dựng hình ảnh của mình trong lòng người khác'.

Trương Tế Luân nhìn Cao Bân đang bị ép lại gần hơn, nhưng lại hơi bối rối.

Anh ta có thể phân biệt được giữa đại ca xã hội đen và diễn viên, nhưng lại không phân biệt được anh là bạn thân hay người yêu của Cao Bân.

Họ đáng lẽ phải diễn vai một cặp tình nhân, nhưng tại sao cặp tình nhân nào muốn hôn lại e dè đến thế?

Anh ta lẽ ra nên hô "cut" vào lúc này, rồi nghiêm túc thảo luận với Cao Bân về cách nhập vai, dù sao thì em út vẫn đang chụp ảnh.

Anh ta lẽ ra nên... Cao Bân chủ động hôn tới, môi răng kề sát. Tất cả những tạp niệm trong đầu Trương Tế Luân đều bị vứt bỏ.

Anh ta biết, lúc này anh chính là người yêu của Cao Bân, yêu sâu đậm, yêu nồng nhiệt.

Họ muốn nắm tay nhau đi hết cuộc đời cho đến khi bạc đầu, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa cặp tình nhân này.

Anh há miệng cắn vào môi Cao Bân, cả hai đều không phải là những chàng trai chưa từng trải sự đời, nụ hôn trở nên mãnh liệt, không chút ngần ngại trao đổi nước bọt.

Trương Tế Luân nghĩ, hình tượng mà anh ta đang xây dựng bây giờ đã đủ sống động: một gã si tình, sẵn sàng từ bỏ vị trí thủ lĩnh xã đoàn, cùng một cảnh sát nằm vùng kết duyên trọn đời.

Không được đi, Trương Tế Luân giữ chặt gáy Cao Bân, làm cho nụ hôn sâu thêm, sâu hơn nữa.

Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, Trương Tế Luân cố gắng không nghĩ liệu đây có phải là lần cuối cùng không.

Nếu ngày mai thế giới tận thế, anh ta vẫn nguyện ý dành toàn bộ 12 giờ cuối cùng cho Cao Bân, và quấn quýt bên nhau đến chết.

Cuối cùng, Cao Bân chủ động đẩy anh ta ra, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hít thở thật sâu.

Trương Tế Luân không rối bời như vậy, vẫn nghiêng người, tay không kìm được sờ về phía gáy Cao Bân, ngay trước khi chạm vào mái tóc trắng mềm mại, anh ta hơi dịch tay đi một chút, đỡ lấy gối tựa của ghế xe.

Anh ta cười, như thể vừa rồi chỉ là một cảnh diễn, giờ anh đã thoát vai, dùng góc nhìn của một diễn viên để đánh giá:

"Nụ hôn đầu của tôi, bị anh cướp mất rồi." Trương Tế Luân cảm thấy mình đã diễn hỏng cảnh này, nụ cười của anh ta quá gượng gạo, khóe miệng nhếch lên như mặt nạ của một chú hề.

Anh ta không thể phân biệt được giữa nhân vật trong phim và thế giới thực.

Anh ta tự nhắc nhở bản thân, đây là PC66829 Cao Viễn, mình không phải là thủ lĩnh của Tứ Liên Bang.

Họ chỉ đóng giả làm một cặp tình nhân cho người khác xem mà thôi, họ là anh em tốt, phải không?

Đừng vượt qua ranh giới đó. Cao Bân vẫn không nói gì, Trương Tế Luân không kìm được, cuối cùng vẫn đưa tay xoa xoa gáy anh.

Cao Bân cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp đó đang khẽ run. Anh thừa nhận, anh không dám nhìn Trương Tế Luân, bởi vì trong khoảnh khắc đó, anh hơi mơ hồ.

Anh tự nhận mình là trai thẳng, trước khi lên xe còn nghĩ chỉ cần coi Trương Tế Luân là con gái là được.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cánh cửa xe đóng lại, trong đầu anh chỉ toàn là Trương Tế Luân, vóc dáng cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn, trí tưởng tượng không đáng tin cậy nhưng hành động thì lại khá đáng tin.

Trương Tế Luân, anh ta, ngay cả khi họ hôn nhau, điều Cao Bân nghĩ đến cũng chỉ có anh.

Hơi thở đột ngột đến gần, ánh nắng xuyên qua hàng mi lấp lánh hơi chói mắt.

Nhắm mắt lại cảm nhận, trên mặt anh  có những sợi lông tơ mềm mại, vươn tay ra là có thể chạm vào nốt ruồi nhỏ dưới cằm.

Khi Cao Bân vươn tay ra, anh nghĩ, đằng nào cũng chết, thôi cứ đâm đầu vào một lần đi, chỉ lần này thôi, hãy buông thả bản thân một chút.

Trong nụ hôn mãnh liệt, Cao Bân bỗng nhiên bắt đầu mường tượng, họ sẽ công khai với các chú bác trong tộc như thế nào.

Liệu có nên ôm nhau trước mặt mọi người, hay là hôn nhau một lần nữa?

Môi của anh ta thật mềm, có mùi son dưỡng mật ong, nhưng Cao Bân lại thích mùi trà thoang thoảng trên người anh hơn.

Sáng nay anh ấy đã uống trà công phu với người nhà sao? Ảnh diễn giỏi thật, Cao Bân nghĩ thầm, ảnh có thể thoát vai nhanh như vậy.

Ghen tị, hay là... ghen tuông? Cao Bân không thể kiểm soát được bộ não đang rối bời của mình, lý trí đã rời bỏ mà không chịu quay lại, thế là anh đột nhiên đứng dậy, một lần nữa cúi xuống muốn ôm lấy khuôn mặt của Trương Tế Luân.

Anh bị đẩy ra. Một nỗi đau từ sâu thẳm trái tim trào dâng trong lòng Cao Bân, lý trí cuối cùng cũng trở về, và nói với anh, đây gọi là sự mất mát.

Mày đang ảo tưởng trở thành một cặp tình nhân thực sự với Trương Tế Luân, tỉnh lại đi.

Anh ta là một diễn viên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở về Mỹ, trở thành một ngôi sao mới của Hollywood.

Những hormone rối loạn vì nụ hôn đã tạo ra một mối tình đơn phương kéo dài năm giây, chỉ có thế mà thôi.

Cao Bân nghĩ. Anh vẫn thích phụ nữ, vừa rồi chỉ là vì Trương Tế Luân diễn quá tốt, anh cũng đã nhập vai mà thôi.

"Được rồi, chúng ta đi tìm bé út..." Trương Tế Luân lúc này mới phát hiện trong tai nghe đã không còn tiếng, em út hình như đã đi từ lâu rồi.

"Vậy chúng ta xuống chân núi mua một chai nước đi." Trương Tế Luân biết có cảnh hôn, nhưng lại cố tình vứt bỏ hai chai nước khoáng và một hộp kẹo cao su trên xe.

Truyện đồng nhân được viết bởi: ACH @Lofter

Biên dịch bởi: Ego

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro