Chương 9
[9.3]
---------
Phương Đa Bệnh ngay tức khắc thúc ngựa chắn phía trước bọn họ, sa sầm sắc mặt:
- Các ngươi đến đây làm gì?
Kỷ Hán Phật đáp:
- Bọn ta đến tìm môn chủ.
Phương Đa Bệnh xem thường:
- Ai là môn chủ của các ngươi? Tiêu Tử Khâm Tiêu môn chủ không phải vẫn đang đi cùng các ngươi sao?
Tiêu Tử Khâm trừng mắt nhìn Phương Đa Bệnh:
- Không cần nói nhiều! Lý Tương Di đang ở đâu?
Vân Bỉ Khâu hạ giọng như nài nỉ:
- Phương thiếu hiệp, ngươi cho ta biết, môn chủ thế nào rồi?
Kiều Uyển Vãn cũng lên tiếng, nước mắt lưng tròng:
- Tương Di, Tương Di không sao chứ?
Phương Đa Bệnh đanh giọng:
- Lý Tương Di đã chết rồi.
Tiêu Tử Khâm giận dữ:
- Ngươi đừng ăn nói hàm hồ! Lý Tương Di không thể chết như thế được!
Phương Đa Bệnh cười lạnh:
- Tiêu môn chủ, người muốn Lý Tương Di chết nhất không phải ngươi sao? Còn ra vẻ mèo khóc chuột làm gì chứ?
- Ngươi...
Kỷ Hán Phật bất đắc dĩ lên tiếng giảng hòa:
- Phương Đa Bệnh, dù gì ngươi cũng từng là người của Bách Xuyên viện, cũng nên nể mặt một chút, cho bọn ta vào gặp môn chủ.
Phương Đa Bệnh bỗng dưng cười một tràng, càng cười nước mắt chảy càng nhiều, hắn vừa đưa tay lau khóe mắt vừa cười nói:
- Ta vào giang hồ là vì Lý Tương Di, vào viện Bách Xuyên cũng là vì Lý Tương Di, Phương Đa Bệnh ta ngay từ bé đã nhận Lý Tương Di làm sư phụ, nhọc công cố gắng cũng là vì huynh ấy. Thế nhưng ta biết được, tất cả các ngươi đều là huynh đệ của Lý Tương Di năm xưa lại là nguyên nhân khiến cho huynh ấy mười năm trằn trọc đau khổ, mười năm chết dần chết mòn, mười năm ăn không ra ăn ngủ không ra ngủ.
Phương Đa Bệnh phẫn nộ chỉ thẳng mặt bọn Phật Bỉ Bạch Thạch mà quát:
- Mười năm! Là mười năm đấy!
Thoáng nghĩ tới Lý Liên Hoa còn đang thoi thóp, Phương Đa Bệnh càng thêm cay đắng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
- Huynh ấy... ngay cả hận cũng chẳng thèm hận. Gặp huynh ấy, các ngươi không xứng!
Tiêu Tử Khâm nhanh tay lẹ mắt liếc thấy Phương Đa Bệnh thổ huyết, liền nhắm thẳng hướng xe ngựa lao tới, tính khiến hắn thấy khó mà lui.
- Hắn bị thương rồi! Để ta xem xem Thiên Cơ Đường còn cứng miệng được tới đâu.
Tiêu Tử Khâm đang đà bay giữa không trung thì đột nhiên bị đánh bật ngã lăn về phía sau cả trăm thước. Một tràng âm thanh vun vút xé gió lao tới phía trước xe ngựa của Phương Đa Bệnh, cắm chặt xuống đất phát ra tiếng nổ ầm ầm, tạo thành một cái hố sâu, to bằng ba cỗ xe ngựa, ngăn cách giữa Phương Đa Bệnh với bọn Tiêu Tử Khâm. Thứ cắm trong lòng hố, là một thanh đao.
Đám người Tứ Cố Môn thất kinh hồn vía nắm áo nhau lùi ra sau. Rồi không ai bảo ai cùng nhìn về một hướng, hướng thanh đao bay tới.
Địch Phi Thanh bế Lý Liên Hoa từ trong nhà bước ra, sát khí bức người, hắn liếc nhìn Tiêu Tử Khâm khinh bỉ:
- Giết Lý Tương Di không được, liền muốn đả thương đồ đệ của hắn? Vô sỉ!
Tiêu Tử Khâm tức đến ói máu nhưng không còn hơi sức để đáp trả, hơn nữa tầm chú ý của hắn đang đổ dồn vào Lý Liên Hoa đang nằm trong lòng Địch Phi Thanh.
- Môn chủ!
- Tương Di!
Đám người Phật Bỉ Bạch Thạch làm như vô cùng kích động, tính chạy đến bên Lý Liên Hoa xem xem, lại bị Địch Phi Thanh dọa cho chết trân tại chỗ.
- Kẻ nào đến đây ta giết kẻ đó!!!
Kỷ Hán Phật nhìn Địch Phi Thanh đằng đằng sát khí thì có chút e dè:
- Địch minh chủ! Kim Uyên Minh và Tứ Cố Môn xưa nay không chung đường, môn chủ của bọn ta, bọn ta nhận. Ngươi như vậy là có ý gì?
Địch Phi Thanh hừ lạnh:
- Môn chủ của các ngươi? Các ngươi cứu được hắn không? Hay còn khiến hắn chết nhanh hơn, đau đớn hơn?
- Ngươi...
Địch Phi Thanh lạnh lùng nói tiếp:
- Ta thì sao? Ta cùng Lý Tương Di năm xưa kí hiệp ước 5 năm, ta chỉ muốn tỉ thí với hắn không có ý hại hắn. Nhưng các ngươi thì sao? Gài bọn ta đấu đá lẫn nhau đôi bên cùng chết, hại hắn thân bại danh liệt, khổ sở giày vò. Mười năm, trong mười năm các ngươi nào có đi tìm hắn, còn không nghĩ đến chuyện chôn cất hắn, ngay cả khi hắn đứng trước mặt các ngươi cũng không nhận ra. Là các ngươi mù hay trong lòng các ngươi vốn dĩ không có hắn???
Thạch Thủy trong lòng uất ức bấy giờ mới lên tiếng:
- Âm mưu đê hèn ấy, không phải tất cả bọn ta đều muốn như thế. Ta chỉ xin ngươi cho ta biết, rốt cuộc môn chủ còn sống hay đã chết?
Địch Phi Thanh thản nhiên đáp:
- Môn chủ của các ngươi đã chết từ mười năm trước rồi. Sống chết của Lý Liên Hoa không liên quan đến danh môn chính phái các ngươi.
Tiêu Tử Khâm vẫn chưa chịu thua, trừng mắt lớn tiếng:
- Địch Phi Thanh!!! Ngươi lấy quyền gì đưa ra quyết định? Ngươi lấy tư cách gì đưa Lý Liên Hoa đi?
Hai chữ "tư cách" này trực tiếp phá vỡ tầng nhẫn nại cuối cùng của Địch Phi Thanh, Bi Phong Bạch Dương cường liệt phóng ra, Tiêu Tử Khâm ngay lập tức bị ép đến hộc máu, Địch Phi Thanh gằn từng chữ một:
- Ta cần ngươi ban tư cách sao???
Kình lực từ thân thể Địch Phi Thanh xoáy tung lên một trận tơi bời gió cát. Hắn bế Lý Liên Hoa chậm rãi từng bước từng bước đi về phía đám người Tứ Cố Môn, hắn tiến một bước đám người lại lùi một bước. Những kẻ có nội lực yếu sớm đã bị bức đến nghẹt thở lăn lộn trên đất. Bọn Phật Bỉ Bạch Thạch giơ tay che mặt cố gắng hít thở ổn định khí tức, y phục của bọn họ cũng đã bị gió cát cào cho nham nhở. Phương Đa Bệnh ngồi trên xe ngựa vốn không bị ảnh hưởng, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận có chút khó thở, đây chính là cơn thịnh nộ của đại ma đầu Kim Uyên Minh sao, hóa ra Địch Phi Thanh còn đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều, quả là thâm sâu không thấy đáy.
- Tiêu Tử Khâm!!!
Địch Phi Thanh ánh mắt sắc lẹm, giọng lạnh lùng mà âm trầm:
- Tất cả các ngươi! Ta không giết các ngươi là vì Lý Liên Hoa sẽ không muốn ta làm thế. Các ngươi tốt nhất nên cầu cho hắn một đời bình an. Đừng để ta gặp lại các ngươi, đám Tứ Cố Môn bại hoại các ngươi, gặp kẻ nào ta giết kẻ đó!
Sức công phá của Bi Phong Bạch Dương quá lớn, Tứ Cố Môn đã có đệ tử trụ không nổi liên tiếp nôn ra máu rồi ngã xuống. Nghe văng vẳng trong gió cát có tiếng la:
- Địch Phi Thanh điên rồi!
- Tiêu Tử Khâm ngu ngốc chọc giận Địch Phi Thanh rồi.
- Lý Liên Hoa gì đó cứ để hắn đem đi là được mà.
Địch Phi Thanh nâng khóe môi cười lạnh thu lại nội lực, nhìn nhìn một đống hỗn độn trước mắt, quay trở lại vẻ mặt thản nhiên thường thấy, bình thản nói:
- Ta nhắc lại lần nữa, môn chủ Tứ Cố Môn Lý Tương Di đã chết. Về sau nếu ta còn nghe được lời đồn thổi không hay về hắn, các ngươi cứ chờ họa diệt môn đi.
Địch Phi Thanh quay lưng tiêu sái bỏ đi, bế Lý Liên Hoa cái gì cũng không hay không biết nhảy lên xe ngựa, Phương Đa Bệnh giúp hắn thu lại thanh đao, đánh xe rời đi chẳng buồn nói thêm một lời.
Đám người Tứ Cố Môn bị dọa một trận không rét mà run, đội hình tan tác, không nghĩ tới Địch Phi Thanh lại nổi điên như thế, cũng không nghĩ tới khi Địch Phi Thanh nổi điên sẽ đáng sợ như thế, càng không nghĩ tới quan hệ giữa Địch Phi Thanh và Lý Liên Hoa lại sâu sắc như thế. Bọn hắn chẳng qua cho rằng Địch Phi Thanh chỉ là muốn đánh nhau với Lý Tương Di. Bọn hắn làm sao biết Địch Phi Thanh đang nghĩ gì.
Phương Đa Bệnh gấp rút đánh xe ngựa đi xa khỏi bờ biển này, tìm đến một bờ biển khác trong lành hơn, hắn không muốn liên quan gì đến đám người này nữa.
- A Phi! Ban nãy sao nổi giận đùng đùng thế kia, ta cũng chưa từng nhìn thấy ngươi điên tiết đến mức này. Hao tổn nhiều nội lực như vậy, ngươi không sao chứ?
Địch Phi Thanh ừ một tiếng đáp lời.
Phương Đa Bệnh hỏi giọng buồn buồn:
- A Phi, ngươi cũng chấp nhận Lý Tương Di đã chết rồi sao? Ngươi không muốn tái chiến một trận nữa sao?
Địch Phi Thanh im lặng một lúc mới nói, giống như vừa buông bỏ một cái gì đã cắm rễ rất lâu rất sâu.
- Không cần thiết nữa rồi. Ta từ bỏ, hắn là ai cũng được, chỉ cần hắn sống yên ổn là được. Hắn không có võ công ta sẽ bảo vệ hắn.
Địch Phi Thanh giơ ngón tay cái quệt vệt máu vừa mới trào ra ở khóe miệng, so với vết thương của Minh Nguyệt Trầm Tây Hải năm đó thì lòng hắn bây giờ đau hơn rất nhiều. Hắn ôm thân thể lạnh lẽo của Lý Liên Hoa trong tay, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Phương Đa Bệnh hai mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn màu đỏ:
- Ừ.
[Còn tiếp]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro