Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những bữa ăn sau này không chỉ còn mình tôi

"Đã muộn lắm rồi, nhóc vẫn chưa về sao?"

Cánh cửa văn phòng kéo mở, người bảo vệ lớn tuổi mà tôi thường chào hỏi đang cầm trên tay một chiếc đèn pin. Tôi giật mình ngẩng đầu, chợt nhận ra trời đã ngả về đêm, ánh đèn từ những ô cửa sổ tòa nhà đối diện cũng chỉ còn lác đác vài phòng.

"Ôi cháu mải làm nên quên mất giờ giấc.."


Nhìn đồng hồ điểm 22h25, tôi vội vàng kiểm tra điện thoại, thường thì em gái tôi sẽ gọi điện kiểm tra xem tôi đã ăn tối chưa. Thực sự rất xấu hổ để nói ra chuyện đó với tư cách một người anh trai cả, nhưng vì vài lí do nên dạo gần đây tôi thực sự không muốn dùng bữa tối chút nào, nếu đói bụng quá thì cùng lắm tôi cũng chỉ ăn thêm vài lát bánh, hoặc một chút mì để lót dạ.

Nhưng hôm nay tôi chưa nhận được cuộc gọi nào...
Tôi bấm vài lần vào nút nguồn màn hình. Quả nhiên, điện thoại đã sập nguồn từ lúc nào.

Em gái tôi sẽ mắng tôi mất!

"Mấy ngày nay cậu đều về muộn, nhiệt huyết là tốt nhưng cũng phải biết giữ gìn sức khỏe chứ."
Đối phương thở dài, lắc đầu một cách không đồng tình.

"Xin lỗi Urokodaki-san, giờ cháu về ngay đây ạ"

Tôi vội vàng dọn dẹp đồ đạc và chỗ ngồi, sau đó nhanh chóng chào tạm biệt ông ấy rồi rời khỏi công ty.

Chuyến tàu cuối cùng là 10 giờ tối, từ công ty tới bến tàu cách nhau khoảng 20 phút đi bộ, vậy nên tôi buộc phải dùng hết tốc lực chạy về phía nhà ga. Sẽ dễ dàng hơn nếu tôi bắt taxi, nhưng điện thoại tôi đã sập nguồn và số tiền mặt ít ỏi còn lại trong ví sẽ không đủ để cho tôi vừa bắt xe, vừa trả vé tàu.

Tôi phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa!

Dù không phải người ít vận động, nhưng chân tôi bắt đầu mỏi nhừ vì chạy nước rút trong bộ vest công sở, không khí lạnh khiến phổi tôi đau buốt. Sau khoảng hơn mười phút, cuối cùng tôi cũng đã đặt chân đến nhà ga. Chuyến tàu hi vọng của tôi đã chuẩn bị khởi hành, tiếng đếm ngược đang vang lên từ loa thông báo.

"Xin quý khách lưu ý, tàu sẽ rời ga trong 10..9..8..."
Cố lên tôi ơi, sắp kịp rồi, còn chút nữa..

"Huỵch!!!"

Ngay khi tôi chuẩn bị đặt chân lên tàu, một bóng đen xuất hiện từ sau cánh cửa va thẳng vào tôi.

Ngay lập tức, trần nhà ga bắt đầu xoay 180 độ, và tôi ngã ngửa về phía sân ga. Tuy đầu tôi cứng thật đấy, nhưng chuyến này chắc cũng phải u một cục mất thôi.

Tôi nhắm chặt mắt, nhưng khi ngã xuống, cơn đau trong tưởng tượng lại không xuất hiện.

Hả? Chẳng lẽ đầu tôi lại trở nên cứng đến mức không thấy đau đớn nữa sao?

Tôi hé mắt, ngay trước tầm nhìn của tôi là một khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Anh ấy nằm sõng soài bên cạnh, cánh tay ôm lấy đầu tôi. Lông mày thanh tú đang nhíu chặt, đôi mắt phượng xanh biếc khép hờ khuất dưới mái tóc đen dài. Đôi môi mỏng mím chặt không nói nửa lời như thường lệ.

Tại sao là như thường lệ?

Bởi vì..

Tôi ngay lập tức bật dậy, vội vàng đỡ lấy anh ấy.

"Ngài giám đốc!! Ngài không sao chứ?!"

Vì đây là Giám đốc Điều hành công ty đối tác thân thiết của công ty tôi!

Một tiếng 'Cạch' vang lên, toa tàu 'hi vọng cuối cùng' đã rời ga. Nhưng tôi không còn chút tâm trạng để đau buồn cả. Trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh sáng mai khi đến văn phòng, sếp tôi sẽ đá tôi ra ngoài với thùng đồ đạc, kèm theo hàng trăm câu trách mắng đại loại như 'Cậu đã thất lễ với Giám đốc đối tác', hay 'Tại cậu mà công ty không thể tiếp tục hợp đồng với công ty Y',....

Điều đó là đúng thôi, vì tôi hấp tấp nên đã va phải, rồi ngã lên lên anh ấy một cách xấu hổ, thậm chí còn gối đầu lên tay anh, tội lỗi của tôi lớn quá, liệu anh ấy có bị gãy tay hay đập đầu vào đâu không? Nghĩ vậy, tôi liền nâng tay ngài lên kiểm tra, nhưng áo vest đen dày khiến tôi không thể biết được, tôi có nên dập đầu xin lỗi không...

"Này.." Một giọng nam, hơi trầm vang lên

"Vâng..Vâng ạ!"
Tôi bật dậy, ngồi thẳng lưng, đầu gối quỳ trên mặt đất sẵn sàng đợi lệnh.

Vị giám đốc từ từ đứng dậy, nhặt lại chiếc cặp tap đã văng xa. Khi quay lưng lại, thấy tôi vẫn quỳ trên nền đất, anh ấy thở dài một cách khó chịu, xách cổ tôi đứng dậy.

"...Đi rồi"

"Vâng?"

Anh ấy nói một câu cụt lủn khó mà cắt nghĩa, đi rồi? Cái gì đi rồi? Hay là tay anh ấy gãy rồi?!

"Lẽ..lẽ nào tay ngài gãy rồi sao?" Tôi vội vàng nâng chúng lên để kiểm tra.

Anh ấy nhẹ nhàng giật cánh tay ra khỏi tay tôi, nhìn cách anh ấy cử động thì có lẽ không sao thật.

Sau đó giám đốc chỉ về phía đường tàu.

"À tôi hiểu rồi! Không sao hết ạ, tôi sẽ bắt taxi sau. Quan trọng hơn là ngài không sao chứ? Tôi thật sự xin lỗi về sự vụng về của mình."

Tôi cúi người thật sâu.

"Vậy chuộc lỗi đi."

"Huh?"

Anh ấy chỉ bỏ lại câu nói đó rồi xoay người, tiến về phía cửa nhà ga bỏ lại tôi ngồi đó một cách ngơ ngác.

Vậy là sao? Anh ấy nói tôi đền bù, vậy tôi có nên đi theo không? Tôi nghĩ ngời một chút, nhìn chuyến tàu đã khuất dạng, cuối cùng không còn cách nào tôi đành phải đuổi theo anh ấy.

"Ngài giám đốc! Làm ơn đợi chút"

Tôi vội vàng chạy về phía anh, nhưng anh ấy dường như không có chút phản ứng nào với tôi, anh ấy chỉ lạnh nhạt đứng đó, vẫy một chiếc taxi đằng xa.

"Giám đốc... về chuyện đền bù... tôi không biết phải đền bù cho anh thứ gì. .. Hay anh đến bệnh viện kiểm tra thử nhé?"

"..Tôi ghét bệnh viện"

"À... vậy thì anh cần bao nhiêu? Thật xin lỗi nhưng hiện tại tôi chỉ còn hơn 700 yên... nhưng tôi hứa sẽ đưa anh đầy đủ vào tháng sau, ngay khi tôi lĩnh lương.."

Anh ấy bắt đầu nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ. Ánh mắt như thể đang thấy một sinh vật kỳ lạ nào đó vậy, chắc anh ấy thấy tôi thảm hại lắm. Nhưng đừng lo, tôi vẫn sống rất tốt, không đến mức như anh ấy đang nghĩ đâu.

Anh thở dài

"Tôi giống loại người tống tiền lắm sao?"

Tôi hơi ngớ người, ý anh ấy không phải vậy sao?

"Chuộc lỗi, không phải là đền tiền"
Đột nhiên anh túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lên chiếc xe taxi đã mở sẵn cửa, ném tôi lên ghế sau.


Đẩy tôi vào góc trong, anh ấy bước lên rồi đóng sầm cửa lại, lực đóng mạnh đến mức tôi thấy cả chiếc xe cũng rung lên.

"Cho tôi về tòa XX"

Tài xế nhìn chúng tôi với ánh mắt phức tạp, tại sao ư? Vì ngài giám đốc cao quý đang siết chặt tay tôi, như thể gọng kìm cắt đứt mọi lối thoát. Tôi định lên tiếng, nhưng khí thế áp đảo khiến tôi không thể nói thêm lời nào.

Thật kinh khủng! Tôi đã khiến giám đốc công ty đối tác - một người quan trọng như vậy ngã xuống sân ga. Chắc anh ấy tức giận lắm, anh ấy không cần tiền nên có khi nào anh ấy muốn kéo tôi đi nơi khác để đánh không? Hay anh ấy muốn đẩy tôi xuống từ tòa cao ốc đó, giống như bộ phim drama về giới nhà giàu mà em gái tôi từng xem? Ôi không, chẳng lẽ cuộc sống của tôi lại hẩm hiu thế ư..

"Cậu đang nghĩ gì vậy?'

Tiếng nói lành lạnh đó lại vang lên, tôi quay đầu, liền bắp gặp đôi mắt xanh thẳm như đại dương ban đêm. Khuôn mặt tuấn tú đến mức nhiều người nổi tiếng cũng phải ghen tỵ đang ghé sát mặt tôi. Tôi bật người về đằng sau, cố kìm nén tiếng hét từ sâu trong cổ họng.

"Không... không, nếu ngài muốn xử lí tôi, có lẽ một bãi hoang vắng vẻ sẽ tốt hơn là một chung cư cao cấp và sầm uất như vậy..."

Tôi thấy tài xế biến sắc, còn khuôn mặt giám đốc thì đen xì, tôi ngậm miệng, biết mình đã lỡ lời nói ra điều vớ vẩn trong lòng.

"Tôi..tôi xin lỗi, ý tôi không phải vậy..."

"Cậu có bị ngốc không?"

Anh ta đưa hai ngón tay ra, sau đó búng mạnh vào trán tôi

"Bụp"

Tôi hơi xoa trán, nhưng giám đốc lại phải ôm lấy tay mình, mặt anh trắng bệch,

"Tệ quá! Xin lỗi ngài, đầu tôi có hơi cứng hơn người bình thường. Nếu ngài muốn đánh, xin hãy đánh vào chỗ khác."

Anh ấy nhìn tôi với vẻ cau có, như thể hờn dỗi. Tôi ngạc nhiên, nhưng ngay lúc này, chiếc taxi dừng lại trước sảnh một khu chung cư cao cấp. Tôi thấy ngài giám đốc đưa cho tài xế mấy tờ mười ngàn yên, sau đó nhanh chóng kéo theo tôi xuống xe, đi thẳng vào trong.

Tôi không thể quên biểu cảm như thể nhắc tôi bảo trọng của tài xế taxi đó.

Sảnh chờ hoa lệ đến mức khiến tôi choáng ngợp. Những chiếc đèn chùm tôi tùng thấy trong các tạp chí về nội thất cùng với một dãy dài con số đang được treo ngay trên đầu. Những chiếc bàn ghế, chậu hoa tinh xảo đều khiến tôi phải há hốc mồm, thâm chí không chú ý đến việc mình đang bị người kia kéo tay

Anh tiến về thang máy VVIP, loại thang trực tiếp chạy thẳng lên các căn hộ siêu cao cấp ở tầng thượng. Tôi hơi rùng mình, vẫn không thể quen được cảm giác hẫng người đầy khó chịu trong này..

Dù tôi cũng từng ở một căn hộ, rất sang trọng, cũng ở tần trên cùng như thế này.

Ý nghĩ về khuôn mặt tối tăm của tôi, khi nép mình vào chiếc thang máy xa lạ, một mình trở về căn phòng đắt tiền nhưng lạnh lẽo rồi nấu những bừa cơm chỉ để thấy chúng nguội đi xâm chiếm tâm trí.

Tôi....

"Này, cậu sao vậy?"
Bên cạnh tôi là mái tóc đen, không phải cam đỏ, đung đưa một cách khó chịu. Đôi mắt anh ấy - xanh đen phản chiếu lại khuôn mặt khó coi của tôi.

"Không.. chỉ là tôi không quen đi thang máy.."

Tôi thành thật trả lời. Anh ấy nheo mắt nhìn tôi, sau đó lẩm bẩm.

"Quả nhiên mặt đất vẫn tốt hơn"

"Dạ?'

Thang máy reo lên một tiếng, ngắt lời câu hỏi của tôi. Anh ấy tiếp tục kéo tôi đi như thể một chiếc vali. Tôi miễn cưỡng nhìn anh mở cửa bằng công nghệ sinh trắc, sau đó đẩy tôi vào trong.

"Tôi đang thấy không khỏe, tốt nhất là tối nay cậu hãy ở lại đây chăm sóc tôi"

"Huh??"

Tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng trông anh ấy không có vẻ gì là trêu đùa tôi cả. Tại sao? Đúng là tôi nên chăm sóc anh ấy sau khi gây ra chuyện như vậy, nhưng anh ấy đồng ý cho tôi ở lại đây sao? Nhà anh ấy á?

"Chuyến tàu cuối cùng đi về phía khu Y cách đây hơn 20km, với số tiền còn lại trong ví, cậu sẽ không thể về đến nơi, cậu định lang thang ngoài đường trong tiết trời lạnh cóng này sao?"

Anh ấy áp lòng bàn tay vào má tôi, điều này khiến tôi có cảm giác như thể gia đình tôi vậy. Mọi người thường nói rằng anh ấy rất lạnh lùng, nhưng xem ra lời đồn có vẻ không đáng tin lắm.

"Ah... nhưng mà một người như tôi... anh có phiền không?"

Ngài giám đốc tặc lưỡi một cách khó chịu. Anh ấy kéo sập cửa phía sau tôi, khóa tự động vang lên 'cạch' một tiếng. Anh bước vào trong, đặt giày lên kệ rồi rút ra hai đôi dép đi trong nhà, đặt một đôi xuống trước mặt tôi.

"X... xin lỗi vì đã làm phiền"

Tôi xỏ đôi dép mềm mại vào, dép anh ấy màu xanh, của tôi lại có màu hồng nên có lẽ đây là dép của bạn gái hoặc vợ anh ấy.

Tôi cảm thấy hơi có lỗi, như thể đang lén lút dùng đồ của người khác vậy.

Giám đốc không để ý đến tôi, anh ấy bước vào trong. Căn nhà này theo trường phái tối giản, không nhiều nội thất nhưng không quá trống trải, tổng thể bài trí đem lại cảm giác rất tinh tế.

"Cậu ngồi ghế xem tạm chương trình gì đó đi, nước sắp nóng rồi"

Anh ấy mở tivi, bật một chương trình tạp kỹ nào đó rồi đưa điều khiển cho tôi, sau đó bước vào phòng bếp.
"Không cần đâu, em được ở qua đêm với anh là tốt lắm rồi."

Giám đốc nhìn tôi với đôi mắt mở to. Ôi không, bối rối quá nên tôi bị líu lưỡi.

"Không phải.. Ý em không phải vậy, anh cho ở.."

"Dù sao đi nữa, tôi chỉ có một chiếc giường, cậu tính mặc bộ đồ từ hôm qua để ngủ cùng sao?"

Cái gì cơ? Ngủ cùng anh ấy á?

"Không... ý em là em có thể nằm ngoài sofa, nếu được thì anh cho em mượn một chiếc khăn nhé? Em sẽ nằm lên đó, mai em sẽ giặt sạch sẽ..."

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí tôi có ảo giác mặt anh ấy đang hiện ra nhiều vạch đen như thể nhân vật trong manga mà em gái tôi hay đọc.

"..Ừm.. thực ra ngủ trên sàn cũng được, em cũng thích ngủ những chỗ cứng.."

Mặt anh ấy thậm chí còn kinh khủng hơn. Tôi co người lại, cảm giác anh ấy chuẩn bị cho tôi ăn đòn tới nơi.
Ôi, đáng sợ quá

Giám đốc nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng thở dài, anh ấy nói với một giọng sắc lẹm.

"Tóm lại tối nay cậu chỉ được ngủ trên giường, không ai để khách ngủ sofa hay sàn nhà cả, còn tắm hay không tùy cậu"

Anh ấy vào phòng, rút ra một bộ quần áo đơn giản ném thẳng vào người tôi, sau đó bỏ vào phòng làm việc.

Cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, tôi miễn cưỡng bước vào phòng tắm.

Nước ấm rửa trôi đi mệt mỏi, bụi bặm sau một ngày khiến tôi không khỏi cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn. Bây giờ đây, khi cơ thể chìm trong mùi hương xà phòng lạ lẫm, tôi bắt đầu nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay.

Tôi đã gây rắc rối, nhưng giám đốc lại là một người dịu dàng không ngờ.

Ở công ty, dù tôi đã là nhân viên lâu năm trong phòng kinh doanh - nơi thường xuyên gặp gỡ các đối tác, nhưng vẫn khó có cơ hội gặp được anh ấy, vì chức vị chênh lệch quá nhiều. Những gì tôi biết về anh ấy chỉ là qua những tin đồn, lời kể của mọi người xung quanh.

Đó là một vị giám đốc lạnh lùng, tỉ mỉ, nói chuyện rất khắc nghiệt, nhưng cũng là thiên tài trong việc đầu tư, và hoạch định đường lối. Chính vì vậy, dù anh ấy kiệm lời, cũng không hay giao lưu nhưng vẫn được rất nhiều đồng nghiệp nữ ngưỡng mộ và theo đuổi, họ nói thậm chí không cần đến tài năng, chỉ riêng khuôn mặt xuất sắc đó thôi đã khiến họ mê mệt rồi.

Thật ngạc nhiên khi một người tuyệt vời như vậy lại sẵn sàng giúp đỡ một nhân viên nhỏ bé như tôi.

Tôi hong khô người, sau đó mặc bộ đồ anh ấy đưa. Chiếc áo nam cổ chữ v, hơi giống sơ mi nhưng cảm giác lại vô cùng thoải mái. Chiếc quần suông mềm mại hơi dài so với tôi nên phải gấp bớt lên. Loay hoay sấy khô tóc, tôi bước ra ngoài.

Mùi thơm từ thức ăn tỏa ra từ bếp, tôi tò mò bước vào, nhận ra giám đốc dường như đang nấu gì đó.

"Xong rồi sao? Giúp tôi lấy bát đũa ra bàn"

Thấy tôi, anh ấy lấy bát đũa từ chạn xuống rồi đưa cho tôi. Theo phản xạ, tôi nhận lấy bát đũa từ tay anh ấy, để ra bàn ăn, tôi khựng lại.

"Ừm... em đã phiền anh nhiều lắm rồi, em không thể cứ thản nhiên mà ăn cơm được, với cả em cũng không đói.."

Dứt lời, bụng tôi phát lên tiếng ùng ục xấu hổ, anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi cụp mắt, tôi ngoan ngoãn giúp anh xếp đồ ăn ra bàn.

Xong xuôi, chúng tôi ngồi xuống vị trí đối diện nhau. Tôi chắp tay, cảm ơn vì bữa ăn, sau đó bắt đầu gắp thức ăn.

Một miếng, hai miếng, thức ăn thực sự ngon bất ngờ, cảm giác như má tôi đang dã ra vậy.

"Ngài giám đốc, anh thực sự là một đầu bếp thiên tài đó!"

Anh ấy thoáng nhìn tôi rồi quay đi

"Cậu nên nếm thử các món khác..."

Tôi dùng thử món trứng cuộn bên cạnh, sau đó.. ừm,, khó mà nói nên lời.

"Tôi chỉ nấu tốt cá hồi hầm củ cải..."

Anh ấy nói với giọng trầm, không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng dường như anh ấy đang xấu hổ, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào đĩa trứng của mình.

"Bình thường tôi chỉ nấu món đó kèm theo súp Miso, nhưng không thể chỉ có hai món trong bữa cơm với người khác" Anh ấy nhai cơm, không hiểu sao, đột nhiên tôi lại thấy vị giám đốc này dường như có mặt dễ thương kinh khủng.

"Ừm..ừm.. Xin lỗi anh, giám đốc.. Nhưng mà món trứng cuộn cũng tuyệt lắm!" Tôi bối rối, cố gắng cổ vũ anh ấy,

Cuối cùng anh ấy cũng nhìn tôi. Giám đốc thở hắt ra một hơi, rồi lắc đầu

"Anh cứ định gọi tôi là Ngài giám đốc mãi như vậy sao? Chúng ta đâu có làm việc?"

Phải rồi, anh ấy có cái tên cũng rất hay

"Tomioka Giyu" Anh ấy nói nhỏ, gắp cho tôi thêm một miếng cá từ phần của mình "Cậu có thể gọi tên hoặc họ, đừng cứ giám đốc mãi"

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn gọi "Tomioka-san"

Dường như tôi thấy anh ấy có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng cảm xúc đó rất nhanh lại biến mất. Tomioka thở dài nhè nhẹ, sau đó lắc đầu

"Ngoài ra cũng đừng xin lỗi mãi, có người ăn cùng rất vui....."

Tôi ngẩn ngơ

Nghĩ lại thì, anh ấy nói đúng

Ký ức trôi về những ngày tháng cũ, một mình tôi ngồi trong căn hộ to lớn, sang trọng, tự mình nuốt xuống những những món ăn đã nguội lạnh. Chúng cũng từng rất ngon. Nhưng có lẽ những lần tôi có thể nếm trọn hương vị đó không nhiều.

Tôi thấy tiếc cho số đồ ăn mà tôi đã phí phạm. Nhưng người đó ăn rất nhiều, nên tôi không nỡ nấu ít đi.

Bụng tôi no căng, nhưng sự trống vắng cứ chẳng thể lấp đầy.

Chợt khuôn mặt ngạc nhiên của Tomioka nhòe đi. Tôi hít mạnh, cố xua đi cảm giác đó, và vờ như bình thường trong khi liên tục nhét thêm cơm vào miệng. Nhưng dòng nước ấm cứ trượt qua má tôi, chảy xuống cằm, rơi vỡ. Tôi vội che mặt, dùng tay áo gạt đi hơi nước mờ, tôi sợ anh ấy thấy tôi quá thảm hại.

Tiếng ghế ma sát với sàn gạch vang lên, tôi cảm thấy có người đang bước tới, sau đó một bàn tay to lớn nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng gạt đi những vệt nước trên mặt tôi.

"Xin..xin lỗi, tôi chỉ là..." Tôi cố gắng quay mặt đi, nhưng bàn tay như gọng kìm giữ chặt không để tôi chạy trốn

Đôi mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm vào má tôi, Tomioka lẩm bẩm.

"Tôi không ngờ mình nấu tệ đến mức khiến người khác phải khóc"

?

Không đùa đâu, tôi thực sự quên cả việc mình đang buồn đến thế nào.

Hình như có sự hiểu lầm nghiêm trọng nào đó ở đây.

Khuôn mặt của Tomioka tràn đầy buồn bực và bất lực, tôi định nói mói chuyện không phải vậy, nhưng anh ấy đã ngắt lời.

"Được rồi, vì cậu đã đẩy ngã tôi, và vì cậu không có tiền, từ ngày mai hãy dạy tôi nấu nướng rồi ăn cơm cùng nhau. Đương nhiên, tôi sẽ trả thêm."

"Khoan... Đúng là tôi đã đẩy ngã anh và đó không phải cố ý. Nhưng tôi không có bằng cấp gì về nấu nướng nên có lẽ sẽ không phải người thầy lý tưởng, xin anh hãy đặt tiền vào nơi thật xứng đáng"

Tôi cố gắng thuyết phục, tuy nhiên anh ấy chỉ phẩy tay

"Không tệ đâu"

Tomioka nói với vẻ mặt vô cảm. Nhưng để mà nói, số lần chúng tôi chạm mặt nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, và đây mới là lần đầu tiên thực sự nói chuyện, làm sao anh ấy có thể khẳng định về đồ tôi nấu như vậy nhỉ.

Nhìn thấy biểu cảm của tôi, anh ấy chợt nhíu mày

"Hay cậu không muốn chịu trách nghiệm?"

"Không phải mà là.."

"Vậy thì tốt, bắt đầu từ tối ngày mai nhé"

Tôi nhìn người đàn ông thản nhiên gắp cá, cho vào miệng, nhai một cách điềm nhiên và từ chối nghe thêm bất kỳ câu nói nào, cảm giác như sau lưng anh ấy có thêm lớp filter bong bóng vui vẻ, trái ngược với đám mây mưa sấm chớt trên đầu tôi.

Có lẽ ngày mai, từ ngày mai, cuộc sống yên bình tôi sẽ chấm dứt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro