Nhiếp Hoài Tang
Cái gì là:"Nhất vấn tam bất tri"cơ chứ?
Hóa ra chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của ngươi!
Khi ngươi đối đáp:"Ta không biết,ta không biết,ta cái gì cũng không biết!"ngươi đã bao giờ xấu hổ?
Hại ta đến bước đường cùng,khiến Nhị Ca phải tự tay tiêu trừ cái ác là ta,hẳn là ngươi hài lòng rồi.
Đẩy ta đến sinh cơ tuyệt lộ,khiến ta lộ ra bản chất thật vốn có thể che dấu vĩnh viễn,hóa ra biết bao lâu nay,ta đã quá khinh thường ngươi.
Ta nhớ lần đầu gặp ngươi,ta khinh ngươi tột cùng.Ngươi như một con kiến nhỏ nhoi hèn mọn,bị người dày vò cũng không dám cắn trả lại.Cách ngươi khép nép đứng trong vòng tay che chở của Nhiếp Minh Quyết,cách ngươi luôn lấy chiết phiến che đi khuôn mặt cũng như che đi bản thân con người ngươi,ta khinh!
Nhiếp Hoài Tang,ngày chính tay ta giết đi đại ca ngươi,ta đã vô cùng khinh thường nở nụ cười mỉa mai,khi nghĩ đến việc mấy lão già Nhiếp gia sẽ đưa ngươi lên cái ghế tông chủ.Ta đã nghĩ:"Để xem một tay ngươi khiến Nhiếp gia trở thành trò cười tu chân giới như thế nào..."
Ha,có lẽ hối hận duy nhất của ta trên đời này là xem nhẹ ngươi rồi.
Nhiếp Hoài Tang,ta phục tài diễn của ngươi đấy.Ngươi đóng kịch bao năm như vậy,đến ta cũng phải nghiêng mình kính phục a.
Nhiếp Hoài Tang,một kiếp này của ta,nỗi nhục lớn nhất chẳng phải tội ác chồng chất mà ta gây ra,chẳng phải thân phận kĩ nữ con nơi ta,mà là cuộc đấu này,ta thua ngươi.
Nhiếp Hoài Tang,ta hận ngươi!Ngươi xem,ta chết rồi,hẳn oán niệm rất nặng là ngươi đi.Dù cho phong ấn quan kiềm hãm không để ta hóa hung thi hại người,hóa oan hồn trả thù nhân thế...Nhưng còn Nhiếp Minh Quyết mà nhỉ?Ngươi vì hắn lao công khổ tứ như thế,xem ra ngươi rất yêu quý hắn.
Ngươi xem,trong quan,tự tay ta sẽ dằn vặt Đại ca tôn quý của ngươi như thế nào!
Nhiếp Hoài Tang!Thù này...ngàn năm không buông bỏ.
Sống trên đời dù lắm thị phi,
Vẫn tâm mưu tổn hại luân thường
Vẫn tội ác đại nghịch bất đạo
Vẫn thâm tâm dối gạt nhân gian
Nhưng lại,
Ý cười kiêu hãnh danh Tiên Đốc
Đài cao nhìn xuống miệng cười khinh
Ngỡ rằng đời tai vạ không đến,
Ngờ đâu bại bởi kẻ tiểu nhân
Thật buồn cười,một đời khôn khéo
Thật đau thay,một phút khinh khi
Gầy dựng một kiếp,bỗng tay trắng
Kiếp này là ta,chuốc bại vong...
Thơ là của riêng ta,không hề lấy trên mạng hay bất cứ nguồn nào khác. Kiến nghị mọi người đừng hỏi ta vì sao không ghi nguồn a.
Cầu vote♡
Mong mng ghé qua ủng hộ ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro