Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟎𝟑. Thủ Quỹ Hội Học Sinh

Phòng Hội Học Sinh. 

"Utsubaki-san? Sao cậu lại xuất hiện ở đây? Nơi này hạn chế học sinh thường vào, chỉ có các thành viên của Hội thôi." 

Akane ngạc nhiên thắc mắc. Cậu đóng cánh cửa phòng lại, vừa quay lưng liền thấy cô bạn tóc xám cùng lớp đang ngồi trên chiếc bàn chữ nhật lớn ở giữa phòng, ghi chép thứ gì đó. 

"A, chào buổi sáng Aoi-san. Tớ vừa trở thành Thủ quỹ Hội Học Sinh, chắc Minamoto-senpai chưa thông báo cho cậu?" 

"Gì cơ? Cậu là Thủ quỹ á?" Cậu trai tóc nâu đỏ vốn ngạc nhiên nay lại càng ngạc nhiên hơn. 

Trong lớp Utsubaki-san gần như không bao giờ giơ tay phát biểu, cũng không tham gia các cuộc thi học sinh giỏi hay có thành tích nổi bật ở trường cũ. Cậu ta cũng vừa chỉ mới vào học được năm ngày. 

Dạo gần đây Hội Học Sinh đang phải giải quyết các vấn đề khó nhằn về chi phí sinh hoạt các hoạt động của nhà trường cũng như khoản tiền bỏ ra để sửa cái này, mua cái kia. Hội đã mời thử những học sinh giỏi Toán của các lớp làm Thủ quỹ nhưng họ đều không trụ nổi với số lượng công việc cần tính toán trong một ngày. 

Vậy mà Hội trưởng Minamoto nói chọn là chọn sao? Akane không thể để vì cần gấp gáp tìm một Thủ quỹ mà phải chọn Utsubaki-san được. Cậu thà bỏ thời gian tìm thêm một người khác chất lượng hơn, chứ quyết không để Hội Học Sinh phải chọn đại một người kém chất lượng vì phải chạy đua với thời gian.

Cạch. Tiếng cửa mở vang lên, theo sau là một thân ảnh.

"Ồ, chào Aoi. Hôm nay cậu đến sớm vậy? Cả Utsubaki-san nữa, hai người buổi sáng tốt lành." Teru đột nhiên xuất hiện ngay phía sau Akane, vui vẻ vẫy tay. 

"Chào buổi sáng Minamoto-senpai./Buổi sáng tốt lành cái quái gì?" 

"..." 

Cậu con trai cả nhà Minamoto câm nín. Sao cùng là 'chào buổi sáng' mà ý nghĩa và ngữ điệu của hai người này khác nhau quá vậy? 

"Hội trưởng." Akane nhanh chóng kéo Teru vào phòng, khẽ liếc mắt sang cô gái tóc xám đang ngồi gần đó, không kiêng kị gì mà nhăn mặt nói. "Sao anh lại để Utsubaki-san làm Thủ quỹ? Cậu ta chỉ mới vào trường được năm ngày, thành tích học tập lại không nổi bật. Em biết chúng ta đang gấp rút nhưng đâu cần phải chọn đại người như vậy?"

Mellia im bặt, có chút buồn phiền xen lẫn khó chịu nhìn Aoi-san. Nàng vào Hội Học Sinh vì muốn trau dồi thêm kỹ năng sinh hoạt nhóm, làm việc cùng với nhiều người, đồng thời để khẳng định xem năng lực mình đến đâu. Đồng ý vì nàng là học sinh mới nên cậu ta không tin tưởng lắm đi, nhưng có nhất thiết phải nói ngay trước mặt nhau không? 

Được rồi. Nếu Aoi-san không tin vào năng lực của nàng thì nàng sẽ chứng minh nó, nhất quyết để cậu ta tâm phục khẩu phục. 

"Này Aoi-san." Trước khi Teru kịp lên tiếng thì Mellia đã đứng dậy, gấp quyển sổ lại rồi tiến đến gần Akane. "So tài tính nhẩm với tớ đi, nếu cậu không tin tưởng tớ." 

"Toán ư?" Akane nhếch môi. Môn cậu học giỏi nhất là Toán, thật xui rủi cho Utsubaki-san khi lại chọn môn này. 

"Được rồi hai đứa, anh sẽ ra đề. Chuẩn bị nhé." Teru lấy chiếc máy tính ra khỏi cặp, sẵn sàng bấm số. 

"987 chia 64?" 

"15,421875." 

"..." Akane mở to mắt không tin nhìn người bên cạnh. Cậu chỉ vừa nghe phép tính, còn chưa kịp nhẩm thì nàng đã ra đáp án rồi. 

Đùa à? Thời gian em ấy tính nhanh ngang bằng với máy tính! Teru bên này cũng kinh ngạc không kém. 

"Câu tiếp theo. 7896 cộng 451?" 

"8347." 

"Khụ khụ." Teru ho khan. "96 nhân 48?" Anh biết thừa cuộc chiến này sẽ đi về đâu ngay từ đầu rồi mà. 

"4608." 

"143 chia-" 

"Đủ rồi." Akane cau có cắt ngang, đâu ngờ Utsubaki-san lại siêu phàm tới vậy. Cậu hoàn toàn không có thời gian nói ra đáp án, hoàn toàn không có cửa nếu so tính nhẩm với cô ấy. "Tôi chịu thua." 

Mellia chớp chớp mắt nhìn người bạn cùng lớp, giây sau nàng bật cười khúc khích. Vẻ mặt cam chịu không muốn thừa nhận của Aoi-san thật giải trí nha. Nếu sau này hai đứa có xích mích, nàng sẽ lôi chuyện tính nhẩm ra mà cà khịa cậu ta, đảm bảo sẽ giận chín mặt cho coi.

"Được rồi hai đứa, bắt tay vào làm việc đi nào. Sẵn tiện Utsubaki-san, lát nữa đem giúp anh thùng đồ này tới thư viện của Tsuchigomori-sensei nhé? Nếu nặng quá thì cứ để cho Aoi." 

"Vâng ạ." 

Ba mươi phút sau. 

"Um... Thoải mái ghê." Mellia vươn vai sau khi hoàn thành xong toàn bộ công việc của Thủ quỹ. Rời khỏi bàn, nàng vừa đi loanh quanh trong phòng tìm kiếm vừa lẩm bẩm. "Thùng đồ mà senpai bảo khi nãy... à đây rồi." 

Nàng thử khiêng lên, nó khá nặng nhưng không đến mức không khiêng nổi. 

 "Ừm... Aoi-san?" 

 Không có tiếng đáp lại. Nàng ngó nghiêng xung quanh, có vẻ như Aoi-san đã rời đi đâu mất.

 Thôi thì tự mình khiêng vậy, cũng không có gì to tát.

•••••

Kou ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh sân thượng khi nhận ra chỉ còn lại một mình mình. 

Cậu đã bị Hanako đánh bại thảm hại. Điều đó phần nào phản ánh được rằng thực lực của cậu không lớn như cậu nghĩ, vẫn chưa đủ mạnh để tiêu diệt một linh hồn tà ác. Nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang sưng vù vì bị sốc điện từ cây trượng, Kou nghĩ mình nên tới phòng y tế để băng bó. Cậu không muốn anh hai phải buồn phiền vì mình. 

Băng bó sạch sẽ xong, Kou định quay về lớp học. Sải bước dọc dãy hành lang im ắng, tâm trí cậu trai tóc vàng lại chiếu đến cô gái khi nãy, gò má bất giác hơi ửng đỏ. 

"Yashiro-senpai. Mái tóc màu kem điểm xuyết lục cùng đôi mắt ruby hồng ngọc to tròn xinh đẹp." 

Cậu đang mơ mộng thả hồn theo mây, vậy nên vào khoảnh khắc Kou rẽ sang phải, cậu đã va trúng một người. 

Rầm! 

Cả hai người đều ngã nhào xuống sàn, mấy quyển sách văng tung tóe cùng một thùng carton rỗng. 

"Th-Thật xin lỗi. Bạn có sao không?" Nhăn mặt đưa tay xoa xoa gáy, Kou ngẩng đầu lên. 

Trước mặt cậu là một cô gái rất xinh đẹp. Một phần tóc xám tro được búi sang một bên, phần còn lại để xõa tự do. Làn da trắng mịn màng, khuôn mặt thanh tú khả ái, cánh môi nhỏ màu hồng đào cùng đôi mắt xanh đêm lấp lánh như bầu trời đầy sao. Cô ấy mặc đồng phục học viện với băng rôn của Hội Học Sinh bên tay áo trái. 

Đẹp quá... Mình chưa từng gặp ai đẹp như vậy.

Mellia đưa tay lên chạm mũi, nàng tưởng là nó gãy luôn rồi chứ, cú ngã đau thật. Nàng đang chăm chú khiêng thùng đồ đựng toàn sách là sách. Chúng chất thành một đống cao che ngang tầm mắt, vì vậy khi rẽ nàng hoàn toàn không nhận biết được có người ở đó. 

 "Xin lỗi, là do tôi bất cẩ-" 

Vào giây phút mắt chạm mắt, nàng im bặt, ngạc nhiên nhìn người đối diện. 

Cậu trai này trông thật giống Minamoto-senpai! Từ đường nét khuôn mặt, mái tóc vàng hoe đến đôi mắt xanh biển, chỉ có điều trông non nớt hơn thôi. Hình như là anh em?

Cả hai cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy, đến lúc Kou giật mình bừng tỉnh thì đã thấy cô gái tóc xám đang lúi cúi xếp sách lại vào thùng.

"A, thật sự xin lỗi rất nhiều." Cậu cúi đầu rối rít, tiến lại gần phụ giúp nàng dọn dẹp. "Bạn là..." 

"Utsubaki Mellia, năm nhất cao trung. Một phần cũng là lỗi do tôi bất cẩn." 

"Em là Minamoto Kou, năm ba sơ trung. Hân hạnh được gặp senpai. Để em giúp chị bê thùng sách này." 

"Không cần đâu, chị có thể làm được. Với cả tay cậu đang bị thương mà, về lớp đi." Mellia đứng dậy, phủi bụi ở tay rồi cúi xuống định nhấc nó lên, ngay lập tức bị chặn lại bởi cậu bé tóc vàng. 

"Ít nhất hãy để em phụ senpai một nửa thôi cũng được. Nếu không tội lỗi và hối hận sẽ dằn vặt em mất!" 

Nhìn khuôn mặt mếu máo đáng yêu kia, nàng không nhịn được phì cười. 

Nhà Minamoto thú vị thật đấy.

•••••

Cốc cốc. 

"Tsuchigomori-sensei? Sensei có ở đó không ạ?" Mellia thận trọng lên tiếng. Nơi đây là thư viện nên nàng cần nói nhỏ nhẹ. 

Cạch. 

Cánh cửa hé mở, một người đàn ông cao lêu nghêu với mái tóc hai màu hiện đại đen và trắng xuất hiện. Ông mặc một chiếc áo khoác trắng với áo len tím bên trong và đeo cặp kính màu vàng. 

"Utsubaki-san? Em đến trả sách à? Vào đi." 

Kou nối gót theo nàng bước vào thư viện rộng lớn. Đột nhiên cậu nhớ tới một tin đồn về thư viện này.

[Bí ẩn số 5]

"Sắp xếp chúng gọn gàng lên cái kệ đằng kia nhé hai đứa, nhớ phân loại nữa." Tsuchigomori bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời khỏi, xem chừng ông rất bận. 

"Minamoto về đi, chỗ này để chị làm là được rồi. Cảm ơn cậu nhé, thận trọng với vết bỏng ở tay đấy." Mellia vừa nói vừa đặt chồng sách xuống đất. Nàng bắt đầu xem xét từng loại rồi trả chúng về đúng nơi. 

Đột nhiên, một bàn tay khác đặt quyển sách lên trên kệ cạnh ngay chỗ nàng vừa đặt. 

"Em đã đi đến tận đây rồi thì phải làm cho chót chứ senpai. Vết thương cỏn con này có là gì đâu, hì hì." Kou đưa tay xoa xoa đầu, giây sau tiếp tục chăm chỉ phân loại sách. 

Mellia muốn mắng cũng không mắng nổi nụ cười ngây ngô của cậu nhóc này mà. Nàng nhanh chóng bắt tay phụ giúp cậu.

Nhưng Kou đã bỏ quên một chi tiết quan trọng... 

Làm cách nào Mellia lại biết vết thương ở tay cậu là do bỏng bởi điện, trong khi cậu hoàn toàn không nói gì về nó?

•••••

"Mellia-chan, chúc mừng cậu trở thành Thủ quỹ của Hội Học Sinh nhé! Thật không ngờ cậu lại giỏi Toán như vậy." 

Aoi chạy nhanh đến bàn của cô bạn thân, mỉm cười rạng rỡ. Trên tay cô là món bánh mousse trà xanh mà cô nàng tóc xám đặc biệt yêu thích. Cô đã tự tay chuẩn bị món quà này cho cậu ấy. 

Đẩy chiếc dĩa tới trước mặt Mellia, cô nghiêng đầu mỉm cười. 

"Làm thành viên của Hội Học Sinh cực nhọc lắm. Cậu nhất định phải ăn uống đầy đủ đấy." 

"Oa, cảm ơn cậu nhiều nhé Aoi." Nàng cười hạnh phúc, cắn thử một miếng bánh. 

Um... Đúng là hương vị này rồi. Mát lạnh, mềm mịn, có vị ngọt béo nhẹ và mùi thơm đặc trưng từ trà xanh, cực kỳ ngon miệng! Đôi mắt nàng híp lại, vẻ mặt thỏa mãn đó nhìn vào chỉ muốn bẹo một cái. 

"Cơ mà Nene đâu rồi?" Nuốt trôi miếng bánh, nàng chợt nhớ tới sự vắng bóng của cô bạn thân liền ngó qua ngó lại. 

"Tớ cũng chẳng biết nữa." Cô nàng tóc tím thở dài, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô đượm buồn. "Nene luôn vắng bóng sau giờ học, có hỏi thì cậu ấy cũng không trả lời rằng mình đã đi đâu." 

Mellia mím môi, im lặng không ăn bánh nữa. Nàng thông cảm cho Nene, đồng thời lại thấy buồn cho Aoi. 

"Ai cũng có bí mật riêng muốn được giấu kín, và tớ tin Nene là vậy. Chính vì điều đó mà tớ có thể thông cảm cho cô ấy." 

"Nhưng nếu cậu ấy thường xuyên biến mất và ngày càng xa cách chúng ta thì sao?!" 

Aoi lớn tiếng hỏi, đôi mắt tím oải hương dần ngấn lệ. Cảm xúc chất chứa suốt một tuần qua nay như được giải thoát. 

Cô ghét cái cảm giác không được tin tưởng. 

Vì sao? Vì sao Nene luôn giấu cô chuyện gì đó? Không phải hai người là bạn thân sao? Họ đã chơi với nhau rất lâu, từ năm nhất sơ trung đến tận bây giờ, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn hay bí mật gì đều san sẻ. 

Hà cớ gì Nene càng ngày càng thay đổi? Cậu ấy hay mất tập trung không nghe những lời cô nói, luôn lẩm bẩm những điều kỳ lạ.

Ngày qua ngày, thứ tình bạn ấy đang dần vụn vỡ. Nene luôn lạc quan và năng nổ, chính vì vậy mà cô ấy cũng vô tâm đến vô tình, không nhận ra rằng Aoi đang dần chết tâm từng chút, từng chút một. 

"Nhìn tớ này Aoi." Mellia cứng rắn nói, dùng lực xoay mặt cô ấy đối diện trực tiếp với nàng, ép cô nhìn thẳng vào mắt nàng. 

Đôi đồng tử oải hương như chìm đắm vào mặt hồ xanh đêm tĩnh lặng, không lối thoát. 

"Nếu Nene đi xa quá giới hạn, tớ tự khắc biết cách ngăn cậu ấy lại. Nhất quyết sẽ không để chuyện đó xảy ra, sẽ không bao giờ có chuyện tình bạn chúng ta rạn nứt!" 

Aoi mím chặt cánh môi hồng đào, cố ngăn dòng lệ trong suốt nơi khóe mắt chảy xuống. Cô gật nhẹ đầu, Mellia cũng buông tay mình ra. 

"Tất cả những gì cậu cần làm là tin tưởng tớ và Nene, được chứ?" Nàng nở nụ cười dịu dàng, xắn một miếng bánh nhỏ. "Giờ thì, aaa...." 

Muỗng bánh ngọt bất ngờ được đưa tới trước miệng Aoi khiến cô thoáng khựng lại, giây sau cũng cắn một miếng. Hương trà xanh thơm ngát phảng phất nơi cánh mũi hòa cùng vị kem ngọt lịm từ bánh như làm dịu lại tâm trạng vốn đang dậy sóng của cô. 

2021/12/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro