Phần hạ - Tối ngày sinh thần
Couple: Mặc Nhiên x Sở Vãn Ninh
Disclaimer: Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đều thuộc về Nhục Bao Bất Cật Nhục nhưng bối cảnh nhân vật và câu chuyện thì thuộc về mình.
WARNING: Có yếu tố đồng nhân nam x nam, OOC OCC OCC, những ai dị ứng với yếu tố này xin vui lòng click back.
Đôi lời của tác giả: Rất rất rất lâu rồi mình mới viết lại fanfic, từ ngữ thô kệch sai chính tả tùm lum, có nhiều nơi viết theo cảm xúc, mọi người nếu cảm thấy hành văn không hay thì hãy chỉ ra khuyết điểm của mình để mình học hỏi nha ~
Tác giả đây chính thực là fan não tàn của Sư tôn, chỉ muốn couple Nhiên Vãn được hạnh phúc thôi.
Có chút lưu ý, phần fanfic này có một vài chi tiết liên quan đến fanfic Nhu Tình mình viết trước đó, để hiểu rõ hơn một vài thứ mình có nhắc đến trong này xin mời các bạn lần đầu đọc fanfic Sinh Thần hãy đọc Nhu Tình trước để tránh bị rối nhé.
------------------------------
"Mặc Nhiên - ha - nữa đi.. Đừng ngưng - !"
Hai bàn tay của Mặc Nhiên hoàn toàn bao trọn lấy phần ngực của Sở Vãn Ninh, ngón tay liên tục chà xát lên đỉnh đầu ngực, lúc thì chỉ nhẹ nhàng mơn trớn, lúc thì mạnh bạo mà nhéo lấy đầu nhũ yếu ớt, liên tục công kích lên bộ phận cơ thể mẫn cảm của Sở Vãn Ninh.
"Mặc Nhiên - thoải mái- ha - nữa đi..."
Mặc Nhiên thật sự rất hiếm khi nhìn thấy Sở Vãn Ninh chủ động đến như thế, hạ thân luân động, vòng eo tự nâng lên hạ xuống, tự tìm kiếm khoái cảm chết người, đôi bàn tay ngà ngọc dẫn dắt đôi bàn tay thô to chai sạm lên đến trên nhũ hoa của bản thân, môi miệng thở hổn hển, liên tục buông lời câu dẫn đối phương.
Mặc Nhiên cắn chặt răng, cố gắng ngăn lại cơn cao trào đang bùng nổ như núi lửa.
Hắn muốn nhìn Sở Vãn Ninh của hắn, thê tử của hắn, lâu hơn một chút.
Sở Vãn Ninh thật sự không còn quan tâm thứ gì khác, y cưỡi trên người phu quân, miệng nhỏ bên dưới ngậm chặt lấy côn thịt của đối phương không chịu buông, miệng nhỏ bên trên thì liên tục rên rỉ, giọng nói mềm mại nồng đậm mùi tình dục liên tục thì thào, liên tục tuôn ra lời câu dẫn mê hoặc chết người, ngực thì ưỡn lên, đầu nhũ đỏ tươi bị chơi đùa chỉ còn biết ương ngạnh cứng lên kiêu hãnh, từng trận khoái cảm truyền từ đầu ngón tay của phu quân y, đôi lúc là đau đớn mê ly đến chết người khi bị đôi bàn tay đó nhéo lên đầu nhũ đã cương cứng, hông y càng mạnh mẽ thúc đẩy, càng muốn nhiều hơn thứ khoái cảm khiến cho người ta mất đi lý trí này.
Eo thon nâng lên, sau đó ngồi xuống, rồi lại nâng lên, ngồi xuống.
Mỗi một lần lặp lại, hậu huyệt bị côn thịt hung tàn kéo ra lớp nộn thịt mềm mại đỏ hồng, thu hết vào ánh mắt như sói hoang của Mặc Nhiên, rồi khi ngồi xuống, nếp uốn ở hậu huyệt giãn ra hết, ăn sâu đến tận góc rễ của côn thịt cự đại kia, đi kèm theo là tiếng kêu vụn vỡ của Sở Vãn Ninh.
"Mặc Nhiên!"
Mặc Nhiên cắn răng, từng tiếng hít thở nặng nề rít qua kẽ răng, như chó sói tru gào, như cuồng hoang dã thú tru tréo trong đêm trăng sáng.
Toàn bộ, đều là do Sở Vãn Ninh khiến hắn trở nên như vậy.
Sở Vãn Ninh ưỡn ngực, đôi bàn tay nắm lấy cổ tay của Mặc Nhiên, liên tục dâng lên đôi nhũ tiêm đã cương cứng, muốn phu quân y chơi đùa với thân thể y.
"Mặc Nhiên..."
Y thì thào, sau đó là tiếng mị kêu khi y ngồi xuống, đưa côn thịt vào nơi sâu nhất bên trong thân thể, tự thân y dẫn dắt, để cho quy đầu đánh thật mạnh vào điểm nhô ra mẫn cảm nhất nằm sâu trong người y.
"Ngực của ta ..." Sở Vãn Ninh thở hổn hển, ngực lại ưỡn ra, phơi bày thân thể đẹp như tượng tạc.
"Ngươi đừng ngưng - Mặc Nhiên..."
Giọng nói bị tình dục bẻ gãy, từng âm tiết vang lên khiến người nghe như bị thôi miên, chỉ muốn nghe theo lời mời gọi chết người này, hoàn toàn phục tùng mọi mệnh lệnh mà giọng nói này ra lệnh.
"Nhéo mạnh lên - đừng ngưng - hảo sướng ..."
Mặc Nhiên nghe theo lời y, ở đầu nhũ vân vê, khi thì dùng móng tay gảy gảy lên đầu nhũ, khi thì chuyển qua xoa nắn nhẹ nhàng, rồi đùng một phát, lại nhéo lên đôi đầu nhũ đáng thương.
Sở Vãn Ninh dường như không hề chú ý đến tình trạng của hai nhũ tiêm kia, chỉ còn biết loạn kêu, hạ thân lên xuống điên cuồng, cùng Mặc Nhiên phối hợp, lên lên xuống xuống, hai tay chỉ còn biết đặt lên trên bờ ngực vững chắc của Mặc Nhiên, phân bố thể trọng, cùng với phu quân y chìm thật sâu vào bể tình dục, ở trong đó ôm thật chặt lấy đối phương, hôn môi giao triền, mơn trớn lấy đối phương.
"Sướng ... Mặc Nhiên ..."
"Bảo bối..."
Mặc Nhiên được đôi tay của Sở Vãn Ninh dẫn dắt, ở trên ngực tàn phá, vừa đấm vừa xoa, vừa hành hạ vừa hầu hạ, thống khổ cùng thống khoái, cảm giác lẫn lộn trộn lẫn, mà nghe theo lời thê tử của hắn, nghe theo lời cầu xin của thê tử hắn mà ngày càng ác liệt tàn phá.
Đầu nhũ ban đầu là một màu hồng mềm mại như cánh hoa hải đường, đã bị Mặc Nhiên không hề lưu tình tấn công dồn dập, vừa nhéo vừa xoa, rồi mơn trớn vân vê.
Chỉ hận Sở Vãn Ninh vẫn thật vững vàng chống tay lên ngực Mặc Nhiên, ngăn không cho hắn ngồi dậy.
Mặc Nhiên cực kỳ muốn ngồi dậy, ôm lấy thê tử của hắn, hôn lên đôi môi không ngừng rên rỉ, phát ra tiếng mị kêu mềm như nước, mượt như nhung, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn cứ một mực chống tay lên ngực Mặc Nhiên, ngăn không cho phu quân y ngồi dậy, bản thân y thì vẫn cưỡi lên người Mặc Nhiên, cơ bụng co thắt theo từng đợt hít thở, múi bụng được dịp phô diễn lên sức mạnh tiềm ẩn cùng nét đẹp chỉ có nam giới mới có, vòng eo thon luân động liên tục, đưa dương vật thô to một mực chà đạp vách thịt mềm mại yếu ớt, ở sâu bên trong tàn phá đến triệt triệt để để.
"Bảo bối ... Ngoan, cho ta ngồi dậy ... có được không?"
Mặc Nhiên cắn răng, hơi thở nặng nề. Hắn cảm nhận hết từng đợt lên xuống của Sở Vãn Ninh, cưỡi lên trên người hắn, hai bàn tay ngà ngọc chống lên trên ngực, mà đôi tay của hắn thì cực kỳ bận rộn, ở trên hai nhũ tiêm đỏ thẫm không ngừng trêu ghẹo vuốt ve.
Như vầy, thật sự như là địa ngục, hắn thì không làm được gì, chỉ có thể dán mắt vào hình ảnh Sở Vãn Ninh của hắn cưỡi trên, gương mặt tuấn mỹ bị tình dục khống chế, hàng lông mày thanh mảnh nhíu lại, khoái cảm biểu đạt ở trên đôi má ửng hồng, đôi tai đỏ ửng lên, chiếc bông tai vàng Mặc Nhiên tự tay đeo lên cho Sở Vãn Ninh cũng lắc lư lên xuống theo chủ nhân, ánh lên kim sắc đẹp đến cao ngạo.
Rồi ánh mắt của Mặc Nhiên trượt xuống đôi môi đỏ đang khẽ mở, từng hơi thở gay gắt nóng đến bỏng tay bị chủ nhân bức ép đẩy ra ngoài, rồi hít vào, đẩy ra, lưỡi hồng gác hờ lên môi dưới, cực kỳ phong tình vạn chủng.
Sở Vãn Ninh của hắn, thật sự đẹp đến dâm loạn.
Ánh mắt hắn lại tiếp tục đi xuống, xuống vùng xương quai xanh bị răng của hắn cắn lên, bị môi của hắn mút lấy, bị lưỡi của hắn tham lam liếm lên làn da thịt trắng nõn như sành sứ thượng hạng, không kề lưu tình, ở trên đó lưu lại thật nhiều dấu hoa hải đường đỏ thẵm, bung nở, đua nhau khoe sắc, bày biện cho thế gian thấy.
Sở Vãn Ninh của là của hắn, là của Mặc Nhiên, là của Mặc tông sư, đã được Mặc tông sư đích thân điểm lên dấu ấn rất riêng của hắn, đánh dấu lên nơi da thịt mẫn cảm, khẳng định Sở Vãn Ninh chính là người của hắn.
Mặc Nhiên không nhịn được, khoé môi cười lên một cái.
Ánh mắt lại trượt sang, dán lên trên đôi mắt phượng mỹ lệ đang nhắm nghiền, hàng lông mi vừa dày vừa dài run run rẩy rẩy, rồi khi Sở Vãn Ninh khẽ mở mắt, ánh nhìn mông lung, hai ánh mắt nóng bỏng vừa chạm vào nhau, Sở Vãn Ninh đã mẫn cảm, cả người y run lên một cái, mắt phượng nhẹ chớp.
Rồi y nâng một bên bàn tay thô to vẫn còn đang ở trên ngực mình đùa bỡn, lồng với bàn tay ngà ngọc của bản thân, ở trên ngón tay của đối phương mà nhẹ nhàng hôn xuống, đặt lên trên đầu ngón tay của đối phương.
Đôi môi đã trải qua ôm hôn kịch liệt, vẫn lưu lại dấu vết bị đối phương âu yếm, mà cười lên mỹ lệ.
Sở Vãn Ninh của hắn khi cười lên, đặc biệt đẹp đẽ, đặc biệt mê li, nụ cười tràn đầy sự thoả mãn, là khát cầu được đối phương lấp đầy, là nụ cười hạnh phúc khi được người y yêu thương sâu đậm, xem y như trân bảo, mà thực hiện nguyện vọng của y, đem y vùi xuống hố sâu của tình ái dục vọng, ở trên giường mơn trớn y, yêu y thương y, vùi y dập y, nhưng cũng là ôn nhu cùng cuồng dã, thao y thật mãnh liệt, đến khi y chỉ còn biết có mỗi một mình Mặc Nhiên thôi.
"Có thoải mái không?"
Sở Vãn Ninh vẫn lồng tay với tay của đối phương, răng môi mở ra, câu từ mềm mại xen lẫn quan tâm, hỏi thăm đối phương.
Làm sao mà không thoải mái? Là sướng đến phát điên phát rồ!
"Thoải mái ... Vãn Ninh cưỡi lên người ta, rất thoải mái..."
Sở Vãn Ninh lại cười cười, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn mê ly, đuôi mắt có chút ửng đỏ, ẩn chứa dưới ánh mắt chính là sự cao ngạo điên cuồng đến suồng sã.
Mặc Nhiên cảm thấy thoải mái, cảm thấy sướng, toàn bộ đều là do Sở Vãn Ninh đem đến, ánh nhìn của Mặc Nhiên chỉ dán lên gương mặt y, thân thể y, y thở ra một hơi dài thoả mãn, y vui vẻ, vì y đã hoàn toàn độc chiếm được Mặc Nhiên, độc chiếm được người con trai đẹp đẽ anh tuấn đến cực điểm.
Sở Vãn Ninh đã độc chiếm được Mặc Nhiên.
"Vậy ..."
Sở Vãn Ninh nâng đôi mắt phượng lên, ở trên gương mặt soái đến mức mà mọi cô nương đều thèm thuồng, đều kêu gào đòi gả cho, mà kiêu ngạo ra lệnh.
"Phu quân, độc chiếm ta đi."
Thê tử của hắn đã ra lệnh, hắn thân là nam nhân đại trượng phu, là phu quân của thê tử hắn, là phu quân của Bắc Đẩu Tiên Tôn Ngọc Hành Trưởng Lão, là phu quân của Sở Tông Sư, là phu quân của Sở Vãn Ninh, sao lại không tuân lệnh cơ chứ?
"Vãn Ninh là của ta!"
Mặc Nhiên cứ như bạo quân mà thúc mạnh vòng eo, khảm cự vật của hắn thật sâu vào bên trong huyệt động nóng hầm hập, vừa nóng vừa ướt đẫm dâm đãng. Sở Vãn Ninh cũng cực kỳ biết phối hợp, nhấc mông lên, rồi ngồi xuống thật mạnh, tự đâm dương vật của đối phương thật sâu vào trong huyệt khẩu đói khát, hai tay của Mặc Nhiên thì nhất mực bị Sở Vãn Ninh đặt lên đầu ngực, chỉ cần Mặc Nhiên di chuyển ra chỗ khác dù chỉ là một chút, Sở Vãn Ninh sẽ tóm hắn lại, đưa tay về lại vị trí cũ, môi lại tuôn ra lời mời gọi mê mẫn, tà mị.
"Không muốn ... muốn phu quân ..."
Sở Vãn Ninh lắc lắc đầu, eo thon cùng bắp chân phối hợp cực kỳ tốt, lên lên xuống xuống, đưa đẩy dương vật của đối phương, ở bên trong huyệt động mặc sức tàn phá.
"Thê tử thích ta làm như vậy sao?
Mặc Nhiên không kiềm được cơn ái dục, muốn nghe mỹ nhân trong lòng hắn, ở trong tình trạng yếu ớt nhất, phơi bày ra cho hắn xem gương mặt đắm chìm trong ái dục, cũng muốn lắng nghe thật nhiều tiếng kêu tà mị mềm ngọt như rượu Lê Hoa Bạch của ái nhân y.
"Thích ... ta thích ..."
Sở Vãn Ninh chỉ còn biết dựa vào câu từ mà trả lời đối phương, đôi mắt thất thần mông lung, bàn tay ngà ngọc vuốt ve cổ tay của Mặc Nhiên, hưởng thụ từng trận khoái cảm mà trước ngực mang lại, theo sau là từng trận thống khoái sướng đến run rẩy da thịt khi Mặc Nhiên thúc hông mạnh bạo, cơ mông của y thả lỏng, tiếng da thịt lép bép vỗ mạnh vào nhau, thanh âm dâm dịch xô đẩy cực kỳ dâm mỹ, mà ở sâu bên trong huyệt thịt dương cụ vừa thô vừa to không ngừng ma sát với vách thịt ướt đẫm, dâm dịch phân bố thật đều, quy đầu nhắm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất của y mà công kích không ngừng nghỉ.
"Bảo bối ... có thích ta không?"
Mặc Nhiên vừa nhéo vừa xoa, đầu ngón tay chai sần mơn trớn lên đôi nhũ tiêm đã đỏ ửng, sưng lên, cực kỳ đáng thương.
"Thích ... thích ngươi ..."
Sở Vãn Ninh chỉ còn biết bản năng trả lời, từng câu từ mềm mượt như nhung lụa thượng hạng, xen lẫn với thở dốc rên rỉ mỗi khi được côn thịt của ái nhân hầu hạ đến thật sâu ở bên trong y.
"Bảo bối, có yêu ta không?"
Sở Vãn Ninh gật gầt đầu, thân thể bị thao đến mức không còn biết trời trăng gì nữa, mồ hôi chảy xuống da thịt săn chắc, tô bóng lên làn da trắng sáng tựa như tinh thạch nhất phẩm, mái tóc đã thấm ướt dính lên trên xương quai xanh, lên bờ vai trắng muốt, lên tấm lưng mảnh mai mỹ lệ, tóc đen trên nền da trắng, xinh đẹp đến cực điểm.
Vươn tay ra, đến bên gương mặt anh tuấn đến tiêu hồn của đối phương, lại cực kỳ ôn nhu, cẩn thận vuốt ve, đầu ngón tay có dính mồ hôi của bản thân hoà cùng mồ hôi ở trên gương mặt của Mặc Nhiên, đôi môi nhẹ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc.
Từng câu từng chữ, nóng phỏng tay, nóng bỏng lưỡi, cào lên trái tim đang đập thình thịch ở sâu trong lòng ngực của Mặc Nhiên, mặc cho Mặc Nhiên dù đã nghe bao nhiêu lần, hắn vẫn như cũ, tim không nhịn được nhảy lên, tai không nhịn được trở nên nhạy cảm hơn, tinh tường để ý, ánh mắt nóng hừng hực dán lên người ái nhân hắn, thê tử của hắn.
Muốn thê tử của hắn xác định, lại một lần nữa lặp lại, trăm lần ngàn lần vạn lần, năm chữ mà Sở Vãn Ninh đã không ngừng khảm lên trên trái tim đang loạn nhịp trong lồng ngực hắn.
"Mặc Nhiên, ta yêu ngươi."
Mặc Nhiên hít thở thật sâu.
Sở Vãn Ninh của hắn, bảo bối của hắn, không thẹn với trời đất, không thẹn với lòng, là chân tâm cùng tình ý nồng đậm, trao cho hắn tất thảy mọi thứ tốt đẹp nhất mà y có, trao cho hắn trái tim chân thành, thân thể trong trắng, mặc hắn muốn làm gì thì làm, đều chỉ yêu một mình hắn.
Giang sơn có biết bao nhiêu người, mênh mông như biển cả, trăm vạn người tốt, tốt hơn hắn gấp trăm lần vạn lần.
Nhưng mặc dù như vậy, trải qua hai đời làm người, Sở Vãn Ninh vẫn chỉ chọn một mình hắn.
Hắn cảm thấy cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc.
"Ta cũng yêu ngươi, bảo bối."
Sở Vãn Ninh thở ra một hơi dài thoả mãn, đôi môi cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều, ánh mắt mê ly mà sung sướng dán lên người phu quân y.
Phu quân của y.
Sở Vãn Ninh từng nghĩ, y thân là nam nhân, nếu không tìm được một nữ đạo lữ thích hợp, có lẽ y sẽ cả đời như thế thanh tu, cứu thế chúng sinh, không màng đến thất tình lục dục, cứ như thế mà dạy dỗ tầng tầng lớp lớp thế hệ non trẻ, dạy chúng làm người, dạy chúng cách đối nhân xử thế, dạy chúng cách cứu trợ chúng sinh.
Duy y không ngờ rằng, định mệnh, lại đem sợi dây duyên phận của y, buộc lại với Mặc Nhiên, tạo ra một nút kết đỏ thẫm, dù trải qua sóng gió bão táp của cả hai đời, vẫn một mực kéo hai người lại với nhau, hàn gắn hai người thành một đôi tình nhân quyến lữ.
Mặc Nhiên, thật sự là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, mà y yêu thương sâu đậm đến như thế.
Không ngần ngại xẻ hồn, không ngần ngại xuyên thời không, không ngần ngại làm mọi thứ, hòng cứu vãn người y yêu thương.
Và Sở Vãn Ninh, y đã làm được rồi.
Từng dòng dâm dịch chảy xuống ở nơi hai người bọn họ kết hợp, như đang thì thầm vào tai cả hai, nói cho hai người nghe cả hai người bọn họ đang chìm trong hoan ái sâu đến một mức độ không thể sâu hơn, tiếng lạch phạch cực kỳ dâm đãng, hun đến lỗ tai của Sở Vãn Ninh đỏ lên, từng tiếng lép nhép, dâm dịch trắng phau dính lên hạ bộ, chảy xuống đùi trong, còn lêng láng cả trên giường, tạo thành một vũng đậm màu nhớp nháp nho nhỏ.
Mặc Nhiên luồn một tay xuống dưới, chen vào giữa hai cơ thể, ở nơi hậu huyệt của Sở Vãn Ninh đang mút chặt lấy côn thịt của Mặc Nhiên mà vuốt ve.
Hắn cảm nhận thấy, miệng nhỏ phía dưới mở ra, cho dù có chút vất vả ngậm lấy dương vật của hắn, nhưng như nếm được món ăn ngon, cứ vừa mút vừa hút, ngậm chặt lấy hắn, còn tiết ra dâm dịch trong suốt, ở trên thân côn thịt của hắn cứ thế mà si mê mút lấy mút để.
Đầu ngón tay dâm loạn, hắn say mê ở nơi hai người đang kết hợp với nhau, ở đó mà vuốt ve nâng niu, dỗ ngon dỗ ngọt miệng nhỏ đang há ra si mê mút chặt lấy hắn, đầu ngón tay chơi đùa với dâm dịch mà Sở Vãn Ninh đang điên cuồng tiết ra.
Rút bàn tay đi, cái hắn nhìn thấy chính là vài sợi chỉ bạc sáng lấp lánh nối liền ngón tay hắn với miệng huyệt nho nhỏ phía dưới, dâm mỹ cùng cực.
Sở Vãn Ninh ngồi trên người Mặc Nhiên vẫn liên tục cưỡi hắn, miệng y mở ra rên rỉ thở dốc, hoàn toàn không hề nhìn thấy được Mặc Nhiên đang nhìn chằm chằm lấy y, ánh nhìn như dã thú hung dữ trong đêm săn mồi.
Mặc Nhiên thở ra vài hơi thở nặng nề, mới vươn tay, đưa bàn tay vẫn còn dính dâm dịch của Sở Vãn Ninh lên trên đầu một bên nhũ hoa, ở đó bắt đầu vân vê mơn trớn chơi đùa.
Sở Vãn Ninh mẫn cảm, cảm nhận rõ một bên đầu nhũ có cảm giác ướt át trơn trượt.
Nhịn không được tò mò, y từ từ mở mắt, ánh mắt chứa đựng sự hiếu kỳ mà hướng Mặc Nhiên, cầu xin sự giải thích.
Mặc Nhiên chỉ cười lên, lún đồng tiền lộ ra rõ ràng, rồi lại suồng sã vuốt ve hai đầu nhũ hoa đỏ thẵm đến đáng thương, khiến cho Sở Vãn Ninh mị kêu, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở.
"Bảo bối, nhìn ta đi."
Mặc Nhiên thúc giục, lại đỉnh mạnh vào trong thân thể ấm áp đang ngậm chặt lấy hắn không buông, đầu ngón tay giảo hoạt ở trên hai nhũ tiêm đỏ ửng gảy vài cái.
Sở Vãn Ninh vẫn như cũ bị tình dục khống chế, nhưng y vẫn nghe theo lời ái nhân, đôi mắt phượng thật vất vả mở ra, một tầng hơi nước đầy sắc dục phủ lên trên con ngươi y.
"Mặc Nhiên...?"
Có được sự chú ý của ái nhân, Mặc Nhiên ở trên đầu nhũ nhẹ nhàng gảy một cái, rồi mới rời đi, kéo theo đó là một sợi tơ dâm dịch sáng trong, nối liền đầu nhũ với ngón tay của hắn.
Sở Vãn Ninh có chút thất thần, không hiểu lắm hành động của Mặc Nhiên, cho đến khi Mặc Nhiên trượt một bàn tay xuống nơi hai người đang giao hợp, ngón tay vuốt ve cửa huyệt đang há to miệng nuốt xuống dương vật của hắn, rồi rút tay về.
"Bảo bối, ngươi xem."
Ánh mắt của Sở Vãn Ninh vẫn một mực dán theo từng hành động của Mặc Nhiên, lúc này mới để ý thấy trên ngón tay của Mặc Nhiên có một tầng chất lỏng trắng trong nhớp nháp.
Sở Vãn Ninh nhịn không được khẽ run rẩy khi y đã nhận ra, chất lỏng đó, chính là dâm dịch của y tiết ra.
Xấu hổ nói không nên lời, tay y tính nâng lên che đi gương mặt tuấn mỹ của bản thân, lại bị Mặc Nhiên đưa bàn tay còn lại nắm lấy tay y, nhất quyết không cho y che mặt.
Ba đầu ngón tay xoa xoa vào nhau, rồi lại đưa lên một bên đầu nhũ, ở trên đầu nhũ kiều mị như nụ hoa hải đường chớm nở, mà bôi một lớp dâm dịch lên trên đó.
Mặc Nhiên say sưa si mê, cứ một tay giữ lấy tay của ái nhân, một tay ở một bên đầu nhũ làm loạn, vuốt ve mơn trớn, vừa nâng niu vừa trêu ghẹo, bôi hết toàn bộ dâm dịch lên đầu nhũ cương cứng.
"Đừng ... Mặc Nhiên ..."
Sở Vãn Ninh đã có chút chịu không nổi, vặn vẹo thân trên muốn tránh đi, nhưng dâm thuỷ dinh dính kết hợp với mồ hôi trên thân thể y lại khơi gợi nên khoái cảm rất mới, cơ thể y là lần đầu nếm trải qua, đã bắt đầu có chút thèm muốn.
"Bảo bối ..." Mặc Nhiên thở ra mĩ tự của ái nhân, tay lại không an phận ở đầu nhũ trêu ghẹo.
"Ngươi xem... thật đẹp... Bảo bối có phải thích ta lắm không? Tiết ra nhiều dâm dịch như vậy, ướt hết cả côn thịt của ta rồi..."
Sở Vãn Ninh tai ửng đỏ, thở ra một hơi rên rỉ mềm mại, thân thể y vốn dĩ đã cực kỳ nhạy cảm, giờ còn thêm Mặc Nhiên liên tục tuôn ra lời nói dâm dục như vậy, liên tục kích thích y không thôi.
"Miệng nhỏ phía dưới lại một mực không muốn buông ta ra, bảo bối, thân thể ngươi có phải thích được ta bón cho no nê lắm không, nên mới như vầy, không muốn nhả ta ra?"
Sở Vãn Ninh càng trốn tránh, Mặc Nhiên càng nổi xấu tính muốn trêu ghẹo mỹ nam tử đang cưỡi trên thân thể hắn, mà Sở Vãn Ninh vốn dĩ da mặt mỏng, dù y hôm nay là người mở miệng cầu hoan trước, nhưng bản tính của y vẫn cũ, lời nói dâm tà ngoại trừ mấy câu thúc gịuc hay khen thưởng đơn giản, y còn có thể cắn răng mà buông lời câu dẫn đối phương, nhưng đối với những ngôn từ vừa ô uế vừa kích thích thính giác như vầy, y thật sự chỉ có thể nghe chứ không tự nói ra được.
Mặc Nhiên thật sự không buông tha cho y, hắn thay vì thúc hông kéo sự chú ý của Sở Vãn Ninh, hắn lại ngồi im, lồng ngực phập phồng, hưởng thụ tự vị được miệng nhỏ mút mút.
Hắn còn ác ý, cố tình điều khiển, để cho côn thịt nảy lên vài cái, quy đầu đánh nhè nhẹ lên trên vách thịt nhiễm đầy dâm dịch, khiến cho ái nhân hắn lại mị kêu một tiếng nho nhỏ.
Sở Vãn Ninh theo bản năng lắc lắc đầu, không còn cảm nhận được từng cú thúc hông của ái nhân hắn, y chợt nhận biết được, đây chính là đang thầm lặng mà trừng phạt y.
Sở Vãn Ninh từng bị Mặc Nhiên phạt y như vầy, chỉ đâm vào bên trong y rồi ngồi im không nhúc nhích, mà y thì bị bể tình xô đẩy, hắn thì ngoan cố ôm chặt lấy y, nhưng lại không làm gì cả, chỉ vùi côn thịt cự đại ở bên trong, đầu thì vùi vào bả vai y, tay hắn chỉ nắm lấy dương vật đang cương cứng của y rồi bao trọn lấy chứ không làm gì khác nữa, mà huyệt động vốn dĩ đang chờ mong sự ma sát nóng bỏng muốn điên người, nhưng chỉ nhận được sự thờ ơ của dương vật kia.
Sở Vãn Ninh cũng nhớ, bị ôm chặt như vậy gần nửa nén nhang, y có xoay người có làm gì đi chăng nữa, Mặc Nhiên cũng nhất quyết không thúc đẩy côn thịt vẫn đang chôn sâu trong người y.
Rốt cuộc nhịn không được, y chính thức tan vỡ, xoay mặt, vùi đầu vào cần cổ của đối phương, ở bên tai Mặc Nhiên mềm giọng mà cầu xin, từng chữ từng chữ đan xen với tiếng khóc thút thít nho nhỏ, thật sự là gảy đến trái tim của Mặc Nhiên cũng muốn nhảy ra bên ngoài.
"Phu quân ta sai rồi..."
"Ta cầu ngươi ... buông tha ta ... ta sai rồi..."
"Mặc Lang ..."
"Ta biết sai rồi ... Ngươi động đi ... Ta muốn ngươi ... Ngươi đừng ... đừng đối xử với ta như vậy ..."
"Phu quân ..."
Kèm theo đó là vài giọt lệ sinh lý sáng lấp lánh chảy ra từ đuôi mắt ửng đỏ, khiến cho gương mặt tuấn mỹ của Sở Vãn Ninh trong cực kỳ đáng thương, tựa như vừa bị ái nhân ức hiếp, chịu không nổi, thân thể mẫn cảm run rẩy muốn được ái nhân yêu thương chiều chuộng, nhưng chỉ nhận được sự thờ ơ lạnh lùng.
Sở Vãn Ninh khẽ run rẩy, huyệt khẩu đỏ hồng ngậm chặt lấy côn thịt đang vùi sâu bên trong cơ thể, tràng thịt chuyển động, miệng nhỏ tiết ra dâm dịch bôi trơn lên dương vật vừa to vừa cứng, liếm láp nhớp nháp, từng trận co rút bao bọc lấy dương cụ như đang lấy lòng ái nhân.
"Phu quân ..."
"Cầu ngươi ..."
Sở Vãn Ninh thở ra vài hơi thở ấm nóng, đôi mắt thất thần, từng giọt lệ chảy xuống gương mặt đẹp đẽ, giọng nói bị tình dục bẻ gãy, chỉ còn biết loạn kêu xin tha.
Y thậm chí còn cọ mặt vào cần cổ của đối phương, động tác y hệt như mèo con làm nũng, ở bên tai của ái nhân mà uất ức uỷ khuất khóc thút thít.
"Mặc Nhiên... Ta sai rồi... cầu xin ngươi..."
Dường như sợ bản thân còn không đủ thành ý, miệng nhỏ khẽ động, mút chặt lấy dương cụ, vách thịt ra sức siết chặt, hoàn toàn mong muốn lấy lòng đối phương.
"Phu quân... ngươi đừng dằn vặt ta nữa... ta thật sự chịu không nổi ... ngươi động đi ... ta cầu ngươi ... phu quân..."
Tiếng cầu xin vụn vỡ, từng chữ từng chữ nóng bỏng khảm lên đôi tai cún đang vểnh lên của Mặc Nhiên, Mặc Nhiên cực kỳ hài lòng, nhưng cũng chưa động, phải một lúc sau, cho đến khi Sở Vãn Ninh chính thức đã hoàn toàn tan vỡ, hắn mới bằng lòng mà thúc đẩy, khiến cho Sở Vãn Ninh được thoả mãn, ở bên tai hắn không ngừng tán dương, cầu xin hắn cho y bắn, hắn mới kiêu kiêu ngạo ngạo mà thao Sở Vãn Ninh đến xuất ra.
Kể tử sau đó, Sở Vãn Ninh có chút sợ hình phạt này, y thà bị dày vò, bị côn thịt kia liên tục hành hạ, cũng không muốn chỉ bị đút vào trong hạ thân, nhưng lại không được dương vật ở bên trong ra sức chà sát, mang lại khoái cảm cho y.
Mặc Nhiên vẫn như cũ ngắm nhìn Sở Vãn Ninh, hắn như một con chó hoang dại, dù bị tình dục điều khiển, nhưng thiên tính muốn chiếm lấy ái nhân, muốn nghe lời cầu xin của ái nhân vẫn một mực dâng trào trong hắn.
"Phu quân ..."
Giọng nói đã bắt đầu có chút tan vỡ, từng chữ run run rẩy rẩy khảm lên trên trái tim đang nhảy lung tung trong ngực Mặc Nhiên.
"Ngươi ... muốn ta làm gì ..."
Tiếng thút thít yêu kiều mềm mại, như dòng nước trong bị nhiễm tình dục mà chuyển sang một màu đỏ dâm mỹ.
Mặc Nhiên thở ra một hơi dài thoả mãn, mới hạ giọng, lôi kéo sự chú ý của thê tử hắn.
"Bảo bối, nhìn ta đi."
Sở Vãn Ninh nâng mắt lên, đôi mắt phượng lấp lánh lệ quang, ánh nhìn dán lên trên gương mặt cực kỳ soái của Mặc Nhiên, rồi ánh mắt men theo bàn tay của phu quân, tay y được Mặc Nhiên dẫn dắt đưa đến hạ bộ đang cương cứng của bản thân.
Mặc Nhiên muốn y làm gì, Sở Vãn Ninh biết rõ, nhưng y da mặt mỏng, vẫn không chịu được mà thân thể mẫn cảm run rẩy.
"Ngoan, tự mình sờ ở chỗ này đi, bảo bối."
Rốt cuộc y tránh không được ánh nhìn nóng như dung nham núi lửa của ái nhân, dù gương mặt đã đỏ, vẫn là nghe theo lời Mặc Nhiên, vươn bàn tay ngà ngọc, tự mình bao trọn lấy ngọc hành đang cương cứng lên mỹ lệ.
Sở Vãn Ninh nghe theo lời chỉ dẫn của Mặc Nhiên, ánh nhìn mê man chìm đắm trong ái dục, bàn tay ở trên hạ thân tự mình chuyển động, cánh mông tuyết trắng được hai bàn tay thô to bao trọn lấy, Mặc Nhiên cũng cuối cùng cũng bắt đầu theo sự vuốt lộng của Sở Vãn Ninh, vòng eo thúc lên, bón cho huyệt động mỵ hoặc côn thịt của bản thân.
Sở Vãn Ninh vừa chịu kích thích ở phía trước do bản thân tự mang lại, eo hông luân động, vẫn như cũ cưỡi trên người Mặc Nhiên, vừa chịu sự kích thích liên tục như sấm chớp rền vang từ phía sau của Mặc Nhiên, y mở miệng rên rỉ, tiếng thở dốc hổn hển kiều mị pha lẫn với từng tiếng nỉ non mà Sở Vãn Ninh phát ra khi thân thể chìm trong ân ái tràn đầy vào lỗ tai của Mặc Nhiên, hối tiếp hắn thúc hông càng mạnh bạo, vây hãm Sở Vãn Ninh càng lúc càng sâu vào tình ái.
Chỗ hai người kết hợp, dâm dịch cùng tinh dịch chảy ra càng lúc càng nhiều, da thịt cả hai dinh dính nhớp nháp, mà Sở Vãn Ninh lẫn Mặc Nhiên đều mặc kệ, Sở Vãn Ninh cứ tiếp tục cưỡi lên côn thịt thô to kia, còn Mặc Nhiên thì lại dùng sức thúc lên, vòng eo thon của Sở Vãn Ninh liên tục lên xuống mặc cho bàn tay chống lên trên ngực của Mặc Nhiên cùng với đôi chân thon dài gập lại ở hai bên Mặc Nhiên cũng đã bắt đầu có biểu hiện mệt mỏi, tiết tấu cũng không còn nhanh như trước. Mặc Nhiên chớp lấy thời cơ, hai tay di chuyển lên vùng eo thon quyến rũ, thúc hông thật mạnh, khảm Sở Vãn Ninh thật sát vào dương vật của mình.
Sở Vãn Ninh hất đầu ra sau mị kêu một tiếng, cần cổ mềm mại nhiễm đầy dấu ngân hôn đỏ âu, cứ thế mà lộ ra, phơi bày hết thẩy cho Mặc Nhiên ngắm nhìn.
Lợi dụng lúc Sở Vãn Ninh vẫn còn đang bị tình dục khống chế đến thất thần, Mặc Nhiên ngồi dậy, kéo thân thể của mỹ nam tử trước mặt hắn lại gần, ở trên chóp mũi cọ cọ, thân thân mật mật, khẽ rên rỉ tên của ái nhân hắn.
"Vãn Ninh ..."
"Sư tôn..."
"Bảo bối..."
"Thê tử của ta..."
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, môi lưỡi không an phận mà tìm kiếm đối phương, hôn nhau, răng môi nhạy cảm, ở cùng đối phương triền triền miên miên liếm hôn, từng tiếng hôn hoà lẫn với tiếng thở dốc, vừa kiều mị vừa ngọt ngào.
"Ta yêu ngươi, Vãn Ninh."
Sở Vãn Ninh chớp chớp mắt, vành tai bắt đầu đỏ, nụ cười vẫn còn ở đầu môi chưa tan cong lên quyến rũ. Mặc Nhiên thu hết mọi biểu cảm hạnh phúc của thê tử hắn, ngựa chạm ngực, hắn cảm nhận rất rõ trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực của đối phương nảy lên sung sướng, cảm nhận thấy đôi bàn tay ngà ngọc luồn vào trong tóc hắn, ở trên gáy si mê vuốt ve.
Ánh mắt ướt át chờ mong, trong đáy mắt chứa đầy tình yêu chân thành, cũng như mong muốn, khát khao, muốn được đối phương chú ý, muốn được đối phương yêu thương cùng sủng nịnh, chân thành cùng tình ái hoà chung với nhau, tụ lại hết một chỗ, tình ý nồng đậm, mà trao cho đối phương.
Chỉ muốn đối phương hiểu được, hắn chính là nguồn sống, là lẽ sống của y, y chỉ thiết tha sống, làm người, khi đối phương nắm lấy tay y, bảo bọc lấy y, yêu y, thương y, trân trọng y.
Sở Vãn Ninh cười cười, nụ cười pha lẫn vài tia tinh nghịch, dục vọng cùng kiêu ngạo, đầu hơi ngửa ra sau, dâng lên phần da thịt nhạy cảm, khẽ đặt lên trên môi của Mặc Nhiên, thầm cầu biểu đạt dục vọng của bản thân.
Cắn ta đi.
Đánh dấu ta đi.
Điểm xuyến ta đi.
Hoạ ta đi.
Đôi môi của Mặc Nhiên có chút khô, trượt lên trên quả khế nho nhỏ ở trên cần cổ câu nhân, ở đó răng gặm cắn, lưỡi liếm, môi mút, cảm nhận từng trận run rẩy của thê tử hắn, từng tiếng mị kêu dâm mĩ mà chỉ khi thê tử hắn chìm sâu trong bể tình, mới không ngần ngại mà phô bày ra cho ái nhân y thưởng thức.
Càn quấy ở cần cổ sau một hồi, đôi môi Mặc Nhiên trượt qua xương vai xanh, khảm lên đó một nụ hôn thật dài, rồi tiếp tục di chuyển xuống, ở một bên đầu nhũ liếm mút, một tay giữ lấy eo của Sở Vãn Ninh, hạ thân liên tục đâm thật sâu, côn thịt tàn độc liên tục tấn công vào một điểm nhô ra cực kỷ nhạy cảm của thê tử hắn, tay còn lại thì đưa lên đầu nhũ tiêm còn lại, vừa nhéo vừa vuốt ve.
"Mặc Nhiên - ha - thoải mái - ha - thật thoải mái ..."
Mị kêu, câu từ mềm mại đan xen với tình ái mà khen thưởng đối phương.
"Nhanh lên - Mặc Nhiên - Nữa đi ..."
Sở Vãn Ninh vòng tay ôm lấy cổ của phu quân y, ở bên tai hắn thì thào, môi không an phận mà liếm hôn lên vành tai đang lắng nghe từng hơi thở của y, vừa nhột vừa kích thích đến cực điểm, ở bên chiếc bông tai giống y hệt như của y mà điểm xuống một nụ hôn nóng bỏng, hơi thở nóng đến phỏng da bỏng thịt phả vào tai Mặc Nhiên.
Tóc bay tán loạn, dính lấy mồ hôi trên thân thể, tóc dài ướt đẫm, dính lên da thịt của đối phương.
Tóc đen dính với nhau, ở cùng một chỗ, như cách mà hai dải tóc đen láy của họ cũng đang nằm yên ổn trong túi gấm hợp hoan.
Giao hoà vào nhau, quấn chặt lấy nhau, không buông bỏ, không rời xa.
Vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.
"Sướng quá .. đầu vú thật sướng ... nữa đi ... Mặc Nhiên ..."
Mặc Nhiên không ngờ có một ngày, đích thân hắn sẽ nghe thấy thê tử của hắn buông ra câu từ gợi dục đến như vậy.
Sở Vãn Ninh của hắn, đúng là bị hắn dạy đến hư rồi!
"Bảo bối, ngươi nói đi, nơi nào cảm thấy sướng nhất?"
Sở Vãn Ninh tâm trí bị mây mù che phủ, đôi mắt lộ ra một tia lưỡng lự, cho dù là đã nghe thấy câu hỏi của đối phương, vẫn chưa quyết định được nên trả lời như thế nào.
Mặc Nhiên nhìn ra được Sở Vãn Ninh đang suy nghĩ thật kỹ, hắn lại gian ác mà thúc một cái, khảm dương vật vào thật sâu ở bên trong động huyệt đang mút chặt lấy hắn không buông. Sở Vãn Ninh bị đánh lén, chỉ biết giương đôi mắt lên oán trách, nhưng thân thể lại phản bội y, đôi môi đỏ hồng kiều mị ngâm lên một tiếng rên rỉ thoả mãn, thân thể y run rẩy, khoái cảm đánh thẳng vào đại não không buông.
"Vãn Ninh." Hôn một cái lên trên đầu nhũ tiêm vẫn còn đang cương ngạnh lên, lại cắn một cái, một bàn tay giữ chặt lấy eo của đối phương, bàn tay còn lại nhéo mạnh lên đầu nhũ tiêm kia.
"Trả lời ta đi, Vãn Ninh."
Làm sao mà có thể trả lời kia chứ?
Nơi nào cũng đều cảm thấy thoải mái, cảm thấy sướng, y biết nên chọn nơi nào đây? Bất kỳ chỗ nào được Mặc Nhiên mơn trớn cùng âu yếm, ở trên giường triền miên dây dưa, y đều cảm thấy thoải mái đến tận xương tuỷ, chỉ cần người chạm vào y là Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh đểu cảm thấy sướng đến muốn phát điên.
"Ta .. ta không biết .. ta ..."
Sở Vãn Ninh loạn kêu, miệng nhỏ phía dưới theo bản năng mút chặt lấy đối phương, cảm nhận được từng trận khoái cảm khi quy đầu tím ngạnh công kích lên thành ruột, ở nơi sâu nhất mà tàn bạo bày binh bố trận, hại y chỉ còn biết đuổi theo cảm giác sướng đến tê dại này.
Bất chợt, Sở Vãn Ninh nâng tay lên, trượt xuống vùng bụng nhỏ hơi gồ lên, ngón tay dài bắt đầu xoa xoa phần da thịt căng lên mỗi khi Mặc Nhiên nhồi dương vật cự đại đến tận gốc rễ vào sâu trong y.
"Bảo bối?"
Mặc Nhiên vẫn dán chặt ánh mắt lên từng động tác của ái nhân, chợt nhận thấy ái nhân có chút thất thần nghĩ ngợi mông lung, ánh mắt men theo bàn tay ngà ngọc kia mà xuống vùng bụng nhỏ của đối phương.
Sở Vãn Ninh dường như tìm được câu trả lời, ngón tay vuốt ve lên phần da thịt căng lên, dương cụ của Mặc Nhiên to đến mức thân thể y như chứa không hết, thành ruột phình ra, tạo thành một chiếc khuôn hoàn hảo của cự vật đang chôn sâu trong thân thể y.
Mỗi lần Sở Vãn Ninh vuốt ve lên nơi gồ lên rõ ràng nhất, Mặc Nhiên đều cảm nhận được có sự chấn động của tràng thịt bao quanh quy đầu của hắn, hắn trầm thấp mà nặng nề thở dốc, vài tiếng rên rỉ men theo cổ họng hắn mà phát ra.
"Ta biết rồi - nơi này - sướng nhất ..."
Sở Vãn Ninh vẫn như bị mê hoặc mà tiếp tục vuốt ve lên trên phần bụng nhỏ gồ ra, ánh mắt lấp lánh tình ái đan xen cùng si mê, nóng bỏng phỏng da, dán chặt lấy phu quân y đang hưởng thụ tư vị được vách thịt ẩm ướt dâm đãng tận lực hầu hạ phục tùng.
"Đồ đệ ngoan - phu quân - ngươi có cảm nhận thấy không?"
Đôi môi hồng nhuận cong lên, nụ cười mềm mại thấm đẫm tình thú, mỗi một lần bàn tay của Sở Vãn Ninh ấn ấn ở vùng bụng nhỏ gồ lên, khoái cảm lại đánh thẳng lên đại não của Mặc Nhiên, sướng đến nỗi hắn cong gập lại ngón chân, cự vật lại theo bản năng đâm lên thành ruột, công kích điểm mẫn cảm kia.
Mặc Nhiên cực kỳ hài lòng với câu trả lời của sư tôn hắn, vòng eo luân động càng lúc càng nhanh, mắt hắn dán chặt lên vùng bụng nhỏ chuyển động theo từng cú thúc hông của hắn, lúc hắn đâm vào nơi sâu nhất, da thịt sẽ gồ lên một ngọn đồi nho nhỏ, đủ để cho hắn thấy được, ở trong thân thể của ái nhân, hắn giương nanh múa vuốt oanh tạc bạo loạn đến nhường nào,
Sở Vãn Ninh lại mị kêu một tiếng, đầu môi mở ra, tiếng rên rĩ bị gãy đứt đoạn khi khoái cảm xâm chiếm thân thể y, từng làn sóng đánh lên người y cực kỳ mãnh kiệt, cứ sóng trước xô sóng sau, xô đến y chỉ còn biết nhào đến ôm chặt lấy ái nhân không buông, cũng không dám buông ra.
Y sợ, buông tay, sẽ bị làn sóng này nhấm chìm xuống tận đáy biển sâu thăm thẳm.
May mắn thay, Mặc Nhiên cũng không tiếp tục hỏi y nữa, chỉ thúc hông, ôm chặt lấy y, cùng kéo y chìm sâu vào bể tình ái.
Bắt lấy người
Chiếm giữ người
Yêu chiều người
Thưởng thức người
Vuốt ve người
Hôn môi người
Phác hoạ người
"Ta yêu ngươi ... Mặc Nhiên ... yêu ngươi..."
Sở Vãn Ninh đã rơi quá sâu vào bể tình dục, ở đầu môi chóp lưỡi chỉ còn biết loạn kêu tên đối phương, móng tay bấu chặt lên trên tấm lưng trần săn chắc, như nắm được cộng rơm cứu mạng, liều chết không buông.
Mà Mặc Nhiên cũng giống như y, bị tình dục xâm chiếm, biến hắn thành chó sói động dục, chỉ còn bản năng chinh phục đối phương, muốn ái nhân hắn, thê tử của hắn, vì hắn mà thân thể thoải mái, vì hắn mà cảm thấy sướng, vì hắn mà muốn được nhiều hơn, muốn bắn tinh, muốn đạt cao trào.
"Sư tôn ... bảo bối của ta ... Vãn Ninh ..."
Hắn điên cuồng thao lộng, điên cuồng thúc đẩy, răng môi cắn lên trên bả vai ngà ngọc, hơi thở phì phò nặng nề, bị tình dục khống chế, vòng eo thúc đẩy, khảm thật sâu vào bên trong thân thể ấm nóng của ái nhân hắn, ở sâu bên trong mơn trớn vuốt ve, mang lại khoái cảm cho ái nhân, muốn ái nhân đạt cao trào cùng với hắn.
"Phu quân ta ... sắp..."
Từng tiếng mị kêu vụn vỡ, âm từ lộn xộn, hơi thở nóng hầm hập quấn lấy nhau triền miên dây dưa, say sưa cùng âu yếm.
Vòng eo thúc đẩy, Sở Vãn Ninh thân thể đã yếu ớt đến mức không còn chút sức lực nào, toàn bộ thân thể đều dựa vào Mặc Nhiên, hoàn toàn để Mặc Nhiên làm chủ, mặc hắn tàn phá.
"Bảo bối ..."
Ánh mắt như hổ đói săn mồi, đang cố sức ăn lấy ăn để, ăn sạch sẽ, máu thịt lẫn lộn, đến cả xương cũng nuốt hết xuống bụng.
"Cùng ta ... chúng ta cùng nhau... Sư tôn ... thê tử ..."
Bàn tay Mặc Nhiên vẫn còn vân vê đầu nhũ tiêm của ái nhân, cảm thấy ái nhân sắp đạt cao trào, ngay lập tức đổi từ xoa nắn nhẹ nhàng sang nhéo thật mạnh lên đầu nhũ tiêm đã sưng đỏ đến đáng thương kia, răng môi cũng trượt xuống đầu vú bên kia, cắn mạnh lên đầu nhũ còn lại, đổi lại hắn lại được nuốt vào hình ảnh Sở Vãn Ninh hất đầu ra sau, kèm theo một tiếng mị kêu thật lớn, lên cơn cao trào, tinh dịch trắng đục bắn ra từ dương vật vẫn đang đứng thẳng của y, mà hắn thì khảm côn thịt dữ tợn của bản thân vào nơi sâu nhất trong thân thể của ái nhân, mạnh mẽ bắt tinh, dương tinh cùng dâm dịch hoà quyện với nhau bôi trắng hết từng vách tường thịt đỏ au, lưu lại hạt giống của hắn ở nơi sâu nhất.
Bón thật no nê thê tử của hắn.
Miệng huyệt khẩu siết chặt lấy không buông, tiếp nhận toàn bộ hạt giống nóng phừng phựng, vách tường huyệt thịt cũng sít sao siết lấy thật chặt côn thịt vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ phân bố tinh dịch đậm đặc của đối phương, quy đầu nghiền nát điểm mẫn cảm, nảy lên vài cái, ma sát lên điểm nhỏ nhô ra mẫn cảm nhất trên người đối phương, khiến cho Sở Vãn Ninh toàn thân run rẩy, đôi chân vô thức co lại, thân thể thành thật tiếp nhận lấy tất cả mọi thứ mà đối phương trao cho y.
Môi Mặc Nhiên trong cơn điên loan đảo phượng tìm tìm kiếm kiếm, liếm lên đôi môi đã đỏ của đối phương, cùng với ái nhân hôn sâu, đầu lưỡi luồn vào trong miệng ái nhân, cám dỗ cùng tình ái, mơn trớn cùng liếm mút, vỗ về ái nhân hắn, đem ái nhân hắn trở về từ khoái cảm cao trào như núi lửa bùng nổ, ai ủi thân thể mẫn cảm đến cực độ mà không ngừng run rẩy.
Sở Vãn Ninh run run rẩy rẩy, đầu lưỡi mềm mại đáng yêu, đáp trả lại nụ hôn nồng nàn kia, tay y say sưa vuốt ve lên tấm lưng trần nam tính của đối phương, từng ngón tay dài mơn trớn lấy làn da rám nắng màu ong mật, mà Mặc Nhiên cũng chìm đắm trong hôn môi, môi lưỡi chơi đùa vỗ về, hai bàn tay thi nhau ở trên tấm lưng trần trắng phau của ái nhân say sưa mà xoa nắn, ở trên vùng eo thon nhẹ nhàng chà sát.
Da thịt chạm vào da thịt, ở bên trên lưu lại hơi ấm cùng mùi hương của mình lên trên làn da của đối phương, muốn đối phương có hương vị giống như mình.
Ôm hôn cùng vuốt ve một hồi, vẫn lả Sở Vãn Ninh yếu ớt tách ra trước, bờ môi đã nhiễm màu sắc của tình dục có chút sưng lên, kiều mị quyến rũ, khiến cho Mặc Nhiên chỉ có thể một mực dán mắt lên, không muốn rời xa đôi môi mềm mại kia.
"Ta ..."
Như bắt đầu tỉnh mộng từ cơn say ngàn năm, Sở Vãn Ninh thần trí không còn rõ ràng như trước, ánh mắt mông lung, con ngươi phủ lên một tầng hơi nước mị hoặc.
Y nuốt nuốt nước miếng, thân thể mẫn cảm lại run lên vài cái khi thân thể y được hai bàn tay thô to kia không ngừng mơn trớn xoa bóp, giảm bớt đau nhức cùng mệt mỏi sau khi làm tình với nhau.
"Ngươi ..."
Sở Vãn Ninh lại cố gắng lần nữa, âm thânh vẫn là nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt có chút thất thần, tim đậm hơi nhanh trong lòng ngực.
Rốt cuộc, đôi mắt phượng nhắm lại, định thần, rồi mở ra, dán lên gương mặt soái đến không thể soái hơn của phu quân y.
"Phu quân..."
Sở Vãn Ninh khẽ gọi, đáp trả chính là Mặc Nhiên luồn tay lên gáy của Sở Vãn Ninh, kéo Sở Vãn Ninh lại gần, môi chạm môi, hôn y thật sâu.
"Thê tử."
Nâng tay của thê tử hắn lên, ở trên mu bàn tay đặt một nụ hôn thật dài, dùng nhiệt độ của thân thể mà bao trọn lấy ái nhân vẫn còn đang ngồi trong lòng hắn.
Ánh nhìn của Sở Vãn Ninh vẫn còn có chút phân vân, tâm trí đấu đá cùng đầu óc, rốt cuộc cũng nói được câu từ hoàn chỉnh.
"Ngươi ... có thoải mái không?"
Mặc Nhiên chính là cười thật tươi, hai má lún đồng tiền hõm thật sâu.
Thê tử của hắn, hôm nay chủ động cùng hắn hoan ái, nhất mực đòi ngồi lên trên người hắn, cưỡi hắn, muốn hắn thoải mái, muốn thoả mãn hắn, muốn nhìn thấy hắn bị chính tay y đưa vào trong làn nước tình dục nhu hoà mà phát tiết.
"Thật sự rất thoải mái."
Chụt một tiếng, hôn lên mu bàn tay ngọc ngà một tiếng rõ kêu.
"Vậy thê tử, ngươi có thoải mái không? Có sướng không?"
Mặc Nhiên yêu Sở Vãn Ninh sâu đậm, đâu chỉ Sở Vãn Ninh muốn Mặc Nhiên cảm nhận cái sướng đến tận xương tuỷ của tình dục, bản thân Mặc Nhiên cũng sẽ muốn Sở Vãn Ninh giống như mình, y thích, hắn sẽ thích, y cảm thấy thoải mái, hắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái, y sướng, hắn cũng sẽ sướng, y thoả mãn, hắn cũng sẽ như thê tử hắn, thoả mãn đến tận tâm can.
"Ưm, ta cảm thấy rất thoải mái."
Sở Vãn Ninh cười cười, nụ cười mềm mại dịu dàng, ôn nhu xen lẫn cảm giác thoả mãn khi y biết được phu quân y cảm thấy thoải mái, chìm sâu trong đáy mắt chính là sự kiêu ngạo như rồng bay lượn trên trời cao, cao ngạo mà biết được, người y yêu sâu đậm nhất thoả mãn cách làm của y, còn khen ngợi y.
Sở Vãn Ninh có chút cậy sủng mà kiêu, hướng đến đôi môi của đối phương, ở trên đó điểm xuống một nụ hôn mềm mại như lông mèo.
"Vậy, ngươi thưởng cho ta đi."
Mặc Nhiên cười đến sáng lạng.
Hắn không ngờ thê tử của hắn đã bắt đầu biết làm nũng, biết đòi hỏi, muốn hắn chiều chuộng cùng sủng nịnh y.
Mà hắn lại chính là loại người yêu thê tử mình đến chết đi sống lại, y muốn gì, hắn nhất định sẽ cho y.
"Bảo bối muốn gì?"
Lần này đến phiên Sở Vãn Ninh cười lên, tiến đến bên tai của Mặc Nhiên, hôn lên vành tai một cái, rồi mở miệng, từng hơi ấm nóng bỏng cùng câu từ nóng bỏng không kém phả lên trên vành tai đã bắt đầu đỏ lên của Mặc Nhiên.
"Ta muốn ... đích thân phu quân ... xỏ khuyên ngực cho ta."
--------------------
Hơi nước ấm bay lên mịt mờ, bồn tắm đầy ấp nước nóng, vài cánh hoa hải đường trôi nổi vô định trên mặt nước trong, ánh sáng ở ngoài cửa sổ hắt xuống, tạo nên ánh sáng nhu hoà mềm mại.
Sở Vãn Ninh được Mặc Nhiên ôm lấy, ngồi lên trên đùi, hai chân y tách rộng ra hai bên, ngực y khảm lên trên gương mặt soái đến mức không thể soái hơn, hai đầu nhũ hoa lại một lần nữa được Mặc Nhiên liếm mút, mà hai bàn tay hắn thì bận rộn chà rửa, đem toàn bộ tinh dịch nhớp nháp ở sâu trong huyệt thịt phấn nộn kia lấy ra, ngón tay vói sâu vào bên trong nhẹ nhàng ấn trên ấn dưới, đầu ngón tay chai sần chà sát lên vách thịt, cẩn thận lấy ra tinh dịch trắng đục, lấy một thau nước mới, tẩy rửa thân thể của ái nhân hắn.
Sở Vãn Ninh thoả mãn rên rỉ, đầu ngực được môi lưỡi hầu hạ đến sướng, do phu quân y đang bận bịu cả hai tay, nên y tự thân vận động, hơi nghiêng người, đưa ngực phải kề lên trên đầu môi, ngắm nhìn đầu nhũ lấp lánh ánh nước được đôi môi của phu quân y bao trọn lấy, liếm mút cắn phá, bức ép y thân thể run rẩy, mị kêu cùng tiếng rên rỉ mềm mại yêu kiều.
Mặc Nhiên hôn lên trên đầu nhũ tiêm đã cương cứng, hai bàn tay ngâm trong nước rửa tay sạch sẽ, sau đó ôm lấy Sở Vãn Ninh, đứng dậy, bước tới bên bồn tắm rộng lớn, ôn nhu như quân tử, từ từ ngâm thê tử của hắn vào trong làn nước ấm áp.
Sở Vãn Ninh khẽ thở dài một tiếng thoả mãn, mái tóc dài hút no nước đen tuyền như mun, hơi nước hun lên da thịt y, làn nước ấm mơn trớn y, vuốt ve khắp người y, mang cho y khoái cảm nói không nên lời.
Mặc Nhiên nhanh tay lẹ chân đổ đi thau nước có chứa tinh dịch đi, rửa tay lần nữa, hấp hấp tấp tấp, chui vào trong bồn tằm rộng lớn, ôm lấy thân thể trần trụi của ái nhân, hai bàn tay không an phận bắt đầu mơn trớn lên làn da thịt nhiễm đầy dấu ngân hôn chưa phai.
"Ngươi gấp cái gì? Ta cũng sẽ đâu có chạy mất đâu?" Sở Vãn Ninh nhịn xuống không được nụ cười đang dần nở ra trên môi, cái y nhận được chính là Mặc Nhiên dụi đầu vào bờ vai y, như một con cún nho nhỏ, đuôi đen tuyền liên tục vẫy vẫy.
"Không cho ngươi đi, muốn ngươi ở cùng ta."
"Ừa ừa sẽ không đi, ngươi đừng nháo nữa."
Được Sở Vãn Ninh an ủi, hắn vui sướng cực kỳ, tay chân mau lẹ, đem bánh huân hương hắn đã chuẩn bị sẵn ngâm vào trong nước tạo bọt, rồi lại đem đám bọt đó xoa nắn lên da thịt của ái nhân hắn,
Sở Vãn Ninh đã thấm mệt, cũng không quản nữa, Mặc Nhiên cực kỳ thích củng Sở Vãn Ninh tắm rửa, y cũng thuận theo ái nhân, mặc cho ái nhân y vuốt ve mơn trớn khắp nơi, y cũng chẳng hé răng nói lời nào, chỉ chìm đắm trong sự yêu thương mà Mặc Nhiên trao cho y, tình chàng ý thiếp mặn nồng.
"Để ta gội đầu cho bảo bối, bảo bối xoay người lại đây."
Sở Vãn Ninh nghe lời, xoay người, đôi mắt phượng nhắm lại hưởng thụ tư vị được yêu thương, nâng niu cùng chiều chuộng, da đầu mẫn cảm được bàn tay tài hoa của Mặc Nhiên luồn vào trong ôn nhu dịu dàng đến cực điểm mà giúp y gội đầu, mái tóc dài suôn mượt qua năm tháng được Mặc Nhiên nâng niu cùng chăm sóc mà ngày càng sáng như ngọc, bóng mượt trải dài, phủ lên tấm lưng trần trụi ướt đẫm của y.
Mắt Mặc Nhiên dán lên theo một giọt nước động lại ở đuôi mắt của người mình thương, lẳng lặng nhìn giọt nước đó nhỏ xuống gương mặt đẹp như tượng tạc, rượt đuổi rồi hoà vào những giọt nước khác, chảy xuống xương hàm, phần cổ, lăn qua vài dấu ngân hôn đỏ chói, rồi trượt theo xương quai xanh xuống ngực, dừng lại ở trên đầu nhũ tiêm vẫn còn hơi cương lên.
Giọt nước tựa như một hạt trân châu sáng ngời, khiến cho hắn chợt nhớ đến yêu cầu của ái nhân trước khi cả hai cùng tắm rửa, rồi đến đôi khuyên ngực vẫn đang yêu ổn nằm trong chiếc hộp gỗ bóng loáng ở trên bàn cạnh giường của hai người.
Hít vào một hơi thở nóng hầm hập, hắn nâng tay, động tác dù ôn nhu giúp Sở Vãn Ninh gội đi lớp bọt trên mái tóc đen tuyền, nhưng đại não đã bắt đầu hoạt động hết công suất, tưởng tượng cùng ý nghĩ, phác hoạ lên mỹ cảnh thê tử của hắn đeo lên hai chiếc khuyên ngực bằng vàng kia.
Tiếng cười khúc khích của Sở Vãn Ninh khiến cho Mặc Nhiên bừng tỉnh, hắn áy náy nâng mắt, ánh nhìn khoá chặt với ánh nhìn thấu hiểu của thê tử nhà hắn.
"Ta biết ngươi muốn, chúng ta tắm xong, ta sẽ cho ngươi đích thân xỏ khuyên lên, có được không?"
Sở Vãn Ninh thật sự là cưng chiều hắn đến hư mà!!!
Mặc Nhiên gật gật đầu, ánh nhìn lại một lần nữa dán lên hai khoả anh đào kia, không nhịn được sự ham muốn mà nuốt xuống vài ngụm nước bọt.
Sở Vãn Ninh lại cười lên, ánh mắt chan chứa sự chiều chuộng cùng tình ái mà y hiếm khi phô bày ra, vươn đôi tay ngà ngọc, kéo gương mặt soái đến không thể soái hơn của Mặc Nhiên lại gần mình, chân thành cùng yêu thương, mà hôn lên đôi môi của đối phương.
Nụ hôn lần này là do Sở Vãn Ninh đích thân chủ động, đầu lưỡi y vươn ra trước, tiến vào bên trong khoang miệng của đối phương mà vuốt ve, truyền cho ái nhân dịch ngọt của bản thân, hai chiếc lưỡi hồng quấn quýt say mê, như đang thưởng thức mỹ tửu, ôm hôn không ngừng.
Lần này Mặc Nhiên là người tách ra trước, lồng ngực phập phồng thở hổn hển, áp trán với ái nhân, tóc mai chạm vào tóc mai, cọ mũi với đối phương.
"Mặc Nhiên ca ca."
Sở Vãn Ninh tâm tình vui vẻ, có chút ham muốn trêu chọc đối phương, nhịn không được sử dụng vài từ ngữ tinh nghịch, còn thậm chí nâng tay lên, một ngón tay thon dài vươn ra, chọt chọt lên má của đối phương.
Mặc Nhiên hiếm khi nhìn thấy Sở Vãn Ninh tâm tình thư giãn thoải mái đến như vậy, còn buông lời trêu đùa hắn.
Hôm nay là sinh thần của Mặc Nhiên, hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh thật sự đã rất dốc toàn lực sủng nịnh hắn, muốn hắn có một ngày sinh nhật vui vẻ nhất, ý nghĩa nhất, muốn nhìn thấy hắn vui vui vẻ vẻ mà trải qua một ngày sinh thần thật hạnh phúc.
Hắn cũng không cấm cản, chỉ cúi đầu xuống, bồi lên trán của ái nhân một nụ hôn thật dài.
"Mặc Nhiên, sinh thần vui vẻ."
Mặc Nhiên cười thật sâu, ôm lấy Sư tôn của hắn, ái nhân của hắn, thê tử của hắn, mà lại cùng y chìm vào hôn môi ngọt ngào sâu đậm.
--------------------
P/S: Có người bạn của mình bảo là muốn được đọc đồng nhân mà Sở Vãn Ninh chủ động hơn, thế là úm ba la fic này ra đời ~ Vừa viết vừa nghe kịch truyền thanh đam mỹ cao H là một thú vui cực kỳ tình thú nha >:3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro