Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhu tình

Couple: Mặc Nhiên x Sở Vãn Ninh
Disclaimer: Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đều thuộc về Nhục Bao Bất Cật Nhục nhưng bối cảnh nhân vật và câu chuyện thì thuộc về mình.
Đôi lời của tác giả: Rất rất rất lâu rồi mình mới viết lại fanfic, từ ngữ thô kệt sai chính tả tùm lum, có nhiều nơi viết theo cảm xúc, mọi người nếu cảm thấy hành văn không hay thì hãy chỉ ra khuyết điểm của mình để mình học hỏi nha ~Tác giả đây chính thực là fan não tàn của sư tôn, chỉ muốn couple Nhiên Vãn được hạnh phúc thôi.

Sở Vãn Ninh đầu hơi cúi, tay phải cẩm tăm bông, tay trái cầm một bình thuốc nhỏ bằng sứ xanh ngọc, bàn tay đưa đầu tăm bông đến miệng bình, quệt lên tăm bông một chút thuốc, rồi xoay người, đưa đầu tăm bông chạm nhẹ lên miệng vết thương trên lưng Mặc Nhiên.

Y cực kỳ cẩn thận, cực kỳ thận trọng mà chấm thuốc trị thương lên trên vết cào đỏ ngầu, mắt thấy miệng vết thương còn rỉ chút máu, Sở Vãn Ninh ngay lập tức đưa thân tăm bông bôi thuốc lên ngậm ngang trong miệng, tay tìm kiếm một cây tăm bông sạch sẽ mới tinh, chấm ít nước ấm nóng, đưa lên thoa thật nhẹ lên miệng vết thương, lau đi vết máu đỏ tươi rỉ ra.

Sở Vãn Ninh lau xong, lại lấy xuống tăm bông đang ngậm ngang trong miệng, ngón tay thon dài trắng tinh như ngọc thật cẩn trọng cầm tăm bông lên bôi thuốc lên trên miệng vết thương, bôi xong lại dùng đầu ngón tay truyền từng tia linh lực ấm áp vào làn thuốc lạnh băng. Sở Vãn Ninh linh lực cường đại, thuốc dưới tác động thúc giục của linh lực Sở Vãn Ninh, cực kỳ nhanh chóng toả ra tác dụng vốn có. Làn thuốc bây giờ cực kỳ ấm áp chui vào trong vết thương trên lưng Mặc Nhiên, gần như ngay lập tức chữa lành vết thương. Vết cào đỏ âu biến mất ngay lập tức, trả lại làn da bánh mật rám nắng khoẻ mạnh trên tấm lưng trần nam tính.

Sở Vãn Ninh lại tiếp tục lập lại động tác lau vết thương, bôi thuốc, khắp tấm lưng cường tráng đều toàn là vết cào, sâu có nông có, có vết còn rỉ ra chút máu khô, có vết thì chỉ đỏ hồng lên. Sở Vãn Ninh mặt mũi mỏng tang, đôi tai ửng đỏ lên, vừa cẩn thân săn sóc vết thương, vừa ngẫm nghĩ lại chuyện tối qua cả hai đã cùng trải qua.

Gương mặt anh tuấn cứ một mực đỏ lên, một mực nóng bỏng, không nhịn được Sở Vãn Ninh lại lâu lâu đưa tay che mắt, không dám nhìn lên tấm lưng trần trụi đẹp đẽ của Mặc Nhiên.

Tấm lưng mạnh mẽ, lúc ở trên giường triển miên ân ái, chính là chỗ dựa vững như bàn thạch của Sở Vãn Ninh. Khi Mặc Nhiên làm Sở Vãn Ninh đến thất thần, tâm trí mông lung, Mặc Nhiên đều nắm tay của Sở Vãn Ninh, dịu dàng đặt lên lưng mình, môi mấp máy yêu cầu chôn sâu trong tim ra cho ái nhân đang chìm đắm trong ái dục, từng chữ từng chữ đều rất rõ ràng phả vào đôi tai nhạy cảm của Sở Vãn Ninh.

"Bảo bối ngoan, cào lên lưng ta đi."

"Không đau đâu, ngoan, cào đi, lưu lại dấu vết của ngươi lên thân thể ta đi."

"Ta muốn mà, ngoan, ta muốn bảo bối, cào lên lưng ta đi, ngoan nào, bảo bối."

"Đừng tự dằn vặt mình, đưa tay cho ta."

"Có phải rất thoải mái không? Hửm?"

"Bảo bối nghe lời, đưa tay lên cào lưng ta đi, không đau, không đau đâu, là ta tự nguyện muốn ngươi cào mà, ta không có lừa ngươi."

"Trân bảo của ta, thật ngoan. Đúng rồi, sướng lắm đúng không?"

"Ừa, cào ta đi, sướng đến như vầy sao, bảo bối?"

"Tâm can bảo bối của ta, Vãn Ninh, muốn bắn sao? Chúng ta cùng bắn, ngươi đừng rút tay về, không cho rút về."

"Bảo bối nghe lời, ta muốn ngươi, ngươi đừng như vầy. Đúng rồi, tay trái nữa, thật ngoan mà, cào lên lưng ta đi. Vãn Ninh thật ngoan."

"Bảo bối, trân bảo, ngươi bắn nhiều quá, ngươi nhìn xem, tay ta toàn là dương tinh của ngươi."

"Sao? Không được, mùi vị của bảo bối ta nhất định phải thường xuyên liếm láp, như vậy trong thân thể ta sẽ có mùi vị của ngươi, trở thành người của ngươi."

"Không có bẩn, ngươi xem, không hề tanh, cả người ngươi cực kỳ sạch sẽ."

"Ngoan nào đừng quấy, để ta nuốt, nuốt xong chúng ta sẽ tiếp tục, nghe lời ta."

"Vãn Ninh ... Há miệng ra đi, ngoan."

"Dương tinh của ta, có ngon không? Có muốn nữa không?"

"Bảo bối thật tham lam nha, miệng nhỏ ở dưới thì ngậm chặt lấy ta, miệng trên thì không ngừng nuốt xuống dương tinh của ta, bảo bối muốn trở thành người của ta nhiều đến như vậy ư?"

"Bảo bối, Vãn Ninh, ta lại muốn bắn rồi... Ưm ta bắn bên trong nhé, bên trong đang thắt lấy ta thật chặt... Ư.. ha bảo bối Vãn Ninh, ngoan thả lòng một chút, chặt quá rồi ..."

"Sao lại tự cắn mình rồi? Ta không muốn Vãn Ninh đau, ngoan cắn lên ngón tay ta này."

"Vãn Ninh... trân bảo... miệng nhỏ của ngươi thật tham lam ... ha... Vãn Ninh ... ưm... tay ngươi... muốn tay ngươi... ư... sướng không bảo bối... đúng rồi Vãn Ninh ngoan nhất... cứ như vầy là đúng rồi... cào lên lưng ta đi ... ừa bắp tay cũng có thể cào... sướng quá bảo bối..."

"Vãn Ninh lại bắn ra rồi... nhiều như vậy... ta không có đau mà... ta muốn ngươi..."

"Ta là của ngươi, Vãn Ninh, ta thích ngươi, yêu ngươi."

"Vãn Ninh, bảo bối của ta, trân bảo của ta."

"Thê tử của ta."

Ký ức tối qua cứ như phong ba bão táp mà ùa về, cơ thể Sở Vãn Ninh bị phong tình vạn chủng quật lên quật xuống cho tơi bời, tính khí cứ thế mà ngẩng đầu lên, cọ xát vào khố hạ, cương cứng, quy đầu nhạy cảm ma sát lên vải khố khiến Sở Vãn Ninh không kiềm được mà thân thể run rẩy, từ sau cuống họng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, âm thanh mềm mại như nước, nỉ non mà chảy vào trong tai Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên tai thính nghe được, ngay lập tức xoay người lại, đập vào mắt chính là chân chân chính chính một đại mỹ cảnh chỉ khiến cho Mặc Nhiên nổi lên lửa dục cháy hừng hựng.

Vãn Ninh của hắn, thanh băng ngọc khiết của hắn đang xoay mặt đi, né tránh ánh nhìn nóng bỏng như lửa của Mặc Nhiên. Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt đại mỹ nam xoay sang một bên để lộ cẩn cổ mềm mại trắng trẻo, đẹp như tạch từ loại tinh thạch nhất phẩm của tu chân giới. Tay của Vãn Ninh đưa lên che đi gương mặt tuấn mỹ, nhưng vẫn bị Mặc Nhiên nhìn ra, gương mặt ái nhân nhà hắn đang ửng đỏ lên, mi tâm hơi nhíu lại, đôi mắt phượng cực kỳ đẹp đẽ rũ xuống hàng lông mi dài đang run lên nhè nhẹ, hai bàn tay trắng ngà ngọc hơi co lại bên mép tay áo, Mặc Nhiên nhận ra, Vãn Ninh là đang run rẩy, cần cổ trắng muốt không bị y phục che đi chuyển dần sang một màu hồng phấn mềm mại, cực kỳ quyến rũ.

Vãn Ninh của hắn, động tình rồi.

Mặc Nhiên đảo mắt xuống thân thể Sở Vãn Ninh, lại phái hiện ra giữa hai chân, dù bị quần trong trắng tinh phủ lên, là tính khí cường ngạnh mà ngẩn cao đầu, như đang đòi hỏi với Mặc Nhiên, muốn được Mặc Nhiên an ủi dỗ dành.

"Vãn Ninh."

Sở Vãn Ninh không đáp lại hắn, chỉ tiếp tục rũ mi, mặt và cần cổ càng thêm đỏ. Mặc Nhiên vươn tay ra ôm Sở Vãn Ninh lại gần, dùng chính bàn tay của mình mà ôn nhu đan từng ngón tay của mình vào với bảo bối nhà hắn, tay dùng chút lực, bắt đầu chậm chạp kéo sang hai bên.

Hắn không nhịn được mà hít vào một ngụm khí đặc quánh như keo.

Vãn Ninh nhà hắn, gương mặt đẹp đẽ, tuấn mỹ đến cực điểm vẫn nhất mực né tránh hắn, nhưng cần cổ mềm mại, thân thể thành thật lại nói hết cho Mặc Nhiên biết hiện tại Sở Vãn Ninh đang thật sự cảm thấy như thế nào.

"Bảo bối - "

Chưa kịp nói hết câu, Sở Vãn Ninh đã vùng tay ra khỏi tay Mặc Nhiên, bàn tay trắng ngần đưa lên bịt miệng Mặc Nhiên lại.

"Đừng nói ..."

Rõ ràng là đã động tình, lại muốn giữ chút thể diện.

Đôi mắt phượng thường ngày sắc sảo, bây giờ đã nhiểm một tầng xuân sắc, không còn dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, mà chuyển sang một dạng nhu mì, xuân phong dịu ngoan, không còn tính quật cường như thường ngày.

Chỉ có ở trước mặt Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh mới trút bỏ xuống tấm mặt nạ lạnh như băng mà y tự tạo nên, trần trụi mà cho ái nhân xem gương mặt phong tình vạn chủng của bản thân.

Sở Vãn Ninh chớp nhẹ mắt, dưới đáy mắt là nhẫn nại quật cường, cố gắng ép buộc bản thân mình nhịn xuống, nhưng vẫn không giấu được Mặc Nhiên, thân thể dù đã cố gắng rất nhiều, nhưng trước mặt ái nhân của y, y vẫn chịu thua dưới ánh mắt nóng như lửa, bỏng rát cả người của Mặc Nhiên.

Vẫn bị Mặc Nhiên nhìn ra, y thật sự đang động tình, thân thể dần trở nên mềm mại, tựa như chỉ cần một cái nhìn của ái nhân, cũng đủ đển Sở Vãn Ninh buông xuống hết đủ mọi thể loại phòng ngự, cứ như thế mà chân chân thật thật để cho Mặc Nhiên tiến lại gần, ôm y, vỗ về y.

Cùng y làm chuyện phu thê.

"Thê tử của ta, Vãn Ninh." Mặc Nhiên trầm thấp mở miệng, dù bị Sở Vãn Ninh bị kín miệng, giọng nói ôn nhu như nước vẫn thoát ra theo ke hở giữa từng ngón tay. Gương mặt tuấn lãng đến cực điểm của Sở Vãn Ninh lại đỏ lên, đôi mắt phượng chớp vài cái, rất nhanh hàng lông mi vừa dày vừa dài lại rũ xuống, dịu dàng mềm mại.

Mặc Nhiên lại một lần nữa gỡ tay của thê tử xuống, bàn tay thô ráp đan xen với bàn tay trơn mịn của ái nhân, chậm rãi đưa lên môi mà đặt một nụ hôn lên đó.

Chỉ một nụ hôn, có biết bao thành kính, biết bao yêu thương, biết bao sủng nịnh, biết bao ái tình, biết bao ái ân.

Bao hàm trong một nụ hôn, cực kỳ cẩn trọng mà đặt lên mu bàn tay tinh xảo đẹp đẽ của Sở Vãn Ninh.

Mỹ nam tử Sở Vãn Ninh mặt mỏng, chung quy vẫn không nhịn được mà tai ửng đỏ lên, gương mặt tuấn mĩ nhuộm một tầng xuân sắc mềm mại nóng ấm, vết đỏ trên tai lan ra hai gò má rồi trải dài xuống cần cổ trắng muốt.

Mặc Nhiên đưa đôi mắt nhuộm một màu đỏ của tình ái mà lướt đến bên cần cổ Sở Vãn Ninh, chỉ sử dụng một bàn tay mà cố định cả hai bàn tay của Sở Vãn Ninh, tay còn lại rãnh rổi nhịn không được mà vươn lên nhẹ nhàng vuốt ve làn da thịt mềm mại nơi đó, tay cũng rất không ngoan ngoãn mà luồn vào cổ áo, dùng một chút lực, từng chút từng chút luồn vào cổ áo của Sở Vãn Ninh, ngón tay gạt đi tầng tầng lớp lớp y phục trên người y. Sở Vãn Ninh như bừng giấc mộng, hai tay cố gắng giãy giụa ra khỏi bàn tay Mặc Nhiên, nhưng cơ thể thật sự lại phản bội chủ nhân, cần cổ câu nhân nhạy cảm bị bàn tay của Mặc Nhiên kích thích, làn da mẫn cảm run rẩy, khoái cảm đánh thẳng lên đại não của Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh rốt cuộc nhịn xuống không nổi khoái cảm chết người này, mà mở miệng ngâm lên một tiếng rên rỉ, đôi mắt phượng khép xuống, che đậy đi xuân phong đang dâng trào bùng nổ như núi lửa, che đậy đi dục hoả đang nổi lên cuồng cuộng trong người, che đậy đi lý trí đang bị tình dục vùi dập tả tơi.

Chờ đến khi cảm giác kích thích qua đi, Sở Vãn Ninh mới dám hé mở đôi mắt, con ngươi trong suốt nhuộm một tầng tình ái cứ thế mà ngưng thần, ánh nhìn chỉ một mực ương bướng mả dính chặt lên khuôn mặt của Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên kỳ thật nhìn ra, đôi mắt đó, ánh nhìn đó, có nghĩa là gì.

Là cầu hoan ái, là cầu được yêu thương, là cầu được sủng nịnh, cầu bị chiếm hữu, cầu bị áp bức ở trên giường, thân thể khuất phục dưới thân ái nhân, làn da trắng như men sứ tinh xảo được tô diểm nhiều dấu ngân hôn đỏ như cánh hải đường, là cầu ái nhân lấp đầy hậu huyệt trống trải, bón y thật no bằng chính dương tinh bổ dưỡng của ái nhân.

Như một tiên thú xinh đẹp mỹ lệ, từng nếm trải qua tương vị ngọt đậm của ái ân, dù lý trí nhất mực muốn quên đi, nhưng thân thể đã nếm qua trái cấm, lại một mực nhớ nhung.

Là muốn được Mặc Nhiên ôn nhu bảo bọc mà ôm lấy y, đem mặt y vùi vào lòng, dương căn cương cứng chôn sâu trong người, lấp đầy hậu huyệt, muốn ái nhân đem y phục nhuộm mùi cơ thể nam tính mà bao bọc lấy y thật chặt chẽ, không cho bất cứ ai nhìn thấy.

Chỉ có như vậy mới tốt, chỉ có như vậy, Sở Vãn Ninh mới cảm thấy an toàn.

Chỉ có như vậy, Sở Vãn Ninh, Bắc Đẩu Tiên Tôn, Ngọc Hành Trưởng Lão, Sở Tông Sư, mới chân chân chính chính thuộc về một mình Mặc Nhiên, Mặc Tông Sư.

"Bảo bối." Mặc Nhiên kéo Sở Vãn Ninh vào lòng, hai tay vòng ra sau, dùng hơi ấm của bản thân mà bao bọc lấy ái nhân tuấn mỹ đến tuyệt đỉnh này của hắn. Hắn nghiền hai mắt, mặt vùi đầu vào hõm vai trắng nõn lộ ra dưới y phục của Sở Vãn Ninh, mũi tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể của ái nhân, tay thì lại bắt đầu luồn xuống dưới ngoại bào, bàn tay to lớn luồn vào quần trong, ngón tay gạt qua lớp khố đang bao bọc lấy dương căn đã cương cứng của Sở Vãn Ninh, bàn tay hắn linh hoạt chà xát lên phân thân cực kỷ nhạy cảm, tai hắn thưởng thức từng tiếng rên rỉ xen lẫn chút thút thít đang trào ra khỏi cuống họng của Sở Vãn Ninh.

"Ưm ... Đừng ..."

Giọng nói mềm nhẹ dịu dàng đang bị tình dục nhấn chìm, Sở Vãn Ninh bây giờ toàn thân đã mất sự đề kháng, chỉ biết dựa vào lồng ngực của Mặc nhiên thở dốc, khoái cảm khi được ái nhân dùng tay ra sức vỗ về xoa dịu đi ái dục nóng bỏng, Sở Vãn Ninh dù đã cùng Mặc Nhiên ân ái qua vô số lần, vẫn như cũ thẹn thùng xấu hổ xen lẫn với chút hoảng sợ.

"Bảo bối, không cần phải sợ, chỉ có ta ở đây thôi, Vãn Ninh."

Mặc Nhiên ra sức an ủi, tay thì bắt đầu dùng lực, ngón tay đầy vết chai sần sùi vuốt lộng lên dương căn cương cứng, đầu ngón tay miết qua lỗ chuông nằm trên đỉnh, cảm nhận từng trận run rẩy tràn đầy khoái cảm của ái nhân hắn.

Sở Vãn Ninh thân thể yếu ớt tựa vào người hắn, tựa như cành hải đường run rẩy trong đêm tuyết trắng xoá, môi y không ngừng mở ra thờ dốc, xen lẫn với tiếng rên rỉ, nức nở mà vùi đầu càng sâu vào lồng ngực đẹp đẽ của ái nhân y.

"Mặc Nhiên ..."

Nhắm chặt hai mắt, thị giác bị đóng lại, những giác quan khác trên người y phát huy hết khả năng cảm thụ, khoái cảm vùi dập y càng lúc càng sâu. Thân thể y run lên, hai tay được giải thoát đã lâu ngay lập tức theo bản năng siết lên bắp tay rắn chắn của Mặc Nhiên, vòng eo ếch theo nhịp tay của Mặc Nhiên mà cũng bắt đầu đưa đẩy, dương vật như chưa cảm nhận được đủ thống khoái, lại theo sự điều chỉnh của chủ nhân mà tiến vào chủ động ma sát với bàn tay thô to của Mặc nhiên.

"Mặc Nhiên ... muốn... ta muốn..."

Đôi môi hồng nhuận một màu diễm lệ, không ngừng thì thào, thân thể đã cực kỳ mẫn cảm, mọi giác quan đều hướng về phía bàn tay chai sần kia, đôi mắt phượng đẹp rực rỡ nhắm thật chặt, hai đùi mở lớn không biết từ lúc nào đã leo lên ngồi trên đùi Mặc Nhiên, đôi chân tự động tách ra hai bên trải dài trên nền sàn đậm màu, y phục bị ái nhân kéo ra xộc xệt, da dẻ nhiễm tầng tầng sắc đỏ dụ hoặc.

Là cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không hề cố ý, mà bày biện ra vẻ đẹp tinh xảo, mỹ lệ của bản thân ra trước mặc ái nhân y.

"Mặc... A... Nhiên ..."

Tên của ái nhân bị y giọng mũi kéo dài ra, tự như có chút ấm ức, có chút cầu xin, cầu xin hắn cho mình xuất ra, cầu cho hắn buông tha y, cầu hắn cho y khoái cảm chí mạng mà chỉ có hắn mới có thể mang lại.

"Bảo bối của ta."

Mặc Nhiên quả thật là buông tha cho y, bàn tay hắn ra sức an ủi dương cụ đang cương ngạnh trong tay, mắt hắn dán chặt lên đôi môi không ngừng gọi tên hắn, tay còn lại của hắn cũng không rảnh rỗi mà mơn trớn lên làn da ửng hồng trước mặt, ngón tay siết nhẹ lên một bên ngực của Sở Vãn Ninh, móng tay không hề lưu tình mà bấu vào đầu nhũ non nớt đang run rẩy theo thân thể của chủ nhân.

Mặc Nhiên bồi thêm vào một cú chí mạng, đánh thẳng vào trong tâm trí yếu ớt của Sở Vãn Ninh đang lâng lâng chín tầng mây.

Đầu cúi xuống liếm láp khoả anh đào được bày biện ra trước mặt mình, hắn dùng đầu lưỡi giảo hoạt mà liếm mút, răng đôi khi cắn nhẹ lên đầu nhũ hồng hào, kéo thê tử của hắn càng lúc càng sâu vào trong vũng bùn lầy khoái cảm đang dìm Sở Vãn Ninh xuống tầng sâu nhất. Sở Vãn Ninh nhất thời bị đau đớn lẫn khoái cảm tê dại đánh thẳng vào thân thể đang ở trong trạng thái yếu ớt nhất, không có chút phòng bị nào, ngay lập tức phân thân được giải thoát, khoái cảm dâng lên mức cao nhất, cao trào đạt được, tiết ra dòng sữa trắng đục lên tay Mặc Nhiên.

"Phu.. phu quân..."

Mặc Nhiên hít vào một ngụm không khí đặc quánh như keo, đôi tai hắn đỏ lên, lửa dục không người không ngừng tăng cao.

Sở Vãn Ninh của hắn, lại một lần nữa trong cơn cao trào, gọi hắn bằng hai chữ: phu quân.

Không hề bị Mặc Nhiên ép buộc trong tình loạn ý mê mà gọi ra.

Là Sở Vãn Ninh chủ động, gọi hắn là phu quân, nhấn mạnh vị trí của hắn trong lòng minh.

Hắn như mãnh thú thuần phục được bạn tình, hung hăng nhưng không quên đi sự ôn nhu của bản thân, ở trên bả vai trắng nõn mềm mại, lộ ra dưới y phục bị hắn kéo xuống, cực kỳ dịu dàng hôn lên cần cổ như men sứ thượng hạng, răng môi mút xuống làn da thịt mẫn cảm, cảm nhận thê tử của hắn run rẩy mà xoay đầu sang một bên, cần cổ tiến tới trước môi Mặc Nhiên, nguyện ý dâng lên phần thân thể nhạy cảm, để hắn ở trên đó điểm một nụ hoa đỏ tươi kiều diễm phong tình.

Đây chân chân chính chính, là đánh dấu chủ quyền, là xác nhận Vãn Ninh nhà hắn, đã có người thương, đã bị thuần phục, đã là một bông hoa hải đường xinh đẹp nhất chỉ nở trong tuyết mai sương sớm, đã có chủ nhân.

Vãn Ninh của hắn bắn rất nhiều, cặp đùi thon dài quỳ ở hai bên run rẩy không ngừng, dương tinh trắng sữa bắn đầy lên tay hắn, bắn lên cả phần bụng đang để trần của hắn, nhưng Mặc nhiên không hề ngại bẩn, môi lưỡi lại tìm lên đôi môi không ngừng há ra thở vào không khí đặc quánh trong phòng, cùng với Vãn Ninh của hắn dây dưa, nước bọt trong suốt trao nhau trong khoan miệng ấm áp, bàn tay dính đầy dương tinh của y chậm rãi rút ra khỏi quần còn chưa cởi hết của Sở Vãn Ninh, trước khi hoàn toàn rút ra còn không quên mơn trớn nhẹ phần thân đã mềm xuống của ái nhân, đổi lấy một tiếng rên rỉ phát ra từ sau cuống họng của Sở Vãn Ninh, bị Mặc Nhiên tham lam nuốt xuống.

"Phu quân."

Sở Vãn Ninh nâng đôi mắt phượng nhiễm tầng tầng lớp lớp phong tình vạn chủng, giọng nói có chút khàn, sau khi buông đôi môi của Mặc Nhiên ra, thành thành kính kính mà lại gọi đối phương.

Một tiếng phu quân này, thật sự không dễ gọi, chỉ khi đối với người mình thương, thập phần tin tưởng, trao hết mọi thứ của bản thân cho đối phương, là từ trong thâm tâm chấp nhận đối phương, là trao cho đối phương quyền lực vô hạn, bao trọn trong hai chữ, phu quân.

Chữ ít, ý nhiều, tình ý thật nồng đậm, Mặc Nhiên thông minh tinh ý, nhận tra tấm chân tình nặng ngàn cân của ái nhân, trong tim trở nên cực kỳ ấm áp, không nhịn được cúi xuống, lại một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại của Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh chìm đắm trong ái tình, chủ động xoay mặt, tự dâng hiến lên đôi môi của bản thân, cả người y mềm mại dịu dàng chìm trong ái dục, y luồn tay qua eo của Mặc Nhiên, hai bàn tay trắng nõn tinh tế rất tự động đặt lên trên lưng Mặc Nhiên, móng tay theo cơn khoái cảm mà bắt đầu loạn cào lên tấm lưng vững chãi đẹp đẽ.

Như bừng tỉnh ra từ giấc mộng, y giật mình ngồi thẳng, ngón tay vuốt lên những vết thương chưa xử lý xong khi nãy của Mặc Nhiên.

"Mặc Nhiên, để ta - "

Chưa kịp nói hết câu, Mặc Nhiên đã ôm lấy người trong lòng, lại tham lam mà luyến tiếc, dùng chính môi mình bịt kín miệng của ái nhân, đảo khách thành chủ, dùng cả cơ thể cường tráng của bản thân mà đè lên người Sở Vãn Ninh xuống sàn nhà trải thảm lông mềm mại, môi lưỡi điên cuồng đảo quanh trong vòm miệng ấm áp, dùng kỹ thuật tự tôi luyện đến bậc thầy của bản thân mà trêu chọc đối phương, hạ thân cách qua lớp quần dưới của cả hai mà chà xát, bức ép Sở Vãn Ninh phải nâng eo lên nghênh đón.

Sở Vãn Ninh bị hôn đến thần trời điên đảo, hai tay bị Mặc Nhiên lồng vào đan xen vào nhau đặt ở hai bên đầu, eo y nâng lên hạ xuống theo từng nhịn đưa đẩy của Mặc Nhiên, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng khoái cảm chí mạng Mặc Nhiên đem lại cho y, môi lưỡi dây dưa không chịu buông ra, dưới cánh môi là hai đầu lưỡi đang không ngừng công kích nhau, ai cũng muốn chiếm thế thượng phong, nhưng Mặc Nhiên thật sự sức lực kinh người, chỉ một lát sau Sở Vãn Ninh hoàn toàn chịu thua dưới loại bài xích này. Y rên lên vài tiếng ngâm nga bất mãn, nhưng lại dịu ngoan để cho Mặc Nhiên ở trong khoang miệng tàn phá, nước bọt trong suốt cứ thế mà chảy xuống nơi khoé miệng. Bàn tay y siết chặt lấy tay Mặc Nhiên, hạ thân lại ưỡn cong lên, tấm lưng tạo nên một vành cung cực kỳ mỹ lệ, lại một lần rồi một lần ma sát lên dương vật đã cương cứng lên của Mặc Nhiên, đôi chân dài câu nhân quấn quanh vòng eo của Mặc Nhiên, từng ngón chân co quắp lại khi Mặc Nhiên thúc eo, dùng côn thịt của bản thân chủ động ma sát với tính khí của Sở Vãn Ninh đang cương cứng lên.

Tuyệt phi tục vật, quả không hổ danh là tuyệt phi tục vật.

Đầu óc Sở Vãn Ninh có chút choáng váng, vòng eo mềm mại mặc cho Mặc Nhiên chà đạp, y cố gắng hôn trả lại đôi môi đang một mực dán chặt lên mình, bàn tay siết lại mỗi khi cự vật của Mặc Nhiên lại chạm đến nơi nào đó mẫn cảm dưới hạ thân y, tiếng rên rỉ ngân lên ngay lập tức bị Mặc Nhiên cực kỳ tham lam nuốt xuống, bả vai y run rẩy, khoái cảm rất nhanh lại một lần nữa hạ gục y.

Nâng lên đôi mắt phượng lúc này đã nhiễm một tầng sương tình ái, y ngắm nhìn nam nhân anh tuấn đang ở trên người mình tìm kiếm khoái cảm. Y nhịn không được dùng bắp chân thon thả mà mạnh mẽ, nâng lên, kẹp lên vòng eo rắn chắc của Mặc Nhiên, chủ động làm nên động tác cầu hoan.

Mặc Nhiên đang mải ngậm lấy đôi môi của ái nhân hắn mà tàn phá, lúc này mới cảm nhận thấy người dưới thân đã bày biện ra một bộ dáng mỹ mạo tuyệt mỹ. Hắn vươn lưỡi đảo liếm vài vòng trong miệng ái nhân, chỉ đến khi Sở Vãn Ninh lại phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt, mới chịu buông tha cho y, phần hông mạnh mẽ dùng lực thúc đẩy, chà xát hai dương vật đang ma sát không ngừng, bức ép Sở Vãn Ninh nhắm chặt mắt ngửa cổ lên ngâm nga, mới từ từ dừng lại.

"Vãn Ninh, ta có thể không?"

Mặc Nhiên tựa như một con dã thú bị tình dục vùi dập, đối với ái nhân chỉ muốn một mực cầu được hoan ái, khí lực bức người nam tính, trong đầu chỉ có dục vọng chiếm hữu.

"Ừa."

Áp mặt vào hõm vai của ái nhân, Mặc Nhiên hít vào đầy phổi làn không khí nóng bỏng xung quanh hai người họ, mũi tham lam hít hà mùi thơm tự nhiên trên cơ thể Sở Vãn Ninh. Thần trí như dã thú rất nhanh đã bình tĩnh lại, hơi thở dần trở nên đều đặn đôi chút, giúp đầu óc hắn thanh tỉnh trở lại.

Mặc Nhiên bắt đầu rút tay về, đôi mắt đen óng ánh dán chặt lên Sở Vãn Ninh vẫn đang thở hổn hển dưới thân mình, hắn vươn tay, một tay chống xuống bên cạnh, tay còn lại kéo xuống đai lưng bắt đầu lỏng lẻo, ngón tay dài vươn ra đẩy xuống vài tầng bạch y trên đầu vai của thê tử hắn, rồi ngón tay không hề an phận, theo tà trước mà trượt xuống vùng ngực, rồi xuống bụng, eo, ngón tay miết nhẹ qua vòng eo ếch săn chắc, siết nhẹ vài cái. Hắn mỉm cười cảm nhận Vãn Ninh nhà hắn giật bắn người, mắt mở lớn trừng lại người trên thân, ánh mắt hờn dỗi có chút ướt át, nhìn tựa như đã bị Mặc Nhiên ức hiếp, nhịn không được mà nước mắt dâng lên.

Mặc Nhiên có chút khổ sở mà nhìn y, chỉ biết cười gượng gạo.

Hắn không có cố ý đâu mà!

"Xin lỗi bảo bối, ta biết eo của bảo bối vẫn còn đau, ta hứa sẽ nhẹ nhàng, có được không?" Mặc Nhiên ra sức dỗ dành ái nhân đang nằm trên sàn, y phục bị lột hơn phân nửa, tiết y trắng muốt treo hờ trên bắp tay ngọc ngà, thân thể đang phát run mặc cho bầu không khí trong phòng nóng hừng hực, hai tay siết lên trên y phục đã bị Mặc Nhiên cởi ra, gương mặt anh tuấn đỏ tươi nhuộm màu của tình ái.

Y xoay mặt đi, eo ếch kẽ động, hướng tới tay của Mặc Nhiên mà va chạm, đôi chân thon dài hơi co gập lại đưa ra ở trước mặt Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên thông minh không nói nhiều, hai tay thành phục giúp đỡ ái nhân hắn lột bỏ quần trong trắng phau, lộ ra tiết khố vẫn còn ẩm ướt sau khi Vãn Ninh nhà hắn phát tiết khi nãy. Đưa tay vào trong khố hạ, ngón tay không yên phận cọ xát vào thân tính khí của ái nhân, từng cái mơn trớn như bông đùa trêu chọc, mãi cho đến khi Sở Vãn Ninh xoay eo tránh né, ánh nhìn xen lẫn với vài tia giận dữ, Mặc Nhiên mới giúp nới lỏng tiết khố rồi rút đi, hoàn toàn không để ý đến việc tiết khố đã ướt, rút ra bỏ sang một bên, để chung với tiết y đen tuyền còn khô của mình.

"Đừng..."

Ánh mắt của Sở vãn Ninh vẫn một mực dán chặt lên người Mặc Nhiên, y nhìn theo động tác của ái nhân, lại thấy hắn để chung tiết khố ẩm ướt với tiết y sạch sẽ, trắng cùng đen, ở chung một chỗ, không những thế tiết khố đã nhiễm qua dương tinh, màu trắng sữa ngọc ngà nổi bật trên vải khố, như ánh lên trong đèn vàng nến bạc thắp sáng căn phòng.

"Vãn Ninh, bảo bối không có bẩn."

Môi đặt một nụ hôn lên bắp đùi trong mẫn cảm, đầu ngón tay chai sần vuốt ve hai viên cầu trướng to trĩu nặng, mắt hắn nuốt vào từng hình ảnh cơ thể thê tử của hắn run rẩy đến lợi hại, cần cổ nhiễm sắc tình đỏ lên, đôi môi hồng nhuận mở ra, từng tiếng rên rỉ mềm mại chảy hết vào tai Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên không nhịn được liếm liếm đôi môi khô rát, mắt đen ngưng thần nhìn thân thể trần trụi đẹp như tượng tạc của thê tử hắn nẳm trên y phục trắng phau trải trên nền thảm đen. Hai màu đối lập với nhau cực kỳ bắt mắt, ái nhân hắn thân thể run rẩy, cả người da thịt hồng hào mềm mại nhu tình, Mặc Nhiên nuốt thêm một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc, ánh mắt bắt đầu đỏ lên, lý trí bị tình dục vùi dập thúc đẩy bắt đầu thôi thúc hắn.

Cảm xúc muốn chiếm hữu dâng trào, bộ vị đặc trưng của nam nhân cương lên dữ dằn hung tợn, ham muốn cùng dục vọng như được tháo đi ngòi nổ, rất nhanh phun trào, nóng hừng hực.

Vãn Ninh nhà hắn nhạy cảm, rất nhanh cảm nhận được trong không khí bắt đầu trở nên khác biệt, dù biết da mặt bản thân mỏng tới muốn bệnh, nhưng vẫn cương quyết đưa mắt nhìn qua, ánh mắt vương chút lệ trong suốt nuốt xuống hình ảnh phu quân của y đang vươn tay vuốt ve đôi chân dài săn chắc câu nhân của y, mắt y chớp nhẹ vài cái, cổ họng run rẩy rên rỉ từng tiếng đức quãng khi Mặc Nhiên hôn lên từng ngón chân tinh tế mỹ lệ của y, ngón tay của phu quân y cực kỳ gian xảo, vuốt nhẹ ở đùi trong, mơn trớn qua những vết ngân hôn mà tối qua vẫn còn lưu lại bên trên đùi non mền mại, như có như không, như cố ý mà vô ý, da thịt va chạm da thịt, đầu ngón tay chai sần ma sát với tính khí đang run rẩy bắt đầu ngóc đầu lên, buộc y phải thở ra hít vào vài hơi thở ấm nóng, xoay mặt vươn tay che đi khoái cảm đang biểu đạt ở trên gương mặt tuấn mỹ của bản thân.

"Vãn Ninh, bảo bối."

Âm thanh trầm thấp, rót đầy dục vọng, Mặc Nhiên nặng nề gọi tên của ái nhân, hai tay không an phận mà chọc phá, bắt đầu từ hai túi tinh tròn trịa, lại vuốt lộng lên thân tính khí đang nhỏ ra bạch trọc trắng trong, tay còn lại thì nắm lấy một bên bắp chân của Sở Vãn Ninh, môi cuồng loạn hết cắn rồi hôn lên bắp chân, cổ chân, đùi trong, mọi nơi đểu nhiễm đầy dấu vết xuân phong vạn tình vẫn chưa tan đi. Sở Vãn Ninh nằm dưới thân hắn khổ sở mà bí bách, chỉ biết nâng eo lên cọ cọ vào hạ thân của đối phương, hai tay siết lại ngoại bào trải dưới thân y, cắn cắn đôi môi mỏng ấm ức rên rỉ.

Hạ thân bị đối phương phá phách một hồi, Sở Vãn Ninh chịu không nổi mà thút thít, âm thanh biểu lộ cảm giác bị đối phương hành hạ khổ sở.

Rõ ràng là hạ thân gần với của đối phương như vầy, vậy mà vẫn cách qua một lớp vải vóc, tính khí nhạy cảm run rẩy ma sát với quần đen thô khiển, làm sao y cũng không có được cảm xúc da thịt chạm vào với da thịt như tối qua.

Y ngâm lên một tiếng rên bất mãn, một bên chân bị Mặc Nhiên nắm chặt thật hung hăng giãy ra, mũi chân tinh tế đưa đến trước mặt Mặc Nhiên, lộ ra uy hiếp như mèo trắng vươn lên móng vuốt sắc nhọn.

"Ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không!?"

Sở Vãn Ninh cả giận mắng hắn, cả người run lên bần bật.

Rõ ràng hắn cũng cương, rõ ràng là muốn làm, vậy mà tại sao lại không chịu tiếp tục, cứ một mực đối xử với y như vậy?

Lẽ nào ... hắn đã chán ghét y rồi, nên chỉ muốn trêu chọc, mà không muốn gần gũi, ái ân với y nữa ...

Những ý nghĩ vừa loé lên, thân thể vốn đang nóng hừng hực lại như bị nước lạnh tạt lên đầu, đóng băng trái tim vốn dĩ không còn mấy tự tin của y lại. Y siết tay, y phục trong tay nhàu nát, như cách mà trái tim y bị chính mình siết chặt lấy.

Mặc Nhiên nhanh nhạy, động tác tung ra cực nhanh, kéo ái nhân của hắn vào lòng, lại một lần nữa thấp giọng vỗ về an ủi.

"Ta sai rồi bảo bối. Vãn Ninh ta sai rồi." Hắn gục mặt vào hõm vai trắng nõn, ngón tay không còn đùa giỡn dưới hạ thân nữa mà chuyển sang luồn ra sau lưng, ôm lấy cả thân thể, bàn tay đầy vết chai sần qua bao năm tháng vuốt ve tầm lưng trần trụi trơn láng mỹ miều.

"Ta chỉ muốn nhìn Vãn Ninh phản ứng như thế nào với hành động của ta thôi. Vãn Ninh ta sai rồi."

Một nụ hôn bồi lên trên đôi môi mỏng bị y cắn đến trắng bệt, vài tiếng khóc thút thít nức nở rất nhỏ bị hắn nuốt xuống dưới cổ họng. Mặc Nhiên thật sự biết sai, không ở trong môi y làm loạn mà cẩn thận ôn nhu hôn y, tình ý nồng đậm lấp đầy khoảng trống trải thiếu tự tin của y, rót vào mật ngọt cùng hương vị của ái tình, rất nhanh lại khiến y cảm thấy ấm áp, cảm thấy được trân trọng.

"Ta tưởng ngươi ..." Câu từ ở đằng sau bị Sở Vãn Ninh giấu đầu lòi đuôi nuốt mất, Mặc Nhiên cực kỳ thông minh, ngay lập tức nhận ra ái nhân muốn nói điều gì.

"Ta không có, Vãn Ninh ta không có, ta thề - " Nói đoạn đưa ba ngón tay chỉ lên trời " – ta chỉ yêu một mình ngươi, Vãn Ninh, ta không hề có bất cứ ai khác. Vãn Ninh, tin ta!"

Ánh mắt của Sở Vãn Ninh có chút ướt át nhìn đối phương đang ra sức an ủi mình, tâm tình y cũng cảm thấy an tâm được phần nào, nhưng y vẫn còn tức giận, nên y vươn tay ra, dùng sức nhéo thật mạnh lên hai má của Mặc Nhiên.

"Ngươi cứ làm ta tức chết!" Y hung hăn véo véo, động tác tàn độc, cái đuôi trắng vô hình vỗ bôm bốp xuống sàn nhà.

"Ta biết sai rồi mà..." Mặc Nhiên ảo não, đôi tai cún vô hình cụp xuống, chiếc đuôi đen tuyền cuộn lại quanh thân mình. Hắn nào ngờ đối phương vẫn thật không tự tin vào bản thân như vậy.

Sở Vãn Ninh của hắn, đẹp như vầy, tính tình tốt như vầy, nhiều người thích như vầy, nhưng cực kỳ tự ti, lúc trước đứng bên cạnh nhiều mỹ nhân trên thế gian, lại cảm thấy mình không đẹp bằng một góc của người ta.

Vãn Ninh của hắn thật ngốc.

"Ta thích ngươi nhất, Vãn Ninh. Ta thật sự cực kỳ thích ngươi, cũng chỉ muốn ở cùng ngươi, ở cùng một chỗ." Hắn vừa an ủi, vừa nắm lấy hai bàn tay ngà ngọc của ái nhân đưa lên miệng hôn xuống, rải đầy hai bàn tay trắng phau đẹp đẽ toàn những nụ hôn ấm áp.

"Ngươi đừng tự ti như vầy, bảo bối." Hắn lại nhẹ giọng trấn an, bàn tay thô ráp chạm vào gương mặt khuynh thành khuynh quốc kia, lại ôn nhu mà vuốt ve.

Rõ ràng là đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, một ánh nhìn của Sở Vãn Ninh, là cầu ngàn vàng cũng không chắc gì đã đổi đuợc, một nụ cười của mỹ nhân, cho dù là dùng cả núi pháp bảo, cũng chưa chắc đã đổi được, một cái xoa đầu, cho dù dùng toàn bộ mỹ nhân của thế gian này, cũng chưa hẳn đã có thể đổi đuợc, một cái vuốt ve ôm ấp, cho dù dùng cả giang sơn đại hải, cũng chưa chắc có thể đã đánh đổi được.

Vậy mà Sở Vãn Ninh của hắn, vẫn cực kỳ tự ti, vẫn cho rằng bản thân không đẹp, không mỹ lệ, không ưa nhìn như Tống Thu Đồng, như Sư Minh Tịnh, thậm chí như bản thân Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên lòng đau như cắt, mỹ nam tử của hắn, hoá ra lại yếu ớt đến như vậy, có được sắc đẹp chao trần đảo thế, nhưng vẫn không tự tin, cảm thấy bản thân xấu xí, dung mạo không tinh xảo, không đẹp.

Không xứng với Mặc Nhiên.

"Bảo bối của ta đẹp nhất, ta mới là người không xứng với bảo bối." Hắn hôn lên hai bài tay ngà ngọc, hôn đi nỗi lo âu của ái nhân, hôn đi ngày tháng cả hai xa cách lẫn nhau, hôn đi quá khứ cay đắng, hôn đi nước mắt trong lòng của ái nhân nhà hắn.

"Ta thích ngươi, Vãn Ninh. Ta chưa từng thích một ai nhiều như ngươi." Mặc Nhiên ăn nói thật lòng, ngón tay dài chai sạm lồng vào bàn tay của ái nhân.

"Thương ngươi, thích ngươi, yêu ngươi. Ta cả đời, đều chỉ yêu một mình ngươi." Từng chữ thì thầm, giọng nói lại mềm mại nóng bỏng, hắn muốn khắc sâu vào trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực của Sở Vãn Ninh, khắc sâu đoạn tình cảm dù trời đất có sụp đổ, dù thiên địa có tàn phai, vẫn vĩnh viễn không thay đổi.

Người hắn yêu, trải qua hai đời, chính là Sở Vãn Ninh, không một ai khác.

Hiện tại là Sở Vãn Ninh, quá khứ chỉ là Sở Vãn Ninh, tương lai phía trước, cũng thuộc về Sở Vãn Ninh.

Trái tim của Sở Vãn Ninh vốn dĩ đang đập thình thịch vì tức giận, nhưng sau khi nghe được Mặc Nhiên biểu đạt lòng mình, gương mặt anh tuấn lại đỏ lên, trái tim càng nhảy loạn trong lòng ngực, chỉ chực muốn nhảy luôn ra ngoài.

Mặc Nhiên đối với y chung tình, si mê lại kính trọng, ở bên đối phương cả hai đời, trải qua bao sự việc thăng trầm, rốt cuộc cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh nhau, tới bạch đầu giai lão.

"Mặc Nhiên." Sở Vãn Ninh gọi khẽ, hai má ửng hồng, ánh nhỉn cũng dịu dàng, môi y nhẹ nhàng cong lên tạo thành một nụ cười cực kỳ mỹ lệ. Y áp trán mình lên trán ái nhân, cũng hạ giọng, từng chữ một nói ra, đều là thành kính cùng yêu thương, trải qua hai đời, mà đem ra, nói cho ái nhân.

"Người ta thương, người ta thích, người ta yêu, cũng chỉ có một mình ngươi." Y nhắm lại đôi mắt phượng, môi mấp máy, từng chữ từng chữ một thật rõ ràng, trong trẻo, dù Sở Vãn Ninh đã hạ giọng, Mặc Nhiên vẫn nghe thấy cực kỳ rõ ràng.

Cứ một chữ, theo sau là một chữ nữa, khảm lên trên trái tim đang đập sâu trong lòng ngực của Mặc Nhiên.

Bảo bối của hắn đã trải qua hai đời, nhưng tấm lòng son sắc vẫn như cũ, chưa hề thay đổi, chưa từng đổi thay.

Thương hắn, thích hắn, yêu hắn, vì hắn mà thay đổi vận mệnh, vì hắn mà nghịch thiên chuyển thế.

Mà hắn, vì lưu luyến, luyến tiếc, cũng tìm mọi cách để có thể lưu lại bên cạnh, bồi ái nhân, thê tử của hắn, đi tiếp trên con đường đời kiếp này.

Dù là đời nguời cực kỳ ngắn ngủi, cùng lắm chỉ là trăm năm, nhưng hắn vẫn cố chấp, muốn ở bên cạnh thê tử của hắn.

Là ma cũng được, người cũng được, miễn là được ở bên cạnh Sở Vãn Ninh, hắn nguyện ý đánh đổi tất cả, để có thể cùng thê tử, ở bên cạnh nhau, quyến luyến không rời xa.

Lần này, Sở Vãn Ninh là người chủ động trước, môi tìm kiếm môi hắn, ở bên cạnh dây dưa thật lâu, hai bàn tay ngà ngọc trượt xuống quần đen thô ráp, từng ngón tay tinh tế luồn vào trong quần, cách qua một chiếc khố, nắm lấy dương cụ hơi mềm xuống của ái nhân. Mặc Nhiên đột nhiên rên rỉ, giọng hắn trầm thấp khi được Sở Vãn Ninh chạm vào nơi kích thích đến cực hạn kia.

"Có phải ta đã làm đau ngươi không ..." Sở Vãn Ninh cảm thấy xấu hổ, tay chân luống cuống muốn rụt tay về, nhưng Mặc Nhiên nhanh như chớp phóng tay tới nắm chặt lấy cổ tay của Sở Vãn Ninh, dùng sức đè bàn tay của y xuống, thô thô bạo bạo mà ma sát lên thân côn thịt đang một lần nữa ưỡn lên kiêu ngạo.

"Không, bảo bối.. Ha ... sướng ..."

Giọng nói đã bắt đầu nhiễm màu sắc của tình dục, Mặc Nhiên thúc đẩy hạ thân, tay giữ chặt lấy tay của ái nhân nhà hắn, cự vật nóng bỏng được bàn tay tinh tế ấm nóng bao bọc lấy, từng ngón tay va chạm trượt trên thân trụ, mang theo khoái cảm hắn không thể nào diễn tả nổi, đánh sâu vào thần trí hắn. Sở Vãn Ninh ở bên cạnh nhu tình, vươn tay vuốt ve gương mặt anh tuấn đến cực điểm bắt đầu tiết ra mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Mặc Nhiên." Sở Vãn Ninh khàn khàn khẽ gọi, y nhìn hắn lâm vào trạng thái động tình, không nhịn được muốn vì ái nhân làm chút gì đó để thoả mãn dục vọng của hắn, nhưng tay chân y mềm nhũn, rốt cuộc nên làm cái gì, y cũng không biết.

"Vãn Ninh... Bảo bối..." Mặc Nhiên thì thào, hôn lên vầng trán của Sở Vãn Ninh. "Ta muốn... muốn ngươi..." Mặc Nhiên đối với chính mình thô bạo, dùng lực thúc mạnh, phân thân giờ đã cương đỏ lên ma sát thật mạnh lên bài tay đang mơn trớn lấy hắn, dương tinh đục ngầu bắt đầu trào ra từ đỉnh lỗ chuông. Hắn cắn răng rên rỉ, gục đầu vào bờ vai của ái nhân mà tiếp tục làm động tác thúc đẩy.

"Ngươi ngươi ngươi đợi một lát – " Sở Vãn Ninh cuống cả lên, đôi mắt phượng đảo quanh căn phòng bắt đầu tìm kiếm chai tinh dầu cả hai người dùng lúc hoan ái.

Chai tinh dầu đó, là Mặc Nhiên tự làm ra, hắn trăm phương ngàn kế, ngày ngày tìm tòi đủ mọi loại nguyên liệu, trộn rồi nấu rồi chiết, là sử dụng loại nguyên liệu tốt nhất, tạo ra cho ái nhân của hắn, để khi hai người ở trên giường triền miên dây dưa, có tinh dầu bôi trơn, sẽ không gây ra đau đớn cho người dưới thân, mà chỉ đem lại khoái cảm, khiến cảm xúc thăng hoa.

"Không cần.. Vãn Ninh... Để ta..." Mặc Nhiên nhịn xuống cơn cao trào đang muốn phun ra như thác lũ, hắn thật cẩn thận kéo xuống quần đen lẫn khố hạ đã dính dương tinh của hắn, bàn tay thô ráp chai sần thật nhẹ nhàng tách tay ái nhân ra khỏi hạ thân đang bừng bừng sức sống, rồi lại thật thô lỗ ném quần sang một bên, đoạn ôm lấy ái nhân, đem y nằm xuống sàn nhà trải y phục trắng phau, rồi lại vươn tay, tách ra đôi chân bắt đầu run rẩy của Sở Vãn Ninh.

Cúi mình xuống, Mặc Nhiên bắt đầu liếm láp phân thân của Sở Vãn Ninh, tiểu Ninh Ninh bị hắn trêu chọc bắt đầu cương ngạnh lên, hai tay hắn cũng chẳng rảnh rỗi, một tay trượt dài từ vòng eo ếch gợi cảm lên phần bụng cứng rắn, rồi đến hai khoả anh đào hồng nhạt, ngón tay hắn như gảy một cây cổ cầm ngàn năm quý hiếm, tay còn lại xoa nắn hai túi tinh hoàng, bắt đầu dùng tay và miệng, một trên hai dưới, cực kỳ phối hợp, miệng liếm mút, tay vuốt lộng mơn trớn lên nơi thập phần nhạy cảm trên ngực và dưới thân của ái nhân, mắt hướng lên, dán chặt vào hình ảnh Vãn Ninh của hắn thân thể run rẩy, môi hé ra thở dốc, cổ họng ngân lên từng tiếng rên rỉ trầm bổng gợi cảm khi Sở Vãn Ninh bắt đầu chìm vào dục vọng.

Dương vật được vòm miệng nóng bỏng ướt át bao bọc lấy, lại thật cẩn thận liếm mút, Sở Vãn Ninh khổ sở bị cái lưỡi giảo hoạt kia tra tấn, eo ếch nâng lên hạ xuống theo từng cái liếm láp ẩm ướt, khoái cảm dưới hạ thân đánh thật mạnh vào đại não, thần trí bị tình dục mê hoặc, Sở Vãn Ninh chìm đắm trong tình ái ngửa đầu rên rỉ, giọng nói khàn khàn mềm mại dịu êm nhiễm một màu sắc đỏ thắm của tình dục, hai tay y vươn ra nắm lên y phục phủ dưới thân, bàn tay ngọc ngà siết chặt, cổ họng lại mở ra, rên rỉ thống khoái cứ thế mà tràn ra khỏi cổ họng khô rát của y.

Sướng, thật sự sướng, loại cảm giác mà ái nhân y mang lại, quả thật kích thích đến cực điểm, dù chỉ mới là dạo đầu, nhưng Mặc Nhiên đã bắt đầu tung ra hết mọi kỹ xảo, hòng khuất phục y, muốn y thân thể run rẩy, hoàn toàn bị Mặc Nhiên thao túng, nghe theo mọi sự sai khiến, muốn thuần phục y.

Cắn cắn lên môi dưới, lưng cong lên một vòng cung mỹ lệ, Sở Vãn Ninh nghẹn ngào thở ra một hơi trầm ấm, kèm theo vài tiếng hít thở yếu ớt, âm thanh phong tình vạn chủng men theo cổ họng y mà phát ra, cần cổ ngửa lên, cả thân thể bắt đầu lên cơn cao trào, khoái cảm cứ ngày một tăng, mà Mặc Nhiên lại biết rõ, cũng không buông tha y, cứ tiếp tục liếm mút, ngón tay tiếo tục chơi đùa với hai viên cầu trướng to, hai nhũ hoa vốn một màu hồng nhạt cũng bị Mặc Nhiên dùng tay chơi đùa đến cương cứng lên, mẫn cảm sưng đỏ đến đáng thương, cũng không được Mặc Nhiên buông tha.

"Mặc Nhiên ... nhanh lên..."

Sở Vãn Ninh eo ếch thao lộng, thân thể chịu kích thích cực lớn bắt đầu co giật, bắp chân run run rẩy rẩy, cơ bụng theo hô hấp không đồng đều mà nâng lên hạ xuống theo từng hơi thở của y, đường vân múi bụng được dịp phô diễn sức mạnh tiềm ẩn, dưới ánh mắt dán chặt nóng bỏng của Mặc Nhiên, lại theo từng cơn hít thở của Sở Vãn Ninh, bày biện ra một vẻ đẹp nam tính gợi tình mà chỉ có Sở Vãn Ninh mới có, càng khiến cho Mặc Nhiên đỏ mắt, miệng tham lam mút xuống hạ thân của Sở Vãn Ninh.

"Ngươi đừng làm nữa ... đừng làm nữa ..."

Sở Vãn Ninh đã bắt đầu buông xuống vũ khí đầu hàng, thân thể không còn nghe theo sai sử của y, đôi môi bị y cắn đến sưng đỏ, miệng mở ra thở dốc, cổ họng khô khốc chỉ còn biết loạn kêu. Giọng nói của y bị tình dục bẻ gãy, phát ra âm tiết trầm bỏng, mang theo tình ái miên mang, là một loại âm thanh độc nhất vô nhị, rót đầy vào tai Mặc Nhiên.

"Cầu ngươi ... ta ..."

Thần trí mê muội, y loạn ý tình mê, cổ họng rên rỉ khàn khàn, âm tiết không rõ là thống khổ hay thống khoái, mọi thứ không còn rõ ràng như trước, y chỉ biết là Mặc Nhiên đang ra sức liếm mút, chơi đùa với thân thể mẫn cảm của y. Nước mắt sinh lý bắt đầu tô điểm nơi đuôi mắt phượng câu nhân, cổ họng nuốt xuống vài ngụm nước bọt trong suốt, cả bờ vai run rẩy, bàn tay siết lấy y phục càng lúc càng chặt.

Sắp rồi, y cảm nhận thấy, sắp ra rồi.

"Mặc Nhiên..."

Y thấp giọng rên rỉ.

"Ta muốn ... Mặc Nhiên ..."

Ngay tại lúc đó Mặc nhiên đột nhiên dừng lại, miệng lưỡi vừa ôn nhu vừa tàn khốc, từ từ tốn tốn rời khỏi phân thân của Sở Vãn Ninh, chậm chạp trên thân côn hạ xuống vài nụ hôn, rồi triệt để rút đi, để lại một Sở Vãn Ninh thân thể run rẩy, hai bắp đùi co giật, thân thể mẫn cảm tới cực điểm, hai tay siết chặt lấy y phục trắng phau, cơ bắp trên bụng co giật liên hồi, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở đứt quãng, đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước nhắm nghiền, đuôi mắt đỏ lên cực kỳ đáng thương, tựa như vừa bị ức hiếp đến thảm hại, mà hung thủ lại chính là Mặc Nhiên đang liếm liếm môi dưới, nửa quỳ nửa ngồi trên sàn, đôi mắt đen tuyền say mê si tình ngắm nhìn ái nhân của hắn đang chìm trong thống khổ không nguôi.

"Bảo bối."

Khẽ gọi lên biệt danh hắn dành cho ái nhân, Mặc Nhiên đưa hai ngón tay lên miệng, bắt đầu tự liếm mút từng ngón tay của mình, bàn tay còn lại vẫn còn đặt ở trên nhũ hoa đã sưng đỏ lên ở một bên ngực của ái nhân, lại bắt đầu chơi đùa gảy gảy vài cái, hại Sở Vãn Ninh vốn đang thất thần giật nảy mình, thân thể nhạy cảm bị Mặc Nhiên chơi đùa đến khó chịu, y vặn vẹo thân trên né tránh, cổ họng phát ra vài tiếng thút thít đáng thương, đôi mắt phượng chớp chớp vài cái, vài giọt lệ nóng hổi chảy xuống từ đuôi mắt ửng đỏ.

Mặc Nhiên tự biết mình đã cực kỳ quá đáng, nên không còn hành hạ ái nhân hắn nữa. Cúi đầu xuống, Mặc Nhiên hôn nhẹ lên khoé mắt đã đỏ thẫm lên cực kỷ đáng thương của Sở Vãn Ninh, từng nụ hôn bồi xuống khoé mắt phượng, hôn đi từng giọt lệ nóng hổi vẫn còn vương lại ở đuôi mắt.

"Vãn Ninh."

Một tiếng gọi Vãn Ninh này, nhẹ cực kỳ, tựa như an ủi, như lấy lòng, vỗ về ái nhân đang chìm trong thống khổ không nguôi. Mặc Nhiên lại hôn lên trán của Sở Vãn Ninh, dùng nụ hôn mà biểu đạt tâm ý của hắn.

"Để ta nới lỏng cho bảo bối, nhé?"

Môi thì thầm vài chữ, Mặc Nhiên yên lặng nhìn biểu cảm của Sở Vãn Ninh, chỉ khi Sở Vãn Ninh cắn cắn môi dưới, gật nhẹ đầu cho phép, Mặc Nhiên mới bắt đầu quy trình giúp bảo bối hắn nới lỏng hạ thể.

Liếm mút hai ngón tay của bản thân đến thấm đẫm nước bọt ướt át, Mặc Nhiên thu bàn tay ở trên ngực của Sở Vãn Ninh trở về, chuyển sang mơn trớn lên đùi trong mềm mịn, rồi nâng đôi chân dài miên mang lên đặt lên trên vai mình, môi rải từng nụ hôn nóng bỏng lên hai cổ chân tinh tế, bàn tay kia mang theo nước bọt ẩm ướt, đưa xuống miệng nhỏ khép chặt dưới hai túi tinh tròn trịa hồng hào.

Dùng đầu hai ngón tay xoa nhẹ bờ môi hồng hồng khép chặt ở nơi tư mật nhất trên người ái nhân, hắn cực kỳ thận trọng, động tác cực kỳ chậm chạp, như sợ làm đau ái nhân hắn, mà đưa vào bên trong nội bích ấm áp, ái nhân hắn cũng cực kỳ thuận theo hành động của hắn, từ từ thả lỏng, rất tự nhiên để cho Mặc Nhiên đưa ngón tay vào sâu bên trong nội bích mà khai phá, vách thịt nóng bỏng mút lấy ngón tay dài của Mặc Nhiên, miệng nhỏ như đang thưởng thức nước bọt ngọt ngào của hắn, tràng thịt chuyển động, dâm dịch bắt đầu tiết ra giúp Mặc Nhiên bôi trơn mật thất vẫn còn có chút khô khan.

Cảm nhận đuợc sự phối hợp cực kỳ tự nhiên mà thân thể Sở Vãn Ninh mang lại, Mặc Nhiên đưa đẩy ngón tay xỏ xuyên qua vòng thịt nơi miệng huyệt đang dần thả lỏng, động tác từ chậm chuyển dần sang nhanh hơn, đầu ngón tay lúc đầu còn né tránh, sau khi Sở Vãn Ninh phát ra vài tiếng rên rỉ trầm thấp, mới chuyển sang thúc đẩy, tầng suất dồn dập, liên tục chà xát vào một điểm nhô ra cực kỳ nhạy cảm nằm sâu bên trong Vãn Ninh của hắn, thành công đem ái nhân của hắn một lần nữa dấy lên tầng tầng lớp lớp dục vọng nóng rát.

"Mặc Nhiên ... được rồi..."

Sở Vãn Ninh khàn khàn gọi tên Mặc Nhiên, môi mỏng mở ra, đầu lưỡi đỏ hồng gác hờ lên trên môi dưới cực kỳ gợi cảm, bàn tay ngà ngọc rời khỏi y phục trắng phau bị nắm chặt nhăng nhúm mà hướng về phía Mặc Nhiên, từng ngón tay trắng nõn vuốt ve lên trên cơ bụng săn chắc dưới làn da mật ong khoẻ khoắn, ánh mắt ướt át nhiễm xuân phong nhu tình thu vào hình ảnh Mặc Nhiên vươn tay, nắm lấy một bên tay của y, đầu cúi xuống bồi một nụ hôn thật dài lên trên mu bàn tay cực kỳ đẹp đẽ, xong luồn tay mình vào với tay của Sở Vãn Ninh, từng ngón tay dài phủ một lớp da thô ráp, cùng với bàn tay thon dài nhung mịn , khăng khăng khích khích mà nắm lấy thật chặt.

Ở cùng một chỗ, mãi mãi không rời xa, vĩnh viễn ở cùng nhau.

"Bảo bối của ta." Mặc Nhiên thở ra một hơi thở nóng bỏng phả lên mu bàn tay tinh tế, hai ngón tay ở bàn tay kia vẫn còn ở bộ phận nhạy cảm nhất trong nội bích chà xát, thêm một lát nữa, mới lưu lưu luyến luyến, từ từ tốn tốn mà rời đi, khiến Sở Vãn Ninh ngay lập tức cảm thấy trống trải, hạ thể cô quạnh lạnh lẽo, không nhịn được mà run lên một cái.

Vòm miệng nhỏ ở nơi tư mật nhất trên người Sở Vãn Ninh mấp máy vài cái, toàn bộ xuân phong mỹ cảnh dưới hạ thân giữa hai chân đều bị ánh mắt tham lam như thú hoang động dục của Mặc Nhiên không chừa lại bất cứ thứ gì mà nuốt xuống. Mặc Nhiên chợt cảm thấy cổ họng khô khát, ánh mắt dâm dục ngắm nhìn huyệt khẩu một màu hồng hào thật mỹ lệ, dục vọng muốn lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn đang chảy ra chút dâm dịch kia dâng trào thật mãnh liệt, mà miệng nhỏ lại đang khẽ mở miệng, như mời gọi nam nhân đến hung hăng chà đạp.

Sở Vãn Ninh giương mắt lên nhìn Mặc Nhiên di chuyển, tiến lên phía trước, dùng dâm dịch mà cơ thể Sở Vãn Ninh tiết ra mà thoa lên côn thịt đã ngẩng cao đầu, tím ngạnh, cự đại của bản thân, thật cẩn thận mà bôi trơn chính mình, phân bố dâm dịch thật đều, mắt Mặc Nhiên lại dán lên vòm miệng nhỏ nhắn vẫn còn vương chút dâm dịch giữa đôi chân dài thẳng tắp, màu trắng đục chảy xuống giữa rãnh mông tròn trịa, dâm dịch pha lẫn với nước bọt của hắn men theo bờ môi hồng nơi hạ thân mà nhỏ từng giọt óng ánh, thấm vào y phục trắng lót dưới thân của ái nhân y, bày biện ra một vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt mỹ.

"Vãn Ninh của ta thật đẹp." Mặc Nhiên không hề tiếc lời mà khen ngợi ái nhân của hắn, hắn biết Sở Vãn Ninh từng có một cuộc sống ít người xung quanh, thành ra ngoài sư tôn của y ra, thì chẳng còn mấy ai khen ngợi y, nên sau khi Mặc Nhiên cùng Sở Vãn Ninh bắt đầu đến với nhau, Mặc Nhiên hoàn toàn không ngại phân biệt cấp bật tông sư, thường hay khen ái nhân của hắn.

Hắn muốn Vãn Ninh vui vẻ, muốn nhìn thấy y cười, muốn nhìn thấy đôi mắt phượng tràn ngập ánh nhìn hạnh phúc, muốn trái tim đập thình thịch trong lồng ngực kia cảm nhận hết tình cảm mà Mặc Nhiên chỉ dành cho Sở Vãn Ninh.

Quan trọng hơn hết thảy, hắn tham lam nghĩ nghĩ, chỉ muốn nhìn thấy Vãn Ninh, là vì hắn mà cười lên thôi.

Sở Vãn Ninh thân thể mẫn cảm co rút vài cái, sau khi nhận ra Mặc Nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào hạ thể của y, lại không nhịn được mà chớp mắt nhè nhẹ, đôi chân dài gác trên bờ vai rắn chắc của Mặc Nhiên bắt đầu men theo cần cổ mà cọ cọ, tựa như đang nũng nịu, đòi được sủng ái, ngón tay thon dài đan xen với Mặc Nhiên cũng nắm chặt lại, khăng khích không rời.

"Sư ca ..."

Sở Vãn Ninh vẫn còn nhớ, lúc y bị biến nhỏ, lấy tên là Hạ Tư Nghịch, lúc đi cùng Mặc Nhiên tới chốn đào nguyên, đã từng gọi ái nhân của y đủ thứ biệt danh, nào là sư huynh, sư ca, ca ca.

Rõ ràng Sở Vãn Ninh tuổi tác lớn hơn, cũng là sư tôn của Mặc Nhiên, Mặc Nhiên là đồ đệ của y, nhỏ hơn y tận 10 tuổi, nhưng Sở Vãn Ninh phát hiện, lúc y muốn thứ gì đó, chỉ cần hạ giọng một chút, đan xen với nũng nịu dịu ngọt, gọi ái nhân y là ca ca, ái nhân của y sẽ đỏ mặt tía tai, vành tai ửng hồng lên, khuôn mặt anh tuấn cũng theo đó mà đỏ lên, cái gì cũng không quản nữa, mà lập tức đáp ứng y.

Sở Vãn Ninh từng hiếu kỳ, nên y hỏi Mặc Nhiên, rốt cuộc vì sao mà gọi hắn là ca ca, thì hắn sẽ đỏ mặt tía tai.

Mặc Nhiên lờ câu hỏi hơn nửa ngày, mà Sở Vãn Ninh lại bám chặt lấy hắn không buông, còn doạ sẽ không ăn cơm tối nếu hắn không trả lời, Mặc Nhiên mới miễn miễn cưỡng cưỡng, đôi má lún lúm đồng tiền thật sâu, đôi mắt đen tuyền dán lên trên thân ảnh của Sở Vãn Ninh ngồi trước mặt hắn đang nhăn nhó cău lại đôi mày kiếm.

"Là bởi vì, thật sự rất kích thích đó, Vãn Ninh."

Sở Vãn Ninh suy nghĩ hơn nửa ngày trời, rốt cuộc kích thích ở chỗ nào?

"Được bảo bối gọi ta là ca ca, cực kỳ phong tình vạn chủng. Kiểu ..." Mặc Nhiên cố gắng lục lọi trong bộ não, tìm kiếm từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm xúc này của hắn. "Vãn Ninh lớn tuổi hơn ta, nhưng lại kêu ta một tiếng ca ca, hai tiếng ca ca, nó thật sự cực kỳ kích tình, kiểu bảo bối như đang làm nũng với ta vậy, mà ta mặc dù nhỏ tuổi hơn, nhưng được xưng hô ở vai vế lớn hơn, làm ta có cảm giác ta cực kỳ được bảo bối kính trọng."

Hắn hôn hôn lên mu bàn tay đẹp đẽ, giọng cũng dịu xuống.

"Bảo bối gọi ta là ca ca, cho ta một loại cảm giác rằng bảo bối cực kỳ tin tưởng ta, mới nguyện ý gọi ta như vậy. Đó là một loại mỹ danh, dùng cách xưng hô mà trao cho ta tình ý của bảo bối, nên mỗi lần được bảo bối gọi ta là ca ca, ta đều cực kỳ hưng phấn."

Sở Vãn Ninh cũng nhớ đến, sau mỗi lần gọi Mặc Nhiên là ca ca, y căn bản không có cách nào xuống được giường vào ngày hôm sau.

Nhưng hiện tại, y cũng chẳng quản nhiều cho lắm, y thích, thì cứ gọi thôi.

Sở Vãn Ninh cười cười, ký ức đẹp đẽ cứ thế ùa vào tâm trí, bờ môi cong lên hoa lệ, từ sâu trong cổ họng, lại phát ra vài tiếng kêu mềm mại, cực kỳ thân thiết, từng chữ từng chữ như móng mèo mà gảy lên trái tim đang đập như điên trong lồng ngực của Mặc Nhiên.

"Mặc Nhiên ca ca."

Nắm thóp được điểm yếu của Mặc Nhiên, nụ cười của Sở Vãn Ninh càng lúc càng sâu, đôi chân dài hơi gập lại, lại dùng ngón chân tinh tế mềm mại mà trượt theo cơ ngực săn chắc, xuôi theo xuống vùng bụng, rồi dừng lại trên côn thịt vốn dĩ đã cương cứng đến lợi hại, sau khi nghe vài mỹ danh y đặt riêng cho Mặc Nhiên, càng trướng lớn hơn, hung tợn cứng rắn mà nảy lên vài cái.

Đầu ngón chân tinh xảo vuốt lộng lên trên quy đầu mẫn cảm, Mặc Nhiên như bị hớp hồn, bàn tay vẫn còn thấm nước bọt của bản thân cũng thuận theo mà vuốt ve lên bàn chân đang đặt lên trên dương vật sưng to của bản thân, ánh mắt như dã thú động dục không ngừng bám theo từng cái vuốt lộng nhẹ tựa lông chim của Sở Vãn Ninh, hơi thở phả ra nặng nề theo từng cơn khoái cảm khi cả thân côn thịt được bàn chân xinh đẹp kia vuốt ve nâng niu.

"Vãn Ninh bảo bối ..."

Mặc Nhiên chịu hết nổi, được ái nhân dùng giọng điệu tựa như đang làm nũng mà gọi hắn, hắn phì phò thở mạnh, tay chân có chút run rẩy, nắm lấy cổ chân trắng ngà, nhẹ tách ra hai bên, rồi quấn lên eo ếch của bản thân. Cơ thể cường tráng xích lại gần hơn, quy đầu đặt lên bên miệng nhỏ hồng hào dưới thân của Sở Vãn Ninh đã được khuếch trương cực kỳ kỹ lưỡng kia, nhưng vẫn còn chút ác ý mà không đưa vào, chỉ dừng ở bờ môi mà cọ cọ.

Nâng mắt lên nhìn bàn tay còn lại của Sở Vãn Ninh đưa đến, vuốt ve gò má của Mặc Nhiên, Mặc Nhiên xoay mặt, dâng lên khuôn mặt của bản thân, để cho Sở Vãn Ninh vuốt ve, lưu lại trên da thịt hắn một lớp thân nhiệt mềm mại, kích thích hắn đến cực độ.

"Phu quân."

Chịu đả kích thật lớn, Mặc Nhiên thúc eo, côn thịt theo cú thúc của hắn mà bắt đầu tiến vào cúc huyệt mềm mại đang chảy ra dâm dịch, quy đầu bắt đầu kéo theo thân côn thịt cự đại mà khai mở miệng huyệt mềm mại, bắt đầu tiến quân vào nội bích ấm áp bao bọc chặt chẽ lấy hắn, quấn quýt không rời.

Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh cùng lúc mở miệng, phả ra tiếng rên rỉ trầm thấp, hơi thở nóng bỏng quấn quýt không buông, hạ thân dán sát vào nhau, da thịt va chạm da thịt, hai bàn tay nắm lấy nhau chặt chẽ không khẽ hở.

Thần sắc đều chìm đắm trong khoái cảm không nguôi, ánh nhìn nhiễm đậm màu của ái dục, lại dịu dàng trao cho nhau, khoá chặt với nhau, bướng bướng bỉnh bỉnh không chịu rời khỏi đối phương.

Thân côn thịt được nội bích ấm nóng ẩm ướt mút lấy vài cái, Sở Vãn Ninh nhắm mắt tận lực thả lỏng thân thể, cơ thể y đã quá quen thuộc với Mặc Nhiên, cho dù bị côn thịt thô to dày vò bao nhiêu lần, miệng huyệt lẫn nội bích bên trong đều cực kỳ ôn nhu mà mút chặt lấy ngọc hành cự đại, quy đầu màu tím ngạnh lên vuốt ve dọc theo nội bích trơn trượt, mang lại khoái cảm một mực dâng cao, đều rất nhanh đã quật ngã được y, khiến y hàn phục, mặc cho Mặc Nhiên chọc phá, vẫn đều dịu ngoan mà thuận theo ái nhân của y.

"Bên trong thật sướng ... Thê tử của ta..."

Mặc Nhiên thấp giọng rên rỉ, đầu nặng nề gục xuống, cùng với Sở Vãn Ninh hôn môi, răng lưỡi giao triền, mơn trớn lẫn nhau, ôn nhu mà dịu dàng chơi đùa với chiếc lưỡi hồng hào của ái nhân y, môi lưỡi quấn lấy nhau chặt chẽ, khó mà tách rời, hạ thân lại bắt đầu thao lộng, Mặc Nhiên sức lực cực lớn, đưa đẩy côn thịt, dương vật nhồi thật sâu vào bên trong nội bích ẩm ướt, quy đầu cự đại cứ thế mà ma sát với điểm nhô ra cực kỳ nhạy cảm nằm sâu bên trong ái nhân y, khoái cảm đánh thẳng vào đại não khiến Sở Vãn Ninh chỉ còn biết thống khoái rên rỉ, từng tiếng rên rỉ nhu mì mềm mại thấm đẫm mùi vị của tình ái cứ thế mà bị Mặc Nhiên tham lam, bụng đói như dã thú, thu lại, nuốt hết xuống bụng.

"Mặc ... Nhiên ... ha ..."

Sở Vãn Ninh trầm thấp rên rỉ, từng tiếng gọi mềm mại như tiếng mèo kêu meo meo rót hết lên trái tim đang loạn nhịp trong lòng Mặc Nhiên, Mặc Nhiên cũng không quản nhiều lắm, chỉ biết dùng đôi tay của bản thân mà gắt gao ôm lấy Sở Vãn Ninh đang nằm dưới thân, phần eo dùng sức va đập, côn thịt dữ tợn tiến quân thần tốc vào nội bích sâu thẳm nhất, ở nơi đó bày binh bố trận, triệt triệt để để tàn phá vùng da thịt nhạy cảm nhất trên người thê tử hắn.

"Mặc Nhiên ... đừng ..."

Ngón tay trắng như ngọc bấu chặt lên tấm lưng trần rám nắng màu mật ong đẹp đẽ, bắt đầu loạn lên mà lung tung cào bới. Mặc Nhiên tựa như được cho uống tình dược, càng thao lộng, bạo loạn mà triệt triệt để để tàn phá ở trong cơ thể Sở Vãn Ninh.

"Đúng rồi bảo bối, cào ta đi."

"Sướng lắm có phải không, Vãn Ninh?"

"Bảo bối thật là ngoan, đúng rồi, lưu lại dấu vết của bảo bối trên thân thể ta đi."

Lời nói khiêu khích nóng như lửa rót đầy vào tai Sở Vãn Ninh, bị tình dục vùi dập, Sở Vãn Ninh chỉ còn biết nâng eo lên đón lấy từng cú thúc hùng dũng mạnh mẽ, da thịt va đập lên da thịt phát ra tiếng va đập cực kỳ dâm mỹ, mà Sở Vãn Ninh tâm trí mông lung, bị từng tiếng da thịt va chạm nhau nhấn chìm trong biểu lửa của tình dục, thân thể đã quá dỗi hiểu biết nhau cứ thế mà lên xuống, đáp trả lại từng cái thúc hông mạnh bạo.

Thân thể si mê quấn chặt lấy nhau, thần trí u mê si tình, chỉ còn biết có đối phương, cùng kéo nhau xuống biển dục mà cùng trầm luân, vây hãm nhau trong đó.

"Bảo bối, bên trong thật sướng ... ha ... Vãn Ninh..."

"Mút ta chặt như vậy..."

"Ừa không rời khỏi nguơi đâu, ta thích ngươi nhất, Vãn Ninh."

"Cắn ta đi, đúng rồi, ngay cần cổ, cắn đi, cắn mạnh lên..."

Mặc Nhiên trong lúc bị tình dục khống chế, cực kỳ thích được ái nhân lưu lại dấu vết trên nhục dục của bản thân, hắn cực kỳ trân trọng từng vết cào, vết cắn, vết ngân hôn, để lại trên người hắn, sau cơn hoan ái kéo dài suốt đêm.

Hắn nghĩ, đối với nam nhân như hắn mà nói, được ái nhân lưu lại những dấu vết chỉ có chìm đắm trong ái tình mới tạo ra được trên thân thể, cũng là một loại thương yêu mà chỉ có ái nhân mới ban được cho hắn.

Như là phần thưởng độc nhất vô nhị, chỉ có Sở Vãn Ninh, hắn mới thèm muốn, ước ao, khao khát có được, đánh dấu lên trên thân thể của bản thân.

"Lưu lại dấu hiệu của ngươi trên người ta đi..."

Mặc Nhiên trầm mê trong tình dục cùng Sở Vãn Ninh, hôn lên đôi môi mềm mại đang thấp giọng rên rỉ, hôn lên đôi mắt phượng cực đẹp đang bị mây mù của tình ái bao phủ, hôn lên cái trán đang rỉ ra mồ hôi nồng đậm mùi hoa hải đường.

Tay nắm tay, hạ thân va chạm mạnh mẽ với hạ thân, côn thịt đứng hàng 'Tuyệt Phi Tục Vật' khảm thật sâu vào bên trong huyệt động cực kỳ ấm áp, gắt gao, ôn nhu, hung hãng, triền miên, cuồng loại, đắm say, bạo quân, dã thú, lòng lang, mà liều mạng đâm thật sâu.

Chỉ muốn cho ái nhân của hắn sướng, chỉ muốn ái nhân của hắn cảm thụ hết khoái cảm mà chỉ có đắm chìm trong tình dục, mới mang lại được.

"Để cho cả thế gian biết, ta đã là người của ngươi..."

"Vãn Ninh..."

Hắn thì thào, răng môi liếm mút lên vành tai của Sở Vãn Ninh, dưới dái tai lưu lại một dấu ngân hôn nho nhỏ màu đỏ tươi kiều diễm phong tình, ở sát bên chiếc bông tai tinh tế Sở Vãn Ninh đang đeo.

Mặc Nhiên cùng Sở Vãn Ninh tự đi tìm Hoả Tinh Thạch và Mộc Tinh Thạch, đem về Nam Bình Sơn, Mặc Nhiên ngày ngày mài dũa, tạo thành một đôi hoa tai tinh xảo, khảm trên đó là lưu ly bảo thạch trang trí, có bươm bướm màu đỏ, có hoa hải đường màu vàng, ở chung quanh viên tinh thạch ngự tại chính giữa, rồi đến một sợ dây dài bằng vàng, khảm ở cuối dây là một viên Hoả-Mộc Tinh Thạch, cực kỳ quý hiếm do thiên nhiên tự tạo nên.

Hoả tinh thạch, là của Sở Vãn Ninh, được Mặc Nhiên tận tay giúp ái nhân hắn xỏ ở lỗ tai một chiếc lỗ be bé, cẩn thận thập phần, ôn nhu bội phần, trân trọng cùng thành kính, xỏ lỗ xong, đợi vết thương lành lại, mới tự tay đeo lên cho ái nhân hắn.

Mộc tinh thạch, là của Mặc Nhiên, được Sở Vãn Ninh tận tay giúp ái nhân y xỏ ở lỗ tai một chiếc lỗ be bé, tay chân hơi vụng về, đầu ngón tay hơi run, nhưng trong thâm tâm lại là yêu thương nhiều như biển cả, xỏ lỗ xong, đợi vết thương lành lại, mới tự tay đeo lên cho ái nhân y.

Một đôi bông tai, chia làm hai, một người mang Hoả linh hạch, lại đeo Mộc tinh thạch, người còn lại là Mộc linh hạch, lại đeo Hoả tinh thạch.

"Ta yêu ngươi, Vãn Ninh."

Hai viên Long Huyết Tinh đeo trên cổ của cả hai cùng va chạm vào nhau, tạo thành từng tiếng leng keng rất nhỏ. Mặc Nhiên lẫn Sở Vãn Ninh đều không để ý, thân thể quấn lấy nhau triền triền miên miên, rót đầy thân nhiệt vào hai viên Long Huyết Tinh đang nằm ngoan ngoãn trên cổ. Long Huyết Tinh được uống thân nhiệt nóng bỏng no nê, dần phát ra màu đỏ trong trẻo đến chói mắt.

"Ta cũng yêu ngươi..."

Sở Vãn Ninh thì thào, cả thân thể mềm mại, hoàn toàn thuần phục dưới sự thúc đẩy như mãnh hổ của Mặc Nhiên.

"Ta muốn bắn ..."

"Vãn Ninh.. cùng ta... có được không?"

Mặc Nhiên ở trong thân thể của Sở Vãn Ninh khảm thật sâu, quy đầu va chạm cực kỳ chuẩn xác, mỗi một cú thúc đều trúng hồng tâm, kéo Sở Vãn Ninh chìm trong khoái cảm dần đạt cao trào. Sở Vãn Ninh quấn chân mình lên eo Mặc Nhiên, nâng eo lên, hai tay siết lại, ngón tay đan xen với ngón tay, chặt chặt chẽ chẽ, không buông ra, không rời xa.

"Ừm."

Thở ra một tiếng đồng ý nho nhỏ, đôi mắt phượng chớp vài cái, Sở Vãn Ninh lại nâng mặt lên, tự dâng hiến đôi môi của bản thân, cùng ái nhân hôn môi, môi lưỡi quấn lấy vỗ về chơi đùa, hạ thân lại theo từng cú thúc đẩy của đối phương, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mềm mại phong tình vạn chủng.

"Ta yêu ngươi, Mặc Nhiên."

Mặc Nhiên hiện giờ chẳng khác gì một con dã thú, sâu trong thâm tâm là sung sướng cực kỳ, hông cũng theo đó mà thúc đẩy càng mạnh mẽ, như tướng quân dũng mãnh, bách chiến bách thắng.

Hắn cực kỳ hạnh phúc, bởi vì hắn đã hoàn toàn có được người hắn yêu thương sâu đậm, tất cả mọi thứ của Sở Vãn Ninh, của ái nhân hắn, hắn đều có được.

Là Vãn Ninh ngươi tình ta nguyện, dâng lên cho hắn, cho hắn tất cả mọi thứ mà y có.

"Vãn Ninh."

Hắn thì thầm, hơi thở nặng nề đan xen với tình yêu lửa dục.

"Ngươi thật tốt, ta cực kỳ yêu thích ngươi."

Eo lùi lại, rồi thúc mạnh một cái, Mặc Nhiên nuốt xuống toàn bộ hình ảnh ái nhân hắn hất đầu ra sau, ngửa cổ lên rên rỉ.

"Ta có được ngươi rồi, ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cảm thấy cực kỳ tự hào, cực kỳ trân quý."

Mặc Nhiên hôn lên quả khế nhỏ ở cổ Sở Vãn Ninh, lưu lại trên đó vài nụ ngân hôn rải rác lên da thịt mẫn cảm, môi lưỡi liếm mút quả khế kia, cảm nhận ái nhân hắn đang nuốt nước bọt, cổ họng theo từng tiếng rên rỉ thống khoái mà run lên.

"Kể từ khi ngươi cứu lấy ta một mạng ở Hạ Tu Giới." Mặc Nhiên cọ nhẹ chóp mũi lên trên cần cổ trắng ngần như sứ. "Ta đã bắt đầu biết chữ yêu là viết như thế nào."

Thúc đẩy càng lúc càng nhanh, quy đầu tàn nhẫn nghiền nát điểm mẫn cảm.

"Là nhờ nguơi đã cho ta uống cháo trắng, ngươi có nhớ không, Vãn Ninh?" Hắn thô thô bạo bạo mà đưa đẩy, môi lưỡi lại ôn nhu hôn lên giọt lệ nóng hổi chảy ra từ đuôi mắt phượng ẩn đỏ.

"Nh-Nhớ ..."

Sao lại không nhớ chứ?

Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Sở Vãn Ninh đã không bỏ mặc đừa trẻ mặc quần áo rách rưới, cả người hôi hám bẩn thỉu, vẫn kiên quyết đổ cháo trắng ấm nóng lên tay, đưa đến tận miệng cho đứa trẻ đó uống.

Đứa nhỏ hớp lấy hớp để, nhưng trên người còn việc phải làm, nên không đi theo Sở Vãn Ninh về Vô Bi Tự.

Trước khi rời đi, còn được Sở Vãn Ninh tự tay khoác lên một chiếc ngoại bào thật dày, giúp giữ ấm giữa mùa đông khắc nghiệt.

"Trải qua hơn ba mươi năm, cả hai đời, ta đã không ngừng yêu ngươi, thích ngươi."

Mười ngón tay siết lại, giam cầm Sở Vãn Ninh lại, dương vật kịch liệt đưa đẩy, đâm thật sâu vào bên trong, nghiền nát điểm mẫn cảm, khiến Sở Vãn Ninh nếm trải cảm giác thống khổ lẫn thống khoái, lại được Mặc Nhiên hôn môi an ủi, cả thân thể bắt đầu không còn nghe theo sự sai khiến của bản thân.

Chỉ biết nằm đó, mặc cho người trên thân âu yếm, cũng không hề phản kháng.

Hệt như tiên thú dịu ngoan, hoàn toàn nghe theo sai sử của ái nhân y.

"Nếu không có ngươi, ta đã không thể lớn lên, trở thành ta của ngày hôm nay..." Mặc Nhiên siết nhẹ tay, kéo thần thức của ái nhân đang chìm trong thống khoái sâu thăm thẳm kia trở về, môi vuốt ve làn da đã nóng đến lợi hại, men theo cần cổ, rải đầy dấu vết ngân hôn đỏ thắm, một đường dọc xuống ngực phải, ở trên vết sẹo để lại từ lúc Sở Vãn Ninh tự đào linh hạnh mà hạ xuống vài nụ hôn thật dài.

"Mặc Nhiên..."

Sở Vãn Ninh dù chìm trong thống khoái, nhưng thần trí vẫn còn thức tỉnh đôi chút, thân thể mẫn cảm cảm nhận được vết thương khi xưa được người mình yêu âu yếm nâng niu, y giật mình một chút, lại không nhịn được mà rên rỉ, có chút xấu hổ, muốn dùng tay che đi vết sẹo xấu xí trên người đi.

"Ngươi thật đẹp, Vãn Ninh."

Lại hôn lên vết sẹo kia một cái.

"Đừng che nó đi, bảo bối."

Môi lại lưu luyến hôn nhẹ lên đuôi vết sẹo kia.

"Tất cả mọi thứ của bảo bối, đều cực kỳ đẹp. Ta thật sự rất thích."

Mặc Nhiên ăn ngay nói thật, hắn cảm thấy Vãn Ninh nhà hắn là đẹp nhất, đẹp cực kỳ, đẹp không tì vết, trên người dù có vết sẹo kia, lại không hề cảm thấy xấu, chỉ làm tôn lên làn da tinh xảo trắng như tinh thạch cực phẩm.

"Sở Vãn Ninh, thê tử của ta, cảm ơn ngươi đã không chê ta dơ bẩn, mà nguyện ý yêu một người như ta."

Mặc Nhiên chín nông một sâu, eo càng lúc càng có lực, thúc thúc đẩy đẩy, ma sát vuốt lộng, ở trong động huyệt thịt ẩm ướt đến cực điểm kia vừa ôn nhu âm yếm, vừa thô bạo đâm thật sâu.

"Ân công ca ca của ta."

Trong đầu chỉ còn dục vọng chiếm hữu, dục vọng bắn tinh, dục vọng muốn nhìn thấy ái nhân hắn cứ như thế mà đạt cao trào.

Sở Vãn Ninh bị phong tình đánh cho tơi bời, chỉ còn biết dùng giọng nói của bản thân, mang theo giọng mũi, đan xen với vài tiếng khóc nức nở, âm thanh lúc trầm thấp lúc bay bổng, thân thể kịch liệt run rẩy, miệng nhỏ được hầu hạ đến sướng, sướng tới muốn phát điên, phía trước đã từ lâu theo từng động tác kịch liệt của hai thân thể quấn lấy nhau ôm ấp mà đã một lần nữa ngẩng cao đầu, lại được bàn tay của phu quân y vuốt ve thao lộng, Sở Vãn Ninh cứ thế ngửa cổ thất thần kêu rên, khoái cảm tràn ra khắp thân thể, hai tay được giải thoát mà bám chặt lên tấm lưng trần vững như bàn thạch của Mặc Nhiên mà bắt đầu loạn cào.

"Mặc Nhiên ... nhanh lên.."

Móng tay bấu vào da thịt săn chắc, ở trên đó lưu lại một vết cào màu hồng đo đỏ.

"Thoải mái ... Ư ..."

Môi lưỡi cuống quýt dây dưa, mười đầu móng tay bị ái tình đánh cho tơi bời, chỉ còn biết bấu víu, bám vào tấm lưng vững chải kia.

"Cào ta đi, bảo bối."

Mặc Nhiên cực kỳ cao hứng, lại ở bên vành tai nhạy cảm kia mà liếm mút.

"Lưu lại dấu vết của ngươi trên người ta đi."

Vết thương cũ chưa đi, vết thương mới đã đến, tô điểm lên tấm lưng phong trần kia ngàn vạn dấu vết kiềm diễm phong tình.

Sở Vãn Ninh được Mặc Nhiên hầu hạ, tiểu Ninh Ninh được Mặc Nhiên vừa dịu dàng vừa ôn nhu vuốt ve, mà miệng nhỏ phía dưới lại được lấp thật đầy, dâm dịch và nước bọt bôi trơn thành ruột, Tuyệt Phi Tục Vật tựa như đã tìm được nơi thuộc về chính mình, lại được thân thể của Sở Vãn Ninh hầu hạ đến sướng, cực kỳ không luyến tiếc mà ở bên trong thúc đẩy.

Sở Vãn Ninh rốt cuộc chịu không nổi cùng một lúc bị công kích cả hai phía, cứ thế mà đạt cao trào.

"A .. Phu... phu quân..."

Chỉ còn biết nhắm chặt mắt, ngửa cổ, môi miệng mấp máy gọi biệt danh chỉ có thê tử mới dùng, hạ thân như cũ vẫn được bàn tay thô thiển ôn nhu bao bọc, lại được Mặc Nhiên ôm hôn, môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi quấn quýt si mê, nước bọt ngọt ngào trao nhau trong khoan miệng ấm nóng, đầu lưỡi mềm mại mơn trớn lên nhau, miệng nhỏ phía dưới được bón no nê, vòng thịt co rút kẹp lại thật chặt, vây hãm phu quân y thật sâu bên trong, khăng khăng khích khích, không muốn tách rời.

Sở Vãn Ninh thân thể run run rẩy rẩy, côn thịt ở sâu bên trong cũng bắt bắn tinh, dương tinh nóng bỏng đánh thẳng lên vách tường thịt ẩm ướt, lưu lại thật sâu ở bên trong huyệt động, đôi chân dài vẫn còn run rẩy theo đợt cao trào chưa phai, vòm lưng cong vòng lên một vòng cung mỹ lệ, bày biện nên mỹ cảnh đẹp đến mê ly, chỉ có cơ thể của Sở Vãn Ninh mới làm được, mà phô diễn ra cho phu quân của y thưởng thức.

Mặc Nhiên không nhúc nhích, sau khi bắn tinh xong, cùng thê tử hắn đạt được cao trào, hắn có chút lưu luyết mà bắt đầu rút dần côn thịt ra khỏi miệng huyệt đã bị hành hạ đến đỏ bừng, còn có chút sưng lên, cực kỳ đáng thương.

Thân côn thịt ma sát vách thịt giờ đã nhiễm một tầng dương tinh nhớp nháp dính lên trên, Sở Vãn Ninh run lên, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào dưới hạ thân, bản thân y lại cảm nhận được miệng nhỏ phía dưới cũng lưu luyến, lại có chút luyến tiếc mà không muốn nhả ra dương vật đang cắm sâu ở trong y.

Suy nghĩ một chút, y quyết định co chân lại, hai chân vẫn còn treo trên eo ếch của đôi phương siết lại một chút, giữ cho dương vật của Mặc Nhiên vẫn tiếp tục cắm sâu ở bên trong.

Mặc Nhiên thông minh lại nhanh nhạy, hắn rất nhanh hiểu ý, cũng không tiếp tục lùi ra sau nữa, mà hơi thúc eo, từng chút từng chút đem côn thịt mặc dù đã xuất tinh nhưng vẫn còn cương khảm vào sâu hơn bên trong thân thể nóng bỏng của ái nhân, chặn lại toàn bộ tinh dịch đang muốn trào ra ngoài, đổi lấy một tiếng rên rỉ mềm mại yếu ớt phát ra từ sâu trong cuống họng của thê tử hắn.

"Ta yêu ngươi, Vãn Ninh của ta."

Đêm nay rất dài.
Nhưng ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi.
Để ta ôm, cho ngươi một giấc mộng đẹp.
Có lửa.
Có đèn.
Có ta.
Còn có nhà.
Yêu nguơi, Sở Vãn Ninh.
Vĩnh viễn yêu ngươi, sư tôn, Hạ sư đệ, Sở tông sư, Sở Vãn Ninh, Vãn Ninh, thê tử của ta.

------------------------

"Ngươi cứ nhìn ta làm gì ..?"

Sở Vãn Ninh ngồi trong bồn tắm rộng lớn, thân thể sau khi làm tình cực kỳ mẫn cảm, thắt lưng có chút đau buốt được dòng nước ấm áp và đôi bàn tay của phu quân ôn nhu xoa nắn. Y tựa như một con mèo trắng muốt diễm lệ, toàn thân đã mệt rã rời, nhưng được ái nhân chiều chuộng, lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn ngoan ngoãn để cho ái nhân muốn làm gì thì làm.

Mặc Nhiên đang giúp y tắm rửa, tay lúc này đang cầm bồ kết, còn có bánh huân hương mùi hoa mai, mùi hải đường, cực kỳ dịu dàng đưa lên mái tóc đen nhánh của y mà giúp y gội đầu.

Mặc Nhiên không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi má lún hai lún đồng tiền thật sâu, thân thể trần trụi dán sát với tấm lưng trần của Sở Vãn Ninh đang ngồi lên trên đùi, hai tay ngâm trong nước ấm đưa bánh huân hương lên trên da thịt của ái nhân, động tác cẩn thận lại ôn nhu, kỳ cọ lên làn da vẫn còn hồng hào sau trận mây mưa vừa qua.

"Ta thích ngươi, nên ta muốn nhìn ngươi nhiều một chút."

Mặc Nhiên vẫn như cũ, lời nói tựa mật ngọt đều không tiếc nước bọt mà nói ra, đối với ái nhân thập phần chiều chuộng, hai tay lại bận rộn trong mái tóc đen dài suông mượt, động tác thuần thục mà gội đầu cho ái nhân y.

Sở Vãn Ninh sau khi nghe thấy thế thì không nói gì nữa, chìm vào im lặng, thân thể thả lỏng ở trong làn nước nhu hoà.

"Sau khi tắm xong, ngươi phải ngoan, để ta giúp ngươi chữa thương ở trên lưng, có biết không?"

Lời nói mang chút ý trách phạt, mà Mặc Nhiên cũng biết Sở Vãn Ninh đang nói gì, y như một chú cún nho nhỏ mà vẫy đuôi, nghe lời chủ nhân.

"Ừa, sẽ để cho ngươi chữa thương, ta sẽ ngoan." Mặc Nhiên nâng đôi tay trắng muốt lên bên môi, khảm lên đó một nụ hôn mềm mại.

"Đều sẽ nghe lời ngươi."

------------------------

Giờ Tý, nửa đêm.

"Sở Vãn Ninh tại sao ngươi không cho bổn toạ làm? Ngươi có tin bổn toạ sẽ thao chết ngươi không hả? Ba ngày không gặp mà ngươi đã trở chứng??"

"Thiên Vấn Hoài Sa Cửu Ca triệu đến!!!"

"Vãn Ninh bổn toạ biết sai rồi ngươi mau mau cất hết mấy thứ đó vào điiii!!!!

"Cút vào phòng củi ngủ đi!"

"Sở Vãn Ninh ngươi ngươi ngươi được lắm!!!"

------------------------

Giờ Tý, ngày hôm sau.

"Vãn Ninh cái tên Đạp Tiên Quân đó đã chọc giận bảo bối sao?"

"Hắn muốn làm ta."

"Thế bảo bối đã nói thế nào?"

"Ta bảo hắn cút vào phòng chứa củi mà ngủ."

"Ừa nhưng bảo bối à, ta không phải là Đạp Tiên Quân, ngươi thu lại Thiên Vấn rồi thả ta ra, có được không?"

"Không được."

"...Vì sao vậy?"

"Vì eo ta vẫn còn đau sau khi bị ngươi làm 2 hôm trước, cho nên ngươi hôm nay chịu trói để cho ta được ngủ yên."

"..."

Mẹ nó ta thao! Đạp Tiên Quân ngươi cái đồ chó thối tha dám làm bảo bối tức giận ta £$^*^$%£$^**

Tác giả: Ừm việc học và công việc hơi xì-trét để đi viết fanfic cho khuây khoả, viết nhẹ nhẹ hôn hôn ôm ôm sương sương thôi là đuợc ~
Cũng là tui: đậu xanh toang cmnr sao càng viết càng nhiều ịch ịch ịch vậyyyy đậu xanh ai đó ngừng tay tui lạiiiiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro