Chương 6: Tấm mành che mắt
Không gian xung quanh lại một lần nữa vặn xoắn, biến ảo. Khung cảnh trở nên tươi sáng hơn một chút, một đồng cỏ xanh mướt hiện ra.
Nho nhỏ nơi xa là hai bóng hình đang chơi đùa, tiếng cười trong trẻo vui tươi vang lên khắp không gian.
" Đó là khoản thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời em" cô bé ấy nhìn lên khung cảnh đó mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Đôi môi cô bé cười một nụ cười hoài niệm đầy mỏi mệt, dường như đã thật lâu rồi cô bé không còn vui như vậy.
Rin biết điều cô có thể làm bây giờ là im lặng và lắng nghe.
Giọng nói hư vô của cô bé lại cất lên trong không gian này, chầm chậm mà thật buồn.
" Em sinh ra trong một gia đình nhà nông nghèo nhiều con, và em là đứa con gái thứ chín trong nhà. Mẹ ba em không học hành gì nên đặt cho chúng em cái tên theo thứ tự, em tên tiểu Cửu.
Ba em là một người nghiện rượi nặng, lại ham mê cờ bạc. Ba luôn muốn sinh được con trai để nối dõi nên khi mẹ em chỉ sinh các chị gái ba đã tức giận mẹ con em rất nhiều.
Lúc đó em luôn không hiểu con trai thì sao, con gái thì sao, em không phải là con ba mẹ sao?"
Tiểu Cửu thở dài ảo não, giọng kể của cô bé nhẹ nhàng và bình thản giống như đang kể về một câu chuyên dân gian. Dường như mọi sự xảy ra trong đó đều không hề liên quan đến cô bé.
"Từ khi biết suy nghĩ điều em nhận biết đầu tiên là những câu mắng chửi, những trận đòn roi kinh hoàng và những cơn đói dai dẳng.
Nhà em nghèo lắm, để nuôi chúng em thì lại càng khó khăn.
Em luôn biết rằng bọn em là những đứa trẻ không được mong muốn.
Mẹ em, bà ấy là một người phụ nữ kiên cường nhưng lại quá yếu mềm.
Đến khi đứa em trai của em ra đời thì ba em mới vui vẻ hơn một chút đối với mẹ ."
Cô bé dừng lại một chút ngập ngừng như đã quên. Có lẽ đã lâu quá rồi, đối với một linh hồn tha hương như cô ấy mọi thứ đã quá xa lạ. Linh hồn cô ấy bây giờ quá hỗn tạp, sự pha trộn ấy đã lấy đi gần hết tâm chí cô ấy. Để có thể duy trì thần chí ổn định đến tận lúc này đã là quá thần kì rồi.
"Khi lớn thêm một chút có một người lạ giàu có đến làng bọn em muốn mua những đứa trẻ như bọn em. Em vẫn còn nhớ khi đó lần đầu tiên trong đời em thấy ba lại có thể cười với em hiền lành như vậy. Dịu dàng chăm sóc em mà không phải là những câu mắng chửi thô tục hay những trận đòn roi thấy máu. Lần đầu tiên trong đời em thấy ba hạnh phúc như vậy, em nghĩ thì ra ba em cũng thương em có đúng không ? " Cô ấy lẳng lặng nhìn chờ đợi câu trả lời cô.
Nhưng cô không thể trả lời câu hỏi đó, bởi chính cô cũng không thể hiểu nổi những con người đó.
Cô ấy lại cười nhẹ.
" Đấy là lần đầu tiên em được đến thủ đô, nơi đó xa hoa, đông đúc và rất đẹp. Em được đưa vào một tu viện lớn, nơi ấy em được học hành và kết bạn. Nơi ấy em gặp được cậu ấy, người em muốn cầu chị ..." Không khí xung quanh cô ấy bỗng đặc quánh đen kịt lại, khung cảnh tươi đẹp xung quanh bị một lớp bóng đen phủ lên từ từ. Đôi mắt và đôi môi cô bé đỏ ậc rồi những dòng máu bắt đầu tràn ra.
Tiếng nói trong trẻo bỗng nhiên trở nên chói tai khô khan như tiếng sắt gỉ ma xát nhau.
" Cậu ta chính là kẻ đã giết chết em ¤¤¤¤♤" Man dợ và đẫm máu.
Cô bé dịu dàng mỏng manh yếu ớt bỗng trở thành một mẫu dạ xoa đáng sợ. Vừa khóc vừa cười, cô bé đau khổ dằn vặt cào xé chính bản thân mình.
Rin im lặng nhìn những thước phim ố màu xung quanh không gian này.
Đó là hình ảnh một đứa trẻ lớn hơn cô bé một chút, cầm một thanh đao lớn gần bằng người cậu chặt đầu một cô bé nhỏ hơn. Gương mặt cô bé và cậu bé trong thước phim dường nhòe đi chỉ có thể thấy rõ được đôi mắt của họ. Và đôi mắt của cô bé ấy dù đã đầu lìa khỏ cổ nhưng vẫn dõi theo khuôn mặt cậu bé khắc sâu trong tâm trí người xem, đầu của cô bé ấy cứ thế lăn xuống đất. Cứ như vậy lập đi lặp lại, ăn mòn tâm trí của Tiểu Cửu vậy.
" Em hận cậu ta? em muốn ta giết cậu ta?" Im lặng một hồi lâu Rin mới chậm chạp nói.
Tiểu Cửu ngừng lại hẳn, lại quay lại là cô bé yếu ớt lúc trước.
Đôi mắt trong trẻo đẫm lệ của Tiểu Cửu cứ nhìn cô như vậy một lúc lâu cô bé mới run rẩy yếu ớt nói.
"Em muốn xin chị ...giúp anh ấy... thoát khỏi lời nguyền của kẻ đồ tể"
Câu trả lời của cô bé khiến Rin chấn động. Cô thể không hiểu nổi tại sao tiểu Cửu lại cầu xin cô điều này, không phải hận lắm sao? Tại sao đã hận lại có thể xin cô cứu hắn ta, Rin không thể hiểu và cũng không thể hỏi.
"Đổi lại ta được cái gì?" Rin khô khốc trả lời.
Tiểu Cửu yếu ớt cười nhẹ nói:
" Chắc chị cũng đã biết hậu quả khi sử dụng cấm thuật đúng không?
Đây là loại công kích linh hồn, nếu nói linh hồn chị như một viên pha lê mỏng manh sau khi sử dụng cấm thuật ấy linh hồn của chị đã vỡ nát."
Cô bé đưa tay chỉ lên thân thể của cô, cô không hề biết rằng bản thể bây giờ của cô có vô số viết nứt to lớn.
" Để có thể sống được thì chị phải vá lại những vết nứt đó. Mà đều này em có thể làm được. Chị có muốn sống không?" Cô bé hỏi Rin đầy chắc chắc.
Rin có muốn sống không ư? Hỏi thừa nếu không muốn sống thì tại sao cô lại phải sự dụng thứ cấm thuật này để thoát khỏi meteorcity chứ? Chỉ là cô rất cảm thấy không hiểu được tại sao tiểu Cửu có thể tha thứ cho kẻ giết cô bé ấy? lại còn xin cô cứu hắn?
Cô chưa kịp hỏi thì tiểu cửu đã thốt lên một câu nói làm cô cứng họng luôn.
" Chị yêu ai bao giờ chưa?"
...
.
Phải! một đứa con gái 28 tuổi gần như một bà cô ế. Ở thế giới trước cô chỉ muốn trả thù cho mẹ nên không hề có một chút khái niệm. Dù trước kia có từng kết hôn như điều đó chỉ vì việc trả thù nên khi nói đến "tình yêu" thì biểu cảm của Rin như ăn phải ruồi vậy.
"Khụ ...khụ lạc đề rồi, chúng ta đang nói đến cách chữa trị cho linh hồn chị mà nhỉ ha... ha..." Dưới cái nhìn sắc như dao lam và đôi mắt sâu hun hút như hố đen vũ trụ ẩn chứa những quả bom nguyên tử của Rin, tiểu cửu nhanh chóng nhận ra vấn đề và cua gấp.
.....
.
.( hêt c6)
xin lỗi các bạn vì đã cao su đến bây giờ nhưng thực ra là dạo này mình có hơi bận nên ...haizzz thôi thì các bạn ủng hộ và bình luận để mình chăm ra chương nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro