Xe ngựa play (Part 2)
(Phần tiếp theo)
Thẩm Thanh Thu là nam nhân, tất nhiên cũng sẽ chìm đắm trong dục vọng. Huống chi đây cũng không phải lần đầu, lại có điểm thoải mái, y cũng không ngăn cản được, không thể làm gì hơn đành ôm cổ Lạc Băng Hà, chôn đầu ở vai hắn thở dốc.
Lạc Băng Hà cảm giác được y thuận theo, giống như khen thưởng mà nhẹ nhàng liếm láp lỗ tai sắp cháy đến nơi của y. Thẩm Thanh Thu xấu hổ nghiêng người né ra, hận không thể khâu miệng hắn lại.
Lạc Băng Hà chậm rãi đưa một ngón tay vào bên trong tiểu huyệt tiêu hồn, tỉ mỉ mở rộng, nơi đó vì chủ nhân căng thẳng mà càng thêm siết chặt, rất nhanh liền bị hắn khống chế, hành lang có chút khô sáp bên trong vững vàng tiếp nhận ngón tay hắn.
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt vào, lại ngoài ý muốn cảm nhận được ngón tay bên trong thân thể khuấy động càng thêm rõ ràng, có chút không thoải mái khi bị dị vật xâm lấn, lại bất tri bất giác khó nhịn được ma sát.
Lạc Băng Hà khẩn trương mở rộng bên trong y, Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng phát ra tiếng than nhẹ không rõ ý vị. Lúc này xe ngựa tựa hồ đi vào đoạn đường gập ghềnh, xóc nảy một chút, ngón tay Lạc Băng Hà bên trong không cẩn thận liền đâm đến hao tâm tổn phế, đột nhiên quét qua điểm nào đó khiến Thẩm Thanh Thu cả người mềm nhũn, hai tay bám trên vai hắn cũng sắp không giữ nổi.
Một tay Lạc Băng Hà đỡ eo Thẩm Thanh Thu, một tay thong thả lấy ra dương vật dữ tợn, tìm tới mật huyệt, tách ra hai cánh mông mà dùng sức tiến vào, bị sự ấm nóng và ướt át bên trong vây quanh, phát ra tiếng than thoải mái, đâm vào càng sâu.
Thẩm Thanh Thu bị cả cây thô lỗ đỉnh vào, khẽ phát ra tiếng rên rỉ, cả da đầu đều tê dại. Lạc Băng Hà cảm thụ tư vị được vách tường mềm mại bao bọc, cũng không vội động, ngược lại cả căn trụ trời vì đường xóc mà nhợt nhạt chuyển động bên trong huyệt thịt.
Thẩm Thanh Thu bên dưới căng trướng, cảm giác chưa thỏa mãn, lại không chịu mở lời cầu hoan, bụng dưới truyền tới một trận ngứa ngáy khó nhịn, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống từng tiếng rên rỉ dâm mỹ.
Lạc Băng Hà lại không biết xấu hổ mà trêu đùa y, thanh âm trầm thấp không ngừng truyền đến từ bên tai: "Sư tôn, đừng phóng túng kêu thành tiếng nha, xa phu vẫn ở bên ngoài, người không muốn hắn nghe được đúng chứ?".
Thẩm Thanh Thu nghe vậy sợ hãi, huyệt khẩu gấp gáp co rụt lại, kẹp cho Lạc Băng Hà ở bên trong suýt thì đầu hàng.
Nguy rồi! Y rất nhanh đã quên... Hiện tại là ban ngày, bọn họ còn ở trong xe ngựa... Bên ngoài xe còn có người!
Tiếng xe ngựa lộc cộc cùng tiếng roi ngựa lúc ẩn lúc hiện từ bên ngoài truyền vào, mà y hiện tại quần áo xộc xệch, tóc dài xõa tung, không có liêm sỉ mà cả người xích lõa ngồi trên đùi Lạc Băng Hà, còn bị hắn tiến vào. Mà người kia tóc một sợi cũng không loạn, y phục chỉnh tề, chỉ lộ ra vật thô to đâm vào trong người y, điều này khiến Thẩm Thanh Thu thật kinh hoảng, trở nên đặc biệt thẹn, cái cảm giác xa lạ này lại càng kích thích y, không kiềm được thêm hưng phấn.
"Sư tôn, tao huyệt ngươi thật lợi hại, so với nữ tử còn muốn chặt hơn, thật khiến ta muốn lấp đầy bên trong ngươi." Lạc Băng Hà trả thù y vừa nãy kẹp chặt một hồi, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu dùng sức tiến vào, eo dùng sức vượt lên đỉnh liên tiếp, chuẩn xác chạm tới điểm mẫn cảm.
"A...... A...... Ưm......" Thẩm Thanh Thu cuối cùng không cách nào ẩn nhẫn, âm thanh phóng túng phát ra hơi lớn, y thật sự sợ xa phu bên ngoài sẽ nghe thấy, kinh hãi xin tha: "Không muốn..... Không muốn..... Không muố..... A....."
"Người xem, là ai nói không muốn, nhưng cái miệng nhỏ dưới thân vẫn giữ chặt lấy ta? Quá ẩm ướt, quá nóng, thật thoải mái."
Lạc Băng Hà nói chưa dứt lời, Thẩm Thanh Thu đã thật sự cảm giác hậu đình của mình vừa co rụt lại giữ chặt dương vật thô to của Lạc Băng Hà, giống như dây dưa lưu luyến giữ hắn lại, không cho đi, lấy số đo kinh người của hắn, hình dạng, trạng thái, y đều có thể cảm nhận rõ rõ ràng ràng.
Thẩm Thanh Thu bị đùa bỡn, chịu không nổi mà gục đầu vào vai Lạc Băng Hà, hai mắt đẫm thủy quang trong suốt chực rơi ra. Lạc Băng Hà cũng không dám tàn nhẫn bắt nạt y, sợ người kia thẹn quá thành giận.
"Cách Song Hồ thành còn bao nhiêu lâu?"
"Bẩm khách quan, còn chừng nửa canh giờ thì tới nơi."
"Ngươi xuống xe vào thành trước, cỗ xe này ta mua lại."
Một thỏi vàng từ trong xe bay ra, rơi vào trong lồng ngực xa phu, gã vui mừng cảm tạ sau đó nhanh chóng dừng xe bên đường, cũng không dám thắc mắc tại sao người kia lại muốn dừng lại ở nơi hẻo lánh như vậy, hai người bọn họ vừa nhìn liền biết không phải người bình dân như gã có thể đụng đến.
Gã tất nhiên không biết những việc xảy ra ở bên trong, Lạc Băng Hà trước khi lên xe đã đặt kết giới, dáng vẻ mị hoặc của sư tôn không phải thứ phàm nhân có thể chiêm ngưỡng.
Xa phu vừa xuống xe ngựa, Lạc Băng Hà liền đổi tư thế liên kết đặt Thẩm Thanh Thu dưới thân, bắt đầu một trận mưa to gió lớn tuôn trào ở bên trong cơ thể y, trong lúc nhất thời xe ngựa chỉ còn lại tiếng thân thể va chạm, toàn bộ xe vì động tác kịch liệt của bọn họ mà rung động.
Thẩm Thanh Thu bị va chạm hung ác này làm cho không nói nên lời, chỉ có thể đứt quãng lớn tiếng rên rỉ, nơi này là chốn hoang vu, chỉ còn hai người bọn họ, nghĩ như vậy khiến trong lòng y dễ chịu đi đôi chút, thân thể cũng thả lỏng không ít.
"Bị đệ tử thao có thoải mái hay không? Sư tôn?" Lạc Băng Hà thở dốc, động tác liên tục, trong miệng lại không thành thật bắt đầu trêu đùa Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu liều mạng cắn chặt môi dưới, dù chết cũng không trả lời hắn. Động tác Lạc Băng Hà bắt đầu chậm lại, nhợt nhạt tiến vào, lại nhợt nhạt rút ra, chính là không cho thoải mái, mài đến Thẩm Thanh Thu lòng ngứa ngáy khó nhịn, hậu huyệt cũng bất mãn không ngừng co rút, giữ lại cự vật mang đến cho nó cảm giác sung sướng, không cho rời đi.
Lạc Băng Hà sâu sắc cảm thấy việc kia không phải đang dằn vặt Thẩm Thanh Thu, mà là dằn vặt chính hắn, hắn thực sự là mạnh miệng, người như sư tôn chỉ có mạnh mẽ thao làm, mới có thể mở ra trái tim của y.
Hắn lại bắt đầu kiên trì vượt eo lên điên cuồng đỉnh lộng, một hồi kịch liệt như vậy, giống như muốn vững vàng đem Thẩm Thanh Thu đóng đinh trên xe ngựa, tiến vào sâu như thế, để y có một loại ảo giác bị thao chết ở chỗ này. Một chút thần trí cuối cùng của Thẩm Thanh Thu cũng bị động tác này hung hăng đánh tan, y thoải mái đến miệng mở lớn, nước bọt trong suốt từ đôi môi đẹp đẽ chảy ra, kéo theo một tuyến trong suốt dâm mỹ.
"Đệ tử thao ngươi có sướng không? Có thoải mái hay không? Hửm?"
"Ưm... A... Thoải mái... Ư."
"Vậy ngươi cầu ta thao chết ngươi đi."
"Băng Hà... Ưm... a... Thao chết ta đi....."
Lạc Băng Hà nghe được âm thanh tiêu hồn này, nhịn không được càng thêm điên cuồng, đâm đến càng sâu, tần suất cũng càng nhanh: "Tốt, sư tôn, ta lập tức thao chết ngươi!"
"A....." Theo hậu huyệt co rút lại, Lạc Băng Hà cũng phóng thích trong cơ thể y, một luồng bạch trọc liên tiếp không ngừng bắn vào trung tâm, nóng bỏng kéo dài, Thẩm Thanh Thu bị thao đến bắn ra, phía trước cùng phía sau đồng loạt lên cao trào, y trợn tròn mắt, thất thần một hồi lâu.
_________________.._..__________________
/
/
/
Wattpad đột nhiên lên cơn, không mở được bình luận, vã quá phải lập acc clone đi trả lời mà nó không hiện bình luận (ʘ言ʘ╬)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro