Ngoại truyện 2: Những chuyện sau chiến tranh (2)
Bởi vì những người này có niềm tin vững chắc trong lòng, vì những người này có niềm tin rằng họ sẵn sàng chết, vì bọn họ phải chiến đấu đến chết và giành chiến thắng trong cuộc chiến này, nên các Tử thần Thực tử đã bị những kẻ này ép tới mức đẩy tới giới hạn, họ liên tục rút lui đến chỗ bục cao nơi Voldemort đang đứng, sự chuyển biến bất ngờ làm cho Voldemort còn đang mơ mộng hão huyền rất tức giận.
Rõ ràng trận chiến còn lâu mới kết thúc, khi các gia tinh của Hogwarts lao ra với vũ khí của chúng, địa bàn của Tử thần Thực tử đã hoàn toàn bị tách ra. Bởi vì gia tinh không bị lâu đài hạn chế, chúng nó có thể độn thổ theo ý muốn, cho nên, bất kể là Tử thần Thực tử hay quỷ khổng lồ, người khổng lồ và người sói trong địa bàn của Chúa tể Hắc ám đều bị gia tinh tập kích. Trong nháy mắt, lợi thế mà phe Chúa tể Hắc ám có được đã không còn, Voldemort nhìn tình hình trước mắt mà tức giận đến mức ruột gan muốn vỡ tung.
“Avada Kedavra!”
Một tia sáng xanh chói lóa bắn về phía những người đang chiến đấu quyết liệt, Kingsley đã nhìn thấy hành động của Voldemort, anh lớn tiếng nhắc nhở người của mình phải cẩn thận với thần chú hắc ám, Hội Phượng hoàng được Kingsley nhắc nhở nhanh tay lẹ mắt, đem những Tử thần Thực tử chiến đấu với họ thành lá chắn lời nguyền Avada của Voldemort, trong nháy mắt Tử thần Thực tử đã ngã xuống một nửa!
“Khốn nạn! Phế vật! Một lũ ngu ngốc vô dụng!”
Nhìn thấy khí thế của bên mình ngày càng thấp, số lượng người càng ngày càng ít, Voldemort bắt đầu cảm thấy áp lực từ ma quỷ, nhưng điều này không thể thay đổi được thế thừa thắng xông lên của bọn họ, toàn bộ người khổng lồ, người sói đều bị tiêu diệt, khi chỉ còn lại vài chục Tử thần Thực tử vây quanh hắn, Voldemort cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, hắn cảm giác mình giống như rơi vào một cái bẫy thật lớn.
Voldemort không hiểu tại sao sau khi Harry Potter và ba tên phản bội chết tiệt kia biến mất, tinh thần của những người này lại không giảm, ngược lại càng trở nên dũng cảm hơn, anh dũng hơn, thậm chí còn không sợ chết. Hắn mơ hồ cảm thấy tình hình hiện tại đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, không, không phải từ bây giờ, mà là đã nằm ngoài kiểm soát của hắn từ rất lâu rồi. Dường như… Hai mắt đỏ tươi của Voldemort nhìn những người đang đối mặt với hắn, dường như ngay từ đầu, sau khi hắn sống lại, đã có một âm mưu nào đó được sinh ra xung quanh hắn, hắn hoàn toàn không hề hay biết.
Voldemort không có thời gian suy nghĩ quá lâu, hắn nhìn thấy phía dưới Tử thần Thực tử đã bị đánh bại, không khỏi tức giận. Hắn nhớ lại một truyền thuyết, mà hiện tại chính là lúc để thử nghiệm nó.
Voldemort nở một nụ cười tàn nhẫn với kẻ thù của mình, những kẻ đó - những Thần sáng ngu ngốc, những tín đồ ngu ngốc của Dumbledore và những kẻ phản bội chết tiệt không biết, một bí mật khác của lâu đài Hogwarts.
Voldemort nhìn những kẻ ngốc giơ đũa phép về phía hắn và những người hầu của hắn, hắn cười lạnh vài tiếng, sau đó dang tay ra, hét về phía Hogwarts, “Hỡi Hogwarts vĩ đại, nhân danh người thừa kế Slytherin ta ra lệnh cho ngươi hãy tiêu diệt đám huyết thống dơ bẩn này, trục xuất những kẻ này khỏi lâu đài!”
Voldemort vừa nói xong, lâu đài Hogwarts bắt đầu chấn động, bọn Tử thần Thực tử thay đổi vẻ hoảng sợ trước đó, thay vào đó là vẻ mặt hả hê, thậm chí còn hét về phía phe sánh do Kingsley dẫn đầu.
Tuy nhiên, bọn hắn cũng không đắc ý bao lâu, sau cơn chấn động dữ dội, những bức tường của lâu đài phát ra ánh sáng trắng chói lóa, mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh tượng tuyệt vời này, nhưng họ không nhìn thấy gì ngoài ánh sáng trắng chói lóa.
Sau một thời gian ánh sáng trắng từ từ biến mất, các Thần sáng, các thành viên của Hội Phượng hoàng và học sinh ở Hogwarts đã rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng họ là những người duy nhất được coi là còn sống ở lâu đài, cả Chúa tể Hắc ám lẫn Tử thần Thực tử đều không thấy đâu cả.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là nơi Tử thần Thực tử và Chúa tể Hắc ám đứng có một vũng nước đen cũng như áo choàng đen, mặt nạ bạc tượng trưng cho thân phận Tử thần Thực tử.
Mọi người nhìn nhau, bọn họ không biết tình huống bây giờ là thế nào, không biết Chúa tể Hắc ám và Tử thần Thực tử vì sao lại biến thành một vũng nước đen kịt, cũng không biết đây có phải là Chúa tể Hắc ám đã hoàn toàn biến mất không.
Tất cả mọi người - bất kể là Thần sáng, Hội Phượng hoàng hay thậm chí là những đứa trẻ đã mệt mỏi cả đêm, đáng lẽ phải nghỉ ngơi từ lâu vẫn nắm chặt đũa phép, lưng tựa lưng, cẩn thận quan sát xung quanh, dù sao không ai có thể xác định chuyện xảy ra bây giờ có phải là một âm mưu khác của tên nào tàn chết tiệt Chúa tể Hắc ám hay không!
“Giáo sư McGonagall, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hermione, Vạn Sự Thông của Hogwarts, một học sinh giỏi của Gryffindor, xấu hổ chạy đến chỗ viện trưởng của mình, theo sau là Ron vẻ mặt mệt mỏi, “Tại sao Tử thần Thực tử và Voldemort đột nhiên biến mất? Ánh sáng trắng vừa rồi là gì vậy ạ? Giáo sư, cô có thể giải thích vừa rồi là gì không?”
“Đúng vậy, giáo sư McGonagall, cô ở Hogwarts đã lâu, cô có thể giải thích vừa mới xảy ra chuyện gì không?”
Sau khi trải qua một cuộc chiến tranh tàn khốc, Ron không còn bất cẩn và ồn ào như trước nữa, nhất là khi cậu chứng kiến những người anh em của mình lần lượt ngã xuống, còn có người bạn thân nhất, đối thủ lớn nhất và giáo sư đáng kính nhất của cậu đột nhiên biến mất trước mặt mình, trong lòng Ron vô cùng khó chịu, đau buồn, tức giận, tưởng nhớ đan xen, khiến cậu Weasley trẻ tuổi trưởng thành chỉ sau một đêm.
Tuy nhiên, Ron mơ hồ có thể cảm giác được rằng Harry, giáo sư Snape và Malfoy vẫn chưa chết mà chỉ đang sống ở một nơi khác. Biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, họ có thể nhận được tin tức từ nơi đó. Dù sao nơi này cũng là thế giới phép thuật, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Cô thật sự xin lỗi, trò Granger và trò Weasley, vì đã phụ lòng mong đợi của các trò.” Giáo sư McGonagall dùng ánh mắt xin lỗi nhìn học sinh của mình, “Cô thật sự không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng…” Giáo sư McGonagall dẫn bọn họ cẩn thận dọc theo khuôn viên trường Hogwarts, mỗi bước họ có thể thấy áo choàng đen của Tử thần Thực tử và một vũng nước có màu không thể diễn tả được.
“Không sao, Minerva?” Kingsley cũng đi theo, cảnh giác giơ đũa phép lên, ngăn chặn bất kỳ ai tấn công bất ngờ, “Cô biết cái gì?”
“Tôi vừa mới nói, tôi cái gì cũng không biết, Kingsley.” Tính tình giáo sư McGonagall có chút nóng nảy, cô đỡ búi tóc đã lệch của mình, “Tôi nghĩ gia tinh hẳn là biết chuyện gì xảy ra, chúng ta nên hỏi chúng một chút.” Nói xong, giáo sư McGonagall triệu hồi một gia tinh đang dọn dẹp chiến trường rất vui vẻ.
“Ekko đã gặp giáo sư McGonagall, Ekko có thể làm gì cho giáo sư McGonagall?”
“Ekko, ngươi có biết chuyện gì vừa xảy ra không?”
“Đúng vậy, giáo sư McGonagall, Ekko biết.” Gia tinh Ekko rất kiêu ngạo nhìn các phù thủy đứng trước mặt mình, “Đây là phản công của Hogwarts, là do bốn nhà sáng lập vĩ đại quyết định, vào thời khắc mấu chốt nhất, khi Hogwarts cảm giác được những người hoặc tổ chức ác ý, nó sẽ tự động thanh trừng và tiêu diệt những phù thủy có ý đồ xấu đối với lâu đài này, đây là trách nhiệm mà bốn nhà sáng lập giao cho Hogwarts!”
“Vậy chúng ta có thể nghĩ rằng Voldemort đã thật sự bị tiêu diệt phải không?” Hermione nhìn Ekko với ánh mắt hiền lành, nhỏ giọng nói chuyện với nó.
“Đúng vậy, tiểu thư Granger, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã bị tiêu diệt hoàn toàn!” Ekko chỉ vào nơi Voldemort từng đứng, “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy và những đồng bọn đều đã bị hóa thành nước, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”
“Nói cách khác, chúng ta không phải lo lắng việc hắn sẽ quay lại lần nữa, phải không?”
“Đúng vậy!”
“Vậy Ekko, ngươi có biết phép thuật đó là gì không?” Sau khi biết Chúa tể Hắc ám đa bị tiêu diệt hoàn toàn, Hermione thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tò mò hỏi.
“Ekko không thể nói, đây là bí mật thuộc về phù thủy.”
“Tiểu thư Granger, phép thuật này có thể tìm thấy trong thư viện.”
Ekko hoàn toàn không biết mình đã nói những lời gây sốc gì, cũng không biết lời nói của mình có ý nghĩa gì trong lòng những phù thủy vĩ đại, sau khi nó nói với mọi người những gì mình biết, nó cúi đầu chào mọi người rồi tiếp tục dọn dẹp chiến trường.
“Vậy…” Kingsley nhìn mọi người xung quanh đang sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, nhìn những người đang ôm nhau khóc sau khi nghe những lời Ekko nói, “Cuối cùng chúng ta đã thắng.”
——————
Lời của tác giả: Thắng rồi, hôm nay tuyết rơi dày quá ~~~~
Lời của Cú Mèo: Phúc lợi nho nhỏ cho mọi người nhe, tui đền bù mấy ngày tui đăng chương trễ nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro