Chương 38 - chương 39
Cú Mèo: Từ giờ mỗi tuần mình sẽ đăng gộp 2 chương/ 1 tuần nhe.
____________________
Chương 38: Herpo
Draco và Harry tò mò nhìn những người xông vào phòng ngủ của hoh, đứng đầu là Godric và Salazar, tất cả đều ngồi trước mặt họ với vẻ mặt đầy khí thế, trông như thể sắp dùng đến các biện pháp cưỡng ép để tra hỏi.
"Phì, hahaha, các anh trông thật buồn cười!" Harry che miệng cười, chui đầu vào lòng Draco, nhún vai và mỉm cười vui vẻ.
"Không được cười, nghiêm túc nào, chúng ta đang thẩm vấn đấy!" Godric nghiêm nghị đập tay lên bàn bên cạnh, trên bàn xuất hiện những món ăn nhẹ mà cậu ấy rất thích, Godric ngượng ngùng nhìn những món ngon làm cậu ấy thèm thuồng, lũ qua tinh quả thật rất nhạy bén. Godric bĩu môi với Salazar, rồi thay đổi vẻ mặt nghiêm túc nhìn Draco và Harry, "Thành thật khai báo, mấy ngày qua các em đã trải qua những gì?"
"Các anh không cần đến lớp sao?" Draco không quan tâm nhướng mày, anh biết Godric không thật sự tức giận, chỉ là rất lo lắng cho bọn họ. Draco vỗ nhẹ Harry đang cười vui vẻ trong lòng, rồi nhìn Godric, "Em nghĩ các cha và các trưởng lão sẽ không đồng ý cho các anh trốn học vì lý do này, đúng không?"
"Hôm nay chúng ta được nghỉ." Godric nở một nụ cười giả tạo với Draco, "Các cha đã triệu tập các trưởng lão đi hết rồi, không có ai dạy chúng ta cả."
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Harry ngưng cười, chui ra khỏi lòng Draco, tò mò nhìn mọi người.
"Không có gì." Salazar lắc đầu, nâng tách trà do gia tinh chuẩn bị trước đó, nhấp một ngụm, "Giáng sinh sắp đến, họ có rất nhiều việc phải làm, cần bàn bạc nhiều chuyện và phải tuần tra lãnh thổ. Có thể lần này chúng ta cũng sẽ đi nữa!"
"Ồ, em rất muốn ra ngoài xem, ngoại trừ lần thử thách này, em chưa từng rời khỏi lâu đài." Harry gật đầu, "Không biết bên ngoài lâu đài trông như thế nào."
"Lần này sẽ được thấy thôi." Salazar mỉm cười nhìn ánh mắt khao khát của Harry, "Được rồi, đừng thay đổi chủ đề, các em biết đấy, chuyển chủ đề với chúng ta là vô ích."
"Sala, Gody, chẳng phải các anh cũng đã trải qua rồi sao?" Harry bĩu môi, "Những gì chúng em trải qua chắc cũng tương tự thôi."
"Chúng ta có thể giống nhau sao? Quý ngài Slytherin vĩ đại?" Godric đứng lên đi đến bên giường, kéo Harry ra khỏi lòng Draco, làm rối tóc Harry, rồi ôm chặt cậu vào lòng, lực mạnh đến mức muốn hòa nhập cậu vào xương của mình. "Chúng ta lúc đi thử thách là mười tuổi, còn các em mới năm tuổi, mặc dù ta đã đoán được các em đã đi đâu, nhưng khi các cha xác nhận, ta lại thấy sợ hãi."
"Xin lỗi, Gody, làm anh lo lắng là lỗi của chúng em, nhưng anh cũng biết, chúng em giống như các anh, bị đưa đi mà không có cách nào liên lạc được, chỉ khi tìm được đường về nhà, chúng em mới vượt qua thử thách." Harry ôm chặt Godric, "Thực sự nghĩ lại, em cũng có chút sợ hãi, Draco cũng vậy." Harry quay lại nhìn Draco, Draco gật đầu với cậu, "Vì các anh có thời gian, nên chúng em sẽ kể lại những gì đã xảy ra trong những ngày qua. Đây có lẽ là trải nghiệm kích thích nhất trong hai kiếp của chúng em, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng em không thể phủ nhận, nơi đó thật sự rất thú vị và rất phù hợp để phiêu lưu." Harry nhìn về phía Lucius và Severus, "Rừng Cấm ở Hogwarts so với nơi đó chẳng là gì cả!"
"Thú vị? Vui vẻ? Chẳng là gì cả?" Severus ngồi ở mép giường, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Harry, "Quý ngài Slytherin thân mến, có thể từ bi nói cho các anh trai tội nghiệp của em biết, rốt cuộc các em đã đến đâu, gặp những gì và trải qua cuộc phiêu lưu kích thích nào để rút ra kết luận như vậy không?"
"Haha, Severus, đừng nóng vội, em còn chưa nói xong mà." Harry nở nụ cười ngọt ngào với Severus, "À, đúng rồi, em đã chuẩn bị quà." Cậu quay sang nhìn Draco, "Anh yêu, quà của chúng ta đâu? Không bị mất chứ?"
"Tất nhiên, ở đây này!" Draco vươn tay vỗ đầu Harry, duỗi tay lấy ra một cái túi không gian từ ngăn kéo tủ đầu giường, "Em biết những thứ này không có gì đặc biệt với Godric và Salazar, nhưng..." Draco nhìn Lucius, Severus và Tiểu Sirius, "Em đoán các anh là lần đầu tiên thấy, nên đừng ngạc nhiên quá."
"Ngạc nhiên cũng không sao, nhưng đừng hét to như cây Mandrake*, được không?" Harry mở túi không gian, lục lọi bên trong, lấy ra một chiếc lồng nhỏ, bên trong có một con rắn nhỏ màu xanh biếc, "À, thật ra cái này không tính là quà, trên đường chúng em gặp Herpo, nó nói rất nhớ các anh, muốn gặp anh và Godric, nên chúng em đã mang nó về, không vấn đề gì chứ?"
(*Cây Mandrake: Mandrake, hay mandragora, (còn được dịch là cây nhân sâm) là một thực vật giúp những người đã bị hóa đá trở về trạng thái ban đầu. Tuy nhiên nó cũng rất nguy hiểm. Tiếng kêu của Mandrake sẽ gây tử vong cho kẻ nào nghe phải.)
"Không thành vấn đề, ngay cả khi các em không mang nó đến, anh cũng muốn dành thời gian để đưa nó ra ngoài, nó không thể sống mãi ở nơi không có người, điều đó không tốt cho giao tiếp của nó." Salazar nhận lấy chiếc lồng, mở cửa lồng, thả con rắn nhỏ ra. Salazar vuốt ve cái đầu tam giác của con rắn nhỏ, thì thầm, "Herpo, lâu rồi không gặp, rất xin lỗi vì không kịp đưa mày ra." Thấy con rắn gật đầu, Salazar ra lệnh cho những người khác, "Mọi người nhắm mắt lại, Herpo là một con Tử Xà, khi chúng biến thành hình người thì sẽ... không mặc gì. Nó ngại, nên nhờ ta nói với các ngươi chờ nó mặc đồ xong mới mở mắt. Đương nhiên, Godric thì không cần, em ấy đã thấy vài lần rồi."
Mọi người, kể cả Harry và Draco đều nhắm mắt lại, khoảng mười giây sau, nghe thấy lệnh mở mắt của Salazar.
Trước mắt họ xuất hiện một cậu bé trông khoảng mười tuổi, mặc áo chùng màu xanh đậm có viền bạc, mái tóc đen, cậu bé có vẻ đẹp quyến rũ, làn da trắng không tì vết, môi đỏ hồng, đôi mắt màu vàng trong suốt - màu sắc đặc trưng của Tử Xà.
"Đây là Herpo." Salazar giới thiệu với mọi người, "Herpo, đây là anh em của ta, Godric, Draco và Harry, ngươi đã gặp rồi, cậu bé tóc bạch kim này là Lucius Gryffindor, bên cạnh em ấy là Severus Slytherin, kia là Sirius Black."
"Xin chào, ta là Herpo, thú cưng tốt nhất của Salazar, các ngài cũng đã thấy, ta thuộc loài Tử Xà." Herpo ngoan ngoãn chào mọi người, nó thật sự là một đứa trẻ ngoan, vì đã ký kết khế ước chủ - tớ với Salazar, nên người thân và bạn bè của Salazar đều là đối tượng mà nó phải bảo vệ. Ở một mức độ nào đó, nếu những người ở đây bị tấn công ác ý, nó có trách nhiệm bảo vệ họ.
"Xin chào, Herpo." Tiểu Sirius rất thích cậu bé này, mặc dù cậu bé nói mình là thú cưng, là Tử Xà, nhưng Tiểu Sirius biết không ai ở đây thật sự coi Herpo là thú cưng. "Chào mừng ngươi gia nhập gia đình này, sau này ngươi sẽ biết gia đình này rất náo nhiệt."
Herpo mỉm cười gật đầu, đi đến ngồi bên cạnh Tiểu Sirius, nó dựa vào vai Tiểu Sirius, Herpo cảm thấy nó rất thích cậu bé này... Chính xác là thích mùi hương trên cơ thể cậu bé này.
Sau đó, Lucius và Severus cũng chào hỏi Herpo, nhưng Herpo cảm thấy ánh mắt của cậu bé tóc đen, mắt đen, biểu cảm có chút u ám nhìn mình có chút kỳ lạ, có chút cuồng nhiệt, giống như nó trong mắt cậu bé đó là một nguyên liệu quý hiếm nào đó.
"Đừng để ý." Tiểu Sirius nói nhỏ với Herpo đang có chút sợ hãi, "Severus có lẽ đang nghĩ đến nọc độc của ngươi, ngươi biết đấy, đó là nguyên liệu độc dược rất hiếm, nên... em ấy rất thích độc dược, sau này chắc chắn em ấy sẽ trở thành một bậc thầy độc dược."
"Chỉ là nọc đội thôi sao?" Nghe lời của Tiểu Sirius, Herpo mới yên tâm, nó mỉm cười với Severus, "Ta còn tưởng là chuyện gì, đối với ta việc đó quá đơn giản. Vậy còn da rắn và răng thay thế của ta? Severus không cần sao? Nếu Severus yêu cầu, ta thậm chí có thể cho ngươi một ít máu của ta!"
"Thật sao?" Severus nghe lời của Herpo, vui mừng khôn xiết, theo kinh nghiệm của y, y chưa bao giờ gặp một con rắn sẵn sàng cung cấp máu, nọc độc, da rắn, thậm chí là răng độc như vậy, Herpo quả thật không tầm thường, khác hẳn những con rắn bình thường, "Ngươi thật sự sẵn lòng sao?"
"Tất nhiên, tại sao không chứ?" Herpo nghiêng đầu nhìn Severus với vẻ mặt khó hiểu, "Không nói đến việc Severus là em trai của Salazar, ngươi cũng là cậu chủ nhỏ của ta, việc ta cung cấp một số thứ từ cơ thể mình cho cậu chủ nhỏ là lẽ đương nhiên, đối với ta là việc dễ dàng." Herpo xoa vai Tiểu Sirius, "Hơn nữa, Severus là phù thủy đầu tiên không động thủ với ta khi gặp ta, và cũng là người đầu tiên hỏi xem ta có sẵn lòng cung cấp những thứ này không." Herpo nở nụ cười quyến rũ với mọi người, "Trước khi đến lãnh thổ Gryffindor, trước khi gặp Salazar và Godric, ta đã gặp một số phù thủy rất thích độc dược, nghiên cứu độc dược, những phù thủy đó sẽ không thèm hỏi ý kiến ta, họ không nói được Xà ngữ, cũng không biết ta có thể biến thành người, họ chỉ coi ta là một nguyên vật liệu độc dược quý hiếm! Đối với họ, việc ta cung cấp những thứ này là điều đương nhiên."
"Cho nên?"
"Cho nên, ta rất thích mọi người, sẽ cố gắng sống cùng mọi người!"
——————
Lời của tác giả: Herpo đã xuất hiện rồi.
Chương 39: Thử thách bắt đầu
Sau khi chào mừng Herpo gia nhập gia đình, Harry và Draco tiếp tục phát quà.
Godric nhận được một hòn đá có hình dáng rất kỳ lạ, không biết vì sao, từ nhỏ Godric đã rất thích sưu tầm những viên đá có hình dạng khác thường, mỗi khi thấy tâm trạng không tốt, Godric sẽ vào phòng chứa đá để nhìn ngắm chúng, điều này giúp cậu ấy bình tĩnh và lấy lại tinh thần.
Lucius nhận được một con công có màu lông giống hệt tóc của mình, con công nhỏ bị thu nhỏ và nhốt trong lồng, khi giải bỏ bùa thu nhỏ, con công nhỏ đã cao bằng Lucius. Từ khi nhìn thấy Lucius, con công nhỏ dường như coi hắn là đồng loại, luôn đi theo hắn khắp nơi. Bất kể Lucius đi đâu, chú công cũng theo đến đó, tạo nên một cảnh tượng độc đáo trong lâu đài Gryffindor, ai nhìn thấy cảnh này cũng không thể nhịn được mà cười thầm.
Món quà của Severus không phải là nguyên liệu độc dược như y tưởng tượng, không, có thể xem đây là nguyên liệu độc dược, nhưng trong lòng Severus, đó là một giấc mơ. Khi y thấy con quỷ nhỏ mắt xanh lấy ra thứ này, Severus đã rất hưng phấn, một sự phấn khích mà ngay cả Godric, Salazar hay Tiểu Sirius đều không thể hiểu được.
Bởi vì trong mắt họ, loài cây mà Harry tặng cho Severus quá bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ở thời đại này, những loại cây này đơn giản là có quá nhiều, và về cơ bản chúng có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Nhưng họ không biết rằng cây cỏ ma quái, loài thực vật khiến Severus phấn khích đến mức gần như bật khóc, đã tuyệt chủng sau một ngàn năm. Severus đã từng dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm nhưng không thành. Đây là điều y luôn hối tiếc, chỉ có Lucius, Draco và Harry biết điều này. Giờ đây, họ đã hoàn thành giấc mơ của Severus, thật là tuyệt vời.
Sirius nhận được một con chồn tuyết nhỏ rất dễ thương, Draco và Harry đã tình cờ phát hiện ra con chồn này khi nó đang hấp hối, họ đã nỗ lực cứu sống nó. Sau khi cứu sống con chồn tuyết, Harry đã chế nhạo Draco rằng anh ấy cố gắng cứu nó có lẽ vì nhớ đến một ngày nào đó trong năm thứ tư!
Sau khi phân phát quà xong, Draco và Harry chuẩn bị kể về những trải nghiệm của họ trong mấy ngày qua, Herpo vì đang ngủ đông, đã nằm ngủ trên chân của Tiểu Sirius.
"Có lẽ như Herpo rất thích em." Salazar nói với Tiểu Sirius, "Em phải đối xử tốt với nó, đừng bắt nạt nó, nó là một đứa trẻ rất đáng thương!"
Tiểu Sirius không nói gì, nhìn Herpo đang ngủ trên chân mình, gật đầu một cách chắc chắn với Salazar.
Draco và Harry nhìn nhau, cả hai mỉm cười với nhau, có lẽ Herpo chính là định mệnh của Tiểu Sirius? Có lẽ họ sẽ bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc từ nhỏ đến lớn bên nhau?
"Được rồi, câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ sau khi giải quyết xong vấn đề nhỏ của Sirius." Sau khi tám chuyện một chút về mối quan hệ tương lai của Tiểu Sirius và Herpo, Draco hằng giọng, uống một ngụm trà và bắt đầu kể.
Thời gian quay trở lại đêm mà Tiểu Sirius yêu cầu Draco hứa với mình, Draco và Harry đã chuẩn bị đi ngủ sau một ngày mệt mỏi, đúng lúc họ chuẩn bị ngủ, đột nhiên một gia tinh xuất hiện trước mặt họ.
Draco và Harry nhận ra gia tinh này, đó là gia tinh riêng của cha Alois yêu quý của họ, gia tinh xin lỗi hai chủ nhân nhỏ trước, rồi nói rằng nó đến để truyền đạt lời nhắn.
"Ồ, cha Alois muốn ngươi nói gì với chúng ta?"
"Chủ nhân Alois nói rằng, mời hai vị chủ nhân nhỏ dùng bữa sáng trong phòng của mình vào sáng mai, sau đó đến thư phòng của họ - thư phòng mà hai vị chủ nhân nhỏ ở lại tối qua."
Thư phòng mà họ đã ở lại tối qua? Draco và Harry nhìn nhau, đó chính là phòng có căn phòng bí mật, không biết cha Alois muốn họ đến đó làm gì.
"Được rồi, chúng ta biết rồi, ngươi đi đi!" Draco vẫy tay, để gia tinh rời đi.
"Vâng, Lay Lay xin phép cáo lui."
Gia tinh rời đi không tiếng động, khiến Draco và Harry không còn chút buồn ngủ nào, cả hai nằm trên giường, nhìn nhau chằm chằm.
"Draco..." Harry cọ vào lòng Draco, "Anh nghĩ cha Alois muốn chúng ta làm gì?"
"Chúng ta đã thức tỉnh huyết thống, chắc là sắp xếp các khóa học mới, nghe Sala và Gody nói, cần phải huấn luyện khi đã thức tỉnh huyết thống thì sức mạnh ma lực mới tăng thêm."
"Đó là loại huấn luyện gì?"
"Sáng mai chúng ta sẽ biết thôi!" Draco xoa đầu Harry, "Dù sao thì cũng không phải là loại huấn luyện đó, loại huấn luyện đó với chúng ta... Không, với thời đại này là quá đơn giản rồi."
"Đúng vậy." Harry gật đầu, "Khi đó chúng ta bị Umbridge ép buộc, thật ra là bị hiệu trưởng Dumbledore vô trách nhiệm ép buộc, nhìn lại những giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chúng ta đã gặp, ngoại trừ Remus và Moody giả, chúng ta chẳng học được gì."
"Không phải ai cũng có thể chịu đựng được Lời nguyền của Chúa tể Hắc ám!" Draco vẫy tay, căn phòng lập tức tối đi, "Chúng ta đừng đoán mò nữa, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai sau bữa sáng sẽ biết mọi chuyện thôi."
"Ừm." Harry nghiêng người về phía trước, hôn lên má Draco, "Ngủ ngon, anh yêu."
"Ngủ ngon, bảo bối Harry của ta!"
Draco hôn lên trán Harry, ôm cậu vào lòng, đắp chăn kín cho cả hai, một lúc sau chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Sáng hôm sau, Harry bị Draco đánh thức, cậu đã có một giấc mơ rất đẹp, nhưng sau khi tỉnh dậy, cậu không nhớ được chi tiết gì, chỉ nhớ rằng mình và Draco đã tái lập và phát triển gia tộc Potter và Malfoy.
"Thế là đủ rồi." Draco nhìn Harry đang vừa đánh răng vừa làm nũng, ánh mắt đầy yêu thương, "Cha nói rằng ông sẽ cùng với cha đỡ đầu lập nên gia tộc Prince, gia tộc Malfoy là trách nhiệm của ta."
"Thật tuyệt!" Harry sau khi tắm rửa sạch sẽ, bước ra từ phòng tắm với tâm trạng sảng khoái, "Ước gì em có một người anh em, em sẽ để gia tộc Potter cho anh ta, rồi cùng anh phát triển gia tộc Malfoy."
"Ồ, muốn ở bên ta đến vậy sao?"
"Tất nhiên rồi!" Harry ôm eo Draco, tựa mình vào lòng Draco, "Kiếp trước chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian, kiếp này em tuyệt đối không để mình mắc sai lầm như vậy nữa, em muốn ở bên anh mọi lúc mọi nơi, trừ khi..."
"Trừ khi gì?"
"Trừ khi anh không muốn ở bên em nữa, khi đó em mới rời xa anh."
"Nói ngu ngốc gì thế?" Draco véo má Harry, "Dù có chết, ta cũng muốn ở bên em, ngay cả Merlin cũng không thể chia cắt chúng ta."
"Ừm, em thích câu này nhất!"
Khoảnh khắc ấm áp của họ bị gia tinh vô ý quấy rầy, nó mang bữa sáng đến cho hai chủ nhân nhỏ, Draco và Harry mới nhớ đến lời nhắn của Lay Lay tối qua rằng họ phải gặp cha Alois.
Sau khi ăn sáng trong phòng, Draco và Harry không chào hỏi ai - họ không nghĩ mình sẽ đi lâu nên trực tiếp đến thư phòng, họ thấy ngài Slytherin, ngài Gryffindor và các trưởng lão quan trọng trong gia tộc đang chờ đợi họ.
"Chào buổi sáng, cha Alois, cha Edmund và các trưởng lão!" Draco và Harry ngoan ngoãn chào hỏi các bậc trưởng bối, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đôi đối diện với ngài Slytherin và ngài Gryffindor.
"Chào buổi sáng, Rồng nhỏ, bảo bối Harry." Ngài Gryffindor, cười với bọn họ, "Tối qua các con ngủ ngon chứ? Sau một ngày nghỉ ngơi, các con có cảm thấy toàn thân thoải mái hơn không?"
"Dạ, cha Edmund, con cảm thấy mình có thể dùng từ sảng khoái để miêu tả."
"Đó là vì em đã dành cả tiếng đồng hồ để tắm." Draco nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry, "Bây giờ em còn dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân hơn ta, bảo bối, đây không phải là dấu hiệu tốt đâu!"
"Không có cách nào khác, tóc em dài quá rồi." Harry bĩu môi, nhìn mái tóc đen đã dài đến vai, "Cha Alois, cha Edmund, không có cách nào để xử lý tóc này sao?"
"Rất tiếc, bảo bối Harry của ta." Ngài Gryffindor nhún vai, "Ta nghĩ con phải làm quen với nó thôi, vì khi con trưởng thành, tóc con còn dài hơn bây giờ nhiều."
"Thì ra là vậy!" Harry bĩu môi, "Thôi được, có vẻ như con phải chấp nhân rồi." Cậu nhìn về phía ngài Gryffindor và ngài Slytherin, "Cha Alois, cha Edmund, hôm nay các cha gọi chúng con đến có việc gì vậy?"
"Đúng rồi." Ngài Slytherin đặt thứ mình đang cầm xuống, nhìn họ một cách nghiêm túc, "Nhớ lần trước ta nói về việc thay đổi khóa học không?" Thấy hai đứa trẻ gật đầu, ngài Slytherin tiếp tục, "Trước khi bắt đầu các khóa học đó, các con cần phải vượt qua một thử thách, chỉ khi các con vượt qua thử thách này, chứng minh được năng lực của mình với mọi người và tất cả các sinh huyền bí, các con mới thật sự trở thành những phù thủy đã thức tỉnh huyết thống."
"Đây là loại thử thách gì?"
"Cha nghĩ đây là một thử thách rất khắc nghiệt, nó kiểm tra sự kiên trì, ý chí và khả năng nắm vững phép thuật của các con, cũng như khả năng ứng biến. Các con biết không, ta và Edmund cũng đã trải qua thử thách này trước đây và trở thành chúng ta như bây giờ."
__________________
Lời của Cú Mèo: Tui thay đổi tên của Tử Xà từ Haier sang Herpo cho hay nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro