Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Tiểu Sirius, chúng ta nói chuyện đi!

Lâu đài Gryffindor trở nên náo nhiệt bởi sự thức tỉnh huyết thống của Draco và Harry và việc bọn họ trở thành bạn đời định mệnh, các gia tinh nhỏ trong nhà chạy tới chạy lui khắp lâu đài, những người hầu dưới sự chỉ huy của hai vị phu nhân cũng bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng buổi tối, tất cả mọi người đều bận rộn chỉ trừ một người.

Tiểu Sirius đang nằm trên lan can lầu hai, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, nhìn khung cảnh bận rộn dưới lầu, vẻ mặt lạnh lùng giống như tất cả đều không liên quan đến mình, như thể cậu ta là người ngoài cuộc.

Tiểu Sirius biết mình như vậy sẽ bị mọi người coi thường, biết mình nghĩ như vậy quả thật không phải là người, dù sao thì chính những người trong lâu đài đã giúp cậu ta vượt qua khó khăn, giúp cậu ta vượt qua những năm tháng gian nan nhất, cậu ta không nên vô ơn như vậy. Nhưng... Tiểu Sirius thở dài, khi cậu ta nhìn thấy Draco và Harry thân thiết bước ra, khi nhìn thấy Draco và Harry thân mật bên nhau, lúc đó tim cậu ta giống như ngừng đập trong nháy mắt.

Tiểu Sirius biết rằng mình nên mừng cho Draco và Harry, dù sao hai người này đã trải qua kiếp trước đầy đau khổ, cuối cùng họ cũng không dễ dàng chào đón một cuộc sống mới. Nhưng... Tiểu Sirius cảm thấy có chút không cam lòng, cũng cảm thấy có chút bối rối, chẳng lẽ mối tình đầu của mình lại bị mất đi như vậy sao?

"Đó không phải là tình yêu, Sirius."

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng Sirius nhỏ, Tiểu Sirius sợ đến mức suýt chút nữa ngã từ hành lang lầu hai, may mắn một bàn tay đưa ra từ phía sau để giữa cậu ta lại.

Tiểu Sirius thở hổn hển trước khi bình tĩnh lại, vừa rồi cậu ta suýt chết, thật đáng sợ! Sau khi Tiểu Sirius bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn, thấy Salazar và Godric đang đứng sau mình, người nắm tay cậu ta không ai khác chính là Godric.

"Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một chút." Godric cười nhẹ nhàng với Sirius nhỏ, "Chúng ta hãy nói về tâm tư của Sirius thân yêu của chúng ta."

Sirius nhìn Salazar và Godric, khẽ gật đầu, đi theo sau bọn họ đến một căn phòng trên tầng ba của lâu đài, một căn phòng mà không ai mở được trừ Salazar và Godric.

Đây là một thư viện hình trụ, những giá sách màu đỏ sẫm bao phủ toàn bộ bức tường, kéo dài từ chân tường đến trần nhà, Tiểu Sirius nhìn có hơi choáng váng, cậu ta chỉ biết rằng thư phòng này chỉ dành riêng cho Salazar và Godric, cũng chưa bao giờ biết rằng nơi này lại đồ sộ như vậy, cứ như một giấc mơ vậy.

"Sách ở đây đều là những thứ chúng ta thích, cũng đều là những thứ chúng ta phải học, mỗi ngày ở đây khiến ta cảm thấy rất vui vẻ." Godric cười nhẹ, vẫy đũa phép trong tay, toàn bộ thư phòng lập tức sáng lên.

"Nếu những cuốn sách này thuộc về em, em cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, Gody." Tiểu Sirius lập tức bị thư phòng này mê hoặc, không rời mắt được.

Ngoại trừ giá sách khổng lồ và các loại sách khác nhau được sắp xếp theo các chủ đề khác nhau trên giá sách, chính giữa thư phòng còn đặt một chiếc bàn dài lớn và vài chiếc ghế chạm khắc ở giữa thư phòng, trên ghế trải những chiếc đệm mềm mại. Trên bàn có mấy quyển sách có nội dung khác nhau - Tiểu Sirius bước tới xem thử, có sách về độc dược, thuật luyện kim và ma trận được trải ngẫu nhiên trên bàn, bên cạnh chúng là một đống giấy da và một vài chiếc lông vũ, trên giấy da dê còn có một ít ký tự lộn xộn, không thành câu, Tiểu Sirius nhận ra đó là chữ được viết bởi Godric.

Nhân tiện, không ai có thể hiểu được những ghi chép của Godric ngoại trừ cậu ấy, kể cả Salazar, bởi vì trên cùng một giấy da có thể tập hợp nhiều ghi chú về các chủ đề, không thể kết nối được với nhau, bất kỳ ai đọc ghi chú của Godric đều không hiểu được sẽ bị nhầm lẫn.

Tiểu Sirius tiếp tục tham quan thư phòng cực kỳ xa hoa này, trước những giá sách khổng lồ kia, đặt một chiếc ghế sô pha hình tròn cùng màu với giá sách, trên bàn trà phía trước sô pha đặt hai cái ly nhỏ, còn có mấy cái đĩa nhỏ, bên trong còn sót lại một ít đồ ăn nhẹ, hơi nước bốc lên từ ly chứng tỏ chủ nhân đã đi chưa lâu.

"Quao, sao các anh có thể có được thư phòng xa hoa như vậy? Đây quả thật không thể tin được, thật sự là... Giống như đang nằm mơ vậy." Tiểu Sirius vốn đã hiếu học, thích đọc sách đã nhìn thấy thư phòng này, ánh mắt lập tức liền trở nên lóe sáng lấp lánh, những thứ khác cái gì cũng không để ý tới, trong mắt ngoại trừ sách cũng chỉ có sách, "Trên thực tế em cũng rất muốn có thư phòng như này, nơi này có rất nhiều sách em muốn đọc, chỉ tiếc..." Tiểu Sirius vươn móng vuốt nhỏ về phía những quyển sách lấp lánh kia, kết quả là chưa chạm vào bảo bối yêu quý của mình đã bị Godric nắm lấy, "Hả?" Tiểu Sirius bối rối nhìn Godric, "Có chuyện gì sao?"

"Những cuốn sách này có cấm chú, em không thể chạm vào chúng." Salazar vừa nói, vừa ra hiệu cho Godric dẫn Tiểu Sirius đến ghế sô pha bên kia, "Chờ em lớn lên một chút, em sẽ có thư phòng như này."

"Sala nói đúng, những cuốn sách này vẫn còn hơi sớm so với tuổi của em." Godric kéo Tiểu Sirius đến bên cạnh ghế sô pha, ngồi xuống, "Muốn uống gì không?"

"Ừm, em muốn uống trà, ấm áp, uống vào mùa đông này rất thích hợp."

Tiểu Sirius ngồi trên ghế sô pha, vẫn không chịu rời mắt khỏi những cuốn sách, vẻ mặt thèm thuồng khiến Godric và Salazar cảm thấy rất thú vị.

"Được rồi, ngài Black bé nhỏ đáng kính của chúng ta hãy tạm thời chuyển sự chú ý sang những người anh trai đáng thương của mình!" Godric gõ nhẹ lên bàn trà, nói "trà", ngay lập tức có thêm ba tách trà đen nóng hổi, một vài đĩa bánh ngọt phù hợp, trong khi những tách trà và đĩa bánh ngọt trước đó đã biến mất.

"Được rồi." Tiểu Sirius miễn cưỡng rời mắt khỏi đám bảo bối đáng yêu của mình, cầm cốc trà trước mặt lên uống từng ngụm, "Gody, Sala, các anh đã đọc hết những cuốn sách này chưa?"

"Ừm, một phần." Godric nhấp một ngụm trà đen, chọn một chiếc bánh ngọt nhỏ, cắn một nửa, nửa còn lại nhét vào miệng Salazar, "Hai chúng ta cũng không phải không ngủ không nghỉ mà đắm mình trong biển sách, trong đây ít nhất cũng phải hơn hàng trăm nghìn bộ sách, chúng ta làm sao có thể đọc hết cùng một lúc được?"

"Hơn trăm nghìn bộ!" Ánh mắt Tiểu Sirius biến thành hình trái tim, "Thật ghen tị!"

"Đừng ghen tị, sớm muộn gì em cũng sẽ vào đây." Godric vỗ vai Sirius, "Chà, bây giờ chúng ta nói chuyện nhé? Suy nghĩ của em về tình yêu nhỏ bé của em dành cho Harry?"

"Gody!" Tiểu Sirius đột nhiên đỏ mặt, "Em... Em..."

"Bắt đầu từ khi nào?" Salazar bưng tách trà, tựa vào ghế sô pha, dáng vẻ rất lười biếng.

"Cái gì?"

Salazar nhẹ nhàng thở dài, đứa nhỏ này bình thường nhìn không ngốc như vậy, nhưng tại sao lúc này đầu óc lại không tốt như vậy.

"Ý ta là, em bắt đầu thích Harry từ khi nào?" Salazar đặt tách trà trên tay xuống, "Có phải từ lần đầu chúng ta gặp mặt không?"

"Không." Tiểu Sirius lắc đầu, "Em cũng không chắc, nhưng em cảm thấy Harry đối xử rất tốt với em, tốt đến không ngờ. Ngay từ ngày đầu tiên em đến đây, em ấy đã rất quan tâm đến em, thậm chí mỗi ngày ăn cái gì, mặc cái gì, lúc đi học gặp phải vấn đề, em ấy đều giúp em giải quyết, em không phải là người lạnh lùng, không thể không có cảm xúc nào."

"Em ấy đối xử tốt với em không phải vì em ấy thích em." Godric vỗ chân mình, "Không, ý anh là, em ấy đối xử tốt với em như vậy, không phải giống người yêu mà giống như một người trong gia đình. Và em cũng vậy, em biết không? Em nghĩ em thích Harry, nhưng thực tế, em chỉ phụ thuộc vào em ấy thôi."

"Phụ thuộc?" Tiểu Sirius lắc đầu, "Gody, em không hiểu."

"Ta nói thế này, lúc nhà cũ, em chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình, người trong nhà ai cũng bận việc riêng, phải không? Chẳng ai quan tâm em ăn gì, uống gì, có lạnh hay không, có nóng hay không, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy em cho rằng Harry để ý em quá nhiều, em cho rằng em ấy thích em... A!" Godric xoa đầu mình, "Được rồi, Sala, đừng đánh em, ý ta là, Sirius, em nghĩ rằng em ấy thích em như một người yêu, nhưng sự thật không phải như vậy."

"Em..." Tiểu Sirius buồn rầu, cậu ta thật sự không biết mọi chuyện sao có thể phát triển theo hướng này.

"Harry không biết em nghĩ thế nào về em ấy, trái tim của em ấy hướng về Rồng nhỏ, dù là kiếp này hay kiếp trước. Hơn nữa, em cũng biết, nếu bạn đời định mệnh thức tỉnh huyết thống không thể ở cạnh nhau, tính mạng hai người đều gặp nguy hiểm." Godric nghiêm túc nhìn Sirius nhỏ, "Ta nghĩ em nên suy nghĩ thật kỹ, em có thật sự thích Harry hay không, hay vì lý do nào khác."

"Em..."

"Bây giờ chúng ta không cần câu trả lời, Sirius, chuyện này không thể trả lời ngay được, ta hy vọng em có thể suy nghĩ rõ ràng." Salazar phất tay, một cuốn sách luyện kim trên bàn bay vào tay anh ấy, Godric lại cọ cọ trong lòng Salazar, anh ấy cầm quyển sách kia bắt đầu đọc, không còn để ý đến Tiểu Sirius nữa.

"Được." Tiểu Sirius gật đầu, cậu ta cảm thấy Salazar nói đúng, cậu ta quả thật phải suy nghĩ thật kỹ.

"Chúng ta sẽ cho em một chút thời gian suy nghĩ, chờ em nghĩ kỹ thì sẽ cho chúng ta biết đáp án." Salazar duỗi ngón tay, chỉ vào không khí, "Ừm, còn mấy tiếng nữa tiệc mới bắt đầu, có lẽ, ngài Sirius Black có muốn dành một buổi chiều yên tĩnh với chúng ta không?"

------
Lời của tác giả: Tiểu Sirius thất tình rồi~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro