Chương 31: Phòng mới của DraHar
Sau khi Draco nắm tay Harry bước ra khỏi căn phòng bí mật chứa đầy ma trận kia, anh thấy trong thư phòng đã chật kín người, người thân và các trưởng bối đều đang háo hức nhìn bọn họ.
Phu nhân Slytherin và phu nhân Gryffindor rất tao nhã ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn, hai người đang cầm tách cà phê nóng hổi, thỉnh thoảng uống một ngụm, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu; Salazar ngồi bên cạnh phu nhân Slytherin, trên tay cầm một quyển sách dày, Godric đang buồn ngủ nằm trên đùi anh ấy, tất cả các tật xấu của hai cha con nhà Gryffindor đều giống nhau, thật khó để khiến họ dậy sớm.
Mà Severus, Lucius và Sirius tiếp tục đi xung quanh thư phòng với vẻ mặt lo lắng, ba người họ rất giỏi trong việc lựa chọn đường đi của mình, mỗi người một đường, không cản trở nhau, thỉnh thoảng sẽ giao tiếp bằng mắt.
Các trưởng lão của hai gia tộc ngồi trên ghế cao tiếp tục lấy tay che mắt mình, không để ba người đi lại làm cho họ chóng mặt, bọn họ cảm thấy nên rèn luyện tính kiên nhẫn của ba đứa nhỏ này cẩn thận, tránh để bọn họ trở nên vội vã như vậy trong tương lai.
Thấy Draco và Harry nắm tay đi theo sau ngài Slytherin và ngài Gryffindor, Lucius và Severus lập tức xông lên, Sirius vì không nhanh bằng hai người nên chỉ có thể theo phía sau bọn họ, nhìn biểu cảm có chút không vui.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Vẻ mặt Lucius lo lắng bước tới trước mặt Draco, chạm vào tóc Draco, lại sờ mặt Draco, vỗ vai Draco, xoa bóp cánh tay Draco lúc này, Lucius không quan tâm đến vẻ đẹp hoa lệ, chứ đừng nói đến phép lịch sự, “Em cảm thấy ổn không? Có điều gì đặc biệt khó chịu không?”
Cậu bé bạch kim nhìn Lucius, nhẹ nhàng lắc đầu, đối với tình thương đột nhiên xuất hiện của cha khiến anh cảm giác rất kỳ lạ, giống như… À, rất ấm áp. Sau khi anh có ký ức, anh chưa bao giờ thấy cha mình lo lắng như vậy, cũng chưa từng thấy cha mình nôn nóng như vậy, cũng chưa từng thấy ông bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn như vậy. Tuy nhiên, vì chưa bao giờ tiếp xúc thân thể gần gũi với cha mình nên khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt tự nhiên của Draco có hai vệt đỏ đáng ngờ khi Lucius chạm vào anh.
“Không có vấn đề gì, vừa rồi cha đã kiểm tra, nói tình trạng rất tốt.” Draco khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Lucius, “Chỉ là Harry cảm thấy không có sức và rất đói, nên đây là phản ứng không tốt duy nhất!”
“Không có sức là chuyện bình thường, từ trưa hôm qua đến giờ các em chưa ăn gì cả.”
Draco nhìn vẻ mặt lo lắng của Lucius, rồi nhìn Severus, người đang vây quanh harry, cố gắng tìm ra điều gì đó không ổn ở Harry.
“Sev~~”
Harry nhẹ nhàng gọi Severus, khiến Draco cảm thấy cả người mềm nhũn, anh có chút ghen tị với cha đỡ đầu của mình, không biết khi nào bé Điểu sư dễ thương mới có thể gọi anh bằng giọng nói như vậy.
“Ổn không?” Severus đứng trước mặt Harry, đưa tay sờ cái đầu nhỏ màu đen khôn còn vểnh lên nữa, “Có điều gì khiến em không thoải mái không?”
“Ổn.” Harry cọ vào lòng bàn tay Severus như một chú mèo con, “Không tệ lắm, giống như Draco đã nói, em chỉ cảm thấy rất đói, hiện tại hãy nướng cho em một con dê nhỏ, em có thể ăn hết mà không bỏ xương.”
Chỉ một câu, mọi người trong phòng đều bật cười, ngay cả Tiểu Sirius biểu tình không tốt lắm cũng thả lòng người.
Draco nhìn Tiểu Sirius, lại nhìn Harry, khẽ cau mày, anh ôm Harry vào lòng như muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình, Harry cũng ngã vào vòng tay của Draco, nói thật thì cậu cũng đang tiết kiệm sức lực, nếu có thể, cậu thật sự muốn Draco bế mình ra ngoài.
Draco giống như đọc được suy nghĩ của Harry, Draco nhẹ nhàng điểm trán Harry một cái, đồng thời liếc nhìn Sirius nhỏ, không ngoài dự đoán, anh thấy được mặt Tiểu Sirius đen lại.
Draco khẽ nhíu mày, thật xin lỗi, Sirius, cho dù anh có tình cảm gì với Harry, ta cũng không thể giao tiểu tử này cho anh, chúng ta là bạn đời định mệnh!
“A, đói bụng quá, chúng ta đi ăn cơm trước đi!” Harry kéo tay áo Draco, chu miệng nhỏ làm nũng.
“Được rồi!” Draco sờ đầu Harry, nghiêng người, nhẹ nhàng hôn một cái.
Phu nhân Slytherin nhìn thấy cảnh tượng này, che miệng cười khúc khích, nàng đứng dậy, đi tới trước mặt chồng mình, khoác tay chồng mình rời khỏi thư phòng trước, những người khác cũng đứng dậy rời đi, nhóm người do vợ chồng Slytherin dẫn đầu đi về phía phòng ăn, trong khi ngài Gryffindor được phu nhân Gryffindor đỡ vào phòng, bọn họ chưa bao giờ ăn sáng ngoài phòng ngủ.
Mặc dù Harry cảm thấy rất đói, nhưng cậu vẫn tuân theo lễ nghi bàn ăn, nhưng tốc độ ăn của cậu rất nhanh, đó là nhờ những kỹ năng mà cậu đã rèn luyện trong thời gian chiến tranh, khi đó, để có được một bữa ăn ngon là chuyện không dễ dàng, đa số thời gian bọn họ chỉ có thể chiến đấu với Tử thần Thực tử với bụng đói.
Nhìn những miếng thịt bít tết từng miếng biến mất trước mặt, Harry cảm thấy dạ dày của mình dần dần được lấp đầy, sau đó cậu hài lòng đặt dao nĩa trên tay xuống, theo ước tính của Harry, đồ ăn cậu vừa ăn có thể cho mấy người trưởng thành ăn no, Harry sờ cái bụng nhỏ của mình, chà, rất tốt, nó đã phồng lên rồi.
Draco và Harry thức tỉnh huyết thống không khác gì nhau, thức tỉnh huyết thống tiêu hao ma lực và thể lực mà phù thủy bình thường không thể tưởng tượng được, những ma lực và thể lực này cần rất nhiều thức ăn để bổ sung, khiến mọi người vừa ăn vừa trợn mắt há hốc mồm nhìn hai đứa nhỏ này, cảm thán vì sau Salazar và Godric, trong nhà lại có thêm hai người ăn nhiều nữa.
Sau khi bữa sáng được mang đi, đồ uống và món tráng miệng yêu thích của họ đã xuất hiện trên bàn, mọi người cũng không còn phải giữ im lặng như trước nữa mà có thể thoải mái trò chuyện.
“Vậy hai con là bạn đời định mệnh à?” Phu nhân Slytherin nhìn Draco, rồi nhìn Harry, “Ừm, rất xứng đôi, Tinh linh Mặt trăng và Điểu sư.”
“Ồ? Điều này có nghĩa là gì?” Ngài Slytherin nhìn vợ mình, “Nàng có hiểu biết sâu sắc về điều này sao?”
“À, ta đã đọc một cuốn sách về huyết thống phù hợp, Sư tử Hoàng kim và Cự long, Tinh linh Mặt trăng và Điểu sư là những sinh vật ma thuật rất xứng đôi, con cháu có được thuyết thống hỗn huyết của các con sẽ là những phù thủy rất mạnh mẽ.” Phu nhân Slytherin cười khẽ, dùng nĩa cắt một miếng bánh ngọt, ăn từng miếng một, “À, chúc mừng các con, tối nay chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc chúc mừng đi, chúc mừng sự ra đời của cặp đôi bạn đời định mệnh thứ hai trong gia đình chúng ta.”
“Quả nhiên là một sự kiện lớn!” Lucius và Severus, còn có ngài Slytherin và các trưởng lão đồng thời gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, “Chúng ta ăn mừng đi.”
“Đúng rồi, chúng ta cần sắp xếp một phòng riêng và thư phòng cho bọn họ, bạn đời định mệnh vừa mới thức tỉnh huyết thống phải luôn ở bên nhau, họ phải ở cùng nhau ít nhất là ba tháng, nếu không sẽ xảy ra vấn đề.” Ngài Slytherin nhìn phu nhân Slytherin, “Lát nữa nàng đừng quên bảo gia tinh chuyển hết đồ đạc của bọn họ sang phòng mới, nếu muốn ta chú ý thì chỉ cần đặt cùng một tầng với Sala và Gody!”
“Ừm, tầng của chúng ta rất tốt, nó được chuẩn bị đặc biệt cho những phù thủy đã thức tỉnh huyết thống.” Godric cuối cùng cũng tỉnh táo sau khi uống hai tách cà phê, cậu ấy ngáp dài một cái, cắn một miếng pudding mà Salazar đút cho cậu ấy, “Huyết thống của Rồng nhỏ và bảo bối Harry vừa mới thức tỉnh, bọn họ thật sự nên sống ở tầng đó.”
“Ừm…” Tiểu Sirius đặt nĩa trong tay xuống, lấy khăn ăn lau miệng tương đối sạch sẽ của mình, “Xin lỗi, con phải đi trước.”
“Con cảm thấy không khỏe à?” Phu nhân Slytherin quan tâm nhìn Sirius nhỏ, “Ta thấy vừa rồi con có vẻ buồn.”
“À, con có chút đau đầu.” Tiểu Sirius miễn cưỡng cười với phu nhân Slytherin, hơi cúi đầu chào mọi người, nói “Xin lỗi” rồi rời đi.
Draco nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta khẽ mỉm cười, mặc kệ anh có buồn như thế nào, Sirius, Harry là bạn đời của ta, ta tuyệt đối không bao giờ có thể nhường cho anh.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của các gia tinh rất cao, chỉ trong thời gian ăn sáng, phòng mới của Draco và Harry, còn có thư phòng riêng của bọn họ đã chuẩn bị xong.
Harry rất thích căn phòng mới này, ở đây có những mô hình rồng mà Draco thích và còn có những đồ dùng về bay mà cậu thích - tất nhiên, không thể mong đợi một cây chổi nhanh như một ngàn năm trước, nhưng thảm bay cũng không tồi, nhanh và an toàn hơn chổi.
Màu sắc của căn phòng chủ yếu là màu bạc, xanh lá cây, xanh da trời và đen, đó là những màu sắc yêu thích của Draco và Harry, khiến người ta chú ý không phải bức chân dung của Draco và Harry trên bức tường phía tây, cũng không phải cửa sổ sát đất phía nam hoàn toàn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, mà là chiếc giường lớn ở giữa phòng đủ lớn cho bốn năm người trưởng thành nằm, xung quanh còn có rất nhiều búp bê đi lại, đủ loại kiểu dáng, chỉ có Draco và Harry không nghĩ tới, không có gì mà gia tinh trong nhà không thể tìm thấy.
“Quao…” Harry ôm má, “Draco, em rất thích căn phòng này!”
“Ta cũng vậy.” Draco ôm eo nhỏ của Harry, mỉm cười nhìn căn phòng nơi mà bọn họ sau này sẽ sống trong nhiều năm, “Chúng ta ngủ một lát đi, các cha nói rằng hôm nay chúng ta cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ.” Harry gật đầu, nắm lấy tay Draco, cùng nhau leo lên giường lớn, cởi áo choàng của mình ra, mèo con chui vào chăn, “Draco, mau tới, ngủ cùng nhau đi.”
Draco mỉm cười, làm theo Harry, cởi bỏ bộ quần áo vướng víu, chui vào trong chăn ấm áp.
“Bảo bối Harry…” Draco hôn lên trán chú mèo nhỏ đang chui vào lòng mình, “Chúc em một giấc mơ ngọt ngào.”
____________
Lời của Cú Mèo: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi mình nha. Các chương trước đó mình đã sửa và update lại rồi nha. Cảm ơn mọi người nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro