Chương 16: Harry, chúng ta mở tiệm đùa giỡn đi! (đã sửa)
Tiểu Sirius khóc lóc thảm thiết, khóc hết thống khổ, ủy khuất và không cam lòng ra ngoài, thậm chí Harry còn thấy được bóng dáng của bản thân kiếp trước, ví dụ như ta không thích cái này, vì sao các ngươi lại bắt ta phải học, ta thích cái kia, vì sao các ngươi không cho ta làm điều đó,...
Sau khi nghe những lời Sirius nói, mọi người trong phòng khách nhìn nhau, có vẻ như nỗi đau buồn do cái chết của người thân đối với Tiểu Sirius không hề đơn giản như bề ngoài.
Đáng thương nhất là Harry, cậu bị Tiểu Sirius ôm chặt, cậu đang cố dỗ cậu ta, đồng thời để Tiểu Sirius lau nước mắt và nước mũi lên áo choàng của mình.
Tiểu Sirius khóc lớn một lúc rồi ngủ quên trên đùi Harry vì kiệt sức, Harry dùng khăn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt Tiểu Sirius, khẽ thở dài.
“Sirius thật sự rất đáng thương, ở bất kỳ phương diện nào, một đứa trẻ bảy tuổi lại có thể sử dụng phép thuật không tiếng động, thật sự là…” Harry sờ lên mặt Tiểu Sirius, thuận tiện nhéo cái mũi nhỏ của cậu ta, “Em còn không biết, thì ra gia tộc Black cổ xưa thật sự có tố chất của Ravenclaw.”
“Chắc chắn rồi.” Salazar cười khẽ một tiếng, “Gia tộc Black và gia tộc Ravenclaw đều là những gia đình quý tộc, giống như Slytherin và Gryffindor, sở thích của bọn họ là nghiên cứu đủ loại đồ vật kỳ lạ cổ quái, hai nhà bọn họ thường xuyên cãi nhau về một nghiên cứu nào đó.”
“Nhưng Sala…” Harry khó hiểu nhìn Salazar, “Ravenclaw không phải là gia tộc ở ẩn sao?”
“Điều này không ảnh hưởng đến việc giao lưu bình thường của họ, Harry.” Salazar gõ lên bàn nhỏ trước mặt, trên bàn xuất hiện một ly trà sữa nóng, Salazar cầm lên uống một ngụm, “Trên thực tế, gia tộc ở ẩn có lịch sử tương đối lâu đời, hơn nữa, họ đều có huyết thống sinh vật huyền bí, không giống với huyết thống phù thủy thuần túy của gia tộc Black.”
“Ra là vậy!” Harry gật đầu, “Vậy, Sala, nếu Ravenclaw có giao lưu với Black, thì tin tức gia tộc Black gặp chuyện…”
“Cha đã thông báo cho bọn họ, hai ngày nữa bọn họ sẽ đến lâu đài làm khách.”
“Ồ!”
Phòng khách lại trở về im lặng, những người đang đọc sách có thể thấy họ đang chìm trong suy nghĩ, một lúc lâu không có ai nói chuyện.
“Ta không thể không nói, quả nhiên Muggle đều ngu ngốc, mặc kệ thời đại nào, đều có người ngu ngốc như Giáo đình.” Người nói là Draco, mặc dù anh đã trải qua chiến tranh, nhưng vẫn đưa ra đánh giá giống như trước kia, “Mặc dù trong Muggle có những tài năng xuất chúng như tiểu thư Hermione Granger, nhưng không thể loại trừ vẫn còn tồn tại những kẻ ngu xuẩn, ngu ngốc.”
“Quả thật là ngu xuẩn và ngu ngốc, Rồng nhỏ, nói đúng lắm.” Lông đuôi của Lucius lai vểnh lên, hắn vui vẻ nhìn con trai của mình, mặc kệ ở thời đại nào, ở đâu, Rồng nhỏ của hắn đều giỏi nhất.
“Luci, thu hồi bộ dạng ngu ngốc đó đi, đau mắt quá!” Severus nhíu mày, hung tợn trừng Lucius một cái, tên khốn yêu thương con mình vừa nhắc tới Rồng nhỏ là không có đầu óc, luôn không phân biệt thời gian, địa điểm mà trình diễn tiết mục con công xòe đuôi, thật phiền phức!
“Ôi, Sev thân mến!” Lucius mở miệng, cử chỉ hoa lệ, còn không quên ôm cổ Severus, hôn nhẹ lên mặt y, “Đừng nghiêm túc quá, hiện tại chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ!”
“Lucius!” Severus có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh xám đầy thâm tình của Lucius, cơn tức giận trong lòng lập tức biến mất.
“Hahaha, Sev, bình tĩnh nào! Hơn nữa, rồng nhỏ của chúng ta nói rất đúng. Muggle, Giáo đình đều là những thứ ngu xuẩn, đều là một đám ngu ngốc.” Lucius cười lạnh, “Bọn họ coi mình là thần, coi phù thủy là ác ma, không, không chỉ phù thủy, còn có những sinh vật huyền bí, rất nhiều sinh vật huyền bí đều bị giết hại nghiêm trọng, đến mức phải trốn đi.” Lucius nhìn Salazar đang chăm chú lắng nghe bọn họ nói, “Có lẽ bọn họ không thể tưởng tượng được, sau một ngàn năm, trên đất Anh quốc này, tín đồ của bọn họ rất ít.”
“Rất ít?” Salazar cau mày, “Vì sao?”
“Bởi vì Muggle càng ngày càng tham vọng, họ cho rằng vị thần mà họ tin tưởng…” Draco cau mày, “Thật ngu ngốc. Cho nên Muggle cũng có những người thông minh, phải không? Mặc dù chỉ là thiểu số.”
“Nhưng Rồng nhỏ, em đừng quên, phải rất lâu mới tới giai đoạn đó!” Salazar cười nhạt nói: “Dù vậy thì cũng không thể coi thường chủng tộc Muggle, ta nhớ rõ em đã từng nói qua, Muggle nghiên cứu ra rất nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, là bất tử? Đây là những thứ chúng ta không thể bỏ qua, nhưng bây giờ…”
“Sự thông minh của bọn họ vẫn chưa được sử dụng đúng chỗ.” Harry bổ sung, thấy Salazar mỉm cười với mình, mèo đen nhỏ đỏ mặt xấu hổ. Cậu ngẩng đầu nhìn Severus, không biết y đang nghĩ gì, “Sev, anh sao thế? Sắc mặt của anh rất tệ!”
“Không có gì, ta đang nghĩ nếu cha đỡ đầu con chó không có đầu óc của em biết tổ tiên hắn vì giữ gìn gia tộc Black mà đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ để duy trì gia tộc thì hắn sẽ phải hối hận vì lựa chọn của mình. Đương nhiên, trong bộ não chứa đầy sên của hắn có từ hối hận không thì không ai biết.”
“Sev, em thật sự có khiếu hài hước!” Godric không biết tỉnh từ lúc nào, cười nói, “Cha đỡ đầu của Harry và Tiểu Sirius khác nhau, nhà Black cho tới bây giờ không ít đứa nhỏ phản nghịch, mỗi một đời đều sẽ xuất hiện một hai đứa trẻ như vậy, cha đỡ đầu của Harry đã bắt kịp thời thế và có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng Tiểu Sirius thì lại không có khả năng chống cự, cho nên… Chẳng qua, hiện tại hướng đi của gia tộc Black đều do hắn quyết định, cuối cùng hắn có thể tự do sống theo ý muốn của mình, chỉ là…” Godric thở dài, “Cái giá của sự tự do quá lớn.”
“Được rồi, đừng buồn, chúng ta nhất định sẽ trả thù việc này, phải không?”
“Ừ.” Godric gật đầu, “Được rồi, bây giờ chúng ta đã nghe xong câu chuyện, chúng ta có thể thảo luận về những việc cần làm sau này. Ta tin rằng mẹ sẽ không cho chúng ta đi du lịch nữa, sau những gì xảy ra với gia tộc Black, có lẽ chúng ta sẽ không thể ra ngoài một thời gian dài.” Godric ôm Salazar cọ cọ, “Ai nha, ai nha, chán quá!”
“Sao có thể nhàm chán được chứ?” Harry và Draco nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười ranh mãnh, “Gody, chúng em sẽ không để anh chán đâu!”
“Ồ, Các em có trò vui gì vậy?” Godric vui vẻ nhìn bọn họ.
“Có vẻ như ngài Slytherin nhỏ và ngài Gryffindor nhỏ vẫn chưa quên lý tưởng vĩ đại của mình!” Severus đứng dậy, trừng mắt nhìn Harry và Draco đang cười, “Thứ lỗi ta không thể chơi cùng các ngươi trò trẻ con này, ta còn có rất nhiều sách chưa có thời gian đọc!” Nói xong, Severus bắt đầu bước ra khỏi cửa.
“Chờ một chút, Sev!” Giọng nói lạnh lùng của Salazar khiến Severus dừng lại, “Sao em không nghe thử? Có lẽ vẫn còn thứ gì đó hữu ích cho em, dù sao em cũng là Bậc thầy độc dược xuất sắc cũng cần được trọng dụng, chẳng lẽ em không muốn dùng những lý luận của mình vào thực tiễn sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy. Sev, chúng em rất cần sự giúp đỡ của anh.” Harry dùng sức gật đầu, “Không chỉ vậy, em cũng hy vọng Sev có thể cho chúng em một số lời khuyên, dù sao liên quan đến kho bạc trong tương lai của chúng ta có bao nhiêu Galleon mà, đúng không?”
“Ta thấy ngài Slytherin nhỏ đầu óc đều nhét đầy Galleon rồi!” Severus hừ lạnh một tiếng, một lần nữa ngồi ở trên sô pha, “Nói đi, các ngươi định làm gì?”
“Tiếp tục phát triển tiệm đùa giỡn của chúng ta!” Harry đắc ý lắc đầu, “Đây là một ý kiến hay phải không?”
Harry và Draco nhìn mọi người trong phòng khách đầy hy vọng, ở kiếp trước, trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc chiến, những sản phẩm đùa giỡn của cặp song sinh nhà Weasley đã giúp họ rất nhiều, không ai trong số họ biết liệu họ có thể sống sót đến giây phút cuối cùng mà không có những thứ đó không.
“Ta thật sự không thể mong đợi vào ngài Slytherin nhỏ sẽ nghĩ ra ý tưởng hay ho nào, tiệm đùa giỡn?” Severus cười lạnh một tiếng, “Em cho rằng chúng ta hiện tại có năng lực gì để có thể bán được? Thực tế, vào thời điểm hoàn cảnh đang thay đổi như thế này, ai sẽ mua mấy đồ giỡn này?”
“Sev, đây không phải vấn đề em cần cân nhắc.” Salazar thản nhiên cười, “Chỉ cần có thể làm ra những thứ này, người ta nhất định sẽ mua, các cha sẽ tìm ra biện pháp, hơn nữa cũng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Cho nên, luôn là như vậy?” Severus nhướng mày, chẳng trách, y luôn thắc mắc các gia đình quý tộc cổ xưa đều dựa vào cái gì để kiếm sống, thì ra bọn họ cũng có buôn bán.
“Sev, cái này ngươi không biết!” Lucius vỗ bả vai Severus, “Cơ bản quý tộc đều có việc làm ăn của mình, ngoài sáng, trong tối, cho nên ngươi không cần lo lắng.”
Severus suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Ồ, Sev là tuyệt nhất!”
Harry hoan hô một tiếng, đột nhiên nghĩ tới Tiểu Sirius đang ngủ trên đùi mình, vội vàng lấy tay che miệng lại. Cậu cúi đầu nhìn, hoàn hảo, Tiểu Sirius có lẽ đã quá mệt nên tiếng động xung quanh không đánh thức cậu ta dậy.
“Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng thôi!” Draco mỉm cười, “Chắc có rất nhiều việc phải làm, nhưng trước đó, chúng ta phải tổ chức chúc mừng tiệm đùa giỡn sắp khai trương!”
——————
Lời của tác giả: Tiệm đùa giỡn ~~ Hôm nay tiếp tục thu thập phiên ngoại a ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro