Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Quyền riêng tư (đã sửa)

“Các ngươi… Thật sự là người kỳ lạ!”

Ngay khi Tiểu Sirius nói những lời này, mọi người trong phòng khách đều chuyển tầm mắt về phía cậu ta, sự đồng đều như vậy khiến Tiểu Sirius cho rằng mình đã nói sai cái gì đó, nhanh chóng cúi đầu.

“Sirius, không phải như vậy, chúng ta không phải là những người kỳ lạ.” Nghe được những lời này, Harry bé nhỏ đang buồn ngủ lập tức tỉnh lại, mở to đôi mắt ngọc lục bảo nhìn thoáng qua Tiểu Sirius, sau đó vỗ vào ngực nhỏ của mình, “Chúng ta là những người rất tốt và chu đáo.” Harry cau mày (Godric đưa tay vuốt ve chúng, nhân tiện nói: “Còn nhỏ không được cau mày.”), “Chúng ta biết anh không muốn nhớ lại những điều tồi tệ đó, tại sao còn chọc vào vết sẹo của anh? Làm như vậy thật thiếu suy nghĩ! Theo Muggle, đây là tôn trọng quyền riêng tư của người khác.”

Tiểu Sirius ngơ ngác nhìn Harry, cậu ta không ngờ rằng một đứa nhỏ như vậy lại có thể hiểu được đạo lý này. Phải biết rằng, rất nhiều người… Không, đại đa số mọi người đều không hiểu rõ đạo lý này, không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng vậy.

“Sao vậy?” Harry cọ cọ lên người Godric, “Ồ, sao anh lại nhìn em như vậy? Em đã nói gì sao à?”

“Không có.” Tiểu Sirius lắc đầu, “Ta chỉ đang cảm thán, em lại có thể nói như vậy, rất nhiều người lớn không hiểu đạo lý này đâu!”

“Ừ, bởi vì em đã từng bị như vậy!”

“Từng bị như vậy?” Tiểu Sirius cười lớn khi thấy bộ dáng của Harry, “Đúng rồi, quyền riêng tư là gì? Ta chưa từng nghe nói qua! Muggle dường như không có danh từ này!”

“À, quyền riêng tư, là một cách nói của Muggle, là có một số chuyện rất bí mật không muốn nói ra cho người khác biết, nếu người khác tò mò những chuyện này, chính là xâm phạm quyền riêng tư của anh.” Harry nhún nhún vai, “Còn nữa, Sirius, anh cũng đừng cười những lời đồng cảm của em, bởi vì đó là một đoạn ký ức buồn của em.” Harry dùng hai tay nâng cằm mình, “Thực ra, em rất ghét cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cũng rất ghét người khác nói về chuyện của em, em vô cùng không thích như vậy. Chỉ là, rất nhiều người đều không hiểu em.” Nói đến đây, Harry vẫn mím môi, tỏ vẻ mình rất phiền não. “Khi em bước vào thế giới này, mọi người đều bàn tán về những vết sẹo của em, về việc mất cha mẹ, cảm giác thật tồi tệ.”

“Thật sao?” Draco hừ một tiếng, “Ta thấy không phải như vậy? Cứu Thế Chủ vĩ đại đã hất văng bàn tay hữu nghị của Malfoy! Sự thật chứng minh, Đầu Sẹo, quyết định của em lúc đó rất sai lầm.”

“Đúng vậy, Rồng nhỏ thân ái của em, trong những năm sau đó, em không chỉ một lần hối hận vì đã không nắm lấy bàn tay vươn ra của anh, cho nên, điều ước quan trọng nhất của em là được trở thành bạn tốt nhất của anh một lần nữa.” Harry mỉm cười với Draco, “Hiện tại em đã hoàn thành được tâm nguyện này, không phải sao?”

“Thế này còn được!” Draco ôm chiếc gối hình quả táo, làm mặt quỷ với Harry nhưng lại bị chiếc gối hình chuối của Harry ném trúng.

“Đầu Sẹo!”

Draco tức giận lao tới muốn bắt Harry, mèo đen nhỏ liền chạy trốn sau lưng Godric, dù sao bên cạnh Godric cũng là Salazar nên Draco sẽ không thành công.

Quả nhiên đúng như Harry dự đoán, Draco quả nhiên thu tay lại, tức giận trừng mắt nhìn cậu.

Con mèo nhỏ một lần nữa trở lại lòng Godric, lè lưỡi với Draco, bộ dạng nghịch ngợm đó làm mọi người trong phòng bật cười, tất nhiên ngoại trừ một người.

Tiểu Sirius cảm thấy tương tác Harry và Draco làm cho cậu ta rất hâm mộ, ở tuổi này có một người bạn cùng chí hướng là rất tốt, không giống cậu ta, bởi vì cậu ta là người thừa kế gia tộc nên về cơ bản không có đứa nhỏ bằng tuổi chơi với cậu ta. Dù có gặp nhau họ vẫn cung kính hành lễ, cảm giác rất khó chịu.

Ngoài cảm giác ghen tị, Sirius còn cảm thấy rất khó chịu, cậu ta hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói gì, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người.

“Có chuyện gì vậy?” Harry chớp mắt, dùng ngón tay chọc Tiểu Sirius, “Nhìn anh rất hoang mang, Sirius.”

“Có thể là vì em và Rồng nhỏ nói chuyện, em rõ ràng mới có mấy tuổi, nhưng nói cái gì ‘Em rất ghét cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cũng rất ghét người khác nói về chuyện của em, em vô cùng không thích như vậy. Chỉ là, rất nhiều người đều không hiểu em’ vân vân, không chỉ làm người khác cảm thấy thú vị mà còn khiến người không biết chuyện cảm thấy hoang mang, khó hiểu.”

Godric mỉm cười giải đáp nghi vấn của Harry, Salazar cũng gật đầu với Harry, ý là, không sai, chính là như vậy.

“Cũng đúng.” Harry gật đầu, “Chỉ là, em vừa nói cũng là sự thật!” Harry chu miệng, vươn tay chỉ vào đám quý tộc bạch kim ngồi ở đầu bên kia, còn có Severus, “Chỉ có ba người bọn họ không coi em là Cứu Thế Chủ, chỉ có ba người bọn họ đối xử với em khác với những người khác và coi em như một đứa trẻ thật sự. Tuy nhiên, các anh cũng biết môi trường sống của em lúc đầu rất tệ, em rất muốn được người khác chú ý, nhưng bây giờ xem ra đó là một loại phù phiếm.” Harry bĩu môi, “Thời gian dài, em cũng ghét cảm giác này, em luôn cảm thấy mình là một cỗ máy ghi điểm, đó là điều đương nhiên, nếu bị trừ điểm, các bạn sẽ tức giận, bạn học của em cũng như vậy.” Harry bất đắc dĩ nhún vai, nhìn Tiểu Sirius đang ngạc nhiên, “Cho nên, đây đều là những điều em đã trải qua rất lâu mới kết luận được.”

“Thấy em thành thật như vậy, ta đương nhiên sẽ tin lời em nói, bởi vì những chuyện này không tự mình trải qua cũng sẽ không kết luận được. Nhưng…” Tiểu Sirius khó hiểu, “Nhìn qua em không lớn như vậy!”

“Thân thể trẻ hơn nhưng tuổi tác lại già hơn.” Godric chọc vào đầu nhỏ của Harry, sau đó chỉ vào quý tộc bạch kim và Severus, “Người du hành thời gian trong truyền thuyết.”

“Ồ?!” Tiểu Sirius mở to mắt, cậu ta nhìn Harry đang cười đắc ý với mình, lại nhìn các quý tộc bạch kim khẽ gật đầu, lại nhìn tình huống ở đây, tiếp tục nhìn Severus cúi đầu đọc sách, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta không ngờ rằng cả đời mình lại có thể nhìn thấy những người du hành thời gian trong truyền thuyết, hơn nữa còn bốn người cùng một lúc, thật sự kinh ngạc!”

“Đúng vậy.” Harry chọc chọc con thỏ nhỏ trên quần áo mình, trong lòng có chút không vui, “Em cũng thật không ngờ, em còn tưởng rằng mình sẽ chết, hai lời nguyền không thể tha thứ lận chứ ít đâu!”

“Tính kháng cự của quỷ khổng lồ rất tốt, cho nên em không cần lo lắng bản thân sẽ chết.” Severus thâm sâu nói, “Dựa theo lời Muggle nói, tai họa lưu lại ngàn năm.”

“Ồ, Sev, anh nói em là tai họa, người ta đau lòng quá!” Harry quằn quại trên người Godric.

Draco chọc Sirius đang trợn mắt há hốc mồm, ý bảo cậu ta không cần để ý, sở thích lớn nhất của Harry bây giờ là trêu chọc người khác, sau đó lại làm nũng với người khác. Theo lời giải thích của chính Harry, cậu đang bù đắp những thiếu sót khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, mỗi khi Draco nhìn thấy Harry làm nũng, anh liền cảm thấy ngực mình nghẹn lại không thể giải thích được, anh muốn xuyên đến ngàn năm sau hung hăng đánh nhà ba người Dursley. Đều vì bọn họ mà con mèo đen mắt xanh tên Harry Potter này mới có thể không ngừng dày vò anh, cha và cha đỡ đầu, haiz, cùng con mèo đen nhỏ này tới ngàn năm trước không biết có phải là may mắn hay không!

Draco liếc nhìn Harry đang lè lưỡi với mình, không khỏi xoa xoa thái dương đang đau của mình, hiện tại tiểu gia hỏa này thích nhất là trêu chọc anh, lý do là anh không có uy nghiêm như cha và cha đỡ đầu.

“Nói vậy các ngươi đến từ ngàn năm sau?” Tiểu Sirius nhìn Harry, lại nhìn quý tộc bạch kim và Severus, “Thế thì khó khách, có một số việc các ngươi lại làm tốt đến như vậy?’

Lúc này, Salazar cảm thấy hơi mệt mỏi đã dựa vào ghế sô pha ngủ một lúc, Godric cũng chu đáo đắp cho anh ấy một chiếc chăn nhỏ để anh ấy không bị cảm.

“Sala đang ngủ, chúng ta phải nhỏ giọng một chút!” Harry mỉm cười đặt ngón tay lên môi, “Đừng đánh thức anh ấy, đi du lịch hẳn là rất mệt mỏi.”

Mọi người gật đầu, Salazar chưa bao giờ tràn đầy năng lượng như Godric, thời gian anh ấy ngủ tương đối dài, tuy nhiên, vì anh ấy không đứng dậy và rời đi, điều đó có nghĩ là anh ấy chỉ cần ngủ một lúc là đủ.

“Sirius, anh còn có gì muốn hỏi nữa không? Em biết gì sẽ nói hết cho anh biết!”

Harry cười từ ái, nụ cười này làm cho quý tộc bạch kim và Severus ở đây cảm thấy lạnh sống lưng, bọn họ cảm giác mình có thể thông qua Harry thấy được lão ong mật thiếu chút nữa chết đuối trong đồ ngọt kia, lão ong mật thường hay cười tươi như vậy với đám học sinh ở Hogwarts.

Ba người nhìn nhau, quả nhiên Gryffindor chính là Gryffindor, cho dù là mang họ Slytherin, chịu ảnh hưởng của Slytherin, chỉ sợ cậu cũng chỉ có thể là một nửa Slytherin.

“Gia tộc của ta như thế nào, nó còn tồn tại không?”

“Tất nhiên rồi, nó còn rất tốt.” Harry gật đầu, chỉ vào Draco, “Mẹ của Draco thân mến của em là một Black, một Black rất xuất sắc, bà cố của em cũng là một Black.”

“Thật vậy sao?” Tiểu Sirius nhìn Draco, “Thật không ngờ chúng ta còn có loại quan hệ này!”

“Đúng vậy.” Draco gật đầu, dùng cằm nhọn chỉ vào Harry, “Cha đỡ đầu của con mèo nhỏ kia cũng là Black, ông ta được coi là gia chủ cuối cùng của gia tộc Black.”

“Tại sao?” Vẻ mặt Tiểu Sirius nghiêm túc, điều mà các pháp sư quý tộc thuần chủng sợ nhất là tin về sự diệt vong của gia tộc họ.

“Bởi vì cả hai người Black trong cùng một thế hệ đều ra đi trong cuộc chiến chống lại Chúa tể Hắc ám, bọn họ… Là anh hùng, là người chúng ta kính trọng nhất.” Nhắc tới cha đỡ đầu hóa chó của mình, Harry có vẻ hơi cô hơn, cậu luôn cho rằng cái chết của Sirius có liên quan đến sự lỗ mãng của bản thân.

“Nếu đối phó với thế lực tà ác, đó cũng là cái chết ý nghĩ, không có gì phải hối tiếc.” Tiểu Sirius ngẩng đầu lên, “Giống như cha mẹ và anh trai ta, họ đã chết để chống lại sự tàn sát thô bạo của Giáo đinh, vì bảo vệ gia tộc của mình mà mất đi mạng sống của chính mình.”

“Ừ.” Harry gật đầu, “Ừ, quả thật là cái chết có ý nghĩa.”

Tiểu Sirius mỉm cười với Harry, nói: “Cho nên, em không cần buồn bã như vậy. Thật ra, ta rất muốn nghe một chút sự xuất sắc của các người ở ngàn năm sau, nhưng trước đó, ta cũng muốn kể lại câu chuyện của mình.”

——————
Lời của tác giả: Hôm nay thật lạnh a ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro