Chương hai mươi sáu: bài hát
Giáo sư McGonagall chậm rãi cuộn lại tấm da dê, đồng thời, cũng mang theo chiếc nón phân loại về phía phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy và tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Sau đó cụ chào mừng một cách quái dị.
"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn."
Vừa nghe Dumbledore nói xong, lập tức các học sinh đều ngơ ngác không hiểu, chỉ có bên bàn dài nhà Gryffindor là vẫn vô tâm vô phế cười hớn hở, vỗ tay hoan hô, còn nhà Slytherin lại đầy châm chọc nhìn vị cụ trên bàn ăn dành cho các giáo sư, vỗ tay một cách tượng trưng.
Sarah ngờ ngợ, ngốc nghếch vỗ tay theo mọi người, cơ hồ như toàn bộ học sinh năm nhất đều làm vậy
Trong lúc họ nói chuyện, những cái đĩa trống rỗng trên bàn giờ đây đã đầy ắp thức ăn
Thịt bò nướng, gà con nướng, sườn lợn rán, thịt dê con xếp, lạp xưởng, bít tết, khoai tây nấu, khoang tây nướng, khoai tây chiên, đậu phụ, cà rốt, thịt nướng, sốt cà chua, thịt bò nướng với pudding, thịt cá cùng khoai tây, bánh khoai, cá đông lạnh, hoa quả, bánh thịt, đậu phụ hồ, huyết tràng, thịt bằm,.....
Hình như tất cả các đồ ăn thượng hạng của Anh đều có, còn bao gồm đủ loại kiểu dáng kẹo
Và chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.
Sarah không nói nên lời, rồi cô cắt một miếng bít tết nhét vào miệng.
Ừm, cũng hoàn hảo, tuy là không bằng nhà hàng năm sao mà đợt trước mẹ Ran đưa cô đi ăn nhưng cũng không phải là quá tệ.
Ron hai tay hai cái đùi gà, liên tục gặm cắn no nê.
Hermione ăn nhã nhặn hơn nhiều, cô nàng dùng nĩa ăn mì ống, vừa ăn vừa lắng nghe mọi người kể chuyện.
Bộ dáng vui vẻ xinh đẹp.
Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sô cô la nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, chè nếp... đủ thứ.
Sarah không quá thích đồ ngọt, một phần là cô sợ béo, phần còn lại là do cô chỉ thích mấy thứ đắng như sô cô la.
Chờ cho mọi người ăn xong món điểm tâm ngọt, bàn ăn lại được dọn dẹp sạch sẽ như lúc ban đầu. Dumbledore giáo sư lại một lần nữa đứng lên, cả sảnh đường im lặng.
"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."
Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:
"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."
Harry thì thào hỏi Percy:
"Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả?"
Percy cau mày trước những lời giáo huấn của cụ Dumbledore:
"Phải, nghiêm túc đó! Cũng hơi lạ, bởi vì cụ Dumbledore thường nói rõ lý do chúng ta không được phép đi đâu đó. Thí dụ như không được vào rừng vì đầy thú dữ nguy hiểm. Còn vụ này... anh nghĩ ít nhất cụ cũng nên nói cho các huynh trưởng biết."
Cụ Dumbledore lại nói.
"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."
Sarah nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm. Có lẽ cả đại sảnh đường chỉ có Fred và George là hào hứng.
Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:
"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu!"
Và cả trường gào lên:
"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa"
Ôi Merlin ơi, quá mức khó nghe!
Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:
"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro