8 - Người bạn mới
- Chào hai bồ, tớ là Ron Weasly
- Ồ, chào cậu tớ là Harry Potter
- Còn tớ là Oriana Helen, hân hạnh được làm quen với bồ, tớ có thể kêu cậu là Ron không ?
- À được chứ, mà cậu có phải Harry Potter thiệt không ?
- Phải tớ là Harry Potter
- Vậy cậu có cái đó không ?
- Cái đó là cái gì ?
- Cái sẹo ấy
- À. Harry đưa tay vén mớ tóc rủ trên trán để lộ cái sẹo hình tia chớp
- Tớ cũng biết bồ đấy Oriana, bồ là con gái độc nhất của gia tộc Helen đúng chứ ?
- Đúng vậy, cậu có thể gọi bọn tớ là Ori và Harry
Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang. Một bà lão má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa bước vào hỏi :
- Các cháu có muốn dùng gì không ?
- Dạ khỏi thưa bà con có rồi. Ron ngồi im, hai tại ửng đỏ, lúng túng nói.
Harry quay sang Ori chớp chớp đôi mắt, hỏi :
- Bồ có muốn dùng gì không ?
- À, cũng được. Tớ cũng chưa ăn sáng
- Vậy được rồi. Harry bước ra ngoài hành lang, mua mỗi thứ một ít và chỉ phải trả 10 đồng bạc Sickle và 7 đồng xu knuts.
Khi Harry bước vào toa, trút cả đống bánh kẹo xuống ghế ngồi thì Ron tròn mắt nói :
- Bồ đói lắm hả Harry ?
- Bồ cũng mua quá nhiều rồi Harry. Ori cười khẻ, nói.
- Không sao, bà chúng ta cùng ăn.
Cầm một mớ sô cô la ếch nhái, Harry quay sang hỏi :
- Ori, bồ có biết đây là gì không ?
Nó có ếch, nhái thiệt hả ?
- Không phải đâu Harry, là sô cô la thôi, còn ếch nhái là một loại bùa chú.
- Này, Harry cái thẻ bên trong là gì vậy ?
- Cái thẻ ?
- Là thẻ có hình những vị phù thủy nổi tiếng ấy mà. Mình sưu tầm được chừng năm trăm mấy cái rồi á.
Harry mở bao sô cô la ếch của mình, rút ra một cái thẻ. Trên thẻ là hình một ông lão, đeo cái kính hình bán nguyệt, râu tóc dài bạc trắng xoã xuống như thác đổ.
- Ori, nhìn người này quen lắm mà tớ không nhớ ra được, hình như ta từng gặp ông ấy ở đâu đó.
- Đó là hình cụ Dumbledore ấy, cụ ấy là đương kim hiệu trưởng của Hogwarts.
Được coi là phù thủy vĩ đại nhất của thời hiện đại, cụ đặc biệt nổi tiếng nhờ đã chiến thắng phù thủy phe hắc ám Grindewald vào năm 1945; nhờ khám phá ra mười hai công dụng của máu rồng, cùng công trình của ông với cộng sự Nicolas Flamel về thuật giả kim .
- Oái, cụ đi đâu mất tiêu rồi ?
- Bồ tưởng cụ sẽ ở đó mãi sao Harry, nhưng cụ sẽ quay về sớm thôi.
Harry không nhìn mấy cái thẻ nữa mà chuyển sang mở mấy gói kẹo dẻo hình hạt đậu đủ vị, hiệu Bertie Bott.
Ron nhắc nhở Harry:
- Phải cẩn thận với mấy món này đấy! Khi họ nói là đủ vị thì có nghĩa là đủ các vị. Bồ biết, đủ các thứ vị có từ vị sôcôla, vị bạc hà, vị mứt, nhưng cũng có vị rau dấp cá, vị thận heo, vị lông bò. Anh George của mình từng bị tẩu hoả nhập ma vì ăn quá nhiều đấy.
- À, tớ học được loại bùa chú biến con chuột này thành màu vàng, hai bồ có muốn xem không ?
- Được đó Ron. Ori tháo thức đáp.
Cửa toa lại được mở ra lần này là một cô nhóc khá đáng yêu.
- Xin chào, mấy bồ có thấy con cóc của Neville không ?
- Bọn tớ không thấy
- Mấy bồ đang làm phép hả ? Coi nào. Còn nhóc đó tự nhiên như ở nhà vậy, ngồi vào ghế mà xem.
- Được thôi. Ron lẩm bẩm đọc thần chú :
Nắng trời, mật bơ, hoa cúc
Có con chuột ngu béo núc
Hãy biến nó ra màu vàng.
Ron vẫy đũa phép nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, con chuột vẫn nằm ngủ như không có gì xảy ra.
- Chà, đó có phải là câu bùa chú xịn không đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro