12
"Nếu lịch sự thì trò hãy kêu ta là ngài Nicolas - Ngài Nicolas, sao mọi người lại gọi ngài là "Nick suýt mất đầu" vậy ?"
Quý ngài Nicolas không chần chừ mà dở cái đầu của mình ra cho mấy đứa nhỏ coi, cái đầu bị chém rất sâu nhưng vẫn không rơi ra.
"Ôi má ơi, làm sao mình có thể ăn nữa đây ?"
"Ew, thấy ghê quá"
"Ron à cậu đừng bất lịch sự như thế."
Sau khi nghe như vậy thì Nicolas chán ghét liếc vài cái đặt cái đầu vào vị trí cũ, ho húng hắng và nói:
"Thế, xin chào các cư dân Gryffindor mới toanh. Ta hy vọng các cháu sẽ giúp chúng ta giành chức vô địch nhà năm nay, được không hả?Chưa bao giờ mà cái nhà Gryffindor tối cao này lại mất chức này lâu như vậy. Nhà Slytherin chết tiệt đấy đã liên tục giữ cúp này suốt sáu năm nay rồi ôi một khoảng thời gian dài như ngàn năm. Nam tước đẫm máu ngày càng huênh hoang không chịu nổi. Hắn là con ma nhà Slytherin đấy."- Nicolas diễn tả vô cùng sâu sắc khiến các con người ngồi tại đó nhục muốn không nhận người cùng nhà luôn mà.
Oriana liếc nhìn qua dãy bàn Slytherin và chứng kiến một con ma vô cùng dữ tợn ngồi chình ình bên đó, hai hốc mắt nó trống rỗng đen xì mà sâu hoáy nhìn đăm đăm, một gương mặt buồn thảm thương cùng tấm áo dài lê thê bê bết máu lấm tấm bạc. Con ma đó ngồi bên cạnh Malfoy khiến Oriana mắc cười nhận thấy Malfoy có vẻ bực bội vì bị xếp chỗ ngồi như thế này.
Seamus hỏi, hết sức hào hứng:
"Làm sao mà ông ấy bê bết máu như thế?"
Nick suýt mất đầu tỏ ra tế nhị:
"Ta chưa bao giờ hỏi hắn về điều đó."
"Chưa hỏi hay không dám hỏi hả ngài Nicolas?"- Harry nói một câu khiến cả dãy nhà Gryffindor bật cười không ngớt
Sau khi mọi người đã ăn uống no nê thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch bong như chưa từng dùng qua. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, chè nếp… đủ thứ.
"Oriana, phía cậu có kem không ?"
"À, có cậu muốn ăn gì sao ?"
"Tớ muốn ăn ốc quế sầu riêng"
"Ồ thật tiếc cho cậu Ron à, cái cuối cùng đã bị Johnny lấy mất rồi cậu chọn món khác nhé hay cậu dùng dâu hoặc socola có được không?."
"Ốc quề sầu riêng, ốc quề sầu riêng, ốc quề sầu riêng, ốc quề sầu riêng, ốc quề sầu riêng, ốc quề sầu riêng cơ mà"
"Ron cậu bị ma nhập rồi hả ?"-Hermione nhìn Ron bằng cặp mắt khá xa lánh đấy
"Nhìn mày dị quá đi Ron à."- Cặp anh em sinh đôi Fred - George lên tiếng.
Mà Ron cũng nhây cứ dãy đành đạch đòi ăn ốc quề sầu riêng cho bằng được kết quả là bị Oriana nhét cái đùi gà vào miệng, vẻ mặt như là ẻm ghét bỏ cậu luôn í.
Sau một hồi kinh tởm với vẻ mặt đành đạch đòi ốc quế sầu riêng của Ron thì Oriana đưa tay lấy cho cậu bạn thân một miếng bánh mật. Lúc này câu chuyện phiếm đã chuyển sang đề tài gia đình. Seamus nói:
"Tôi nửa này nửa kia. Ba tôi là dân Muggle. Mẹ tôi không hề nói cho ba tôi biết bà là dân phù thủy. Khi cưới nhau rồi, ba tôi mới biết. Một cú sốc ghê ghớm cho ổng."
"Ồ,tớ nghĩ vẻ mặt của bố bồ hẳn sẽ rất kì quặc nhỉ"
"Chắc chắn là vậy rồi Oriana"
Những đứa trẻ chung quanh bật cười. Ron hỏi:
"Còn bồ thì sao hả Neville?"
"À, bà tớ nuôi dạy tớ, bà tớ là một phù thủy đó. Nhưng cả nhà tớ đến khi tớ lớn vẫn chỉ nghĩ tớ là dân Muggle trăm phần trăm.Ông cậu Algie của tớ cứ thừa lúc tớ không đề ý là tìm cách thử xem tớ có nảy ra được tí phép thuật nào không. Có lần ông ta đem trấn nước tớ ngoài cầu cảng, tớ lúc đấy xém chết luôn!Nhưng mà chẳng có gì đặt biệt xảy ra cả. Mãi đến khi tớ lên tám tuổi… kỳ đó ở trên lầu,ông cậu Algie đến uống trà,ông ấy nắm cổ chân tôi trút ngược xuống đưa ra ngoài cửa sổ.Đang như thế thì mợ Enid đưa ổng ổ bánh trứng, ổng vô tình buông tớ ra để cầm bánh. Tớ rớt xuống đường rồi dội ngược lên, lăn ra ngoài vườn, nhưng chẳng sao cả.Bà tôi mừng đến phát khóc.Tất cả mọi người đều mừng rỡ cả.Nếu như mấy bồ thấy mặt họ lúc tớ nhận được giấy gọi nhập trường.Mọi người đều nghĩ tớ không đủ năng khiếu ma thuật để được đi học. Ông cậu Algie mừng đến nỗi mua cho tớ một con cóc đây nè!"
Bên cạnh Harry,Oriana đã thấy huynh trưởng Percy và Hermione đang trò chuyện về bài vở (đại khái là: anh hy vọng các em bắt đầu học ngay, có nhiều thứ phải học lắm, anh đặc biệt thích môn biến hóa, em cũng biết đấy, biến cái này thành cái khác, dĩ nhiên đó là môn rất khó.Nên hãy nhớ cố gắng đấy)
Oriana bắt đầu cảm thấy no nê ấm áp và buồn ngủ, lại nhìn lên dãy bàn cao.Lão Hagrid đang say sưa nốc rượu. Giáo sư McGonagall trò chuyện với cụ Dumbledore. Giáo sư Quirrell, đầu đội khăn vành lớn, đang nói chuyện với một vài giáo viên có mái tóc đen nhờn bóng, mũi khoằm, da tái xám.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro