Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Đi đón Harry

Tôi cười vô cùng tươi, hoàn toàn đối lập với biểu tình trên mặt Sirius.

Hắn ta giống như cực kì bất mãn với thái độ của tôi. Cũng đúng, bất luận trên thế giới này cũng không có một người nào nói về sự ra đi của cha mẹ bản thân mà còn phản ứng như tôi!

Tôi lười biếng nâng tầm mắt lên, nói: "Ngài Black, có thể hỏi ý đồ ngài đến đây một chút được không?"

"Có thể mang ta tới mộ Stephen không? Ta muốn đi tế bái một chút." Hắn nói. Bi thương trên mặt che giấu cực hoàn mỹ!

"Tôi lúc ấy còn nhỏ, không biết!"

"Cháu nhiều năm như vậy không đi tế bái cha mẹ cháu!"

"Vì cái gì muốn tôi đi?" Tôi đứng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, "Vì một lời tiên tri không rõ ràng mà đem toàn bộ gia tộc vào một cuộc đỏ đen! Bọn họ phá bỏ quy tắc của gia tộc độc dược, nhất định phải thừa nhận hậu quả! Ngài Black, thân là người xuất thân Thuần huyết, ngài nhất định cực kì quen thuộc với cái quy củ này!"

"Ngài Black, xin ngài không nên hiểu lầm tiểu thư." Lala đánh gãy cuộc tranh chấp giữa hai chúng tôi, sau đó dẫn Black đi. Nó chuyển hướng nói với tôi: "Tiểu thư, ngài Charlie kêu ngài đến thư phòng."

"Đã biết. Lala, nhớ chiếu cố ngài Black đây cho tốt, hắn chính là khách nhân duy nhất của trang viên Stoke mấy năm gần đây." Tôi câu môi cười, rồi xách làn váy rời đi.

"Ông Charlie, ông tìm con có gì sao?"

"Cynthia, con có hơi quá đáng."

"Quá đáng?" Tôi vân vê lọn tóc bạc rơi trên vai, "Con không thấy thế."

"Hắn là bạn tốt của cha con, con nên tôn trọng hắn."

"Tôn trọng?" Tôi nhướng mày, rồi cúi người trước ông Charlie, "Như người mong muốn, ông Charlie."

Khi tôi đến phòng tiếp khách, Sirius đã ngồi ở đấy.

"Chú Black, cháu đã nhận ra sai lầm nghiêm trọng của cháu. Hiện tại cháu mang ngài đến mộ cha mẹ cháu nhé?"

Hắn có chút kích động, hỏi tôi: "Cynthia, cháu có gặp qua Harry Potter không?"

Thiếu chút nữa quên mất, lão này là cha nuôi Harry.

"Đương nhiên. Là một Gryffindor, cậu ta đem những đặc trưng của nhà mình phát huy đến tận cùng." Nhiều lần lẻn ra ngoài trong giờ cấm đi lại. Điểm này làm lọ bên Gryffindor bị mất đá quý một lượng không khó để nhận ra mỗi ngày, sáng ra liền thấy.

Có cái Sirius giống như không hiểu ý tôi. Trên mặt hắn vẫn mang biểu tình tha thiết: "Vậy cháu......có kết bạn với nó không?"

"Cháu là một Slytherin, chú Black." Tôi hảo tâm nhắc nhở, rồi nhìn hắn nháy mắt lộ ra biểu tình chán ghét: "Ồ, Slytherin! Cynthia cháu thật đáng thương......"

"Không, cháu không thấy vậy. Giờ chúng ta có thể đi được chưa? Lala đã chuẩn bị hoa rồi."

"Ồ, đương nhiên có thể." Hắn đứng lên, sửa sang lại tóc một chút, sau đó đi theo sau tôi.

Phía sau trang viên là một mảng đất mộ. Nơi này là nơi huyết mạch trực hệ của gia tộc Stoke ngủ yên.

Theo con đường lát đá đi sâu vào trong. Tôi dừng lại ở trước hai bia mộ, rồi đặt bó hoa màu trắng trước bia, thấp giọng nói: "Merlin phù hộ, mong cha mẹ luôn mạnh khỏe."

Tôi đứng một bên, nhìn Black tiến lên.

Hắn ngồi trước bia mộ, nhắc đến ký ức những ngày còn ở Hogwarts.

Tôi nhẹ nhàng ngáp một cái. Những chuyện xưa đối với tôi không có chút gì cuốn hút cả! Thẳng đến khi Lala kêu tôi.

Tôi lại lần nữa đứng trước mặt ông Charlie.

"Cynthia, nghe này! Tình trạng của Black quả thực không ổn lắm. Nên là......"

"Muốn cháu luyện độc dược cho hắn?" Tôi nhướng mày châm biếm, "Là bởi vì hắn là cha nuôi của cái tên được gọi là chúa cứu thế kia? Gia tộc Stoke vẫn không từ bỏ kế hoạch ôm đùi Harry Potter?"

Từ khi tôi hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên cảm xúc của tôi lại giao động lớn như vậy. Trên mặt ông Charlie lần đầu tiên có biểu tình nghiêm túc như vậy.

"Nghe này! Cynthia!" Thanh âm ông hạ xuống rất thấp, "Có thể nói cha cháu chỉ có hắn và James là hai người bạn tốt. Hơn nữa...... cứu người không phân biệt ai là ai không phải là trách nhiệm của mỗi độc dược sư sao?"

"Ông Charlie, ông không cảm thấy lý do này quá miễn cưỡng sao?"

"Cynthia......"

"Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, con đáp ứng người! Giờ thì, Lala! Đem chân dung ông Charlie dọn ra khỏi thư phòng đi!"

Tôi nhắm mắt lại, khi mở ra, chỉ còn lại sự âm trầm.

Tôi cảm thấy giờ tôi cần bình tĩnh lại một chút!

Mở ngăn bàn, tìm được giấy cùng bút lông chim. Trừ luyện chế độc dược, tôi còn một cách xả stress: vẽ loạn!

Thẳng đến khi giấy da bị tôi vẽ lung tung toàn bộ, tâm mới tĩnh lại.

Tôi vừa rồi quả nhiên điên rồi mới chấp nhận yêu cầu của ông Charlie! Quả nhiên xúc động là ma quỷ mà......

Ngồi trong thư phòng, tôi thật cẩn thận nghĩ lại hành vi vừa rồi của tôi, khi tôi ra thì Sirius đã rời đi.

"Thật không lễ phép......" Tôi lẩm bẩm nói. Sau đó phát hiện chủ nhà như tôi càng vô lễ hơn...... Giống như......

"Lala, chúng ta tiếp tục xuống bếp đi! Ngươi nhất định phải dạy ta làm ít điểm tâm."

"Dạ vâng thưa tiểu thư."

Trong quá trình học làm điểm tâm, tôi nhận thức rõ ràng có phép thuật là một chuyện thật tuyệt vời!

Nếu không có phép thuật, ngày hôm sau tôi sẽ phải bưng lên cho Draco một bàn □□!

Khi Draco đưa nhã mà đưa một miếng bánh táo vào miệng, khuôn mặt cậu thoáng cứng đờ một chút, sau đó, hầu kết cậu giật giật, nuốt xuống bánh táo.

"Cynthia, cậu có thể phân rõ đường và muối được không?"

Tôi khó hiểu chớp chớp mắt, rồi cắn một miếng bánh táo nhỏ.

"Draco, cậu quả nhiên tu dưỡng tốt hơn tôi!" Tôi uống thật nhiều nước trái cây mới hòa tan vị mặn trong miệng, mà Draco vẫn ưu nhã nhấp môi từng chút từng chút một.

"Cynthia, tôi nghĩ cậu không cần học lớp Phòng chống Nghệ thuật hắc ám."

"Vì sao?"

"Đem đồ ăn cậu làm cho Tử thần thực tử ăn, bọn họ có lẽ sẽ chết không kịp ngáp."

"...... Vậy cậu còn nhất quyết muốn tôi xuống bếp làm gì......"

Draco lười biếng nâng cằm, "Chỉ là muốn xem xem cậu mai sau nên nuôi thả hay nuôi trong nhà." (thực ra convert là quyển dưỡng :)))

"Có ý tứ gì?"

"Về sau cậu sẽ biết." Cậu ta hơi mỉm cười, rồi đứng lên.

Nhớ năm đó ngồi ở bàn dài nhà Slytherin Draco và tôi còn cao bằng nhau...... Giờ cậu ta cao hơn nửa cái đầu! Giả làm người lớn làm gì! Còn xoa đầu tôi!

Tôi kéo cái tay đang xoa đầu tôi xuống, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta.

"Không đùa nữa, tôi phải về đây. Hôm nào gặp sau, Cynthia."

Rồi tôi nhìn cậu ta tới như một cơn gió, mà đi cũng như một cơn gió......

Malfoy, quả nhiên rất tùy hứng!

Tôi yên lặng tới tầng hầm ngầm, dựa theo phương thuốc luyện độc dược mà Sirius cần —— thuốc Phục hồi.

Loại độc dược này phương thuốc rườm rà, dược liệu trân quý. Sau khi liên tục thất bại năm lần, dược liệu tổn thất làm tim tôi muốn nhỏ máu, tự nhiên có xúc động muốn đi nhờ giáo sư Snape luyện chế giùm!

"Cynthia, đứa trẻ ngoan. Cố lên nào!" Không sai! Chính các vị tổ tiên dùng phương thức ôn nhu này ngăn cản tôi đi. Mà nguyên nhân là gì, bọn họ lại không muốn nói.

Vì thế, tôi lại hung hăng mắng thầm Sirius dưới đáy lòng một hồi.

Không thể không nói, ngầm mắng chửi người khác như vậy là không tốt. Trong lòng tôi còn chưa mắng xong, Sirius lại tới rồi......

Rót độc dược vào lọ, tôi mang lên nụ cười khéo léo rời tầng hầm ngầm.

"Ngày tốt lành, chú Black."

"Cynthia...... Cháu mang ta đi thăm Harry được không?"

Hắn thoạt nhìn rất bất an, thay một bộ quần áo mới làm hắn trông khá hơn một chút, vốn mái tóc rối bù cũng được chải chỉnh tề, ngoan ngũ rũ trên vai.

"Vậy...... Ngài nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì cậu ta ở nơi đó...... sống không phải quá tốt." Tôi chọn một ít từ uyển chuyển diễn tả lại tình trạng của Harry.

Được rồi, sinh hoạt gian khổ của con nuôi thành công chọc giận hắn.

"Đợi cháu đổi quần áo đã."

Chờ tôi thay quần áo ra, trong phòng khách không có ai...... chỉ có một con chó đen lớn.

Trên người chó có dược liệu gì nhở?

Tôi sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón trỏ, sau đó đi vòng quanh con chó lớn kia.

"Ô ô......"

Con chó đen tự nhiên cắn váy tôi, kéo kéo tôi ra ngoài.

"Lala, chờ lúc nào chú Black về nhớ kêu ta, ta trước hết giải phẫu con chó đen này đã!"

"A ô......"

Tôi ném nó một bùa trói, còn chưa kịp thành công, con chó đen ấy bỗng biến thành...... Sirius!

"Trời! Cynthia, đây là hình thái Animagus của ta mà."

"Dạ rồi, cháu biết rồi." Tôi mếu máo. Vật giải phẫu dâng đến tận miệng rồi lại bay! Chán chết!

Sirius lại biến thành con chó đen, đi theo sau tôi.

Ồ...... Thiếu chút nữa quên mất, hắn vẫn bị Azkaban truy nã.

Phương thức di chuyển của xe buýt kỵ sĩ vẫn thực "phóng đãng" không chịu nổi.

Tôi sửa lại mái tóc có chút loạn, cùng Sirius xuống xe.

Đi đến trước một căn nhà, tôi gõ cửa.

Mở cửa chính là một người phụ nữ cao gầy, bà là dì của Harry.

Tôi chưa kịp nói mục đích mình đến, lại nghe được giọng nói mập ú oang oang đáng ghét: "Nhưng em gái của em dâu cũng thật vô lễ, cô ta sinh ra trong gia đình có điều kiện tốt nhất, lại chạy theo một thùng cơm, hậu quả của nó chính là Potter!"

"Tôi tìm Harry Potter."

Tôi từ từ móc ra cây đũa phép từ trong áo khoác, sau đó cấp cho Sirius một ánh mắt nhắc nhở hắn đừng nóng.

Người phụ nữ kia nhìn tôi cực kì khiếp sợ, bà ta thối lui lại phía sau mấy bước, sau đó chạy vọt vào phòng bếp.

"Kìa, mỗi việc làm vật trang trí mà cũng không xong nữa!" Tôi học theo giọng điệu của Draco.

"Ô! Tôi vừa nghe được gì cơ? Có người nói một phù thủy thuần huyết là một thùng cơm?"

Tôi thưởng thức đũa phép trong tay, nhìn người phụ nữ mập mạp ngồi trong phòng.

"Là bà nói?"

Tôi nhướng mày, rồi cầm đũa phép chỉ thẳng vào bà ta.

"A!"

Một cái chuông vàng cục kì xinh đẹp lắc lư qua lại!

Tôi cười vô cùng xán lạn. Kỳ thật tôi muốn dùng Avada Kedavra hơn......

"Harry, có người muốn gặp cậu. Ừm...... Hắn là người thân duy nhất của cậu!" Tôi nói, sau đó nhìn sang người phụ nữ đã ngất xỉu, quơ quơ đũa phép, cho bà ta một cái Obliviate. Nếu không người của Bộ phép thuật sẽ tìm đến chỗ Dumbledore mất!

"Xin lỗi, tôi muốn mang cậu ta đi! Harry, thu dọn đồ đạc của cậu đi! Tôi nghĩ cậu rất muốn gặp cha nuôi của cậu!"

"Làm tốt lắm!"

Thanh âm vô cùng nhỏ vang lên trong đầu tôi, tôi cúi đầu nhìn Sirius, "Tôi chính là một Slytherin tàn nhẫn độc ác đấy!"

Cùng Harry đến bến lên xe buýt kỵ sĩ, cậu ta hưng phấn hỏi tôi: "Cynthia, cha nuôi mình đâu cơ?"

"Về rồi nói không tốt hơn sao?" Tôi nắm chặt tay ghế, không cho cái xe buýt đáng chết này đánh văng tôi.

Tới trang viên Stoke, tôi mới thở ra. Sau đó chỉ vào con chó đen lớn trên mặt đất, "Harry, hắn chính là cha nuôi cậu."

"Hả?"

Nhìn biểu tình ngơ ngác của Harry, tôi châm chọc bảo: "Nếu trong đầu cậu không nhét đầy rơm rạ, cậu nên nhớ tới Animagus!"

"Được rồi, Vào trong trước đi! Tôi không thể đảm bảo gần đây không có người của Bộ phép thuật."

"Tại sao?"

"Đợi lát nữa cậu sẽ biết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro