Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hai tỷ muội nàng lang thang đi tới không có mục tiêu, vừa đi đường vừa tùy ý nói cười với nhau, hết đi dạo nơi này, lại đi tới nơi khác, các nàng trong lúc vô ý mà đi tới một tiểu sơn cốc ở đó hoa đang nở rộ, phía trong tiểu sơn cốc trừ bỏ vô số những đóa hoa đang nở rực rỡ, còn có rất nhiều con bướm đủ loại màu sắc đang tung tăng bay múa trên những bụi hoa nở. Sơn cốc vừa có hoa nở  vừa có bướm bay, hơn nữa còn có  một dòng suối nhỏ chảy ngang qua sơn cốc, quả thực rất giống một bồng lai tiên cảnh giữa chốn núi rừng này, đẹp đến cực điểm, làm những người đến đây yêu thích.
Không một nữ nhân nào không yêu cái đẹp, cho dù một người trong sáng ngây thơ như Hoa Thiên Cốt cũng càng không ngoại lệ. Sơn cốc đẹp tựa như một bức nhân gian Tiên giới, Tiểu Cốt đang hai tay ra, hướng vào bên trong sơn cốc chạy đến, làm cho nhiều con bướm đang bay lượn gần đó, bởi vì động tác của nàng mà hoảng sợ bay khỏi bụi hoa.
“Ha ha ha ha ┉” Tiểu Cốt nhìn những con bướm bị nàng đọa sợ, mà phá ra cười, “Tỷ tỷ, nơi này thật tốt nha! Thật xinh đẹp, ước gì muội  luôn mãi ở lại nơi này." Nói xong, liền đưa hai tay lên lướt qua những đóa hoa đang nở, trên ngón tay còn dính vào một ít phấn hoa,  với nhiều loại màu sắc cũng rất xinh đẹp.
Hoa Li Lạc bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Muội nếu không nghĩ muốn tiếp tục đến trường lưu, thì có thể ở chỗ này mà dựng một cái nhà gỗ nhỏ, sống ở nơi này cũng rất tốt.” Nói xong, liền đi thẳng về phía trước, đối với Tiểu Cốt  góp một chút ý tưởng, nhưng lại không đáng để ý tới, bởi vì nàng biết Tiểu Cốt chỉ là nói như thế thôi, chứ không đến mức làm thật. Tiểu Cốt thấy tỷ tỷ đi trước cũng vội nhanh chóng đuổi theo đi đến bên cạnh nàng , đối với cảnh sắc quanh mình, mà không ngừng khen ngợi.
Sơn cốc có chỗ hơi âm u, muốn ra khỏi thì phải xuyên qua một cái thông đạo nhỏ, hai bên đều là khe núi, chỗ chỉ có thể đủ cho một người đi qua, nhưng hai người nếu cùng nhau đi qua, liền có chút chậc chội. Xuyên qua khe núi xong, liền đi vào phía bên kia sơn cốc, cũng giống như trong sơn cốc đập vào mắt  là một mãnh bách hoa nở rộ, nhưng vẫn còn rất nhiều sơn cốc nhỏ khác ở xung quanh. Ở bên trong sơn cốc này, có đến mấy căn nhà gỗ, có  rất nhiều nhà gỗ lớn nhỏ khác nhau , hơn nữa xung quanh còn có những hàng hoa mai đang nở bao quanh những căn nhà gỗ này.
Nhìn đến cảnh này, Hoa Li Lạc liền rất  buồn cười, liền nói: “Tiểu Cốt, muội xem, đến cả nơi này đều có sẵn nhà gỗ, muội có thể ở lại nơi này rất tốt nha.” Đúng thật là nói cái gì là có cái đó ngay, nếu không có Tiểu Cốt, có lẽ nàng sẽ lựa chọn ở lại chỗ này, mà sẽ không để ý tới nhân gian hỗn loạn này.
“Tỷ tỷ!” Tiểu Cốt thẹn quá thành giận mà dậm mạnh chân, “ Bây giờ muội  ngẫm lại đều không được a, muội khẳng định là muốn tiếp tục đến trường lưu. Hơn nữa, chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi liền không nghĩ đến trường lưu để thấy thượng tiên Bạch Tử Họa sao? Ngươi không nghĩ đến hắn sao?” Đừng tưởng rằng nàng không phát hiện tỷ tỷ có nhiều lần ở trước mặt thượng tiên Bạch Tử Họa mà trắng trợn nhìn hắn chằm chằm, Hoa Thiên Cốt nghĩ đến như vậy, mà không nhịn được che miệng cười trộm .
“ Tiểu Cốt đáng ghét kia, muội đang ở đó nói bậy nói bạ gì đó a.” Hoa Li Lạc sau khi nghe Tiểu Cốt nói, liền trợn trừng mắt lên, rồi sau đó tức giận nói: “Loại lời nói này mà cũng có thể nói bừa được sao, không thể nào.” Nàng chẳng qua là một người khách qua đường, tương lai cũng không biết mình sẽ ra sao, hơn nữa, Bạch Tử Họa chính là người Tiểu Cốt thích, nàng sẽ cùng Bạch Tử Họa như thế nào có quan hệ. Nếu trời cao cho nàng  một bàn tay vàng* chỗ này mình không hiểu), làm nàng có thể tu chân sớm hơn, như vậy đời này nàng sẽ không phải trôi qua đơn giản như vậy, nhưng nàng bây giờ cũng chỉ có một việc quan trọng trước mắt, đó là bảo vệ tốt cho Tiểu Cốt, ở nơi này, chỉ có Tiểu Cốt là người thân duy nhất của nàng.
Trên mặt Hoa Tiểu Cốt bày ra vẻ mặt  “Chỉ có quỷ mới tin tưởng ngươi” nhìn đến dáng vẻ đó, Làm Hoa Li Lạc xem đến muốn đánh bẹp mặt nàng, để cho nàng không dám khoe khoang như vậy. Đang nghĩ tới làm cách nào để chỉnh sửa Tiểu Cốt, thì một đạo thanh âm đột ngột đánh gãy cuộc nói chuyện của các nàng, cũng dời đi lực chú ý của Hoa Li Lạc, cũng làm cho Tiểu Cốt tránh được một kiếp nạn.
“Hai vị cô nương, tuy rằng nơi này cảnh sắc rất đẹp, nhưng là người ở lại nơi đây  lâu e là sẽ không tốt, vẫn là chạy nhanh rời khỏi đây đi, huống hồ, xem các ngươi tay không tấc sắt, vẫn là nên rời đi nơi nguy hiểm này.” Đông Phương Úc Khanh vừa nói vừa ngầm đánh giá Hoa Li Lạc ở phía trước, hắn vẫn luôn nhìn không thấu nàng, giống như có một cái gì che chắn cho nàng làm hắn không tài nào nhìn thấu được “Tại hạ là Đông Phương Úc Khanh, là một thư sinh, đang trên đường lên kinh đi thi, thuận đường nên đi du sơn ngoạn thủy.”
Hoa Li Lạc tất nhiên là chú ý tới ánh mắt đánh giá của hắn khi nhìn nàng, chẳng những không để ý mà còn cười, nói: “Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây thôi, hiện tại liền rời đi, dù sao cũng nên cảm ơn công tử đã nhắc nhở.” Nói xong, xoay người lôi kéo Tiểu Cốt rời khỏi, trong lòng nghĩ đến: Vô luận ngươi đối với Tiểu Cốt có cảm tình sâu đậm đến bao nhiêu, nhưng đều là  sự tình về sau, hiện tại không thể nào cùng ngươi có cái cảm tình nào, liền không cần thiết cùng ngươi có cái gì liên quan.
Đông Phương Úc Khanh làm sao để các nàng rời khỏi như vậy, chạy nhanh đi tới, kéo cánh tay Hoa Thiên Cốt lại, dùng sức quá mạnh, làm hai người cùng nhau  lảo đảo mà ngã vào giữa bụi hoa, Đông Phương Úc Khanh không muốn nàng ngã xuống đất bị thương, vì thế nhanh chóng xoay người, đem chính mình trở thành  đệm thịt, nằm trước ở trên mặt đất, mà Hoa Thiên Cốt không khống chế được nên đã ngã xuống trên người Đông Phương Úc Khanh , sẵn tiện không cẩn thận hôn lên môi Đông Phương Úc Khanh, tình huống xảy ra quá đột ngột, làm hai người trở tay không kịp, đồng thời kinh ngạc đến ngây người, đều trừng lớn đôi mắt nhìn đối phương.

Hoa Li Lạc chỉ có thể vỗ trán nhìn trời, nàng trăm phương ngàn kế né tránh  Đông Phương Úc Khanh, nhưng cuối cùng lại vẫn làm Tiểu Cốt cùng Đông Phương Úc Khanh kéo lên quan hệ, sau này nhiều thêm một người, thật là đau cũng vui sướng. Hoa Li Lạc tiến lên một bước, kéo Tiểu Cốt, chỉ tiết rèn sắt không thành thép nói: “Hôn đủ rồi chưa.”
Hai người nháy mắt hoàn hồn, nhìn nhau, lập tức tách ra, Đông Phương Úc Khanh hoàn hồn bình tĩnh nói: “Vị cô nương này, tại hạ mạo phạm cô nương, nguyện sẽ phụ trách đối với cô nương, cô nương nhà ở phương nào, tại hạ đem thư mời đưa đến cho nhạc phụ đại nhân.” Đông Phương Úc Khanh nói xong một hơi, liền cười tủm tỉm nhìn Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt sau khi lấy lại tinh thần, chạy nhanh tới xua tay nói: “Chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không liên quan với nhau.” Nói xong, chạy nhanh lôi kéo tỷ tỷ chạy đi, cảm thấy người này đầu óc có vấn đề, nếu liền bởi vì một cái hôn, mà gả cho người vừa nhận thức chưa được một ngày, nàng chẳng phải là rất thiệt thòi sao, người này tuy rằng rất tuấn tú, nhưng cũng không phải là  người mà Hoa Thiên Cốt nàng có thể gả được.
Đông Phương Úc Khanh vội vàng chạy tới, ngăn cản trước mặt nàng, kiên quyết nói: “Chuyện này không được, ta là một đại nam nhân, dám nói dám làm, nàng hiện tại đã là  nương tử của ta, sao có thể không liên quan với nhau đâu, ngươi là tỷ tỷ của nàng, ngươi có thể làm chủ mà đem muội muội ngươi đính hôn cho ta được không?” Đông Phương Úc Khanh da mặt dày hỏi.
“Này thì không được, cha ta vẫn còn đang khoẻ mạnh, huống hồ, ngươi trước tiên vẫn phải được sự đồng ý của muội muội ta rồi nói sau, nếu muội ấy không đồng ý, thì đương nhiên cha ta cũng sẽ không đáp ứng.” Hoa Li Lạc bĩu môi, người này làm như quen thuộc với các nàng lắm a, lập tức liền kêu lên tiếng nương tử, thật là da mặt quá dày, cùng tường thành so ra còn kém.
Hoa Thiên Cốt vừa nghe hắn kêu mình là nương tử, lập tức liền nhảy dựng lên, tức giận bĩu môi nói: “Ai là  nương tử của ngươi, đừng có mà gọi bậy như vậy tốt sao? Đều theo như ta nói, coi như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, ngươi như thế nào còn vô lại như vậy. Ngươi, nghe rõ cho ta, đừng có cản đường chúng ta nữa.” Hoa Thiên Cốt nói xong, cũng không rảnh quan tâm tỷ tỷ đang làm gì, liền chạy nhanh như bay mà thoát.
Hoa Li Lạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng chạy chậm theo đi lên, hai người này thật đúng là hai kẻ dở hơi. Đông Phương Úc Khanh đứng tại chỗ mà nhìn các nàng, trong lòng nói: Hoa Thiên Cốt, nàng trốn không thoát đâu, chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại, sau này có rất nhiều thời gian. Đông Phương Úc Khanh hơi hơi mỉm cười, dù sao vẫn sẽ gặp phải, nhất thời cũng không cần vội, xem ai đến trước đi. Nghĩ xong, cũng chậm rì rì đi theo hướng của các nàng.
Đêm khuya, trong phạm vi trăm dặm các nàng cũng chỉ thấy được một ngôi miếu hoang này, hai người đi vào ngôi miếu hoang , liền nhìn thấy bên trong có chiếu đã trải sẵn trên đất, còn có một đống củi đã cháy lửa, liền biết nơi này đã có người nhanh chân đến trước. Hoa Thiên Cốt lôi kéo tỷ tỷ trốn dưới gầm bàn hương án, hai người  vừa mới trốn tốt, Bạch Tử Họa liền đi vào, Hoa Thiên Cốt tiến tới một bước ngước mắt ra nhìn, thấy là Bạch Tử Họa, nháy mắt kinh ngạc lên, rồi sau đó kéo tỷ tỷ qua, ý bảo nàng xem. Mà Hoa Li Lạc đã sớm biết là ai, không hứng thú mà xua xua tay, nhưng điều mà làm nàng cảm thấy hứng thú chính là hiện tại sinh tử kiếp của Bạch Tử Họa còn có thể là Tiểu Cốt hay không .
Hoa Thiên Cốt thấy thế, dù sao cũng không có gì nguy hiểm, liền lôi kéo tỷ tỷ từ dưới gầm bàn hương án bò ra ngoài, sau đó cười chạy tới nói: “Thượng tiên, người như thế nào lại ở chỗ này, là tới bắt yêu sao? Trảo ┅ yêu ┅(* chỗ này mình không hiểu là gì luôn)” tưởng tượng đến cái này, Hoa Thiên Cốt chạy nhanh đến phía sau thượng tiên, thật cẩn thận hướng bốn phía nhìn lại, còn không quên nói: “Tỷ tỷ, mau tới đây, có yêu quái.”
Bạch Tử Họa chú ý khi nàng tới gần hắn, chỉ làm nội lực của hắn yếu bớt, mà Nghiệm Sinh Thạch thì lại không hề phản ứng, cái này thuyết minh sinh tử kiếp của hắn không phải là nàng. Hoa Li Lạc tuy rằng biết nơi này không có yêu quái, nhưng vẫn là chạy qua đi, khi nàng tới gần Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa cảm thấy Nghiệm Sinh Thạch kia phản ứng mãnh liệt,  tức khắc trong lòng liền kinh ngạc, sinh tử kiếp của hắn thế nhưng lại là nàng. Nghĩ đến lúc ấy sư phụ nói với  hắn, sinh tử kiếp của hắn vốn là chuyện xấu, sau lại không biết như thế nào mà biến thành phúc duyên của hắn, vốn nếu là sinh tử kiếp thì phải giết không tha, thế nhưng cuối cùng sẽ là phúc duyên, ai cũng không thể tưởng tượng được đây là vì cái gì, ngay cả sư phụ cũng nhìn không ra.
Hoa Li Lạc đối với cảm xúc biến hóa của con người rất là mẫn cảm, cho nên tuy rằng Bạch Tử Họa mặt vô biểu tình, nhưng nàng vẫn là có thể cảm nhận được. Hoa Li Lạc nghi hoặc nhìn về phía hắn, lúc mở miệng muốn hỏi, lại bị Đông Phương Úc Khanh đi vào đánh gãy, trong lòng Hoa Li Lạc  hận không thể một cái tát chụp thẳng vào mặt hắn, thật đúng là Các Chủ Dị Hủ Các là một âm hồn bất tán, Hoa Li Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Đông Phương Úc Khanh.
Mà Hoa Thiên Cốt đang ở phía sau Bạch Tử Họa lúc sau thấy là Đông Phương Úc Khanh, làm nàng sợ đến nhảy dựng lên, “Ngươi như thế nào mà ở chỗ này, làm gì luôn đi theo chúng ta a, đúng là âm hồn bất tán.” Hoa Thiên Cốt vừa nói vừa ghét bỏ bĩu môi, “Thật là da mặt dầy.”
Đông Phương Úc Khanh bất mãn kháng nghị nói: “Nương tử, nàng như thế này liền không đúng rồi, tại đây là vùng hoang vu dã ngoại, cũng chỉ có một ngôi miếu hoang này, hơn nữa ta sớm đã đoán được nàng sẽ đến nơi này, cho nên, đều vì nàng mà chuẩn bị tốt chiếu, còn đốt lửa sẵn, như vậy buổi tối nàng ngủ sẽ không bị lạnh, xem ra ta đúng là tri kỷ của nàng a .” Đông Phương Úc Khanh đắc chí, dào dạt đắc ý nói, một bộ cần người khích lệ, làm biểu tình cần được khen ngợi mà nhìn Hoa Thiên Cốt.
Bạch Tử Họa nghi hoặc mà lên tiếng hỏi: “Nương tử!?” Còn lại Hoa Li Lạc là buồn bực nhìn xà nhà, bất đắc dĩ giải thích nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, bởi vì có chút việc ngoài ý muốn, hắn liền vẫn luôn quấn lấy muội muội ta đến bây giờ.” Bạch Tử Họa nghe xong, cũng không ở vấn đề tương đối rối rắm này lâu, yên lặng nhìn Hoa Li Lạc, nói: “Ngươi tên là gì?” Nàng là sinh tử kiếp của hắn, không tránh được ngày sau sẽ còn lại gặp mặt.
“Hoa Li Lạc, muội muội của ta là Hoa Thiên Cốt.” Hoa Li Lạc mỉm cười nói. Bạch Tử Họa nghe được nàng nói một lúc mới giật mình phản ứng, mà gật gật đầu, ánh mắt thập phần phức tạp mà nhìn nàng, rồi sau đó rời khỏi ngôi miếu hoang, lưu lại cho Hoa Li Lạc là vẻ mặt ngây thơ, không rõ ánh mắt của hắn là có ý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngữ