Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2


" Đây là những người có tư chất tốt nhất trong cuộc khảo nghiệm, đệ ưng ai thì đưa người đó đi " Nhạc Thanh Nguyên chính vì quá chiều sư đệ của mình như thế mới khiến nguyên thân không biết trời cao đất dày là gì, nhưng cũng không thể không nói người này cực kỳ yêu thương nguyên thân nên cuối cùng bị chết thảm .

" Chọn hắn đi" Thẩm Thanh Thu gấp phiến quạt lại chỉ vào phía Lạc Băng Hà.

Nhạc Thanh Nguyên nói:" Được, đệ lấy đi"

Thẩm Thanh Thu :" Cảm ơn sư huynh. Lại đây" câu sau là nói với Lạc Băng Hà

Lạc Băng Hà toàn thân nhem nhuốc bước lên chỗ Thẩm Thanh Thu rụt rè kêu

" Tiên nhân"

"Gọi tiên nhân cái gì, gọi sư tôn" Thẩm Thanh Thu đưa mắt lên khó chịu nói .

Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu, đứng yên, tựa như hóa đá. Nửa ngày sau mới phản ứng lại, "lau" mặt tới mức đỏ bừng lên :" Sư... sư.. tôn"

Thẩm Thanh Thu cảm thán trong lòng, dáng vẻ này thực sự không khác khi xưa một chút nào, cứ như một tiểu cô nương.

Nên ai đó nói cho y biết, đứa nhỏ này sao sau này lại biến thành tên mặt dày mày dạn không biết xấu hổ kia không!

"Ừm. Lại đây, theo tao về Thanh Tĩnh phong" Thẩm Thanh Thu đưa tay về phía Băng Hà .

Tức thời mắc Lạc Băng Hà đỏ lên tưởng như sắp khóc nhưng lại cố kìm lại nhẹ nhàng bước tới chỗ Thẩm Thanh Thu đưa tay lên .

Thẩm Thanh Thu cúi xuống bế Lạc Băng Hà lên rồi triệu hồi Tu Nhã Kiếm phóng về Thanh Tĩnh Phong.

Có vẻ như Lạc Băng Hà giật mình kêu một tiếng rồi ôm chặt cổ Thẩm Thanh Thu vùi mặc vào trong. Thẩm Thanh Thu cũng chẳng tỏ vẻ gì nghĩ có lẽ là sợ hãi độ cao thôi nên mặc kệ người trong lòng.

Đến Thanh Tĩnh phong Thẩm Thanh Thu thả Lạc Băng Hà xuống dắt tay y đi vào

Phong chủ Thanh Tĩnh Phong xưa nay cao lãnh dắt tay Lạc Băng Hà, vừa vào sơn môn, toàn bộ Thanh Tĩnh Phong vỡ òa.

"Đó là đệ tử sư tôn mới nhận ư?"

"Ta không nhìn lầm chứ? Nó thế mà dám nắm tay sư tôn——"

"Đợi đã, hình như sư tôn... Đang cười? Ta vào núi nhiều năm thế còn chưa từng thấy sư tôn cười..."

"Nghe các phong khác nói, tên này là sư tôn đích thân chọn, mấy trăm người, chỉ nhìn trúng một mình nó"

Ninh Anh Anh hưng phấn vỗ tay: "Sư tôn quả nhiên tốt nhất! Anh Anh có sư đệ rồi!"

Minh Phàm ghen ghét dậm chân: "Phi, tiểu tử kia nhất định dùng cách không ai biết nào đó làm sư tôn vui vẻ thôi! Sư muội, chúng ta đi!"

Ninh Anh Anh kệ hắn, cười vui vẻ chạy tới nhào vào lòng Thẩm Thanh Thu: "Sư tôn ~"

Thẩm Thanh Thu xoa xoa đầu nàng: "Ngoan. Các sư huynh của ngươi có gây chuyện không?"

Ninh Anh Anh bĩu môi: "Bọn họ nào dám." Ánh mắt dừng trên người Lạc Băng Hà, hoan hô một tiếng: "Sư tôn tốt nhất, thật sự đưa một sư đệ về cho Anh Anh rồi. Sư tôn chưa bao giờ gạt ta, cảm ơn sư tôn!"

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Băng Hà như có như không cứng đờ lại.

Thẩm Thanh Thu xấu hổ 'khụ' một tiếng: "Anh Anh, ngươi đưa sư đệ vào trong đi."

Ninh Anh Anh ngọt ngào lên tiếng, dắt tay Lạc Băng Hà.

Minh Phàm ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người, mặt giận tới méo cả đi. Vừa quay đầu, đã thấy Thẩm Thanh Thu đứng ngay sau mình, hoảng sợ.

"Sư sư sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu cười cười: "Minh Phàm, ngươi là đại sư huynh, các sư đệ sư muội còn nhỏ, đều cần ngươi chiếu cố cả đấy."

Minh Phàm giận không dám để lộ, không rõ vì sao đột nhiên Thẩm Thanh Thu nói với hắn như thế, chỉ có thể thành thật gật đầu.

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ vai hắn, xoay người phiêu nhiên rời đi.

Về đến trúc xá Thẩm Thanh Thu bắt đầu nghĩ đến nhiệm vụ đáng ghét kia, sau khi mất một hồi suy nghĩ y quyết định là bớt quan tâm Lạc Băng Hà một chút hay phạt nhiều một chút chắc... là được nhỉ ?

Đang suy nghĩ thì một giọng nữ ngọt ngào từ ngoài cửa vang vào :" Sư tôn—-"

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu lên, Ninh Anh Anh nhảy tới trước mặt, lôi kéo y tay áo y: "Sư tôn, ta sắp xếp cho A Lạc ở cùng các sư huynh trong phòng của đệ tử nhé, người chịu không?"

A Lạc. Chậc chậc em gái các ngươi bây giờ mới quen nhau thôi nhỉ?

Lại quen thuộc tới thế!

Hay là nói, hào quang nam chính đều đánh gục tất cả các em gái trong thế giới này đều quen thuộc tới thế?

Cơ mà nói đi nói lại, để Lạc Băng Hà ở chung với tụi Minh Phàm, liệu có bị lén đào hố chôn không thế?

Nhưng nhiệm vụ của mình là ngược Lạc Băng Hà ... hừm hay là cứ để Băng Hà ở đó lâu lâu mình nhìn chút chắc không sao đâu

Sau khi đã ra song quyết định Thẩm Thanh Thu nói :" Được thôi, nhưng con nhớ chăm sóc sư đệ đó "

Ninh Anh Anh vui vẻ lên :" Vâng sư tôn "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro