Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12: Christmas day


"Kìa, con nhỏ đó đó, nghe nói nó là con của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy với Amara Avery"

"Trời, ngay từ lúc thấy mắt tím của nó là tôi biết rồi, Amara... cô ta cũng mắt tím mà"

"Nhìn nó trông giống y hệt mẹ nó"

Lại những tiếng xì xào to nhỏ....

Có lẽ... mình chả phù hợp ở thế giới nào cả... cho dù ở đâu, ai cũng sẽ sợ mình thôi. Con người đúng là hay thật, kể cả Muggle hay phù thủy, họ thay đổi cái nhìn với một người nhanh hơn cả thời tiết.

Ánh mắt của họ nhìn tôi, chà, chứa đầy sự sợ hãi, chán ghét, khinh bỉ. Cả Harry, Ron và Hermione đều nhìn tôi như vậy, tôi cũng chả trách họ, sao họ có thể yêu thương được một đứa như tôi được, con người độc ác tàn bạo xấu xa từ trong trứng.... quái vật..

Tôi cũng chả muốn trách Malfoy nữa, dù sao cậu ta cũng chỉ nói sự thật, nếu cần ai đó để trách móc thì chỉ trách bản thân mình ngu ngốc đi tin tưởng cậu ta. Đúng là ma xui quỷ khiến mà lại nói cho cậu ta.... Cái cảm giác bị phản bội này thật chả dễ dàng gì. Tôi thật sự ngốc mà....

Tôi chả muốn nghĩ gì nữa, cái cảm giác đau đớn này cứ đeo bám, dằn vặt tôi, tôi đã làm gì sai ư? À không.... có khi sự có mặt của tôi trên đời đã là một việc sai trái.

Có khi mẹ để tôi sống lại là một sai lầm, sao bả không để tôi chết quách đi cho xong nhỉ?

Từ lúc ông bà mất, tôi biết trong thế giới này sẽ không còn ai có thể yêu thương tôi, vì vậy tôi luôn cố tự yêu bản thân mình, thương xót bản thân mình, muốn tốt nhất cho mình. Nhưng bây giờ nhìn xem, đến phần tốt đẹp nhất trong tâm hồn tôi cũng chả thể yêu thương bản thân được....

Nhìn vào cái gương to khổng lồ ở vệ sinh tầng 2, tôi chưa bao giờ thấy ghét bản thân đến thế. Mặt đã ướt nhèm từ khi nào, mắt thâm quầng rồi lại đỏ au, hai má hóp lại hốc hác, làn da trắng bệch không một chút sắc hồng, chưa kể người thì gầy nhom, da bọc xương, mái tóc mà tôi yêu quý bây giờ trở nên xác xơ, rối mù, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ chừa ra đôi mắt tím to ngồng, trong thật thảm. Tôi nhìn mà không khỏi chua xót

"Đây mà là người sao? Đúng là quái vật" Tôi kẽ cười bản thân

Đó là điều cuối cùng tôi nhớ, một con quái vật đang nhìn bản thân trong gương.....

Hở đây là đâu? Tôi nhìn xung quanh

Một ngôi nhà xập xệp làm bằng gỗ, lò sưởi bập bùng là ánh sáng duy nhất, cái nôi nhỏ góc phòng, cái ghế bành cũ rích, rách nát ở góc đối diện, tôi lén núp sau cái ghế.

Một người phụ nữ trẻ, tất cả những gì tôi thấy chỉ là bóng lưng của cô ấy cạnh cái nôi, giọng trong trẻo ấm áp đầy âu yếm.

"Con à, chúng ta sẽ rời khỏi đây nhé, con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con, con chắc chắn sẽ sống sót"

Giọng nói của người mẹ thay đổi, dũng cảm, nghị lực, quyết tâm nhưng vẫn có chút sợ hãi, lo lắng

"Con sẽ sống sót, Esther của mẹ, không ai có thể hại con" hả... tên tôi...?

"Ô, ta lại không nghĩ như vậy, Amara yêu quý của ta" bỗng có người đi vào, tôi cảm nhận được sức mạnh đó, nó thật đáng sợ, khiến tôi cứng cả người, hai tay bám chặt lấy cái ghế, cả thân không ngừng lẩy bẩy. Amara...? Là mẹ!

"Chúa tể....." Bà mẹ quay phắt lại, đứng trước cái nôi.... bà ấy mắt tím, đúng là mẹ rồi. Bà ấy đẹp thật đấy, nhưng trông thật hốc hác, còn đầy vẻ sợ hãi nữa "Xin ngài đấy, làm ơn, hãy để con bé sống"

"Amara, ta luôn để ngươi bên cạnh, luôn yêu thương ngươi, vậy mà ngươi có con với người đàn ông khác? Ngươi muốn ta phải làm như thế nào?" hắn ta nghiến răng, từng tiếng két, xoáy sâu vào sự sợ hãi tột cùng của tôi.... con người đó.... thật đáng sợ... tôi ngồi bệt xuống đất, cố biến nhỏ bản thân hết sức có thể, thậm chí còn nín thở, cơ thể bây giờ cứng đờ, chả dám cả run rẩy.

"Chúa tể, làm ơn, đừng giết con bé, nó còn quá nhỏ, nó chẳng có tội tình gì cả" giọng bà trở nên nức nở, nghe thật đau xót.

"Cha đứa nhỏ là ai? Ta chưa hề động vào ngươi, nhân tình bé nhỏ của ta à, vậy mà ngươi dám có bầu, trời, ta biết ngươi hiền lành, tốt bụng, đến giết người còn không dám!"

"Tôi xin lỗi thưa ngài... nhưng đứa bé.... Nó không có lỗi!!" Bà ấy vẫn gào lên

"Amara của ta, từ lúc ngươi trở thành một phần cho chúng ta, ngươi vẫn chưa làm được một việc gì cả, chưa hề giết một Muggle nào cả! Vậy mà... người ta vẫn đồn ngươi là một người tàn bạo đúng thật là hay quá! Vậy mà... bây giờ ngươi dám hét vào mặt ta ư?"

"Xin ngài, con bé còn quá nhỏ, làm ơn hãy để nó sống, tất cả là tại người mẹ này...." bà mẹ vô vọng lấy thân hình bé nhỏ cố che chắn cái nôi.

"Ngươi cũng to gan lắm, đẻ con cả một năm mà ta còn chả biết" hắn ta lạnh lùng nói

"Chúa tể.... làm ơn, sai lầm này, Amara Avery tôi sẽ chịu trách nghiệm, chỉ cần... làm ơn đừng giết con bé" cái giọng trong veo đã khản đặc từ lúc nào.

"Không, Amara yêu quý, ta chỉ cần con bé chết thôi, còn ngươi.... ta sẽ xử lý sau"

Sau đó hắn để lũ tay sai của mình kéo người mẹ ra ngoài, bà ấy vẫn không ngừng gào khóc "Không!!! Xin ngài!! Con bé không có tội gì cả!!"

Ông ta vẫn coi như chả nghe thấy gì, giơ đũa thẳng vào cái nôi

"Avada Kedavra" Ánh sáng xanh lạnh lùng chiếu thẳng vào cái nôi, cùng tiếng gào của người mẹ

"Khônggggg! Estherrrrr! Con ơiiiii" tiếng gào tuyệt vọng, thảm thiết, đau buồn vang vọng khắp không gian.....

"Aaaa" tôi ngồi phắt dậy, cả người đẫm mồ hồi, thở gấp không ra hơi.

Định thần một lúc, tôi mới để ý hình như mình mới ngất đi, còn cái giấc mơ đó....nó có ý nghĩa gì, tôi nghĩ đến đau cả đầu.... Giấc mơ đó. Nó quá rõ ràng rồi... nhưng có nên tin nó hay không... tin vào một giấc mơ thì thật là kì cục.

Căn phòng này nhìn lạ quá... tôi chưa vào bao giờ, tôi đang nằm trên cái ghế bành nhỏ ở góc phòng, cả căn phòng được bao trùm bằng ánh sáng vàng ấm áp, như các phòng trong kí túc Gryffindor vậy... chỉ có điều là phòng sinh hoạt của Gryffindor sẽ chẳng bao giờ được bao bọc bởi sách như thế này đâu. Chỉ có nhà Ravenclaw mới có được cái tủ sách như vậy.

"Gặp ác mộng?" giọng nói này là.... cụ Dumbledore!! Và quả là đầu óc tôi không sai, cụ đang ngồi ngay cạnh cái ghế bành.

Tôi kẽ gật đầu....

"Trò có muốn kể cho ta về ác mộng đó được không?" ông ấy vẫn như lúc đó, khiến người ta thấy thật an toàn.

Tôi bập bẹ kể lại giấc mơ đó...

"Đó là kí ức, Esther, kí ức của mẹ con...."

"Thật vậy không ạ? Nếu vậy đứa trẻ trong nôi đó là con? Nếu vậy thì con phải chết chắc rồi chứ? Cụ biết đấy, bùa chú Avada Kedavra...."

Cụ ấy xoa đầu tôi "Mẹ trò là một người rất thông minh, Esther. Và trò cũng thế"

Tôi nghĩ lại, trong giấc mơ đó, đứa trẻ trong nôi, không khóc tiếng nào... vậy nên tôi đoán bừa "Ý cụ là....mẹ con đã lừa kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? Để ông ta nghĩ mình đã giết chết con?"

"Ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi" cụ trông có vẻ trầm tư

"Ba con là ai ạ? Cụ có biết không?"

"Con biết đấy, ba con... không phải Voldemort!" cụ khẳng định

"Điều đó con biết... qua giấc mơ! Nhưng ba con là ai???" Đúng là tin vào một giấc mơ thì thật viển vông nhưng mà ít nhất còn có gì đó để tôi có thể tin tưởng.

"Ba con.... hiện đang... ở bên mẹ con...." cụ chậm rãi nói

"Ý cụ là họ đã mất ạ?" tôi bình tĩnh nói, dù sao ngay từ lúc nhỏ tôi cũng không nghĩ họ còn sống

"Cũng không phải là không có khả năng đó" cụ nói

"Vâng...." cụ lại xoa đầu tôi

"Còn chuyện tin đồn, ta sẽ làm hết sức có thể"

"Con cám ơn cụ" nhưng sao có thể thay đổi suy nghĩ của người khác được, cho dù tôi không phải là con của kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nhưng vẫn là con gái của Ama....nhầm... của mẹ tôi, đó là sự thật. Tôi nghĩ tôi sẽ không thấy xấu hổ vì điều đó đâu. Mẹ tôi.... Cho dù không có danh tiếng vĩ đại như chú James và cô Lily, ba mẹ Harry, nhưng thật sự tôi thấy bà là một người mẹ vĩ đại, chà, dám đứng lên trước kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để bảo vệ con cơ mà! Còn nữa, lại chả giết bất kì người nào... nghe như mật thám ý nhỉ? Có khi là thế thật đấy, đầu óc tôi bây giờ chứa đầy những ý nghĩ về người mẹ của mình....

Mà họ lại nghĩ quá xấu về mẹ tôi.... thật là....

Tôi lại chỉ muốn gặp lại mẹ một lần...

Đúng là vớ vẩn... người chết sao sống lại được....

Nói với cụ Dumbledore vài câu, tôi lọ mọ đi ra khỏi phòng của cụ, khẽ thở dài, lại những ánh mắt đó, tiếng xì xào.... phải chuẩn bị... đừng để bị nó đánh gục, tôi sẽ cố nghĩ về mẹ vậy. Chỉ cần nghĩ về mẹ thôi... là đủ rồi...

"Esther, trời, bồ có ổn không" đột nhiên, Hermione ở chỗ nào, nhảy bổ trước mặt tôi, khiến tôi giật thót cả mình, suýt ngã nhào xuống đất.

"Cậu gầy quá đấy, chúng ta đi ăn thôi" Ron thì kéo tay tôi, nào, cậu đừng cố lôi tôi nữa, đừng ỉ lại cậu to cao hơn tôi mà cứ kéo tôi xềnh xệch ><

Mà...mấy bồ làm gì thế.... tớ cứ tưởng... tôi lại nhớ đến cái ánh mắt của bọn họ vừa nãy.... Liền thụp lại phía sau, rút tay về...

Harry lại như độn thổ, đứng ngay sau lưng tôi, đẩy lại về phía trước

"Mấy bồ.... làm sao thế?" đây chắc là một loại giấc mơ, ảo ảnh cái gì đó thôi.... chắc ai đó muốn lừa tôi "Các cậu là ảo ảnh à? Đừng đùa như thế chứ!!"

Hermione véo má tôi đau điếng, không phải ảo ảnh rồi "Có bồ bị làm sao ý! Có chuyện phải kể chúng mình chứ! Mà ảo ảnh cái gì đấy, cậu mê sảng à?" cậu ấy kẽ nạt.

"Đúng rồi" Harry và Ron đồng thanh.

"Mà cậu còn kể cho Malfoy mà không kể cho tụi mình" bọn họ cùng nhau nhìn trách móc. Còn ra vẻ rất tổn thương chứ. Trời, nghĩ lại nếu mà tôi kể cho các cậu ấy thì chắc chẳng có chuyện gì xảy ra... Đúng là chả thể tin được Malfoy!

Đúng là ông trời không lấy hết của ai cái gì.... cuối cùng tôi vẫn còn các cậu ấy. Tôi nhảy bổ vào người 3 cậu ta, tham lam ôm hết vào lòng.

"Cám ơn mấy bồ...." khóe mắt có chút hơi nước bốc lên.

"Chuyện tin đồn đó, bọn mình không tin đâu, bồ đừng lo" tôi định cười toạc cả miệng nhưng...

"Mình quả thật là con của Amara Avery!" Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mấy cậu, che dấu đi nụ cười sắp ngoạc ra.

"Nhưng bồ vẫn chỉ là Esther của tụi mình tôi" Harry nói

"Đúng rồi đó" hai cậu còn lại đồng thanh

"Mấy cậu đang chơi trò người tung kẻ hứng à" tôi phì cười "Yên tâm ba mình không phải kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy"

Hermione lại để hai tay lên vai tôi, rồi nhìn thẳng vào mắt nghiêm túc, trời, trời, chuyện gì đây...

"Tụi mình không quan tâm gốc gác của bồ, mình chỉ quan tâm bồ thôi"

Cậu ta nói đến đây thì nước mắt lại tuôn trào,tôi chả biết làm gì, dù sao để mấy cậu ta thấy tôi khóc thì xấu hổ quá, bèn ôm chặt lấy Hermione.

"Trời, thôi mình đói rồi, ăn thôi, mít ướt"

Tôi phì cười "Biết rồi, biết rồi" rồi gạt ngay nước mắt. "Đi thôi!"

Bốn chúng tôi cùng nhau đi đến Đại Sảnh Đường, đúng là sau chuỗi chuyện dài dằng dặc này. Tôi cần một bữa ăn no nê. Mới nghĩ đến đây tôi thoáng nghĩ về những gì tôi đã ăn mấy hôm nay, 2 quả táo và 1 cốc sữa.... Thiếu chất!

Đến cửa gỗ đồ sộ, tôi nhìn thấy Malfoy, trong tâm trí tôi có chút chột dạ, lại chả muốn gặp cậu ta nên quay phắt lại, thì Hermione kéo tôi lại

"Ăn" cô ấy ra lệnh.

"Nhưng mà...." tôi liếc ra phía Malfoy, nhìn như con rùa rụt cổ vậy.

"Có chúng mình hắn ta chẳng làm gì bồ đâu" Harry đứng trước che cho tôi

"Hắn chỉ là Malfoy thôi mà" Ron cũng đứng trước.

"Các cậu định lề dề đến khi nào mình đói"

Vào bữa ăn tôi cứ cắm mặt vào đống thực phẩm ngon lành trước mặt trong khi hàng trăm con mắt đang đổi dồn vào tôi, và quả thật chả dễ chịu gì....

Tôi cứ thể mà run rẩy ăn soup cà chua, run đến mức mà xúc được một thìa mà lên đến miệng nó đã rơi đi hết....

Harry thì thầm "Có bọn mình đây rồi, đừng sợ..."

"Ừ...ừm"

Bất giác tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, về dãy bàn Slytherin...

Tim tôi bỗng dừng lại một nhịp....Malfoy... nó đang nhìn tôi, chả hiểu sao tôi chả muốn thấy ánh mắt đấy chút nào, cậu ta cứ chằm chằm nhìn tôi không chớp mắt, tôi chột dạ khi thấy ánh mắt ấy, còn chút rối bời nữa... mà tôi đã làm gì cậu ta nhỉ? Ánh mắt của cậu ta chứa đầy sự khó chịu... tại sao lại thế?

Chắc cậu ta vẫn thấy tôi ngồi ở đây nên khó chịu lắm! Đúng rồi! Đúng rồi! Cậu ta mong tôi bị đuổi quách ra khỏi Hogwarts cơ!

Tôi quyết tâm rồi.... chả thể tin cậu ta một lần nữa, cậu ta... ha! Tôi đúng là ngu ngốc mà, sao có thể tin được Malfoy.... lần này... tôi được một cú đau lắm rồi... tôi sẽ cố tránh cậu ta... còn cái hộp nhạc.... xem nào... tôi sẽ dùng cái áo choàng tàng hình mà trộm về!!!! Hahaha!! Trong đầu tôi nảy ra hàng loạt kế sách để tránh mặt cậu ta! Còn cả cách thâm nhập vào kí túc Slytherin

Tôi không biết là sự sợ hãi hiện rõ trên mặt tôi hay không mà... Harry thì chợt ngồi sát lại người tôi, còn Ron và Hermione phía đối diện thì quan sát tôi rất kĩ.

"Mấy bồ sao thế?" Tôi mãi mới xúc được một thìa đầy ự rồi nhét vào miệng.

"Hm... hả? Không sao đâu" họ vừa nói, mặt thì hơi biến sắc, mồ hôi chảy nhễ nhại.

"Mình ổn mà, mấy cậu đừng lo thế" Tôi nở nụ cười trấn an, còn ăn thêm thìa nữa. Mặt của họ cũng dịu dần đi.

Chẳng mấy chốc là đến Giáng Sinh. Một ngày nào đó giữa tháng mười hai, Hogwarts đã bị tuyết tắng phau phủ dày cả thước, mặt hồ Đen thì đông cứng.

Còn tôi mà đi ra khỏi giường thì luôn bị Hermione kiểm sát việc ăn mặc. Thường là cô ấy không cho tôi ra khỏi kí túc nếu không đeo khăn len sọc vàng đỏ đặc trưng của Gryffindor hay như lúc không đôi cái mũ len cô cũng chả cho tôi đi bước nào. Mấy tháng nay cổ như bảo mẫu của tôi vậy, như tôi cũng chả có vẫn đề gì, vì dù sao Hermione cũng có ý tốt, chả hay ho gì nếu tôi lăn đùng ra ốm, cổ nói vậy đấy.

Thật ra không chỉ có Hermione là bảo mẫu đâu, còn cả Harry và Ron nữa, bọn họ cũng bảo vệ tôi quá chừng, lúc nào ba bọn họ cũng kè kè bên cạnh tôi. Nói bảo vệ.... thì chính xác là bảo vệ tôi khỏi tên .... Malfoy.

Cả tháng nay, tôi gần như chả nói với hắn câu nào, cũng chả bén mảng đến căn hầm. Mỗi lần hắn định bắt chuyện với tôi thì một là tôi chạy phắt đi, hai là... hắn không kiềm chế nổi lại gây sự với Harry. Đúng là hắn chả thay đổi chút nào. Tôi thì thấy hắn là trốn đi luôn, nhiều lần Hermione giáo huấn là "Cậu có làm gì sai đâu mà thấy cậu ta cứ chạy phắt đi" Nhưng mà nhìn cậu ta là tôi thấy bất an luôn nên tôi trốn luôn trước khi cái gì xấu sẽ xảy ra.... Hm... có lẽ cũng đúng.... Cứ gặp cậu ta là tôi gặp xui xẻo luôn... nên tránh nên tránh.

Sau trận Quidditch mà Gryffindor chiến thắng Slytherin, Malfoy, cậu ta càng ngày càng khó chịu hơn, cậu ta đúng thật là trẻ con mà! Cay cú về chuyện Slytherin thua trận, cộng thêm việc Harry là người nhỏ tuổi nhất trong suốt cả thế kỉ được và đội Quiddicht, Malfoy đã tìm cách chọc cười thiên hạ bằng cách kể chuyện bịa là một con ếch mồm to sẽ thay thế Harry ở vị trí Tầm thủ trong trận đấu kế tiếp như thế nào. Chả thể nào hiểu nổi cậu ta, và sau chuyện lần đó,... tôi nghĩ tôi chả còn chút cảm tình nào với cậu ta cả. Cắt đứt!

Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghĩ lễ. Những ngày này, căn phòng sinh hoạt nhà Gryffindor và Đại Sảnh Đường vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, ấm áp vô cùng, nhiều khi tôi nghĩ đóng bộ mùa đông tiêu chuẩn mà Hermione đưa ra (là khăn len, mũ len, găng tay, và áo chùm mùa đông dày cộp) mà mặc trong nhà thì chắc tôi nóng chảy mỡ mất. Nhưng ngược lại với kí túc ấm áp, các hành lang lại lạnh cóng, những cơn gió cắt da cứ rung lắc cửa kiếng các phòng học. Thê thảm nhất là chuyện lớp Độc Dược của thầy Snape lại nằm ở dưới tầng hầm, cái lạnh như muốn đông cứng tôi vậy. Ở đấy, tôi thở ra khói mịt mờ, và cố đứng càng sát cái vạt nóng của mình càng tốt, thỉnh thoảng lại tìm chút hơi ấm từ người Hermione.

Một hôm, trong lớp học Độc dược, giữa cái lạnh đến thấu xương, Malfoy lên tiếng: "Tao thấy thiệt là tội nghiệp cho mấy đứa phải ở lại trường, gia đình không thèm đón tụi nó về ăn Giáng sinh."

Cậu ta nói cậu đó mà nhìn thẳng vào Harry, nhưng tôi cũng cảm giác là cậu ta cũng nói mình, nên trong lòng có chút buồn rầu. Mà Harry đang cân bột xương sống của cá sư tử nên chẳng bận tâm đến bọn chúng. Nên chắc chỉ có tôi nghe thấy mà buồn, Malfoy vẫn chỉ là Malfoy thôi. Tồi tệ!

Tôi thì chẳng đời nào muốn về ngôi nhà ở Somerset, vì ở chỗ đó, mỗi lần Giáng Sinh họ lại làm bữa tiệc to đùng ở nhà Pacifica và cùng nhau nói xấu tôi, Harry cũng vậu, sẽ chẳng quay về để ăn lễ Giáng sinh. Tuần trước, giáo sư McGonagall đã thăm dò, rồi lập một danh sách những học sinh sẽ ở lại trường trong kỳ nghĩ, Harry và tôi đã đăng ký ngay lập tức. Một lúc sau tôi nghĩ lại....

Thật ra cũng chả có gì để tội nghiệp cả, có lẽ đây sẽ là mùa Giáng Sinh đẹp đẽ nhất của tôi! Ron và Harry đều ở lại trường. Ron và mấy ông anh cũng ở lại trường, bởi vì năm nay ông bà Weasley đi thăm anh Charlie ở tận Rumani. Chỉ có mỗi Hermione là phải về nhà thăm bố mẹ.

Sau buổi học Độc dược, lúc rời căn hầm, tôi phát hiện có một cây thông to đứng ở cuối hành lang. Nhưng nhờ hai cái chân khổng lồ thò ra dưới gốc cây và giọng nói ồm ồm mà tụi tôi biết ngay là lão Hagrid đang đứng đằng sau.

Ron nhanh nhảu thò đầu vào đám cành lá, hỏi: "Chào bác Hagrid. Bác có cần tụi cháu giúp một tay không?"

"Khỏi, bác xoay sở được mà, cám ơn cháu, Ron."

"Trông bác chả giống tự xoay sở được tí nào, bác Hagrid"

"Trời, cháu đừng có coi thường bác thế, Esther"

"Có tránh đường ra không thì bảo? Tính đứng đó kiếm mấy đồng tiền lẻ, hở Ron? Tao thấy mầy coi bộ có triển vọng trở thành tay gác cổng sau khi học xong Hogwarts lắm đó. Mà thật ra, đem so cái chòi của lão Hagrid với cái ổ của nhà mày chui rúc, thì cũng như cung điện rồi hén?"

Chợt có tiếng lạnh lùng cất lên phía sau lưng, nó làm tôi lại muốn chạy vọt đi, nhưng mà hình như lại đụng chạm gì đến Ron nên tôi đứng lại. Và hình như hắn cũng chả để ý đến tôi. Kệ đi!

Tôi chả kịp giữ Ron lại thì cậu ta đã nhào vô Malfoy kéo cái cổ áo phẳng phiu của cậu ta lên

Tôi và Harry thì cố kéo cậu ta lại "Thôi mà Ron, mặc kệ cậu ta đi" Tôi vô ý mà lườm Malfoy một cái. Đúng là đồ độc miệng, đáng ghét, kiêu căng, đúng là chả thể nào hết tính từ để nói về sự xấu xa của cậu ta!

Đúng lúc đó, thầy Snape từ cậu thang đi lên mà hô to "WEASLEY!"

Ron đành buông cổ áo Malfoy ra.

Lão Hagrid thò đầu ra khỏi đám cành lá rậm rạp như râu tóc lão, nói: "Thưa giáo sư Snape, chính Malfoy gây sự trước. Malfoy xúc phạm gia đình trò Ron Weasley."

"Đúng như vậy, thưa giáo sư, Ron chỉ hơi kích động thôi" Tôi cố bào chữa, đồng thời nhận ra bản năng luật sư đang trỗi dậy

Thầy Snape nói ngọt ngào: "Cho dù vậy, bác Hagrid à, đánh nhau vẫn là vi phạm nội quy trường Hogwarts... Nhà Gryffindor bị trừ năm điểm. Còn trò Ron Weasley, may phước cho mi là ta chỉ trừ nhiêu đó."

"Thưa giáo sư" Tôi vẫn cố bào chữa cho thân chủ Weasley "Hành động đó vẫn chưa thể coi là cãi nhau, mà là do Malfoy cậu ta gây gổ trước, em nghĩ nếu công bằng thì cũng nên...." Tôi định nói là trừ điểm nhà Slytherin, nhưng mà nghĩ lại với tính của thầy Snape chắc chắn sẽ trừ thêm điểm nhà Gryffindor

"Vậy Bridget, trò đang làm trò xấc láo với ta đúng không? Muốn Gryffindor trừ thêm năm điểm không?"

"Dạ không thưa giáo sư, em xin lỗi thầy" Tôi bèn cúi đầu, ngay vụ kiện tụng đầu tiên đã thất bại rồi, xin lỗi thân chủ Weasley.... :( Tôi bèn đưa sự phẫn nộ này sang mà lườm huýt Malfoy.

"Còn trò Ron Weasley, may phước cho mi là ta chỉ trừ nhiêu đó. Thôi, giải tán, cả lũ chúng bay!"

Malfoy, Crabbe và Goyle bèn xông ào qua cây thông làm rơi rụng vô số lá kim khắp nơi, và chúng lấy làm khoái trá lắm. Urggg, lúc này tôi chỉ muốn gào lên đồ đáng ghét!!

Ron nhìn theo bọn Malfoy, nghiến răng trèo trẹo "Tao sẽ đập nó. Có ngày tao sẽ đập nó!"

"Bồ yên tâm, ngày đó, mình sẽ không ngăn bồ lại đâu" Tôi cũng bắt chước, nghiến răng nghiến lợi cay cú

Harry nói: "Tớ ghét cả hai: cả thằng Malfoy lẫn lão Snape."

"Tớ thì chúa ghét thằng Malfoy" Tôi nói bật ra, như muốn hắn nghe thật rõ

"Trời, không ngờ bạn nhỏ của chúng ta lại có thể ghét một người đến vậy" Ron lại lấy tay xoa đầu tôi, thể hiện rõ đẳng cấp về độ to lớn

"Weasley!" Harry cố giả giọng thầy Snape, chúng tôi liền ôm bụng cười

Lão Hagrid bảo: "Thôi, sắp đến lễ Giáng sinh rồi, đừng nên thù hằn gì nhiều. Ta định nói với các cháu cái gì nhỉ... À, đi theo ta vô Đại Sảnh đường ngó một cái đi!"

Cả ba đứa chúng tôi bèn theo lão Hagrid cùng cây thông của lão vô Đại Sảnh đường. Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bận bịu trang hoàng trong đó.

"À, bác Hagrid! Bác đặt cái cây cuối cùng ấy vô góc kia được không?"

Sảnh Đường trông thật lộng lẫy. Những tràng hoa và dây tầm gởi giăng mắc khắp tường và có không dưới một tá cây thông chóp nhọn đứng khắp phòng, một số cây lấp lánh như trái cầu nhỏ, một số khác lung linh hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên. Lộng lẫy hơn tiệc nhà Pacifica nhiều, ha đúng là phủ thủy, đẳng cấp cao hơn hẳn. Lão Hagrid hỏi Hermione. Trời, bồ nhảy từ đâu ra vậy!?

"Còn mấy ngày nữa thì cháu về nhà nghỉ lễ?"

Hermione đáp: "Ngày mốt cháu đi rồi... À, bác hỏi cháu mới nhớ ra ... Esther! Harry! Ron! Còn nửa giờ nữa mới ăn trưa, vậy tụi mình vô thư viện đi!"

"Ờ, đúng rồi đó."

Ron cố lắm mới dứt được mắt khỏi giáo sư Flitwick: Ông đang dùng một cây đũa phép, làm tuôn ra một đống quả cầu bằng vàng, rồi treo chúng lủng lẳng lên cành cây thông mới đem đến.

Lão Hagrid theo bọn trẻ ra khỏi Sảnh đường. "Vô thư viện hả? Nghĩ lễ tới nơi mà còn vô thư viện. Tụi bay chăm dữ à nghen."

"Haha, bác quá khen" Tôi mỉm cười, có chút gian dối

"Đâu phải tụi con vô đọc sách học bài. Tại vì từ khi bác nói đến cái tên Nicolas Flamel, tụi con đâm tò mò muốn biết ông ấy là ai.... Đau! Này Esther, tự nhiên đánh mình" Tôi không chịu được huých cậu ta phát nữa. Ra hiệu lí nhí nói

"Đã nói là phải giữ bí mật...."

"À quên béng mất!" Harry chợt tỉnh ngộ, lấy tay che miệng, trời bây giờ cậu làm thế thì được cái gì?

"Tụi bay... cái gì?... Nghe đây nè...Ta dặn tụi bay rồi... dẹp cái vụ đó đi. Con chó có canh giữ cái gì thì cũng không dính dáng tới tụi bay hết!"

Hermione nói sửa chữa: "Tụi con chỉ muốn biết Nicolas Flamel là ai thôi mà!"

Harry nói thêm: "Nếu mà bác nói cho tụi con biết thì có phải đỡ mất công rắc rối không? Tụi con đã tra cứu hàng trăm quyển sách rồi mà vẫn không tìm thấy ông ấy ở đâu cả... Bác chỉ cần gợi ý một tí xíu thôi... Con nhớ là con có đọc thấy tên ông ấy ở đâu rồi thì phải."

Nhưng lão Hagrid vẫn lạnh nhạt: "Ta sẽ không nói gì cả."

"Vậy thì tụi con đành phải tự lần mò thôi!"

Ron nói rồi kéo lũ chúng tôi vội vàng đến thư viện, bỏ lại lão Hagrid trông đang hết sức cáu kỉnh.

Bọn họ nói với tôi, lão Hagrid lỡ lời thốt ra cái tên Flamel và con chó tên gì ấy nhỉ..... à Fluffy...nó chả dễ thương như cái tên của nó chút nào. Họ bảo là sau trận Quiddicht, lão Hagrid có nói đến cái gì dó mà Fluffy đang canh giữ và nó liên quan đến ông lão tên là Nicolas Flamel. À còn bảo là thầy Snape định ăn cắp thứ dưới đó nữa. Tôi thì bị cuốn sâu vào trong đó, Gryffindor mà! Ưa thám hiểm!

Thế là bọn tôi miệt mài tra cứu sách vở, bởi, không lần từ manh mối này, thì còn biết hy vọng vào đâu để tìm ra tông tích cái vật mà ông thầy Snape định đánh cắp? Rắc rối nằm ở chỗ không biết phải bắt đầu tra cứu từ đâu, rồi liệu ông Flamel đã từng có thành tích gì để ghi vào sách vở chưa mà còn tra cứu. Không có tên ông ấy trong "Những phù thủy vĩ đại của thế kỷ hai mươi", cũng không có trong "Những tên tuổi huyền bí đáng chú ý của thời đại chúng ta". Trong cuốn "Những khám phá pháp thuật hiện đại quan trọng" không có tên Flamel, và "Một nghiên cứu về những phát triển gần đây trong pháp thuật "cũng vậy. Vất cả hơn cả tìm tài liệu về mẹ tôi!

Dĩ nhiên là vẫn còn hàng đống sách khác để tham khảo trong thư viện: hàng vạn quyển sách, hàng ngàn giá sách, hàng trăm dãy kệ sách cao ngất tạo thành những lối đi hẹp. Tôi lại liếc vào khu sách cấm, thầm nghĩ về quyển sổ nhỏ kia....

Hermione lấy danh mục sách phân chia theo chủ đề và tựa sách để tra cứu, trong khi tôi cùng Ron chui vào những dãy kệ, vớ cuốn nào lôi cuốn ấy ra hàng đống sách, Harry thì lang thang vô khu vực cấm. Nếu cậu ta như tôi chắc chắn sẽ ngờ ngợ rằng có thể cái tên Flamel nằm đâu đó trong khu vực này. Không may là cuốn "Danh mục Sách Giới hạn" cần phải có giấy giới thiệu đặc biệt của một trong các giáo viên mới được dùng, mà tôi biết thừa là mình không thể nào xin được tờ giấy ấy. Nên nhanh gọn nhất chỉ là mặc áo tàng hình lén đọc thôi. Những sách trong khu vực Hạn chế bao gồm những quyển viết về ma thuật Hắc ám cao cường mà trường Hogwarts không bao giờ dạy trẻ con. Chỉ những sinh viên lớp lớn mới được phép tham khảo khi làm nghiên cứu chuyên sâu về Phòng chống nghệ thuật Hắc ám.

Năm phút sau, cả lũ bước ra, lắc đầu, thở dài thườn thượt. Cả bọn kéo nhau đi ăn trưa. Hermione nói:

"Trong thời gian mình vè nhà nghỉ lễ, ba bạn cứ tiếp tục tìm đi. Nếu tìm ra cái gì thì nhớ gởi cú báo tin cho mình biết với nha!"

Ron đề nghị: "Bạn cũng thử hỏi ba má bạn xem họ có biết Flamel là ai không. Hỏi họ thì chắc là an toàn hơn." Trời == họ là dân Muggle, sao mà họ biết được

"Dĩ nhiên rồi, vì ba má mình đều là nha sĩ."

Kỳ nghỉ lễ bắt đầu, ba chúng tôi có ngay những ngày tuyệt vời, đến nỗi tụi tôi gần như quên béng mất cái tên Flamel. Cả ký túc xá giờ chỉ còn ba đứa. Phòng sinh hoạt trở nên rộng rãi, trống trải hơn hẳn ngày thường, hơi ấm cũng được chia đều, chứ không phải chen chúc như trước,chúng tôi có thể kéo mấy cái ghế chúng khoái nhất tới cạnh lò sưởi. Lũ chúng tôi ngồi hàng giờ, ăn bất cứ cái gì mà đầu nĩa xỉa tới: bánh mì, bánh nướng xốp Aêng-lê, hạt quỳ... vừa ăn vừa vạch kế hoạch làm sao cho Malfoy bị đuổi học. Đó là chuyện chúng khoái bàn nhất cho dù không thể thực hiện được.

Ron cũng bắt đầu dạy Harry chơi môn cờ phù thủy. Môn này giống y hệt như môn cờ vua của dân Muggle, chỉ khác là các quân cờ... sống, khiến cho chơi một ván cờ phù thủy cũng tựa như đang chỉ huy hai đội quân ngoài trận chiến. Thật buồn là tôi chả thể nào chơi nổi! Vì tôi chúa ghét cờ vua.

Bộ cờ của Ron đã cũ lắm và mòn vẹt cả. Thì cái gì của Ron mà chẳng vậy, chẳng từng thuộc về một người nào đó trong gia đình! Tôi quyết tâm sinh nhật Ron sẽ tặng cậu một bộ cờ mới cứng. Còn bộ cờ này vốn là của ông nội Ron. Các quân cờ tuy có lụ khụ, nhưng điều đó không hề gây bất lợi: Ron hiểu rõ chúng đến nỗi không hề gặp chút xíu khó khăn nào trong việc điều binh khiển tướng. Nhìn như đánh giặc bản nhỏ vậy ngộ nghĩnh vô cùng.

Harry thì dùng những quân cờ của Seamus cho mượn, mà mấy quân cờ này lại có vẻ không tin tưởng cậu chút nào. Harry cũng chưa phải là một tay chơi cờ giỏi, nên các quân cờ của nó cứ thi nhau hò hét, biểu nó đi quân này, ăn quân kia, loạn xị cả lên.

"Đừng có bắt tôi đi nước đó, bộ anh không thấy có tướng nó chặn bên đó sao? Đi thằng kia ấy, mình có mất thằng ấy cũng không sao!"

Vào đêm Giáng sinh, tôi lên giường ngủ với nỗi háo hức trông cho đến sáng mai, để lại được ăn ngon và chơi vui, nhưng thực tình nó không hy vọng có quà cáp gì cả, thì dù sao tôi còn có ai là thân thích đâu. Vậy mà, khi thức giấc vào tờ mờ sáng hôm sau, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một đống nho nhỏ, đủ các gói quà đặt ngay dưới chân giường.

Tôi vừa phóng ra khỏi giường, vẫn nguyên bộ đồ ngủ của dân Muggle mà tôi đã mua từ thời tám hoánh, khoác đại cái áo chạy nhanh lên phòng ngủ bọn con trai, dù sao cũng chỉ có ai cậu ta , thì hai cậu ta đã thức, Harry thì háo hứng vô cùng còn, Ron cất lời chúc mừng bằng giọng ngái ngủ:

"Chúc Giáng Sinh vui vẻ"

"Chúc Giáng sinh vui vẻ."

"Chúc Giáng sinh vui vẻ."

"Mấy bồ biết gì không? Mình cũng có quà đó!" Tôi nhảy dựng lên, như lần đầu nhận được quà Giáng Sinh!

Harry đáp lại và xúc động nói thêm: "Đừng tôi mỗi bồ có, mình cũng có nhé!"

Tôi và Harry ôm chầm lấy nhau, tận hưởng cảm giác của hai đứa đang xúc động do không ngờ mình cũng có quà.

"Bồ nghĩ đó là quà gì? Củ cải hả?"Ron vừa nói vừa quay lại nhìn đống quà của nó, to hơn đống của Harry nhiều.

Tôi nhìn Harry bóc quà trước rồi mưới mở quà mình. Cậu ta có một cái gì đó do bác Hagrid tự chế, một bức và đồng tiền nhìn kì kì mà dượng và dì cậu ta gửi.

Đền một cái bọc to lùm tùm, tôi quay sang nhìn Ron thì mặt cậu ta đã đỏ ửng.

"Mình biết món quà đó của ai tặng rồi. Má mình ấy. Mình nói với má mình là bồ không mong có được quà Giáng sinh, thế là... Ối, quỷ thần ơi... Má đan cho bồ một cái áo ấm Weasley!"

Tôi nhìn vào đống quà mình, cũng có một cái bọc như thế, liền lôi ra, giơ trước mặt Ron.

"Mình cũng nói cả bồ nữa" Mặt cậu ta lại càng đỏ hơn.

"Cám ơn Ron"

Harry đã xé cái gói, lôi ra một chiếc áo ấm đan tay rất dày, màu xanh ngọc bích, cùng một hộp kẹo bơ to, tôi đoán cũng do một tay bà Weasley chế biến.

Ron cũng đang mở cái gói áo ấm của mình, nó nói: "Năm nào má cũng đan áo ấm cho tụi này. Mà năm này áo của mình cũng màu rượu chát!"

Tôi cũng mở gói "Của mình là màu tím hoa cà! Đẹp thật đấy Ron ạ! Má bồ thật tốt bụng, gửi lời cám ơn của mình đến má cậu nhé"

"Má bồ thật là tốt bụng." Harry nói lại lời tôi.

Gói quà kế tiếp của Harry cũng là kẹo: một hộp sôcôla Eách Nhái thật to, của Hermione gởi tặng. Còn tôi tặng cậu ấy hộp bánh của dân Muggle mà cậu từng kể là cậu rất thích ăn, mà cậu cũng chỉ có thể ké của Dursley mấy miếng.

Chỉ còn lại một gói quà. Harry cầm lên tay sờ nắn. Nó rất nhẹ. Harry mở gói quà cuối cùng này ra.

Một cái gì đó màu xám bạc và mềm mại như nước, tuột xuống sàn, nằm yên đó với những nếp gấp óng ả. Nhìn nó giống cái áo tàng hình của tôi. Ron há hốc mồm:

"Mình từng nghe nói về cái này!"

Cậu đánh rơi hộp kẹo dẻo đủ mùi vị mà Hermione gởi tặng, nó lấp bấp vì xúc động. Hở cái gì thế?

"Nếu ... nếu đây đúng là cái mình nghĩ ... thì ... nó hiếm lắm... và thật sự có giá trị."

"Cái gì vậy?"

Harry nhặt tấm vải óng ánh như bạc từ sàn nhà lên. Cảm giác thật là lạ, tựa như nó được dệt bằng những sợi nước vậy.

Vẻ mặt của Ron đầy kinh ngạc. Nó nói:

"Cái áo tàng hình!Mình chắc chắn là cái áo đó... Mặc thử vô đi!"

Harry choàng cái áo qua vai, cậu ta trở thành cái đầu bay lơ lửng và Ron hét lên:

"Đúng là nó rồi! Ngó xuống chân bồ coi!"

"Nó thật sự rất hiếm à? Mình cũng có một cái...."

"HẢ!!!!" Ron hét mà làm tôi ngã từ giường xuống sàn "THẬT KHÔNGGG"

"Thật" Tôi lăn quay dưới sàn. Harry thở dài nhìn Ron rồi đã tôi dậy

"Đi, đi" Ron vẫn cả khác gì

"Hả? Đi lấy á? Nó đang trong phòng tớ... ngay trên bàn ý" Ron bỗng chạy ù hướng về phòng tôi. Trong tiếng thở dài của Harry và sự bất mãn của tôi

"Aaa, đúng thật này! Sao cậu lại có? Esther!!"

"Ông bà tớ tặng từ sinh nhật chín tuổi!"

"Trời, món đồ hay ho này mà cậu không nói bọn tớ!"

"Mình biết đâu!"

Đột nhiên cánh cửa phòng ngũ bị mở tung, rồi hai anh Fred và George ào vô.

"Chúc Giáng sinh vui vẻ!"

"Ê, coi kìa! Harry và Esther cũng có một cái áo ấm Weasley!"

Tôi kẽ cười trả lời hai ổng.

Fred và George đều đang mặc áo ấm xanh lơ, nhưng một cái có thêu chữ F vàng, còn cái kia thì thêu một chữ G.

Fred cầm cái áo ấm của chúng tôi lên săm soi:

"Cái áo của Harry đẹp hơn áo của tụi mình. Đan cho người khác coi bộ má tốn nhiều công sức hơn là đan cho lũ con à!"

George hay Fred sao tôi biết được, hỏi:" Sao em không mặc áo vào, Ron? Mặc vô đi, áo đẹp và ấm lắm đó."

Ron vừa tròng áo qua đầu vừa than vãn, vẻ bất đắc dĩ: " Em ghét màu rượu chát lắm!"

George quan sát cái áo của em rồi nói: "Má không thêu tên em lên áo. Chắc là má không sợ em quên béng tên mình như tụi anh. Nhưng mà tụi anh đâu đến nỗi đần vậy chớ: Tụi anh cũng biết mình tên là Fred và George mà!"

"Chuyện gì ồn ào vậy?"

Huynh trưởng Percy thò đầu qua cửa,thấy anh tôi liền trốn ra sau cái giường, dù sao đây cũng là phòng ngủ nam, nhưng quá chậm anh liền đi theo lôi cổ tôi ra khỏi.

"Esther, anh không muốn nhìn thấy em ở đây lần nào nữa!"

"Em biết rồi huynh trưởng Percy" Tôi nói giọng hối lỗi, nhưng trong lòng thì không hề có tí gì nào gọi là ăn năn.

Nhìn anh có vẻ không vui lắm. Hẳn là anh cũng mới khui gói quà của mình ra, bởi vì trên tay anh cũng đang có một cái ấm to sụ. Fred hoặc George chộp lấy ngay cái áo ấy:

"Đấy! Có chữ P, chắc là tượng trưng cho chữ huynh trưởng Percy. Mặc vô đi anh Percy!Tất cả chúng ta mặc áo của mình vô đi!Cả Harry và Esther cũng có một cái đấy."

Hai anh em sinh đôi lập tức tròng cái qua đầu Percy, làm sút cặp kính, vì anh cứ vùng vằng:

"Anh... không... muốn..." Anh ấy gào từng tiếng

George hoặc Fred nói: "Bữa nay anh đừng có ở lỳ bên phòng huynh trưởng nữa nha. Lễ Giáng sinh là dịp để gia đình sum họp mà!"

Đoạn hai anh em sinh đôi xốc ngay nách ông anh huynh trưởng nhảy cóc ra khỏi phòng. Ảnh thả quên tôi ở đây luôn nên tôi mặc kệ vẫn ung dung trong phòng.

"Này mở quà của bồ đi" Ron nhìn vào đống quà của tôi.

"Ừm"

Đầu tiên là một cái bao nặng trịch, tôi mở nó ra... là thức ăn chó mèo == từ Pacifica

"Cái gì đây... quào đồ ăn chó. Ai tặng bồ thế?"

"Là Pacifica"

"À con nhỏ đó..."

Tiếp theo cũng là gói kẹo của Hermione, Harry cũng tặng tôi kẹo giọt chanh. Đúng là lâu lắm mới có quà thật là sướng mà.

Cuối cùng là một hộp vuông to, được gói phẳng phiu, nơ vàng thắt gọn gàng, nhìn sang trọng ghê...

Tôi nhìn người gửi mà... suýt nữa... chết vì sốc, cả Harry và Ron đều trợn ngược mắt nhìn

"Là.... Trời đất quỷ thần ơi...."

"Không ngờ luôn...."

"Mình cũng không ngờ...."

Tôi đọc lại trên cái vỏ hộp.... cái tên đó làm tôi thở không ra hơi....

From : Draco Malfoy

Tôi sốc quá, ngồi khụy ngay xuống....hai mắt trợn tròn, đến nỗi tôi cảm giác nó sắp tuột ra mất tiêu...

"Ma...Malfoy... gửi quà Giáng Sinh cho mình này..." Tôi nói từng tiếng...

"Đúng là hắn rồi...." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro