Chương 5: Điều Kỳ Diệu Ở Một "Con Người"
Hiện tại "Viktor" đã được mười hai tuổi nếu tính theo năm. Và cũng như, giờ đây tôi đã ổn với mọi thứ cơ bản nhất của thế giới này. Ồ, vài năm qua tôi cũng cải thiện được khả năng nói tiếng Anh của mình nữa, thật may vì tôi đã thoát kiếp mù chữ nửa vời hồi lúc đầu.
Thêm nữa, xung quanh tôi cứ như cái chân mọc ở giữa được giấu trong quần của đám háo sắc vậy. Tôi nhận ra sự hiện diện của tôi rất rất mờ nhạt, phải nói là không bằng một bóng ma hay lượn lờ trong dinh thự luôn ấy. Khi tôi cố bắt chuyện với ai đó, thì họ dường như chẳng nghe thấy tôi nói gì cả. Hoặc, do họ lơ tôi. Hoặc, do họ bị điếc.
Cơ mà làm gì có ai bị điếc mà trò chuyện rôm rả xuyên suốt bữa tiệc?
Hơn hai năm sống ở đây, trong cái xác này, tôi biết được "Euphoria" là một gia đình doanh nhân giàu nứt đố đổ vách, chứ không phải tụi quý tộc thích sống tách biệt với xã hội ngoài kia, vì nhà đách gì lại xây tít sau cả khu rừng (nhưng chung quy vẫn hãm như nhau thôi)? Với lại tôi cũng hiểu, lí do vì sao thằng bé "Viktor" lại nằm lăn ra trong hẻm tối, ngay khi mà tôi vừa xuyên đến.
Lại là thằng cha của nó. Và bà mẹ chả biết quan tâm con cái. Thằng bé muốn phát rồ tới nơi nên nó đã chạy đi, cuối cùng tôi lại lặn lội về. Lúc này, tôi mới thấy mình khờ khạo quá... Về làm mẹ gì trong khi tôi dư sức tự đập đầu mình vào tường rồi chấm hết, thay vì phải chịu cái cảnh bị thằng cha xàm chó nọ đày đọa, hiếp như gái ven đường?
Sau cái đợt bố già đè ra, tôi dự định tự treo cổ hay xẹt cái xịt máu chết đi cho rảnh nợ. Mà về phòng, thấy khứa kia còn đang nằm ngủ ngon ơ, đâm ra cũng tạm hoãn lại ý định sống chết với tử thần. Rồi giờ, khứa ấy vẫn ở kế tôi, vẫn ngủ, và tôi vẫn sống. Tôi bỗng dưng cảm thấy điều này thật ảo diệu.
Eli Camellia, bằng cách nào đấy cậu ta giống như niềm an ủi duy nhất của tôi từ ngày hôm đấy tới bây giờ. Cứ hễ gặp chuyện gì, tôi cũng đều tìm tới Eli đầu tiên. Mỗi lần tìm đến, tôi chỉ nói, rồi Eli chỉ im lặng lắng nghe. Như thể cậu ta chẳng còn gì ngoài cái xác vậy.
Cơ mà, điều đó khiến tôi thoải mái hơn bao giờ hết. Tôi chỉ cần cậu ta nghe thôi. Đồng nghiệp xưa bảo tôi xấu tính lắm, chẳng thích nghe ai khuyên nhũ đâu, mà có nghe, tôi cũng ráng bới móc rồi phản biện lại cho người ta tức điên lên chơi. Như thể, thế gian này là của tôi vậy. Mặc dù nó ngập trong những màu tối tăm và vô vàn sự thật phũ phàng, như hàng loạt ngọn gió bão tát thẳng vào mặt mình.
Khoảng khắc nào đó, khi tôi nhìn Eli, tôi lại thấy cậu ta đen kịt, cả tóc cả mắt, cả nội tâm ẩn sâu nơi cửa sổ tâm hồn, cậu ta tựa hóa thân của chuỗi ngày u buồn, lầm than và lạc lối. Lúc đó, theo cách tôi nhìn cả thế giới rộng lớn này, bằng cặp đồng tử từ ngày chỉ bập bẹ được vài từ đã nhìn thấy biển máu xa xa kia, chốn chiến tranh tàn khốc hay thời gian mà lưỡi dao bén ngót dần chạm lên cần cổ gầy, tôi đã lầm tưởng Eli Camellia là một người lính, một quân nhân, chứ chẳng phải đám trẻ bị nhấn chìm trong cơn điên dại của loài người và sự sống nồng nặc mùi máu tanh gớm ghiếc.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Qua bao đêm trăng sáng tròn xoe, qua nhiều đêm rừng dương được phủ lên lớp sương óng ánh, tôi vẫn nghĩ có điều gì đó lạ lắm.
Nhiều chuyện nó chẳng đơn thuần như theo cách tôi biết và hiểu nó vậy đấy.
Rồi tới ngày, tôi thấy Chlóe phẩy ra đám bột lấp la lấp lành bằng một chiếc đũa chạm khắc tinh xảo, và cái ấm đột nhiên lơ lửng, tự động pha trà và đổ ra tách.
Hành động kỳ lạ đó được gọi là làm phép. Sắp tới, tôi cũng phải học mấy cái đó, Chlóe bảo thế.
Thế hóa ra mình là phù thủy à? Tôi nghệch mặt. Tôi cứ tưởng phù thủy thì chỉ mấy người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi thôi chứ? Mắc gì liên quan tới tôi? Tôi bất ngờ chưa xong, lão bố già trong bữa ăn đột nhiên gõ gõ bàn, đồ ăn thì bỗng biến mất hết.
Những thứ ma thuật này đáng sợ quãi đạn. Và tôi mong, theo tất cả những gì mà tôi có thể truyền đạt được thì Eli sẽ hiểu ý của tôi mà mau chóng bảo rằng tôi chỉ hoa mắt, lãng tai thôi.
Nhưng để bảo là hoa mắt, lãng tai đồ thì... Khó hơn lên trời.
Chúng tôi lại gặp nhau ở nghĩa địa thân thương của Eli, sau đó lại trò chuyện.
Chà, ngay từ sáng, có rất nhiều món quà được gửi tới tôi, nhưng toàn là những cái tên xa lạ mà tôi biết chắc là đối tác hoặc người quen của ông già. Song, nội dung trong mỗi bức thư cũng y xì nhau, chỉ là mừng Viktor Euphoria thêm tuổi mới, lời chúc phúc cùng đống quà tặng khiến tôi choáng voáng vì sự đắt đỏ của chúng. Tuy nhiên, không gì có thể làm tôi vui vẻ cả.
Vốn dĩ từ rất lâu, mấy cái ngày này chẳng còn quan trọng với tôi nữa. Tôi đã không trông mong gì đến một núi quà tặng từ xưa xửa xừa xưa rồi.
"Chị gái tôi tặng quà sinh nhật, ông già tôi cũng thế." Tôi chống cằm. "Nhưng toàn tặng mấy cái xàm chim, thậm chí còn vô dụng nữa."
"Riết rồi chả ai biết mấy cái ngày này thật vô nghĩa đối với tôi cả." Cụp mắt, tôi có thể cảm nhận được Eli Camellia đang nhìn mình với biểu cảm như vừa chơi đá xong. Giống kiểu cậu ta đang đánh giá rằng tôi đang sầu vì tình vậy.
Sinh nhật, chẳng là gì cả.
Đó chỉ là ngày đầu tiên tôi cảm nhận được ánh nắng của mặt trời mà thôi.
Bỗng, tôi chợt nhớ ra gì đó. Rồi ngẩng đầu nói với Eli:"Lát nữa là sinh nhật rồi, cậu-"
*Bụp*
*Quắccc...*
Thứ gì đập thẳng vào mặt tôi, sau đó là hàng loạt tiếng quạ kêu, tiếng vỗ của giống loài có cánh vang lên. Tôi tức điên, ném cái thứ vừa đáp vô mặt mình như máy bay hạ cánh xuống bãi cỏ.
"Đéo gì thế!?" Tôi quát.
"Là mấy cái bì thư." Eli nói với tôi trong lúc cậu ta cầm chúng lên.
Màn đêm buông xuống, vậy nên nhiệt độ cũng trở nên thấp hơn trước, nhất là ngay cái tháng mười một đầy gió rét cùng mưa phùn, đang ngót nghét nhảy sang tháng mà Chúa chào đời. Tôi nắm tay Eli trong khi cậu bận bịu đọc mấy dòng chữ trên bì thư hơi ngà màu. Dựa cằm lên vai cậu bạn, tôi đảo mắt trước khi tập trung vào dòng-thứ-mất-nết mà bạn mình đang cầm.
Cú? Tôi đã thấy một con cú già đang tự rỉa lông mình. Quay phắt lại, tôi giật lấy hai cái bì thư mà Eli đang cầm.
Viktor Euphoria
Nghĩa trang không tên
Vương Quốc Anh.
Eli Camellia
Nghĩa trang không tên
Vương Quốc Anh.
Tôi giật mình, nhìn xung quanh. Chẳng có ai cả, chỉ có tôi, Eli và con cú già kia thôi.
Tôi mở bì thư điền tên "tôi" ra, rồi lặng lẽ đọc. Eli cũng ngó vào nữa.
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT MÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)
Kính gửi ông Viktor Euphoria.
Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho ông biết rằng ông đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của ông chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư.
Phó hiệu trưởng.
McGonagall
Cùng lúc đó, Eli cũng mở bì thư điền tên của cậu ấy ra. Nội dung bên trong thì cũng y xì tôi, cũng trường Hogwarts, cũng trúng tuyển, rồi cũng chậm nhất vào ngày 31 tháng 7.
Gì? Giờ tháng mười một rồi mà? Tôi nhướng mày. Với lại, tôi cũng đâu có ứng tuyển vô cái trường quái nào đâu?
*Xoẹt*
Tôi thấy Eli xé bì thư lẫn cả tờ giấy được trang trọng nắn nót từng chữ một làm đôi. Tôi trừng mắt:
"Xé luôn hả?" Mặc dù thấy vụ này cứ như một trò đùa lố lăng. Tuy nhiên, vụ việc Chlóe vẫy đũa cách đây vài ngày vẫn khiến tôi rất chần chừ khi nhận được bức thư oan nghiệt này.
Eli vẫn tỏ ra cậu ta rất bình thường, và tôi cá rằng với cái bản mặt đó, cậu ta chỉ có thể đang suy nghĩ đây là cách ai đó trêu chọc cả hai mà thôi. Hoặc điều gì đó mà tôi chả hiểu ra nỗi. Cậu ta kỳ quặc lắm.
Hai đứa kỳ quặc chơi với nhau.
Con cú già kia sau khi thấy Eli xé thư, nó trông cực kỳ giận dữ, kêu lên mấy hồi rồi vẫn yên vị ngay vị trí đấy. Làm cho khoảng thời gian sau đó, tôi không thể nào yên ổn với việc dựa vai Eli ngủ.
"Xùy xùy!" Tôi cố đuổi con cú già đó đi. Nhưng rốt cuộc, nó vẫn cứ hếch cả mặt lên trời.
Tôi khó chịu, sau thì vẫn ngồi cùng Eli cho tới sáng, thiếu điều bãi cỏ sắp lỏm xuống tới nơi. Ờ về phần cái xích đu, mấy hôm tôi còn giành của Eli, giờ thì hai đứa lúc này lúc kia, nhưng chủ yếu cứ dựa gốc cây mà ngủ hoặc trò chuyện thôi. Đâu ai không ngủ mà sống được?
Tờ mờ sáng, cả hai mới bắt đầu lặn lội về nhà. Hay có thể I Lai đi tìm chỗ khác, chứ tôi thấy nhà cậu ta cũng bất ổn lắm.
...
Về tới "nhà", dinh thự Euphoria và hàng liễu rũ xanh mướt đã đón nắng sớm. Tôi im lặng bước vào trong, rồi lên tầng.
Đi được một đoạn, tôi thấy cha của "Viktor" đứng ngay cạnh tấm kính lớn, nắng từ mặt trời rải rác nơi dãy hành lang tối tăm. Đương nhiên, Agustine Euphoria cũng nhờ đó mà tôn lên được cái mã của mình. Quả thực, Agustine rất đẹp, nhưng cũng rất xấu.
"Mừng vì con đã đọc được thư cú của Hogwarts." Ông ta cười, một cách nhẹ nhàng. Nụ cười của Agustine làm tôi rợn người. Nó khiến tôi nhớ tới cách ông ta giả bộ nhẹ nhàng với tôi thế nào khi đối diện với người khác. Ôi chao, ông thực sự là một tên cầm thú.
Agustine tiến tới, vỗ vai tôi.
"Tốt rồi. À, ta cũng mong con thích món quà mà ta đã tặng." Sau đó, ông rời đi. Tôi vẫn nghe rõ ràng tiếng cười thoải mái vô cùng nọ.
Tôi siết chặt tay. Nếu ông tặng tôi một chiếc đũa bằng pha lê đắt tiền, vậy tại sao ông không chịu tu sửa lại cho bản thân một nhân cách vàng bạc kim cương gì đó trước đi?
Đũa pha lê chứ không phải gỗ, chạm khắc tinh xảo, màu trắng toát, có hai phần đầu nhọn pha lẫn đỏ. Nếu tôi không nhầm, lão ta đang mỉa mai con người của tôi qua chiếc đũa đó.
Đồ tách biệt. Tôi nghiến răng khi nhớ tới điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro