1, Tôi sinh ra vào mùa đông
Tôi sinh ra vào mùa đông. Khi ấy là một tuần trước Giáng Sinh, tuyết dày trắng xóa cả vùng trời, mặt hồ đóng băng, bóng người lác đác. Cả thế giới trong phút chốc như trở thành miền tĩnh mịch cô liêu. Đó là lúc tôi cất tiếng khóc chào đời.
Năm ấy mùa đông lạnh đến tê dại cả giác quan, buốt da buốt thịt. Trong những lời thì thầm của mẹ, khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên, cái lạnh tan biến, cả thế giới của bà như bừng sáng.
Sau đó, thời gian như thoi đưa, những ký ức đều mong manh và mờ nhạt. Từ khi tôi bắt đầu có ý thức, tôi đã được cha mẹ bao bọc trong muôn vàn tình thương. Nhiều đến mức làm tôi choáng váng.
Năm 3 tuổi, cha mẹ luôn nhìn tôi âu yếm, họ mỉm cười mong chờ từng bước chân đầu tiên của tôi, hạnh phúc khi tôi nói được những từ ngữ hoàn chỉnh.
Năm 4 tuổi, tôi làm theo tất cả sự giáo dưỡng của cha mẹ, học hết tất thảy lễ nghi cần có, đọc hết tất thảy cuốn sách cần nhớ. Mọi thứ đều êm đềm, suôn sẻ. Chỉ là giống như có một cây kim đâm vào da không lấy ra được, luôn có một giọng nói xa xăm khiến tôi thấy bối rối hoài nghi, cảm thấy cuộc sống có điều không đúng. Nhưng không đúng chỗ nào thì tôi không giải thích được.
Năm 5 tuổi, cha mẹ tặng tôi một chú cún con vào ngày sinh nhật. Cún con tinh nghịch, không may một lần chơi đùa rơi xuống hồ, tôi nhảy xuống muốn cứu nhưng lại quên mình không biết bơi. Kết quả là cả hai được cứu, tôi cũng nhớ lại tất cả.
Kiếp trước tôi là một cô gái bình thường, sống một đời không quá thăng trầm biến cố. Ngày ngày trôi qua bình lặng nhưng không phải không có gì vui. Tôi có gia đình, có bạn thân, có những sở thích nhỏ của riêng mình. Những ký ức xưa như trào bể, không kiểm soát tràn ngập trong tâm trí tôi. Khi đột nhiên nhận ra mình đã chết, không thể quay trở lại thế giới cũ, tôi tạm thời không thể thích nghi.
Tôi bắt đầu nhốt mình trong phòng, không khóc không cười, đờ đẫn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Cha mẹ tôi lo lắng bất an không nguôi.
Sau một tuần, tôi đã nghĩ thông suốt, nếu đã có cơ hội sống thêm một cuộc đời nữa thì tốt nhất là buông bỏ quá khứ, trân trọng hiện tại.
Khi tôi gạt bỏ quá khứ để tận hưởng cuộc sống, mới bắt đầu nhận ra thế giới này khác thế giới trước. Nếu ở thế giới trước của tôi, phù thủy chỉ là những nhân vật hư cấu thì ở thế giới này, phù thủy là hoàn toàn có thật.
Bố mẹ tôi đều là những phù thủy. Hay nói đúng hơn, họ còn hơn cả những phù thủy thông thường. Họ là được gọi những phù thủy thuần huyết, còn gia tộc của tôi là một trong những gia tộc cao quý bật nhất giới phù thủy. Sau khi nhớ lại kiếp trước, ký ức này đè lên ký ức kia, những thứ trước đây tôi coi là điều hiển nhiên thì giờ đây lại trở thành chuyện lạ có thực.
Năm 8 tuổi, cha mẹ tôi qua đời. Họ chết trong một lần đi Na Uy tìm cổ vật, núi tuyết sạt lở, nhấn chìm mọi thứ. Tin tức hôm đó truyền đi rất nhanh. Khi được báo tin, tôi cùng cún con đang chơi tuyết trong sân, nghe xong liền bất chợt ngất đi.
Khi tỉnh lại thì nghe mọi người nói tôi bị bạo động ma lực, khiến cả khu vực 1 km xung quanh bị thổi bay làm mọi thứ hoang tàn, thậm chí khiến Bộ Pháp Thuật phải ra tay xử lý.
Tôi không hề quan tâm, lạnh nhạt thờ ơ nhìn không khí Giáng Sinh ấm áp đến gần ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro