Chương 1: Gặp gỡ
Harry Potter như mọi người đã biết là 1 câu chuyện kể về 1 thế giới ma thuật. Ở đó chúng ta luôn thấy những điều kì diệu. Thôi lan man nhiều giời mị nói phần chính luôn.
Harry là một đứa trẻ mồ côi đang sống nhờ tại gia đình dì dượng Dudley của nó. Nó luôn bị đối xử như 1 thằng không ra gì và rồi mọi chuyện bắt đầu từ sinh nhật 11 tuổi của nó. Đầu tiên là 1 đống thư cú rồi đến ngôi nhà giữa hòn đảo. Tiếp đó là gặp gã khổng lồ Hagrid, bước chân vào thế giới phù thuỷ. Nó đi sắm đủ thứ cần thiết mà nó cần cho năm học tới tại trường Ma Pháp và Pháp Thuật Hogwarts. Nó đã biết được ba mẹ nó là 1 phù thuỷ và đã chết. Còn nó nổi tiếng vì là Đứa-trẻ-còn-sống-sót. Sau khi sắm xong mọi thứ (bao gồm 1 cây đũa phép và 1 con cú) nó đi tới nhà ga.
Đẩy hành lí và đi loanh quanh, nó không biết sân ga 39/4 ở đâu và nó đã gặp 1 gia đình kì lạ. Đó là gia đình Weaslay. Nó được giúp đỡ và chỉ là phải đi xuyên qua bức tường giữa sân ga số 9 & số10 và đó là 1 gia đình phù thuỷ.
Ở bên kia bức tường, 1 đoàn tàu hơi nước đã dừng ở đó. Xung quanh là những đứa trẻ khác như nó và lớn hơn nó.
---Tua nhanh đến lúc ngồi trong tàu----
Cửa toa của nó mở và thằng em út của đám anh em tóc đỏ thò đầu vào. Nó chỉ vào chỗ đối diện với Harry, hỏi:
- Có ai ngồi chỗ này không bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi.
Harry lắc đầu, thằng bé ngồi xuống. Nó liếc Harry rồi nhìn thật nhanh ra ngoài cửa sổ, giả đò như không hề nhìn Harry. Trên mũi nó vẫn còn một vết đen.
- Ê, Ron.
Hai anh em sinh đôi quay lại. Một đứa nói:
- Ron nè, tụi anh lên toa giữa nhe. Thằng Lee Jordan có con nhện lông khổng lồ trên đó.
Ron lầu bầu:
- Ừ
Đứa sinh đôi thứ hai bảo:
- Harry, hồi nãy quên giới thiệu. Tụi này là Fred và George Weaslay. Còn đây là Ron, em của tụi này. Hẹn gặp lại sau nha. Chào!
Harry và Ron cùng nói:
- Chào
Hai anh em sinh đôi lách qua toa kế. Cánh cửa ngăn toa đứng lại sau lưng chúng. Ron buột miệng hỏi:
- Bồ là Harry Potter thiệt hả?
Harry gật đầu.
- Thiệt hả? Ơ...vậy mà mình cứ tưởng là anh fred với Geogre nói giỡn. Vậy đúng là bồ có cái...a...cái...
Nó chỉ lên trán của Harry.
Harry vén mớ tóc rủ trên trán để lộ cái thẹo hình tia chớp. Ron nhìn cái thẹo đăm đăm.
- Vậy ra đó là chỗ mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã...
- Phải. Harry nói,- Nhưng mà tôi chả nhớ được gì về chuyện đó nữa cả.
- Không nhớ gì hết trơn?
- Ờ...có nhớ ánh sáng xanh lè, nhưng không nhớ được thêm gì nữa.
- Chà!
--------------- tua nhanh chạy lẹ----------------
Ron đang diễn giải cho Harry về Quidditch thì cánh cửa toa xe lại mở ra, nhưng lần này không phải thằng bé mất cóc hay con bé Hemione lách chách nữa. Bước vào lần này là ba thằng bé khác, Harry nhận ra ngay đứa đi giữa là thằng bé nhợt nhạt nó đã gặp ở tiệm áo quần của bà Malkin trong khu Hẻm Xéo. Thằng bé nhìn Harry có vẻ hứng thú hơn lần gặp gỡ trước. Nó nói:
- Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này. Vậy ra là mày đó hả?
- Phải
Harry nói và nhìn hai đứa đi cùng. Cả hai trông chắc nịch và hung tợn. Tụi nó đứng hai bên thằng bé nhợt nhạt kia trông như là vệ sĩ.
Thấy Harry nhìn hai đứa kia, thằng bé nhợt nhạt hững hờ giới thiệu:
- À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy.
Ron khẽ ho mấy tiếng, chắc là để ém tiếng cười khẩy. Draco Malfoy ngó Ron:
- Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weaslay nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nỗi nuôi không xuể chứ gì!
Nó quay lại Harry:
- Potter à, rồi mày sẽ thấy những gia đình phù thuỷ sang hơn. Đừng vội kết bạn với đám tầm thường. Chuyện đó tao giúp mày được.
Nó giơ tay để bắt tay Harry, nhưng Harry không thèm nắm lấy. Nó chỉ lạnh nhạt nói:
- Cám ơn. Tao nghĩ tự tao cũng biết được đứa nào tầm thường, đứa nào không rồi!
Nghe đến đó, Draco Malfoy không đến nỗi đỏ mặt, nhưng hai gò má nó cũng hơi đổi màu. Nó chậm rãi nói:
- Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút. Mày rồi sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Tại ba má mày hồi đó cũng không biết điều gì là tốt cho họ. Mày cứ giao lưu với đám Weaslay và lão Hagrid giẻ rách ấy thì cũng có ngày sẽ tiêu như ma.
Cả Harry và Ron đều bật dậy. Mặt Ron đỏ ké như tóc trên đầu nó.
- Mày nói lại coi!
Draco Malfoy khịt mũ nhạo báng:
- Chà, muốn đánh lộn với tụi tao hả?
- Ừ, nếu mày không cút ra ngay.
Harry nói, giọng can đảm nhưng trong lòng cũng hơi run, vì Crabbe và Goyle đều bự hơn nó và Ron rất nhiều.
- Ồn quá. Có để cho người khác ngủ không bọn kia.
Một thằng nhóc có mái tóc đen rối thò đầu vào cằn nhằn. Mắt nó có màu vàng cam. Có vẻ như nó vừa tỉnh lại.
- Mày là ai? Bọn tao có việc cần xử lí nên quay lại cái ổ của mày đi.
Draco Malfoy tỏ vẻ ngông cuồng.
- Muốn đánh đấm gì thì chúng mày đợi đến trường rồi nói thì chết à? Sắp đến trường rồi nên kiểm soát viên sẽ đi kiểm tra. Tao không muốn có rắc rối vì tao sẽ không thể ngủ một cách bình yên.
Draco Malfoy cứng họng không nói gì, mặt tỏ vẻ tức giận. Nó quay sang với thằng Crabbe và Goyle:
- Đi bọn mày!
Tức thì cả ba thằng nhóc đều kéo nhau đi. Harry và Ron nhìn chằm chằm thằng nhóc vừa thò đầu sang. Thằng nhóc có mái tóc rối đó quay sang Harry hỏi:
- Bồ là Harry Potter hả?
Harry gật đầu.
- Vậy à. Hân hạnh được làm quen. Còn bồ?
- Ronal Weaslay!
Ron đáp lại. Có vẻ Ron vẫn còn bị ám ảnh bởi thằng Draco Malfoy. Nhưng có vẻ thằng nhóc đó không để ý mà chỉ buông gọn một câu:
- Hẹn gặp lại ở trường. Giờ thì tôi khuyên hai bồ nên thay đồng phục đi không cô gái tóc nâu lại cằn nhằn đấy. Tạm biệt!
Mái tóc rối bù biến mất sau cánh cửa toa và tức thì cô bé Hemione chạy đến. Harry quay sang nói với Ron:
- Thay đồng phục thôi Ron.
- Tui cũng nghĩ như bồ vậy Harry.
Hemione bước vào:
- Có chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy?
- Không có chuyện gì lớn lắm. Chỉ là bọn tui vừa có chút xích mích nhỏ với 3 học viên khác thôi.
- Giờ này mà mấy bạn còn chưa thay đồ hả? Mặc đồng phục vào nhanh đi. Tôi mới lên toa đầu và hỏi nhân viên kiểm soát, ông ấy nói chúng ta gần đến nơi rồi. Mà mấy bạn vừa đánh nhau hả? Coi chừng lắm chuyện lôi thôi trước khi đến nơi đó.
Ron quắc mắt nhìn Hemione:
- Bạn có thể đi ra cho chúng tôi thay đồ được không?
- Được thôi. Tôi vô đây chẳng qua là vì ở ngoài kia người ta chộn rộn như con nít, chạy lên chạy xuống khắp hành lang. À, nhân tiện tôi lưu ý bạn là mũi dính lọ nghẹ đó, bạn biết không?
Ron trừng mắt nhìn theo cô bé khi cô đi ra ngoài. Hrarry thò đầu ra ngoài cửa sổ. Trời đang tối dần. Nó có thể nhìn thấy núi rừng dưới bầu trời tím thẫm. Đoàn tàu lửa dường như chậm lại.
Harry và Ron cùng cởi áo khoác ra và trùm lên mình chiếc áo màu đen. Áo của Ron hơi ngắn so với thân hình nó, để lộ cả đôi giày. Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu:
- Chúng ta sẽ đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lí trên tàu chúng ta sẽ cử người mang về sau.
Bụng dạ Harry nôn nao vì hồi hộp. Ron cũng vậy, dưới lớp tàn nhang, mặt nó tái nhợt. Hai đứa nhét vào túi đầy những gói kẹo cuối cùng rồi nhập vào đám đông trên hành lang tàu.
Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu tối tăm. Harry rùng mình trong trời đêm lạnh buốt. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và Harry nghe thấy một giọng nói quen thuộc của bác Hagrid.
-------------- tua nhanh chạy lẹ----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro