Phần 7
Okita, anh ấy không hề bị thương chút nào.
Ơn Trời, không có chuyện gì xấu xảy ra với anh ấy.
Harada và Nagakura nhìn tôi cười rồi xông lên chặn đám lang sĩ ở phía trên cùng với Hijikata.
- Cô làm cái quái gì mà chạy ra ngoài vào giờ này ? Không phải tôi bảo là giờ này cực kì nguy hiểm sao ? May mà tôi đến kịp, không thì cô chết chắc rồi !!
Anh ấy hẳn tức giận với tôi lắm. Tôi bị anh mắng cho té tát mà...
- Còn nữa, Hanzo-kun không thể vừa đánh vừa phải lo cho cô ! Cậu ấy là mật thám cho Shinsengumi, không phải kiếm sĩ... – Okita cằn nhằn.
- Okita-san...tôi xin lỗi...
Vừa hay lúc ấy Heisuke tìm được đường đến chỗ tôi. Cậu ấy tìm tôi bở hơi tai.
Chậc, phải xin lỗi tất cả mọi người mất !!
- Heisuke, không phải tôi nhờ cậu trông Kagami-san sao ?
- Souji, xin lỗi nhé ! Cô ấy chạy nhanh quá ! Tôi muốn vỡ phổi ra rồi đây !
- Heisuke-kun...chị xin lỗi vì đã chạy đi vội quá như thế ! – Tôi cúi đầu.
- Thôi, chị ổn là được rồi !
Hijikata lệnh cho người bắt một tên về tra khảo. Trong chốc lát, con phố biến thành một bãi chiến trường đầy máu và xác người.
Vì là buổi đêm nhìn không mấy rõ, chứ nếu là ban ngày chắc tôi sẽ ngất ra đấy mất.
Là người đến từ thời bình, tôi chưa quen với chuyện đao kiếm hàng ngày như vậy.
- Souji, rốt cuộc là thế nào đây ? Cậu nhận trách nhiệm trông cô ấy cơ mà ! – Hijikata nghiêm nghị nhìn tôi và Okita.
- Rồi rồi, lỗi của tôi.... – Anh ấy thản nhiên nhún vai.
- Không Hijikata-san...là lỗi của tôi vì đã tự tiện không nghe lời Okita-san ! Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm của mình !
- Hừm...
- Không Hijikata-san, lỗi của tôi vì đã không trông cô ấy ! – Heisuke nhảy ra trước mặt tôi nói chen vào.
- Heisuke-kun, lỗi của chị mà ! Em không phải làm như vậy đâu !
- Thôi đủ rồi ! Không ai bị làm sao cả thì tôi sẽ không truy cứu nữa! Đừng để chuyện này tái diễn.
Hijikata lại vừa bỏ qua lỗi đấy à ? Tôi đang được thấy một mặt trái của cục phó ác quỉ phải không ?
- Thế là ổn rồi ! Hijikata-san không để bụng đâu ! – Hanzo nói với tôi.
Tôi vội cúi thấp người cảm ơn Hijikata. Lần sau tôi sẽ phải suy nghĩ kĩ trước khi làm việc gì kẻo tránh bị mọi người liên lụy.
Đặc biệt là Hanzo. Anh ấy nhảy ra che chắn cho tôi và bảo vệ tôi.
Anh ấy đã có thể bị thương vì tôi nếu nhóm của Okita không tới kịp.
Xem ra phải có chút gì đó gọi là hậu tạ rồi...
- Cô không thấy sợ khi ra ngoài thế này sao ? – Hình như Okita đã nguôi giận một chút. Phù...tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.
- A...tôi có sợ chứ...
- Nhưng vẫn cả gan chạy ra đây trong khi mình không có vũ khí cũng như không biết chiến đấu ?
- Tôi...sợ Okita-san sẽ...
- Tôi làm sao ?
- Đúng là ở đây tôi cảm thấy rất sợ. Giết chóc, máu me...tôi chưa từng tận mắt chứng kiến như ngày hôm nay....Nhưng tôi sẽ sợ hơn nếu ở đây anh có chuyện gì trong khi tôi bình an ở nhà...Tôi không muốn như thế...
Cả người tôi đều run lên.
Chưa có lúc nào tôi cảm thấy lo sợ về thế giới hơn lúc này.
Okita im lặng một lúc rồi bật cười.
Anh xoa đầu tôi, kéo tôi lại gần anh chút hơn và thì thầm vào tai tôi :
- Sao lại lo lắng linh tinh không đâu vậy ?
- Vì...vì...có lẽ tôi... – Tôi ấp úng – Có lẽ vì tôi dễ quan tâm cho người khác quá chăng ?...Cho nên...
- Hiểu rồi hiểu rồi ! Nhưng từ giờ làm ơn cũng đừng để mọi người lo lắng nhé ? Tôi không dễ bị đánh bại đâu !
- Vâng !
- Nè...còn bước nổi không ? – Okita chỉ vào chân tôi và trêu chọc.
- Chắc là được ạ...
Chân tôi vẫn còn run khi tôi cố bước đi theo sau anh.
Nhưng dẫu sao, chỉ cần biết rằng anh sẽ luôn ở đó và cười với tôi, tôi sẽ kiên cường hơn.
Và tôi dần tự hỏi về sự thay đổi đột ngột này của bản thân...
Có phải tôi đã tìm được điều gì đó đáng quí trong cuộc sống này...
********
Tôi làm dango mời tất cả mọi người ăn. Vì Kondo và Hijikata bận công việc riêng nên tôi nhờ Chizuru đem một đĩa riêng đến mời 2 người.
Nhắc đến Hijikata, Chizuru có vẻ rất vui và tỏ một thái độ tích cực.
Ừ thì hiểu được con người của Hijikata thì sẽ thấy anh ấy không "ÁC QUỈ" như vẻ ngoài.
Tôi có thể nhận thấy rõ ràng rằng với bất kì ai, anh ấy ăn nói tuy có hơi lạnh lùng vô cảm nhưng nếu hiểu ẩn ý thì sẽ lại thấy một người hay quan tâm ngấm ngầm đến người khác.
Không chỉ thế, vì khá thân với Chizuru, tôi nhận ra sự chuyển biến khác thường mỗi khi Chizuru nhìn Hijikata.
Cô bé ấy có khi nào đã dành tình cảm cho anh ấy không nhỉ ?
- Kagami-san, mọi người ăn hết dango của tôi rồi ! – Hanzo chạy xuống bếp và cầm chiếc đĩa trống trơn.
Thiệt tình, riêng ba cái người Harada, Nagakura và Heisuke đã muốn ăn thì có trời mới cản được.
Hanzo mà chưa ăn được thì chắc Okita và Saito cũng chưa ăn được...
- Đây để tôi lấy tiếp cho ! Biết là mấy người đó thế nào cũng tranh giành nhau nên tôi để dành riêng ra !
- Ôi tốt quá ! Kagami-san ăn cùng tôi luôn chứ ?
Tôi lấy dango và pha ít trà rồi ra hiên nhà ngồi với Hanzo. Ở dây đang là mùa xuân nên thời tiết khá dễ chịu, không quá nóng và không quá lạnh.
Tôi tranh thủ lúc này để trò chuyện thêm với Hanzo. Kì thực, hành tung của anh ấy bí ẩn quá,thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhiều lúc anh ấy xuất hiện bất ngờ khiến tôi muốn rụng cả tim ra ngoài...
- Hanzo-kun, anh ở Shinsengumi được bao lâu rồi ?
- À cũng được khoảng 4,5 năm gì đó. Vì tôi nhanh nhẹn, giỏi hóa trang nên Kondo-san muốn tôi làm mật thám.
- Cùng mật thám với anh có ai nữa thì phải ?
- Có có. Đó là Yamazaki-kun. Cậu ấy và tôi chia nhau khu vực cho tiện thăm xét tình hình. Đợt này tôi xin về nghỉ một thời gian. Cũng vì nhiệm vụ lần này đã hoàn thành xong rồi.
- Tôi cứ nghĩ làm mật thám thì sẽ không được nghỉ ngơi chứ ?
- Đúng là vậy...
Hanzo ngó nghiêng xung quanh rồi kéo tôi đứng dậy.
Anh ấy đưa tôi ra chỗ giếng sau vườn – nơi mọi người tắm rửa hàng ngày sau mỗi lần đi tuần về.
Tôi hỏi sao anh ấy lại muốn ra đây. Anh ấy cười :
- Phiền cô giữ bí mật nhé ! Tôi không muốn ai biết ! Chả là nhiệm vụ vừa rồi tôi bị thương ở lưng. Vết thương khá khó chịu nên tôi xin nghỉ chờ nó lành.
Hanzo kéo nhẹ áo xuống và để người trần.
So với một mật thám cần sự nhỏ con dể ẩn mình, Hanzo không thực sự nhỏ con như thường thấy.
Người anh ấy rắn chắc nhưng vẫn không hề làm giảm sự dẻo dai.
Ở phần lưng của anh ấy, có rất nhiều vết sẹo nhỏ chằng chịt. Tôi thấy hơi chạnh lòng khi phải nhìn thấy điều ấy.
Và trên vai trái của anh ấy, có một hình xăm nhỏ...
- Lưng tôi kinh khủng quá phải không ?
Anh đưa tay kéo dải băng trắng. Phía sau lớp băng ấy là một vết rạch dài chạy từ sương sườn trái sang sương sườn phải.
- Hanzo-kun...vết rạch này...là mới phải không ?
- Ừ chính nó đấy. Tiện thể nó là vết kiếm chém. Khá sâu phải không ?
- Anh đã đi khám chưa ?
- Rồi. Thầy thuốc nói tôi phải tĩnh dưỡng lâu dài cho nó lành vì nó có thể rách ra bất cứ lúc nào! Khó chịu nhỉ... – Hanzo bĩu môi.- Với cả...Kagami-san có thể giúp toi lau rửa quanh miệng vết thương không ? Tôi muốn thay băng...
- Vâng. Anh cứ đứng yên nhé !
Tôi lấy khăn vò nước dưới giếng rồi cẩn thận lau nhẹ quanh vết thương của Hanzo.
Tôi chẳng biết gì nhiều về y thuật nhưng vì em trai tôi, thằng bé thích đá bóng ấy, chuyện ngã và xây xát của nó là cơm bữa nên tôi phải học sơ cứu để còn băng bó cho nó.
Ít ra sơ cứu có ích ở mọi nơi nhỉ ?
- Xong rồi đó ! Bây giờ tôi sẽ băng lại...
Hanzo truyền cho tôi cuộc băng trắng. Anh rên lên khi mặt băng chạm vào vết thương.
Nhìn vết thương như vậy không xót mới lạ đó !
- Cảm ơn Kagami-san ! Tôi thấy khá hơn rồi !
- Không có gì !...Vừa nãy tôi thấy có một hình xăm nhỏ trên vai trái của anh. Nó là gì vậy ?
- Nó là biểu tượng của Ninja như tôi đó ! – Hanzo đặt tay lên vai trái.
- Ninja ?
- Năm tôi 10 tuổi, sư phụ tôi – một ninja thuộc hàng bậc thầy đã xăm nó cho tôi và mong rằng tôi sẽ kế thừa sư phụ.
- Woa...anh kể cho tôi thêm đi ! Tôi muốn biết mọi thứ về anh !
Tôi rủ Hanzo đi dạo, vừa đi vừa nghe anh ấy kể về bản thân mình.
Hóa ra anh ấy không phải là một đứa trẻ hạnh phúc...
- Tôi từng bị cha mẹ bỏ rơi. Cha tôi bỏ đi khi tôi lên 5, còn mẹ tôi bán tôi cho một gia đình để tôi làm chân sai vặt ở đó.
- Như vậy thật khủng khiếp! Mẹ đẻ mà lại làm vậy sao?
- Khi thiếu thốn thì con người có thể trở mặt với chính ruột thịt...Sống ở gia đình đó, tôi không có ngày nào được yên phận. Tôi phải làm việc nhà, phục vụ họ từ sáng đến tối. Khi bực tức, họ đem tôi ra làm trò tiêu khiểu. Những vết sẹo mà Kagami-san thấy trên lưng tôi ấy, nó đại diện cho tuổi thơ của tôi...
- Anh không phản kháng lại à ?
- Tôi chỉ là một đứa nhóc yếu đuối. Họ thì quá đông...Cho đến một ngày, tôi gặp cô bé ấy – người mà tôi nói là giống Kagami-san đó !
- Anh có nói một lần... – Tôi gật gù.
- Cô ấy chăm sóc và quan tâm đến tôi giống cách mà Kagami quan tâm đến các thành viên ở đây vậy. Tôi rất vui vì cuối cùng có người yêu thương tôi như cô ấy.
- Tôi đoán anh đã yêu cô ấy ? - Tôi tủm tỉm cười.
- Phải, tôi yêu cô ấy ! – Hanzo ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh và cũng cười theo.
- Cô ấy bây giờ đang ở đâu ?
- Cô ấy đã yên bề gia thất với một anh chàng võ sĩ rồi.
Một cảm giác hụt hẫng dâng lên khi tôi nghe thấy điều vừa rồi.
Họ không ở bên cạnh nhau nữa sao ?
Rõ ràng giữa họ có một mối liên kết chặt chẽ...vậy mà...
- Khi được sư phụ cứu và dạy dỗ tôi đã thề sẽ trở thành một Ninja giỏi như sư phụ. Nhưng sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm theo đó cũng lớn theo. Tôi chọn con đường này vì tôi đã thấu hiểu được tư tưởng muốn giúp đời của sư phụ tôi cũng như lí tưởng chiến đấu của Shinsengumi. Bởi tôi yêu cô ấy, tôi mong cô ấycó được hạnh phúc mà người phụ nữ nào cũng xứng đáng có. Ở bên tôi, cô ấy sẽ không có được điều đó...
Vào sinh ra tử là điều nói về các võ sĩ ở mọi thời đại.
Hanzo chọn sống trong nguy hiểm, sống với chiến tranh khốc liệt, chấp nhận hi sinh tư lợi vì nghĩa lớn.
Bản thân anh ấy cũng đau khổ hơn ai hết khi phải để người mình yêu ra đi...
Nụ cười là thứ duy nhất xóa tan nỗi buồn của anh nên anh cười nhiều, biến thành một thói quen khó bỏ...
Tôi đã hiểu hơn nhiều rồi...
- Kagami-san, được tâm sự với cô, tôi thấy vui lên nhiều lắm !
- Tôi cũng vui vì anh mở lòng với tôi !
- Võ sĩ hay ninja như tôi, đều ưu tiên sự nghiệp lớn ! Thế nên hạnh phúc cá nhân của chúng tôi không có nhiều ! Đơn giản là chúng tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ là niềm vui...
Mỗi người võ sĩ tham gia vào một trận chiến, không biết họ phải bỏ lại sau lưng những ai và những gì – cha mẹ già,anh chị em, vợ và con nhỏ...
Lỡ họ có bỏ mạng thì làm sao họ sẽ thanh thản được khi biết nỗi đau mình gây ra cho những người ở lại là giằng xé tột cùng như thế nào ?
- Bản thân cậu ấy, Souji...từ bé cũng không phải là một đứa trẻ hạnh phúc ?
- Okita-san ?
- Mới có 9 tuổi cậu ấy đãphải rời gia đình và sống ở võ đường nơi Kondo-san theo học để kế thừa. Cậu ấy cũng hay khóc, rồi còn bị các môn sinh lớn hơn đánh đập. Nếu không nhờ Kondo-san ở đó vực cậu ấy dậy, chắc Souji sẽ khóc mãi – Hanzo che miệng cố nhịn cười.
- Okita-san rất yêu quí Kondo-san phải không ?
- Phải. Souji kính trọng Kondo-san nhất ấy ! Nhưng không biết Souji đã có ai trong lòng chưa nhỉ ?
Thấy Hanzo hỏi thế, tôi cũng không khỏi tò mò.
Okita hay lo nhiệm vụ chiến đấu của mình, dẫu sao cũng vẫn là người, chuyện yêu đương sao tránh khỏi.
Nếu có ai trong lòng, có thể là ai đó đến từ phố hoa không ?
- Chuyện Souji đừng bảo tôi kể nhé ? Cậu ấy băm tôi mất!- Hanzo nhờ tôi giữ bí mật.
- Đừng lo, tôi sẽ không nói gì đâu !
- Tôi đi nghỉ đã ! Có bữa tối gọi tôi nhé !
- Vâng.
- À này...tôi thích cô lắm đó ! Cô thú vị lắm !
- Tôi sẽ coi đó là lời khen...
Bị thương mà Hanzo vẫn tung tăng chạy nhảy được.
Khiến người khác vỡ tim là đúng mà.
Hanzo quí tôi, điều tốt đúng không Okita, anh ấy không hề bị thương chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro