Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 12

Tôi chăm chú dõi theo Okita và đường kiếm của anh.

Tay tôi cầm chắc thanh kiếm ngắn của anh, lòng đầy hồi hộp.

Tôi không biết dùng kiếm, chỉ mới nhìn trên phim ảnh người ta diễn.
Bây giờ có kẻ địch tới, có lẽ tôi rút kiếm và khua khoắng lung tung mất...
Mỗi lần nhìn Okita vung kiếm là tim tôi đã như nhảy khỏi lồng ngực...

- Đêm nay cậu có vẻ hăng hơn thường khi đấy Souji... – Harada giết chết tên cuối cùng đang nằm thoi thóp.

- Chắc vì trời mưa mát... 

- Chết thật, áo bẩn hết rồi ! Phải nhờ Kagami-san và Chizuru giặt hộ vậy...

Okita quay về phía tôi. Anh lại cười...

Áo anh dính nhiều máu của đám lang sĩ...

Anh lấy khăn trong áo ra lau nhẹ máu trên thanh kiếm rồi cất lại.
Hanzo đưa tôi ra chỗ Okita. Anh ấy kéo tôi sang chung ô với anh ấy và bảo Hanzo về trước báo cáo với Hijikata.

- Kiếm của anh này... – Tôi trả lại Okita thanh kiếm ngắn. Anh giắt nó vào thắt lưng cùng với thanh kiếm kia.

- Khi cầm kiếm, cô còn cảm giác sợ không ?

- Tôi có chứ... – Tôi hơi cúi gằm mặt xuống.

- Tôi đưa kiếm cho cô là vì tôi biết sớm muộn ở đây cô cũng sẽ phải nhìn những cảnh đó. Nhỡ cô có sợ thì cô còn biết trong tay mình có một thanh kiếm có thể bảo vệ mình...

- A...anh lo cho tôi sao ? – Tôi ngước mắt nhìn anh. Anh lảng tránh khỏi cái nhìn của tôi. Anh ấy lo cho tôi thật !!!!

- Tôi lo cô cản trở gây ra chuyện không đâu...Mà thôi, tôi cũng hết ca rồi, chúng ta về đi !
Anh giơ cao ô lên và kéo tôi đi sát lại gần nếu không muốn bị ướt.
À đúng rồi, tôi đang đi dạo dưới mưa...

Nhưng không phải là đi một mình mà là đi với Okita...

- Máu trên áo anh...không có máu của anh đấy chứ ?

- Trời ạ ! – Anh cười lắc đầu – Bị chém trúng thì còn gọi đâu là danh dự của Shinsengumi nữa...

- Tôi lo lắm ! Nhỡ anh lại giấu mọi người... – Tôi xị mặt. Anh dừng lại, đặt tay lên cằm tôi và nâng nhẹ lên.

- Nói đi, sao cô cứ lo cho tôi thế ? Cô không mệt mỏi vì suốt ngày lo lắng không đâu sao ?

- Okita-san...tôi có mệt chứ ! Nhưng bản tính tôi đã thế rồi, tôi không sửa được...Và vì đó là anh...tôi lại càng lo hơn...

- Chà...tức là tôi không được làm gì để Kagami-san lo lắng nhỉ ? Không thành ra tôi lại nợ nần mất – Anh đặt tay lên tóc tôi và xoa đầu.

Không được, nếu xoa đầu thì tôi không hơn gì một người "EM GÁI" với anh ấy sao ?
Em gái em gái em gái em gái....
Tôi đã chắc chắn về tình cảm của mình dành cho anh rồi, còn tình cảm của anh thì đúng là một ẩn số...

- Mùa mưa đến, sẽ có nhiều đom đóm lắm đấy !

- Tôi sắp được ngắm đom đóm chưa?

- Sắp rồi. Đến tháng 6 là chúng ta đi được...Chắc Kondo-san sẽ muốn xem lắm...

Không biết là anh ấy cố lờ tôi đi hay thật sự ngây thơ không biết gì ?
Em gái em gái em gái em gái em gái...Tôi sắp bị ám ảnh tới nơi rồi...

********

Từ sau ngày mưa ấy, tôi lại chìm vào cảm xúc tiêu cực.
Hai cái từ "EM GÁI" lúc nào cũng hiện lên trong đầu tôi mỗi khi nhìn anh.
Hanzo rủ tôi ra ngoài để tôi vui lên, cuối cùng vẫn lại đâu vào đấy...

- Chị Kagami... – Chizuru gọi tôi.

- Gì thế Chizuru-chan ?

- Mọi người lại bàn tán chuyện chị gần đây...Chị như đang buồn bực chuyện gì ấy ?

- Ấy không có đâu ! Sao lại bàn tán làm gì chứ ? – Tôi chối bay đi.

- Harada-san nói là cái đêm trời mưa chị chạy ra ngoài ấy, chị và Okita-san cãi nhau. Sau đấy chị trở nên buồn bực... – Chizuru bụm miệng cười.

Khỉ thật ! Harada nói ra thế thật sao ?
Cứ như tôi và Okita có gì đó mờ ám lắm ấy !!
Tôi chỉ giận một chút thôi chứ có giận hoàn toàn đâu !

- Cãi nhau đâu mà cãi nhau...Harada-san toàn đùa thôi !

- Nhưng mà... – Chizuru ngồi xuống cạnh tôi – Rõ là chị có tình cảm đặc biệt với Okita-san mà...
- Eh eh ? Ai bảo em thế ? – Mặt tôi đỏ hết cả lên !
- Ai cũng bảo thế ! ...Em mang trà cho Hijikata-san đây ! – Cô bé cầm khay trà đứng dậy.

- Em với Hijikata-san không phải cũng vậy sao...? - Ồ tôi buột miệng nói ra luôn !

Như mong đợi, mặt Chizuru bây giờ đỏ lên không kém gì tôi !

-Trúng tim đen rồi nhé !

- Đâu có ạ !

- Mặt em nói hết rồi đó ! – Tôi cười.

- Em đi mang trà đây ạ ! – Chizuru chạy vội đi.
Hai người ấy nhìn đẹp đôi thật mà.

Còn tôi...vẫn là "em gái" với Okita thôi...

Anh ấy hoàn toàn không biết tôi có tình cảm với anh nhiều đến mức nào...
Lâu rôi tôi mới có cảm giác mình đang yêu như này...

- Hanzo-kun, anh đi làm nhiệm vụ đấy à ?

- Phải ! Chuyến này tôi đi xa nên chắc 3 ngày sau mới về ! Kagami-san ở nhà đừng ỉu xỉu nha, cười lên chút coi !
- Mặt tôi khó ưa vậy sao ? – Tôi nhăn mặt.

- Không hề không hề ! Cười lên trông mới xinh ! Tôi đi nhé ?

- Vâng, anh đi bảo trọng !

Tôi ra tận cửa tiễn Hanzo đi. Tận 3 ngày sau mới có người để đi ra ngoài cùng, ở trong nhà tôi lại quanh quẩn việc nhà.

Mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến tháng 6 rồi...
Mới ngày nào trời còn lạnh lạnh, thế mà bây giờ nắng đã hửng trên cao...
Tháng 6 là mùa đom đóm...

- Cô có vẻ thân với Hanzo-kun nhỉ ? – Okita ngồi tựa lưng ở ngoài hiên.

- Vì Hanzo-kun cùng tuổi với tôi nên hai chúng tôi nói chuyện với nhau khá hợp. Tôi cũng thân với Chizuru-chan nữa mà ! – Biện bạch ngay lập tức nếu tôi không muốn bị Okita hiểu lầm.

- Cô thầm thích Hanzo-kun chứ gì ? – Anh nháy mắt.

Tôi muốn nhảy đến hét thật lớn vào mặt anh là tôi thích anh ấy, thích trên mức bạn bè ấy.
Nhưng khi nghe anh ấy hỏi vậy, tôi chỉ biết há hốc đứng đó nhìn...
Ngây thơ thật sự à ?

- Nếu ý anh là thích như một người bạn thì đúng...Tôi vốn không có nhiều bạn bè, nay lại gặp một người tốt như Hanzo-kun, tôi thân cũng đâu có gì lạ ?

- Kagami-san cũng coi Chizuru-chan là bạn, rồi cả Heisuke,Shinpachi-san, Hajime-kun và Sanosuke... – Anh vuốt cằm suy nghĩ – Thế trong "danh sách bạn bè" của cô có tôi không vậy ?

Anh ấy nghiêm túc khi hỏi câu đó sao ?

Tôi trả lời "có" thì cứ làm sao ấy, không đúng với những gì tôi nghĩ về Okita...
Mà nói "không" thì còn tệ hơn...

Okita lúc nào cũng đẩy tôi vào tình huống khó xử...

- Anh còn phải hỏi câu đó sao ? – Tôi lơ quay đi.

- Chả lẽ cô đang suy nghĩ xem nên coi tôi là bạn hay thù ? – Okita cười khoái chí.

- Tôi...trả lời sau...
- Câu hỏi khó lắm à ? – Anh kéo tôi ngồi xuống hiên nhà. Tôi quyết không nhìn mặt anh. Rõ là tôi đang bị chọc quê mà...

- Tôi đã nói là...sẽ trả lời sau...Nó quan trọng với anh lắm sao ?

- Không biết nữa !...Tối nay, đi ngắm đom đóm nhé ?

- Eh ? Tối nay ?

- Tôi hứa rồi còn gì ... – Anh vỗ vai tôi rồi đứng dậy đi tắm rửa. – Tối nay cô trả lời luôn đi nhé !

- A...

Tối nay làm sao tôi nghĩ ra câu trả lời phù hợp chứ !
Tôi không thích cái cảm giác nói ra rồi nhưng mọi chuyện không thay đổi gì, như thể mình là con ngốc ấy...

Tồi tệ hơn nếu con ngốc ấy bị coi là "em gái" kèm với cái xoa đầu cười đùa...

Có khi tôi sẽ lảng sang bên nhóm Heisuke để Okita đỡ phải nhắc lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro