Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Tôi đang tự giải thoát cho chính mình – lần đầu tiên tôi nghĩ đến bản thân...

Một chiếc ô tô từ xa lao tới lúc tôi đang băng qua đường. ..

Và tôi đã không tránh được...

Thế giới chao đảo trước mắt tôi và tôi ngã xuống đường.

Tôi có thể cảm thấy máu đang chảy ra khỏi người tôi, thấm vào chiếc váy cưới trắng.

Cuộc đời tôi sẽ kết thúc ở đây sao ?


********

Tôi nhìn thấy bố mẹ và những đứa em của tôi đang đứng đó nhìn tôi. Họ khóc nức nở, gọi tên tôi liên tục. Tôi muốn trả lời mà sao không thể nói thành tiếng.
Vậy là tôi đã chết thật rồi...

- Này, cô gì ơi, cô bị sao vậy ?

Một giọng nói lạ khác vang lên. Tôi nghe rất rõ như đang có người thì thầm bên tai tôi vậy.

- Đưa cô ấy đến đại phu đi !

Lại một giọng nói khác. Không thể nào...rõ ràng là tôi đã chết rồi...
Màn đêm trước mắt tôi dần dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng mặt trời với bầu trời trong xanh.
Và bên cạnh tôi, có hai người con trai mặc y phục truyền thống của Nhật. Họ cũng để tóc dài và búi tóc lên. Tôi đang mơ chăng ?

- Đây...là...đâu ? – Tôi thều thào hỏi.

- Đây là thủ phủ Kyoto... – Một người trả lời.
Thủ phủ Kyoto ? Thời đại này ai chả biết Tokyo mới là thủ đô. Tôi thấy khó hiểu vô cùng.
Tôi cố gắng ngồi dậy. Cả người tôi vẫn ê ẩm và đau nhức kinh khủng. Cả bộ quần áo cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh và không khỏi bàng hoàng : đây nhất định không phải là Kyoto mà tôi từng đến. Nơi này có gì đó cổ xưa hơn nhiều.

Cả người dân ở đây ăn mặc cũng khác thường.

Cứ như tôi bị trôi lạc về thời xa xưa vậy...

- Xin hỏi...hôm nay là ngày bao nhiêu thế ạ ?

- À...ngày mùng 1 tháng 2 năm Nguyên trị nguyên niên...
Năm Nguyên Trị nguyên niên ? Tức là năm 1864 ? Tôi bị trôi lạc về thế kỉ 19 sao ?

- Heisuke, cậu làm gì mà lâu vậy ?

- Souji, có một người cần giúp đỡ ! Có vẻ như cô ấy bị thương khá nặng...
"

Heisuke ? Souji ? ...Y phục xanh nhạt?...Hình như họ...là thành viên...trong Shinsengumi..." – Tôi chợt nghĩ ra.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Shinsengumi danh tiếng – mở đầu cho câu chuyện phiêu lưu ngược dòng thời gian của tôi.


Thoạt đầu, tôi nghĩ mình đang đi lạc trong một giấc mơ. Nhưng mấy vết thương trên người tôi vẫn còn đang đau và rỉ máu, có thể là mơ được không ?
Tôi thử véo mình một cái. Ôi Chúa ơi ! Là thật ! Tôi không hề nằm mơ !
Hiện tại tôi đang ở thế kỉ 19 và có lẽ chính tai nạn ấy đã kéo tôi về đây...

- Này, cô không bị làm sao chứ ?

Trước mắt tôi lúc này là một người con trai cao ráo, tóc màu hạt dẻ cùng với đôi mắt màu xanh lá cây rất đẹp.

Tôi gần như bị hút vào trong đôi mắt ấy mà không thể nào thoát ra được.

- A...tôi...
Không kịp nói gì, tôi lại bất tỉnh một lần nữa. Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi chưa thể tin được là mình bị trôi ngược về thời đại này.

Ắt hẳn phải có lí do gì đó mà ông trời mới gửi tôi đến đây.

Hoặc đơn giản tôi đã đặt chân đến thiên đường.
Không gian quanh tôi lúc này lại là một màu đen. Tôi không thấy ai ở đó hay nghe thấy ai gọi.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng chim hót bên tai một lúc một rõ...

Rồi đến người nói chuyện...
Và tôi còn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn...
Tôi từ từ mở mắt ra. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà cao làm theo kiểu nhà truyền thống. Tôi đang nằm trên một chiếc nệm và toàn thân được băng bó cẩn thận.
Vậy là có người đã cứu tôi.

- May quá ! Chị tỉnh lại rồi ! – Mở cửa bước vào là một cô bé mặc hakama màu hồng, búi tóc đuôi ngựa. Cô bé ấy mang cho tôi một bát cháo còn nóng.

- Đây...là đâu vậy...?

- Em xin lỗi, em không nói được nếu không sẽ bị quở trách...Khi nào chị khỏe, chị sẽ biết ạ ! Còn bây giờ, chị ăn chút cháo cho lại sức nhé ! – Cô bé ấy niềm nở nói chuyện với tôi, đỡ tôi ngồi dậy và đưa cháo cho tôi ăn.

- Em là...

- Em là Yukimura Chizuru. Chị cứ gọi em là Chizuru là được rồi ạ ! Ăn xong chị nhớ hãy nằm xuống nghỉ ngơi nhé ! Em xin phép !

Chizuru cúi chào rồi ra khỏi phòng. Tôi húp tạm một ít rồi nằm luôn xuống. Nếu mà không nói đây là đâu thì tôi nghĩ mình đang ở doanh trại của Shinsengumi bởi là nơi tối mật, không nên để người ngoài biết.

Nhưng tôi là "NGƯỜI NGOÀI" chứ đâu, họ mang tôi về đây làm gì chứ. Họ có thể vứt tôi ở một nơi nào đó có thầy thuốc là xong việc...

Còn người con trai ấy nữa, tôi nghĩ không biết có phải anh ấy là người đưa tôi về không ?

- Ồ, cô đã tỉnh rồi à ? – Một giọng nói vang lên từ phía cửa sổ khiến tôi giật mình. Tôi nghiêng đầu qua nhìn.

Thiêng thật đấy, chỉ vừa mới nghĩ đến thôi mà anh ấy đã xuất hiện rồi. Anh ấy không mặc đồng phục Shinsengumi mà mặc thường phục màu đỏ.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười...

Vâng...có phải anh là người đưa tôi về đây ?

- Ừ. Tại cô bất tỉnh nhanh quá tôi chẳng kịp hỏi gì !
- Anh có thể đưa tôi đến chỗ thầy thuốc là được, đâu cần phải đưa tôi về đây rồi chăm sóc thế này...

- Chỗ này có thầy thuốc nên tôi đưa cô đến đây cũng không có gì sai phải không ?

- A... - Anh ấy thông minh thật ! Chưa gì đã bẻ lời của tôi.

- Cô đã đi lại được chưa ? Có người muốn gặp cô ! – Anh ấy thản nhiên hỏi tôi.

Ý tôi là, nhìn tôi mà xem, bị một chiếc xe tông phải mà giờ vẫn còn sống. Người tôi còn đang được băng bó đến đơ cứng khó cử động, thử hỏi tôi sẽ đi lại thế nào.

- Okita-san, chị ấy chưa đi lại được đâu ! Hãy để chị ấy nghỉ thêm vài ngày nữa đi !

- Chizuru-chan đừng ngây thơ như vậy ! Với người ngoài luôn phải cảnh giác xem có phải gián điệp hay không !

Okita ? Okita Souji ? Theo như những gì tôi nhớ thì Okita là một tay kiếm thiên tài của Shinsengumi. Tôi khá bất ngờ khi người đó là người con trai tóc hạt dẻ ấy.

Khoan đã, gián điệp ? Tôi đang bị nghi ngờ à ?

- Phải rồi, em chưa biết tên chị ! – Chizuru hỏi vọng vào phòng. Tôi mìm cười trả lời cô ấy.

- Là Kurochiya Kagami...gọi Kagami là được rồi...

- Chị thấy trong người khá hơn chút nào chưa ạ ?

- Đỡ đau nhiều rồi. Cảm ơn em...

- Em mang đến bông băng và quần áo, để em thay giúp chị...

- Ồ...phiền em quá...

Tôi không rời mắt khỏi Okita. Anh ấy không nói gì thêm với tôi nữa, ngồi phịch xuống ở ngoài đó.

Chizuru cẩn thận nhẹ nhàng tháo bông băng cho tôi. Mấy vết thương không còn chảy máu nhiều nữa. Thực ra, tôi không còn thấy đau mấy khi cử động.
Chỉ là do tôi đang suy nghĩ quá nhiều về chuyện làm thế nào tôi đến được đây và ngày mai, những ngày sau nữa tôi sẽ sống thế nào nếu không tìm được cách trở lại thời đại tôi thuộc về.

- Y phục của chị...trông nó lạ quá – Chizuru gấp gọn bộ quần áo đã rách gần hết của tôi và giúp tôi mặc y phục mới. - Ở đây chỉ có hakama, chị mặc tạm nhé ?

- Không sao. Thay quần áo chị cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

-Y phục của chị là loại y phục gì vậy ? Em chưa hề thấy bao giờ...

- Đó là Âu phục ! – Lần này là giọng nói của một người khác. Anh ấy đeo một cặp kính tròn trông rất tri thức.

-Sannan-san...Âu phục ?

- Phải, đó là áo cưới của người Châu Âu. Tôi đã từng có dịp được nghe về nó cách đây không lâu.Nhưng hình như nó đã được cải tiến thêm chút ít

- Nói vậy, chị Kagami ...chuẩn bị cưới chồng sao ? Nhưng trông chị ấy rõ là người Nhật mà...

- Không Chizuru...chị không cưới ai hết... – Tôi xua tay. Thiệt tình cũng không biết phải giải thích ra sao thì nghe mới hợp lí đây.
Rõ ràng cái lí do "đến từ tương lai" không thể khiến người ta tin được. Có khi còn bị cho là mất trí, hoảng loạn dẫn đến ảo tưởng ấy.

- Yukimura, cứ để cô ấy nghỉ ngơi đi ! Cô ấy thấy khỏe chúng ta sẽ dẫn cô ấy đến chỗ Kondo-san và Hijikata-san.

- Vâng.
Kondo và Hijikata ? Họ là cục trưởng và cục phó của Shinsengumi đây mà. Tôi mới đọc sơ qua lịch sử của Shinsengumi ở cấp 3 trước đây nên vẫn còn nhớ đôi chút chức vị trong đội.
Nói vậy, chắc người vừa nãy là Tổng trưởng Yamanami Keisuke – người học rộng tài cao uyên bác nhất của Shinsengumi.
Tôi đang dần được gặp gỡ các nhân vật lịch sử ở đây...



********

  Nhờ thảo dược và thuốc của Chizuru, vết thương của tôi lành lại nhanh hơn.
Cũng có nghĩa là đến lúc tôi phải kể cho mọi thành viên Shinsengumi câu chuyện của tôi.
Tôi cần nghĩ ra một câu chuyện làm sao khiến mọi người tin.

- Hijikata-san, tôi đưa cô ấy đến đây – Chizuru dìu tôi ngồi xuống phản.

Phải có đến gần chục người ngồi trong phòng như trực chờ để nuốt chửng tôi vậy.
Okita cũng ngồi ở đó. Anh ngồi góc phòng và tay ôm thanh kiếm của mình. Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy đã cười.
Tôi không hiểu ý nghĩa nụ cười ấy nhưng dù sao tôi có linh cảm tốt về mọi chuyện sắp tới.

- Cô hãy cho chúng tôi biết tên và câu chuyện của cô ! – Hijikata lên tiếng. Mọi người đều im lặng để lắng nghe tôi nói.

- Tôi là Kurochiya Kagami...Gia đình gả tôi cho một người giàu có nhưng vì tôi không yêu người đó nên tôi đã bỏ chạy. Tôi chạy vào rừng để trốn cho dễ, không may bị ngã. Sau đó tôi tìm được đường đến Kyoto...và đólà lúc tôi kiệt sức...

- Rồi tôi và Heisuke tìm thấy cô ấy ! – Okita nói thêm vào.

Phải, câu chuyện ấy không phải là thật nhưng ít ra nó phù hợp với thời đại này.
- Chắc hẳn vị hôn phu của cô là một thương nhân sinh sống ở nước ngoài ?

- Vâng...có lẽ là vậy !

- Hijikata-san,chúng ta tính sao với cô ấy ?

- Toshi, tôi thông cảm với cô ấy. Tôi nghĩ để cô ấy ở lại đây một thời gian tĩnh dưỡng cho vết thương khỏi hắn đi...Phải cưới một người mình không yêu, chắc hẳn là không dễ chịu chút nào – Kondo nhìn tôi hiền dịu.

- Kondo-san, anh đừng có quá nhân hậu vậy ! Nơi này không phải là nhà trọ mà ai cũng đến cũng đi được đâu ! Ta còn chưa xác minh liệu điều cô ấy nói có là thật không !
Quả là "Cục phó ác quỉ" mà người đời vẫn đồn đại. Nhưng anh ấy hoàn toàn có quyền nghi ngờ tôi vì họ đang hoạt động để bảo vệ đất nước, chuyện có gián điệp là điều không hay nhất.

- Thế này đi Hijikata-san, tôi sẽ lo canh chừng cô ấy cho ! – Okita đứng dậy tiến lại gần tôi – Nếu là gián điệp, tôi sẽ khử cô ấy ngay lập tức không do dự !

Nghe Okita nói vậy, không biết là tôi nên vui hay nên sợ nữa. Cách anh ấy nói về mạng sống con người cứ như trò đùa ấy.
Tuy nhiên, tôi có thể hoàn toàn chấp nhận chuyện bị canh chừng bởi Okita.

- Souji, cậu làm được chứ ?

- Sao không ? Tôi là người tự tiện đem cô ấy về thì tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc đó ! – Anh lại cười.

- Vậy tạm giao lại cho Souji ! Kurochiya, ngay khi cô bình phục, lập tức rời đi và không được trở lại !

- Vậy tôi cảm ơn trước... – Tôi cúi đầu cảm ơn Hijikata.

Với sức khỏe này, tôi có thể dễ dàng bị đuổi đi. Vậy mà Hijikata không đuổi tôi vội, cho tôi thêm thời gian nghỉ.
Anh ấy đúng là hành động không như bề ngoài.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro