Chương 17: Kinh Đào Hải Lãng
Quản gia của ngài: nguy hiểm
Ciel trợn tròn mắt nhìn hai người nhảy múa giữa sảnh, tất cả mọi người đều tự giác nhường cho họ sân khấu lớn.
Phẫn nhẫn kìm nén, cậu cực khổ như vậy tìm cách tiếp cận tên Tử tước đó, cô ta thì hay rồi, bình thản tới trễ, còn con mẹ nó dành tất cả chú ý của mọi người!
Sebastian thầm nhìn trộm qua cậu chủ của mình, quả nhiên mặt cậu đen như đít nồi, từ trán trải xuống ba sợi hắc tuyến.
Sebastian mỉm cười, trong mắt lóe lên vài tia khao khát đỏ rực.
Ciel trước kia là một cậu bé nhút nhát, bởi sự kiện kia mà cưỡng ép thay đổi nên tính cách rất dễ nổi nóng. Nhưng cậu vẫn là một cậu bé, cậu chỉ đơn thuần tức giận vì Aurora không làm theo kế hoạch.
Aurora rất rõ tính cách này của cậu, những lời Ciel nói về kế hoạch đều vào tai này rời tai kia.
Tại sao phải tới sớm chứ? Cậu nói gì bản tiểu thư đều phải nghe sao?
Cho nên, Aurora thong thả tới trễ, một phần là chọc tức Ciel, một phần là để...
Làm màu!!!
Mẹ kế tác giả: "..."
Bên kia Ciel đang ngập tràn phẫn nộ, bên này Helen thầm kêu khổ.
Hắn cứ nghĩ tiểu thư nhà hắn rất hoàn hảo, phải nói trong công việc mọi thứ đều tinh thông nhanh nhẹn. Vậy mà có một thứ ngoài dự liệu hắn...
Tiểu thư không biết khiêu vũ!
Quả thật Aurora không biết khiêu vũ, thời hiện đại làm gì có mấy cái khiêu vũ nhàm chán này, chỉ có 'bay lắc' các kiểu thôi.
Còn ở hiện tại, đừng nói mời người về dạy, cô mới không chịu đám người đó bàn luận về mình đâu.
Thế nên giờ có cảnh, quản gia Helen hoàn mỹ bước theo điệu nhạc, Bá tước Norah thản nhiên dẫm vào chân hắn...
Helen: "..." lần thứ n hít khí vì bị dẫm vào chân.
Hắn ôm lấy eo Aurora, cả người dựa sát vào cô, hơi thở nóng bức phả lên vành tai trắng nõn, yết hầu lên xuống:
"Điệu nhảy của tiểu thư thật khiến bàn chân tôi đau nhói!"
Aurora lặng lẽ ném cho hắn cái trừng mắt: "Ngậm miệng"
Cô chính là chết cũng không thừa nhận mình không biết khiêu vũ, thậm chí vì để mọi người không nhận ra mà cả người dán lên Helen, chân khẽ nhón theo chuyển động của hắn mà di chuyển.
Vì thế dưới ánh mắt của quần chúng, Nữ bá tước xinh đẹp mềm mại cùng vị nam nhân tuấn mỹ nắm tay nhau, dưới ánh sáng dịu mà hợp tấu bài ca, váy dài tung bay lấp lánh.
Mọi người đình chỉ động tác, sững sờ nhìn khung cảnh tuyệt đẹp đó, ngay cả hít thở cũng không dâm thở mạnh, sợ hãi làm tan vỡ hình ảnh trước mắt.
Cho đến khi bài nhạc tắt hẳn, họ vẫn chưa thể dời mắt được.
Helen buông eo tiểu thư mình ra, đột nhiên vai cảm thấy nặng, bên tai nghe thấy lời nói mềm mại của cô gái.
"Nhảy tốt lắm"
Helen cười cười: "Vẫn thua xa người". Tiểu thư vậy mà khiêu vũ xong vẫn muốn làm loạn, vịn vai hắn mà tàn nhẫn dẫm lên đầu ngón chân hắn.
"..."
Chà mạnh vài cái, Aurora mỉm cười lui bước, định mở miệng châm chọc.
"Thật là một màn khiêu vũ hoàn hảo, từng điệu múa của tiểu thư đây mềm mại như mèo nhỏ vậy"
Aurora và Helen đồng loạt híp mắt, quả nhiên mục tiêu không cần cũng tự tới, chuyện tốt bao nhiêu.
Tử tước Druitt tiêu soái bước lại, nhắm mắt cười tươi.
Cô liếc qua Helen vẫn trấn tĩnh như núi, hài lòng vì hắn không bỏ đi mới quay qua tiếp chuyện với Tử tước.
Địa vị của cô hơn Tử tước một bậc, đương nhiên không cần hành lễ với gã, vì thế cô nghênh ngang hất cằm, thản nhiên đáp: "Tử tước có mắt"
Tử tước Druitt: "..." không phải cô nên bảo là quá khen sao.
Nhưng gã rất thích cô gái hành sự khác người thường này, nếu không phải kiêng kỵ cái danh Bá tước thì gã đã đem cô trói lại để bản thân tận hưởng rồi.
Tử tước là một tên ăn chơi, có danh không phận, đối với tên quần là áo lụa này Aurora đương nhiên dễ dàng thấy ý đồ xấu trong mắt gã.
Aurora thầm cười lạnh, chỉ một Tử tước thấp hèn mà còn dám mơ tưởng đến cô?
Nếu muốn chơi, cô không ngại cùng mèo vờn chuột với gã.
Khác với Aurora thản nhiên cười cười nhưng bên trong thầm tính toán. Helen từ đầu không thích cái tên Tử tước 'Đu rít', nhân loại ngu xuẩn này còn dùng ánh mắt bỉ ổi đó lên chủ nhân của hắn.
Tiểu thư mèo nhỏ này, chỉ có thể là của hắn, người của hắn gã ta cũng dám nhớ thương?
Không khí giữa ba người bỗng chốc ngập đầy hàn khí, có lẽ là vì khế ước mà Aurora cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ của Helen.
Chống trán thở dài, quản gia của cô lại động kinh rồi.
Thật ra trước kia sau khi khế ước với Helen, cô mới biết được hắn rất ngốc. Hoàn toàn khác hẳn Sebastian hoàn mỹ trong mọi việc, Helen một không biết nấu ăn, hai không biết xử lý mọi việc trong nhà như một quản gia, ba mỗi lần cô bảo hắn điều tra thì hắn mới làm, hoàn toàn không hề có suy nghĩ gì về việc làm quản gia!
Nhiều lúc, hắn còn ra tay đánh người...
Không hợp tính? Đánh!
Mắng hắn? Đánh!
Hắn không thích người đó? Đánh!
Hoàn toàn là một con quỷ chỉ biết bạo lực...
Aurora phải dùng rất nhiều cách mới khiến hắn ngoan ngoãn hơn, có thể kiềm nén được như bây giờ đã rất tốt rồi.
Cô tỏ vẻ, bản thân không có hào quang của nhân vật chính, bàn tay vàng quản gia hoàn mỹ như Sebastian tự nhiên sẽ không có.
Quản gia ác quỷ Helen từ trên trời rơi xuống đã rất tốt rồi, mặc dù dạy dỗ hắn nên 'quỷ' thật sự vất vả...
#Có một quản gia bạo lực chỉ biết bó tay#
Nói tóm lại, Helen là một tên ngốc, là một quản gia 'phế'. Nhưng bởi vì hắn ngốc, cô mới có thể tin tưởng dựa vào hắn.
Nhiều người quá mức thông minh luôn khiến người khác không khỏi đề phòng.
"Ưm...Tử tước?"
Ciel thở hồng hộc đi tới, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình bình tĩnh, mỉm cười nói.
"Đây là... chim hoàng yến?"_ Tử tước Druitt vừa nhớ lại, trước khi tầm mắt gã rơi vào Bá tước Norah thì hắn đã rất thích thú chim hoàng yến bí ẩn này.
Gã liếc nhìn người bên cạnh, phát hiện người đó đang nhìn sang phía không biết tại sao lại ồn ào. Thấy cô không để ý tới mình, gã mới yên tâm giở trò.
Còn thứ Aurora đang nhìn là, Sebastian và chiếc tủ bên cạnh hắn, để cho Ciel có thời gian và ngăn Elizabeth đã có một màn ảo thuật.
Lau cầm một thanh kiếm lên, có chút bối rối nhìn chiếc tủ đã được khóa kĩ càng.
"Vậy tôi nên đâm từ đâu đây?"
Lau đi quanh cái tủ nhìn chằm chằm sau đó hạ kiếm.
Phang thẳng đỉnh đầu...
Quần chúng: "!!!"
Aurora càng nhìn, càng cảm thấy chướng mắt. Cái tên Sebastian đó, tại sao cứ hoàn mỹ hơn quản gia nhà mình chứ?
Mẹ kế tác giả: cô đây là ghen tị với quản gia người khác sao?
Aurora khinh thường: "Hắn ta hoàn mỹ như vậy? bản tiểu thư mới không tin đâu"
Mẹ kế tác giả: "..." bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Aurora đá Helen một cái, chỉ vào cái tủ đã bị kiếm đâm chi chít khắp nơi, nói: "Ngươi đi tham gia náo nhiệt đi"
Helen một bụng lửa giận với tên Tử tước ỏng ẹo này, nghe có nơi phát tiết liền không chần chờ sải chân dài bước đi.
Vừa phát tiết vừa trả thù cho tiểu thư, lời làm sao...
Aurora hài lòng gật đầu, quản gia nhà mình đã thông minh lên rồi.
"Cái này... Bá tước Norah"
Tử tước Druitt vẻ mặt khó nói nhìn cô: "Thật ngại, không thể tiếp đón tiểu thư tử tế"
"Không sao, dù sao ta tới để xem kịch"
Tử tước Druitt: "..." mèo nhỏ này cũng quá thẳng thắn rồi...
Ciel quan sát dáng vẻ tùy tiện của cô, lo sợ cô không làm theo kế hoạch liền mập mờ nhắc nhở: "Đây chính là Bá tước Norah? Chúng ta trước đây đã từng gặp rồi, còn nói chuyện nữa, Bá tước có nhớ không?"
Aurora trầm mặt, Ciel giả gái rất đẹp, không thể không nói vừa trùng khớp với kiểu yêu thích các em gái đáng yêu ngọt ngào của cô. Nhưng mà...
"Không nhớ"_ cô không thích trap.
"..."
Aurora phất tay: "Nếu Tử tước với vị tiểu thư này có việc cứ đi đi, dù sao hai người cũng không tiếp được ta"
"..." vị ôn thần này từ đâu tới vậy!!!
"Còn có vị tiểu thư này, nhìn cô cũng trạc tuổi ta, đừng có làm mấy chuyện thương thiên hại lý đấy"
Tử tước bị ám chỉ ấu dâm: "..." người đâu! Ném tên loạn ngôn này cho bản Tử tước!
Ciel bị nói là tiểu thư: "..." mặc dù cậu bây giờ giả gái nhưng vẫn là nam hài! Dưới quần vẫn có cái *Beep* đó!
Thế là hai người mang theo phẫn nộ không phát tiết được rời đi, Aurora nhếch môi cười lạnh, trông rất thích thú khi chọc giận họ.
Cô dựa người vào một góc tối tăm trong bữa tiệc, quan sát một vòng phát hiện ra người mà cô ngắm làm mục tiêu đã rời đi.
Tay xoa lấy bức thư mà Nữ hoàng đã gửi để cô cùng Bá tước Phantomhive giải quyết vụ án 'Đồ tể Jack'. Cô không đoán được ý của bà ta, chỉ có thể tuân mệnh làm theo, dù sao cô cũng không sợ, binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, người tới thì chém.
Mặc dù thế lực cô chưa tới mức lên trời ra uy, nhưng tuyệt đối đủ để cô giữ mạng.
Aurora kéo váy dài rời khỏi bữa tiệc, lúc đầu cô định kéo theo Helen nhưng bị cảnh tượng đó làm cho bật cười.
Trước khi rời đi, cô có quay lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn không biết từ đâu lấy ra một cưa điện lớn, mặt mỉm cười nói:
"Cái màn đâm kiếm này hẳn không mang lại cho khán giả niềm vui được, để tôi tăng độ kích thích cho mọi người"
Thế là mặc kệ cái tủ đang rung lắc, Helen một cước đá ngã cái tủ, một tay đưa cưa điện từ đỉnh tủ chặt thẳng xuống!
Cô liền nghe được tiếng khách khứa hò hét và tiếng chửi tục của Sebastian từ trong tủ vọng ra.
"Helen ngươi làm gì $%@#€...!"
Aurora lặng lẽ giơ ngón tay cái, quản gia của ta hảo uy mãnh!
Có thể bức Sebastian chửi, Helen là người đầu tiên.
Mẹ kế tác giả: "..."
#Chủ tớ đều thích bắt nạt người khác, đúng là trời sinh một đôi, để người phỉ nhổ#
........
Ở sau tòa biệt thự xa hoa của tên Tử tước chính là một khu ổ chuột nhỏ, ở đây không thiếu gì loại người, trộm cướp, dân nghèo, và cả...
Gái điếm.
Cô không giống như Ciel, vội vã đi tìm hung thủ.
Thứ cô làm, là giăng mồi, chờ đợi hung thủ rơi vào bẫy.
Nhìn chung thì có vẻ, cô là con người máu lạnh, làm liên lụy người khác. Nhưng Aurora làm những việc này đều tính toán kỹ lưỡng, con mồi hoàn toàn phù hợp với mục tiêu ra tay của hung thủ, và dù sớm hay muộn cũng đều phải chết.
Chưa kể, họ chưa chắc hoàn toàn vô tội.
Aurora dựa người vào bức tường lạnh lẽo, lắng nghe từng tiếng động kế bên bức tường.
Lúc đầu, là tiếng kêu thảm của một thiếu nữ, sau đó là tiếng con dao đâm mạnh vào da thịt con người, mặt đất thoáng chốc nhiễm đầy máu tươi.
Vuốt nhẹ trán trơn bóng của mình, Aurora cứ như u minh lượn lờ, xuất hiện quang minh chính đại nhìn cảnh tượng đẫm máu.
Thiếu nữ cô dùng làm mồi lúc này vô lực nằm trên đất bẩn, ngay cổ họng bị rạch một đường sâu hoắc thấy cả xương trắng, máu tươi theo đó tuôn ra.
Trên người cô ta có một người khác ngồi lên, bóng tối che phủ lấy người đó, chỉ lộ ra đôi mắt đầy bất cam.
Sau lưng người đó phát ra ánh sáng lạnh lẽo, như lưỡi đao bén nhọn rạch một đường lên bụng của thiếu nữ. Thiếu nữ đang bị rút máu trừng mắt, sau đó tắt thở, chết không nhắm mắt.
Người ngồi lên cô ta bắt đầu cử động, từ trong vạt áo lấy ra một con dao mổ vẫn còn dính máu tươi, người đó như hóa điên, vừa gào théo vừa vạch bụng thiếu nữ ra, dao mổ thoáng chốc cắt đi ruột của thiếu nữ thành những sợi nhỏ.
Người đó điên cuồng kéo rộng bụng cô ta ra, moi móc một thứ gì đó.
Không khí thoáng chốc đầy mùi máu tanh gây mũi, Aurora lấy khăn tay thêu tường vi ra, che lấy mũi mình.
Dù cho cảnh tượng trước mắt tàn nhẫn thế nào, có bao nhiêu kinh sợ. Aurora vẫn khí định thần nhàn*, như xem một bộ kịch hay.
Sau một hồi lục lội, trên thân người đó đều nhiễm đầy máu tươi, không biết là do màu sắc y phục hay máu.
Người đó từ trong nội tạng của thiếu nữ lấy ra một bộ phận, bộ phận đó trên tay vẫn còn độ ấm nhàn nhạt, thậm chí co giật vài cái.
Người đó ôm lấy bộ phận đầy máu, nhẹ nhàng trân quý như bảo bối, khẽ thầm thì:
"Tại sao...?"
"Tại sao, lại đối với tôi như vậy? Tại sao lại lấy đi đứa trẻ của tôi? Lấy đi tình yêu của tôi? Lấy đi chị gái của tôi?!"
"Tại sao các người lại khinh thường nó!"
Thứ bộ phận trong tay người đó dần bị đè nén, dưới cơn giận mà bị bóp nát, thành vũng máu tươi.
Cùng lúc đó, ánh trăng chiếu lên minh châu trên váy Aurora, phản chiếu lên thân ảnh người đó.
Khuôn mặt người đó vặn vẹo đến kinh người, máu tươi nhiễm đỏ gần nửa mặt, đầu tóc rối tung, khóe miệng nhếch lên nụ cười cổ quái.
Một thân đỏ rực, ngoại trừ Madam Red thì còn ai nữa.
Aurora hiện tại không muốn ra mặt, dù nói là mệnh lệnh của Nữ hoàng đi, có nhân vật chính ở đây cô tự nhiên không cần nhúng tay nhiều, phó bản này vẫn để Ciel đi khai thác đi.
Ném khăn tay tường vi tinh xảo xuống đất, Aurora cười khẽ nhìn nữ nhân điên cuồng cười, nhưng lệ nóng trên mặt không ngừng rơi.
Chỉ vì chấp niệm mà đánh mất bản thân, người này đã không thể cứu được rồi.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị dày vò tới chết, chấp niệm khó nguôi.
Có điều không ngờ là, ngay khi Aurora quay người sắp đi, trước mặt cô xuất hiện một lưỡi cưa sắt bén, chỉ cách mặt cô khoảng năm milimet nữa.
Trên lưỡi cưa bởi dính máu tươi quá nhiều mà sắc nhọn đầy khí lạnh, Aurora còn thấy được bản thân mình trên đó.
"Nhìn xem, có một con mèo nhỏ đi lạc này"
Người là ánh nguyệt, vừa kiêu ngạo vừa lạnh lẽo.
◌⑅●♡⋆♡Ari Nii♡⋆♡●⑅◌
Kinh đào hải lãng: sóng lớn
Khí định thần nhàn: bình tĩnh
P/s: tác giả dạo này không có gì làm liền bày học tục ngữ :v
Năng suất ra truyện ngày càng chất lượng (ΘдΘ)
Góc hỏi đáp: tiểu Aurora gặp nguy hiểm! Ai sẽ tới cứu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro