Chương 3: Nhà hàng The Rizt
Buổi tối ở London rực rỡ ánh đèn, người dân đi lại tấp nập trên đường. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính xe, thấy dòng người lướt nhanh qua tầm mắt mình. Tay bất giác nắm chặt lấy dây an toàn đang thắt chéo người. Tôi nở một nụ cười bất lực khi nghe Aziraphale nói, gần như đã hét lên:
- Đi chậm lại Crowley!!! Anh không thể đi tận 90km/h vào giờ cao điểm được. Chúng ta sẽ chết đấy!!!
Tôi khóc ròng trong lòng. "Hai ngài không chết được đâu. Tôi mới là con chết đây nè."
Ngài Crowley đáng kính, người đang tổ lái trên đường phố London vẫn không giảm lấy một chút xíu tốc độ nào. Chiếc xe thậm chí còn đi nhanh hơn trước. Tôi chợt nhớ đến những năm tháng tuổi thơ ngồi phía sau xe máy của bố, tự mình trải nghiệm tài năng tổ lái của bố mình, cùng ổng đua xe với những mầm non của đất nước, đôi khi là chạy mấy anh cơ động. Chà...những kỷ niệm đáng nhớ hiếm hoi về bố tôi, ít nhất là tôi nghĩ thế.
Chiếc xe dừng lại sau một hồi phóng bạt mạn trên đường phố. Tôi mở cửa bước xuống xe, cảm tạ trời đất khi bản thân vẫn còn được đứng trên mặt đất thân yêu. Tôi đứng dựa vào Bentley vì chóng mặt. Việc bị say xe khiến tôi chẳng thiết tha gì ngồi lên trên mấy cái phương tiện bốn bánh này. Tôi vừa ngước lên liền thấy vẻ mặt lo lắng của Aziraphale.
- Cháu ổn chứ, Mia? - Aziraphale
- Cho cháu xin một phút.
Aziraphale đặt nhẹ tay lên đầu tôi và cơn chóng mặt lập tức biến mất. Tôi chớp mắt trong sự ngạc nhiên. Khả năng chữa lành của ngài ấy thật vi diệu. Tôi tò mò về giới hạn các loại vết thương mà ngài Aziraphale có thể chữa được. Crowley bước xuống xe, cười cợt nhìn tôi:
- Kém quá đấy, nhóc! - Crowley
Tôi ngơ ra. Xin lỗi nhưng bây giờ tôi muốn đấm thẳng vào mặt ngài ấy quá! Nếu ngài ấy chịu lái xe giống người bình thường thì tôi cũng không đến nỗi này.
- Tại anh chứ ai! - Aziraphale
Crowley nhún vai, đỏng đảnh đi vào trong. Giờ mới để ý điểm đến của mình, tôi bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài sang trọng của nơi này. Một trong những địa điểm "hẹn hò" quen thuộc của Aziraphale và Crowley, nhà hàng The Rizt.
- Nhanh lên, Mia! - Crowley
- Vâng! - Tôi nhanh chóng bám theo hai ngài ấy
Nhà hàng này đúng chất xịn sò, sang chảnh. Giá cả cũng không kém phần long trọng. Ngài Crowley chỉ gọi đồ ăn cho thiên thần của ngài ấy và tôi (chọn hẳn những món đắt nhất luôn), bản thân thì nhâm nhi ly rượu sâm phanh. Tôi từng đọc một bài viết về phép lịch sự trên bàn ăn trong các nhà hàng sang trọng nên không bị quá bỡ ngỡ về cách ứng xử ở những nơi như thế này.
Trong suốt bữa tối, tôi để ý Crowley lúc nào cũng dán mắt vào Aziraphale đang ăn ngon lành. Thậm chí cũng không để tâm lắm việc bỗng có thêm một con nhóc xen ngang vào buổi hẹn hò thường ngày. Không cố ý làm kỳ đà cản mũi đâu nhưng bị coi là không khí thế này làm tôi có chút tủi thân.( '△`) Crowley nhấp ngụm rượu, khóe miệng nhếch lên khi mắt vẫn đang nhìn đắm đuối người thương của mình. Thưởng rượu ngắm sắc đây mà. Tôi chống tay lên cằm, thầm nghĩ: "Cẩu lương" bữa nay sang ghê luôn~~~
-----------------------------------------------------------
Kết thúc bữa tối tại The Rizt, tôi được đưa đến một khu trung tâm mua sắm.
- Ờ...Chúng ta đến đây làm gì vậy ạ? - Tôi thắc mắc hỏi
- Cô đang hỏi thừa đấy, nhỏ ngốc ? Tất nhiên là mua đồ rồi! - Crowley
- Hai ngài cần gì à?
- Không phải mua cho bọn ta. - Crowley
Tôi chớp chớp mắt, chỉ tay vào bản thân. Aziraphale gật nhẹ đầu như đồng tình.
- Mất một thời gian để ta tìm được cách đưa cháu về, thân mến à. Thế nên cháu sẽ phải ở lại đây. Và tất nhiên cháu sẽ cần một số thứ trong thời gian ở lại. - Aziraphale
- Ủa...Tôi thì sao? Anh không tính để tôi giúp anh à? - Crowley
- Tôi không nghĩ anh giúp được tôi đâu, Crowley. Anh không đọc sách, nhớ chứ? Anh đến thăm tôi và Mia là được rồi. - Aziraphale
- Tôi sẽ cắm cọc ở hiệu sách của anh luôn. - Crowley
- Đó không phải là một ý tưởng hay đâu, chàng trai thân mến của tôi. - Aziraphale
Tôi thở ra một hơi dài. Có vẻ như Crowley không muốn để tôi ở một mình với Aziraphale. Ngài ấy lo hơi thừa rồi. Tôi cũng biết thân biết phận mà.
Vừa bước vào trung tâm mua sắm, tôi đã bị lôi vào một cửa hàng quần áo nữ. Chị nhân viên của cửa hàng thấy có khách liền lịch sự hỏi:
- Tôi có thể giúp được gì cho hai ngài?
Ngay khi thấy tôi, chị ấy còn cười tươi hơn trước:
- Hai ngài tìm đồ cho con gái ạ? Em muốn mua đồ gì?
Aziraphale tính nói phản bác lại thì bị Crowley bịt miệng:
- Phải! Phải! Bọn tôi đi mua đồ cho con gái. Chọn đồ đi nào, con yêu! - Crowley
Tôi thích cách suy nghĩ của chị nhân viên rồi đấy. Còn Crowley thì tôi thấy ngài ấy vã quá rồi nên mới vì câu nói của chị nhân viên mà cư xử thành kiểu này.
Cả ba chúng tôi lượn quanh mấy dãy quần áo. Khi xung quanh không có ai, ngài Aziraphale cau mày thắc mắc:
- Thật luôn? Con gái của chúng ta? Sao anh lại nói thế, Crowley?
Crowley ậm ừ một lúc mới trả lời:
- Để đánh lạc hướng thôi. Anh nghĩ hai gã trung niên đi với một đứa con gái trẻ ranh thì lũ con người sẽ nghĩ thành loại chuyện gì?
- Họ sẽ nghĩ đến chuyện gì? - Aziraphale hỏi ngược lại
Crowley câm nín. Tôi đứng ở bên kia dãy quần áo nghe hai ngài ấy nói mà cũng cạn lời theo luôn. Aziraphale ngây thơ quá rồi! Thảo nào Crowley tán tỉnh tận 6000 không thấy đổ.
- Nghĩ đến mấy chuyện không tử tế đấy, đồ thiên thần ngốc nghếch. - Crowley bực tức nói
- Oh...Ôi trời! Tôi đã không nghĩ đến. Anh suy nghĩ thật thấu đáo. - Aziraphale
- Ờ...Ừm...Cứ coi như thế đi! Mua nhanh đồ cho con nhóc đó rồi còn về. - Crowley
Tôi đang xem đồ ở dãy áo phông thì bị Crowley lôi ra dãy áo và váy vóc, trên tay ngài ấy là một cái áo dài tay bó màu xám, chân váy đen cùng một cái áo khoác đen không tay, còn Aziraphale đang cầm một cái áo váy tay bồng lỡ, phần áo có kẻ sọc caro hồng hẳn hoi, phần váy màu trắng.
- Chọn một bộ đi, nhóc. - Crowley
- Hai ngài đang làm...
- Cứ chọn đi! - Crowley
Tuy không hiểu gì nhưng tôi vẫn chọn bộ trên tay ngài Crowley. Tất nhiên rồi. Nghĩ sao tôi đi chọn cái bộ màu hồng kia chứ. ¯\\_(ツ)_/¯
Ngài Aziraphale luôn làm tôi nhớ đến châu Âu những năm 90. Tâm trí ngài ấy có lẽ hay dừng ở khoảng thời gian này. Có cái áo khoác giữ tận 180 năm là đủ hiểu rồi.
- Ha...Thấy chưa? Tôi đã nói là con nhóc sẽ chọn bộ này mà. Không phải ai cũng có kiểu mặc cổ lỗ sĩ như anh đâu. - Crowley nói với giọng điệu đắc thắng.
Tôi nhìn lại thứ mình đang mặc khi tới đây: áo trễ vai, chân váy đen, thắt lưng cá tính. Đây không phải cách ăn mặc thường ngày của tôi nhưng vì đi chơi nên tôi cũng muốn diện một chút. Cuối cùng thế nào lại rớt tới đây.
Tôi ngước lên liền giật thót khi thấy vẻ mặt ủ rũ của Aziraphale. Ngài ấy lẩm bẩm nhưng đủ để cho tôi và người nào đó nghe thấy:
- Xin lỗi vì là một người cổ hủ! (¬_¬)
Tôi thấy ngài Crowley đơ ra mất mấy giây trước khi giật lấy chiếc váy caro hồng từ tay Aziraphale rồi ném thẳng vào mặt tôi, kèm theo một câu nói như ra lệnh.
- Thay nó đi!
Tôi ngoan ngoãn thay bộ đồ ra, dù trong lòng rất bất mãn trước hành động tự vả của ngài ác quỷ kia. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, Crowley đã nói với tôi:
- Bộ đồ này hợp với cô hơn đấy! Mặc thế luôn đi!
Tôi hít sâu để ngăn bản thân chửi thẳng mặt ngài ấy. Cần một tràng vỗ tay cho pha lật mặt còn nhanh hơn lật sách của ngài Crowley.
- Trông cháu tuyệt lắm, Mia! - Aziraphale
- Vâng! Vâng!
- Thêm cả thứ này nữa. - Aziraphale biến đâu ra một cái bờm màu hồng caro, cùng màu với bộ đồ rồi đeo lên đầu tôi.
Ngắm nghía bản thân trong gương, không đến nỗi quá tệ nhưng tôi vẫn muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống quá. Lũ bạn của tôi mà thấy tôi mặc thế này thì kiểu gì cũng thành trò cười của chúng nó. May là lũ đó chẳng ở đây.
Tôi để Crowley và Aziraphale chọn trang phục cho mình. Hai ngài ấy trả tiền nên tôi để họ lựa thoải mái. Họ biến ra được tiền mà. Một đứa nghèo rớt mùng tơi như tôi muốn có cái khả năng này quá.
Sau khi lựa chán quần áo, tôi bị ngài Crowley lôi sang hàng mỹ phẩm. Ngài ấy lựa cho tôi mấy thỏi son mà không cần đến sự tư vấn của nhân viên, và thỏi nào tôi cũng đánh hợp. Người ngoài nhìn vậy sẽ thấy lạ, còn tôi thì không. Thực thể siêu nhiên đâu có giới tính. Tôi bị lôi đi khắp trung tâm mua sắm xem có cần mua thêm gì cho tôi không. Rồi hàng nào cũng tạt vào, giày dép, trang sức, thậm chí cả túi xách. Tôi biết là được mua đồ cho thì vui thật nhưng... Trời ạ! Tôi đâu có cần nhiều đồ đến vậy!!!
Cuối cùng hai ngài ấy cũng tha cho tôi khi thấy đã muộn. Đống đồ mua nhét kín trong cốp, thậm chí còn phải để lên chỗ ghế sau.
- Tôi không nghĩ mua đồ cho người khác lại vui như vậy! - Aziraphale cười tươi nói
- Anh thích thì lần sau chúng ta đi mua đồ cho Mia tiếp. - Crowley
Tôi gào thét trong lòng. Hai ngài còn chưa tính thôi hả? Đống đồ đó chưa đủ à? Mua đồ là phụ mà ăn cẩu lương của hai ngài là chính đấy. Bảo mua đồ cho tôi mà Aziraphale và Crowley thấy cái gì đẹp là toàn hỏi đối phương trước rồi mới thèm hỏi đến tôi. Muốn dỗi~
Về đến hiệu sách, Crowley bảo tôi đi ra phía sau cửa hiệu, còn xua xua tay tỏ ý đuổi tôi đi. Tôi có phải là chó đâu mà đuổi kiểu đấy chứ. (°ㅂ°╬)
- Ta và Crowley cần nói chuyện nên cháu có thể cho ta chút thời gian riêng tư không? - Aziraphale nhẹ nhàng nói
- Vâng! - Tôi đi ra gian sau của hiệu sách.
Cho đến khi các kệ sách che khuất bóng dáng hai ngài ấy, tôi cởi giầy ra, rón rén quay lại gian chính. Cố gắng không phát ra tiếng động. Trốn sau một kệ sách, tôi nghe lén cuộc nói chuyện của hai sinh vật siêu nhiên. Hơi mất nết xíu nhưng tôi muốn biết hai ngài ấy nói gì vì đó hẳn là việc quan trọng nên họ mới không muốn tôi nghe.
- Sao Gabriel và Sandalphon lại tới đây!? Tôi tưởng thiên đường đã buông tha cho tôi rồi? Chẳng lẽ họ phát hiện ra việc chúng ta hoán đổi cho nhau để tránh án tử hình. - Aziraphale
- Tôi không nghĩ thế. Có thể do con nhóc kia thì sao? - Crowley
- Anh muốn nói tới Mia? - Aziraphale
- Phải. Trước khi tới đây, tôi vô tình hóng hớt được từ địa ngục, rằng họ cảm nhận được thứ gì đó...ừm...không thuộc về thế giới này, không thuộc về tạo vật của Chúa xuất hiện. Dù không biết thứ đó là gì nhưng họ đang tìm nó gắt lắm! Thấy bảo để thí nghiệm mấy cái quỷ thuật gì đấy. Mà anh bảo con nhóc đó tới từ thế giới khác phải không? Thế là vừa vặn đúng luôn. Anh không cảm nhận được con nhóc đó...kiểu như...khác biệt? - Crowley
- Hoàn toàn không. Chỉ là khi Mia rơi xuống đây, tôi đã cảm nhận được rất nhiều cảm xúc tiêu cực từ cô bé. - Aziraphale
- Tôi tưởng thiên thần các anh chỉ cảm nhận được cảm xúc tích cực của con người thôi. - Crowley
- Thực ra là cả cảm xúc tiêu cực nữa. Đợi đã...Nói thế tức là Mia đang bị địa ngục săn lùng!? - Aziraphale
- Chính xác thì có thể cả thiên đường nữa. - Crowley
- Thiên đường truy lùng Mia để làm gì chứ?
- Hỏi Chúa ấy. May ra bả trả lời.
- Ôi không! Tôi phải làm gì đây? Mia đang gặp nguy hiểm. - Aziraphale
- Sao anh phải lo? Đâu có ai biết con nhóc đó không thuộc về nơi này ngoài anh và tôi. Linh hồn của cô nhóc cũng không khác gì họ. Sẽ chẳng có ác quỷ hay thậm chí một thiên thần nào nhận ra. - Crowley
- Dù anh nói thế nhưng nhỡ bằng các nào đó, thiên đường và địa ngục biết được thì cả tôi, anh lẫn Mia đều sẽ gặp rắc rối. Tôi cần phải tìm cách đưa cô bé về càng sớm càng tốt.
- Đừng lo lắng, thiên thần! Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn bên cạnh anh. - Giọng nói của Crowley chợt ôn nhu đến lạ thường.
- Tôi biết, Crowley. Tôi biết. Anh thì sao? Anh sẽ luôn cho phép tôi ở bên cạnh anh chứ?
- Tất nhiên rồi, thiên thần!
- Hết chương 3 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro