4. Máy bay giấy - Thượng huyền nhị.
Đi dọc theo con đường nhỏ trong Hà phủ, Izanami nhận thấy bóng dáng quen thuộc.
Một thiếu niên ngồi bên bờ hồ ném đá, không đơn thuần chỉ là ném, cô thấy có vài con cá nổi lềnh bềnh...
"Tokitou-san".
Izanami lên tiếng một câu khiến cậu ta ngưng lại động tác quay sang nhìn cô.
"Nếu cậu đã về vậy tôi xin phép rời khỏi"
"Cảm ơn cậu vì đã cho tôi ở nhờ đêm qua".
Nghe xong, Muichirou gật đầu "Ừ" một tiếng rồi quay lại công việc giết cá.
Cô có cảm giác như mình vừa làm một việc vô nghĩa.
Vừa bước chân vào Hà phủ chưa được một khắc bây giờ lại quay trở ra.
Cuối cùng vẫn là gặp lại tên có bệnh tự luyến kia.
_Xà Phủ_
Thiếu nữ mở cửa bước vào trong, đi được một đoạn đã nghe thấy tiếng ồn.
"Ngươi yếu như sên vậy có thể bảo vệ được ai chứ?".
"Này, ngươi đường đường là Đại Trụ, còn ta chỉ mới cấp Hinoe , dù có giỏi thế nào thì làm sao đánh lại một kẻ dày dặn kinh nghiệm như ngài".
Là Katsurou và Obanai.
Cô đến bên hiên nhà trước mặt là sân tập.
Nhìn tình thế bây giờ cũng đủ biết tên Katsurou kia bị Obanai đánh bại bây giờ là từ đấu kiếm chuyển sang đấu khẩu.
Thấy cũng tội đấy, nhưng thôi kệ vậy dù là kiếm thuật hay cà khịa hắn căn bản làm không lại Obanai.
Cũng xem như xả được cơn tức của cô khi nảy.
Đang bị Obanai dùng hàng ngàn lí lẽ đến cứng họng, Katsurou nhận thấy sự xuất hiện của Izanami.
"Này ta là người của cô đấy còn không lấy lại công bằng giúp ta".
Cậu ta lớn tiếng, thanh âm vang vội cả một sân.
Đúng là ồn ào.
Cô không đáp lại chỉ lẳng lặng ngồi xuống uống trà.
"Kyouka?".
Obanai thu kiếm đi đến chỗ thiếu nữ.
"Đến từ khi nào vậy?".
Xà Trụ từ tốn rót trà, chất giọng trầm ấm bây giờ hoàn toàn khác với khi nảy.
"Mới đến lúc nảy".
Thiếu nữ miệng vẫn cười nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng trang sách trên tay.
Katsurou từ giữa sân đùng đùng đi tới, chóp lấy ly trà của Obanai uống một hơi.
"Không phải cô ở Hà phủ à? Sao lại đến đây?".
Izanami im lặng không đáp chỉ chú tâm đọc sách.
Căn bệnh tự luyến của hắn lại đến giờ phát tác.
"Ta biết rồi"
"Chắc chắn là cô cần ta bảo vệ nên mới đến đây có đúng không"
"Yên tâm đi ta sẽ dốc sức bảo vệ cho cô nên khỏi phải lo".
"..."
Nhìn cô xem có giống cần hắn lắm không?
Obanai nhịn không được đánh hắn một cái.
Cô loáng thoáng nghe được tiếng gãy xương...
Cũng tội thật ngày đầu tiên làm việc đã vất vả thế rồi.
"Kẻ yếu như ngươi cũng có thể à?".
Xà Trụ ánh mắt ghét bỏ đối với hắn, lần này Katsurou không đáp trả lại nữa.
Một gia nhân trong Xà phủ chạy đến báo gì đó cho Obanai sau đó cậu ta từ biệt cô rồi rời khỏi.
Đột nhiên tên này im lặng làm cô có hơi không quen.
"Sao thế?".
Đau quá không nói được à?
Cô cũng không phải là vô lương tâm.
Izanami kéo tay hắn lôi khỏi sân tập, bị hành động của cô làm cho ngỡ ngàng hắn bắt đầu lên tiếng trở lại.
"Này, cô làm gì vậy?".
"Đưa cậu đến Điệp phủ"
"Không phải bị gãy xương à?".
Đôi con ngươi màu xanh ngọc thoáng ngạc nhiên, bây giờ hắn im bật mặt cho cô kéo đi.
_Điệp phủ_
Đến gần Điệp phủ cô buông tay cậu.
"Cậu tự vào trong đi tôi không tiện".
Thiếu nữ vừa nói vừa hướng mắt đến cánh cửa gỗ đằng xa.
Katsurou có chút chần chừ.
Nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười ấy, cậu cũng tuân theo vào Điệp phủ chữa trị.
Hành động ấy của Izanami khiến cậu khó hiểu.
Chưa một ai có cách đối xử với cậu như cô ấy.
Từng đám mây xám xịt che mất ánh mặt trời. Những giọt mưa được chất chứa trong mây trời bấy lâu cũng được trút bỏ xuống mặt đất.
Giọt mưa nặng trĩu rơi xuống hiên nhà tạo ra những âm thanh êm đềm tựa như nốt nhạc do thiên nhiên tạo nên, từng giọt mưa chảy dài thấm đều xuống nền đất lạnh lẽo, khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo dưới tầng mây đen u ám, như một bức tranh mịn màng vẽ lên bởi bàn tay của thượng đế. Cảm giác ẩm ướt và mát mẻ tràn ngập không khí, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu đôi phần.
Thiếu nữ ngồi dưới hiên nhà, tâm trạng phấn khích ngắm nhìn từng hạt mưa rơi.
Cô thích nhất là những lúc có mưa. Cơn mưa như xoa dịu đi tâm trạng của cô, khiến cô như đưa những thứ không vui trôi theo những hạt mưa ấy.
"Đang nghĩ gì à?".
Thanh âm trầm ấm ấy vang lên như hòa vào tiếng mưa râm rang ngoài trời.
"Không có gì".
Thiếu nữ thuận miệng đáp lại.
Izanami đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó quấn quanh cổ, cảm giác lành lạnh từ thứ sinh vật đang kêu xù xì kia như truyền đi khắp người.
Bạch xà đưa mắt nhìn thiếu nữ, xù xì mấy tiếng như thể đang an ủi.
Cô không đáp lại chỉ mỉm cười xoa đầu chú rắn nhỏ.
Nói thật thì cô sợ nhất là rắn.
Lần đầu gặp Kaburamaru cô thật sự không dám nhìn nó lấy một cái.
Nhưng một thời gian cô lại không thấy nó đáng sợ như vậy. Vì sợ rắn nên có đôi lần cô né tránh khi nó muốn lại gần.
Obanai cũng biết nên cũng vài lần mắng nó không được lại gần cô. Thấy dáng vẻ uất ức nghe lời của nó cô có chút động lòng.
Obanai từng kể Kaburamaru là người bạn thân thiết khi cậu còn bị nhốt nơi ngục tù tối tâm.
Chú rắn ấy là người bạn cùng cậu chia sẻ niềm vui nổi buồn, phần nào giúp Obanai không cảm thấy đơn độc trong chính căn nhà của mình.
Cũng vì thế nên cô dần chấp nhận Kaburamaru như một người bạn dưới dáng vẻ của một chú rắn.
Tuy là vậy nhưng ngoài chú bạch xà này ra những con rắn khác cô vẫn sợ.
Một lúc, Obanai đưa tay chạm vào nó, Kaburamaru ngoan ngoãn quay về với chủ.
Obanai tựa hồ nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Cậu là người biết rõ hơn ai hết về quá khứ của Kyouka.
Cậu cũng biết quá khứ ấy là vết thương sâu sắc chưa bao giờ là hết đối với cô. Cậu rất muốn nói ra những lời an ủi nhưng lại sợ.
Sợ rằng vô tình làm cô tổn thương.
Sợ rằng cậu chính là người khơi dậy những kí ức bi thương.
Cậu luôn tôn trọng ý kiến của cô, chỉ cần là cô muốn, chỉ cần đó là việc không làm tổn hại đến cô, cậu đều sẽ chấp nhận và ủng hộ.
Người con gái phản phất sự u buồn bây giờ lại là từng là một cô bé ngây thơ, vui vẻ.
Sự hồn nhiên ấy như ánh sáng len vào những vết nứt trong trái tim cậu. Là thứ ánh sáng rực rỡ nơi tăm tối kia.
Cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ ấy một lần nữa.
Một Kyouka hồn nhiên, lạc quan không vướng bận điều gì.
Tiếng mưa vẫn rơi nhẹ nhàng, mặt đất tựa như được cất lên một sự sống mới, những bông hoa và cỏ cây bắt đầu nhấm nháp từng giọt nước tươi mát. Ánh nắng mặt trời vẫn ló dạng mờ nhạt qua lớp mây đen dày đặc, tạo ra một khung cảnh huyền bí xen lẫn chút lãng mạn.
"Nếu có chuyện gì cứ nói với tôi".
Chất giọng trầm ấm ấy vẫn không thay đổi, giữa mớ cảm xúc hỗn độn, câu nói ấy như thể đánh động đến trái tim thiếu nữ.
Cô vẫn thể hiện sự bình thản thường ngày, miệng nở một nụ cười nhẹ gật đầu một cái.
"Công việc quan trọng nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng hơn".
Obanai đưa tay đùa nghịch với Kaburamaru trên cổ, tiếng xù xì qua lại như này chắc ngoài hai người bọn họ ra cũng chẳng ai hiểu được.
"Cảm ơn".
Thiếu nữ mơ màng nói ra hai chữ, đôi đồng tử hổ phách vẫn chứa chất hình ảnh mưa rào.
Trong đầu cô chợt hiện lên những câu nói mà cô từng nghe qua trong giấc ngủ mơ màn.
Âm giọng trầm nhẹ của người đó mãi quấn quanh tâm trí cô hiện giờ.
...
"Đừng quá sức nhé"
"Hãy chăm sóc cho bản thân cậu nhiều hơn được không?".
...
Xà phủ là nơi Izanami thường lui tới nhất trong Sát quỷ đoàn. Để tiện cho công việc của cô nên Obanai đã dành riêng cho cô một căn phòng.
Căn phòng là giấy tờ chồng chất, những tờ giấy chằng chịt nhiều công thức khác nhau. Tường được trang trí một cách tối giản nhưng vẫn đẹp mắt, những bức tranh, một kệ sách để đặt các tài liệu làm việc. Ánh sáng tự nhiên từ khe cửa sổ lan tỏa vào căn phòng, tạo ra một không gian sáng sủa lẫn chút ấm áp trong những ngày lạnh giống như hôm nay.
Bên chiếc bàn gỗ đơn sơ là một thiếu nữ với mái tóc nâu cần mẫn đưa tay viết ra từng con chữ. Trên bàn đầy rẫy những tài liệu cũ kĩ và nhiều loại sách cổ.
Theo thói quen, cô ngưng bút đưa mắt nhìn quanh suy nghĩ gì đó. Ánh mắt cô dừng lại tại chậu cây nhỏ cạnh cửa sổ.
Một chiếc máy bay giấy vướng vào cái cây ấy.
Thiếu nữ rời bàn, lê bước đến phía cửa sổ, cửa không được mở hoàn toàn nhưng kích thước vừa đủ cho chiếc máy bay bay vào.
Đưa mắt nhìn ra sân không một bóng người rồi lại nhìn vào chiếc máy bay đã yên vị trên tay.
Chiếc máy bay nhỏ tựa như thứ ánh sáng soi rọi vào miền kí ức mà thiếu nữ cất giấu sâu trong tiềm thức. Như một vật làm cô tưởng nhớ đến dáng hình nhỏ bé thân quen...
Hổ phách con ngươi đưa ra cái nhìn phức tạp với máy bay giấy, trong đầu bỗng lóe lên một tia suy nghĩ.
Cô muốn biết chủ nhân của chiếc máy bay giấy này.
Nghĩ là làm, Izanami mở cửa rời khỏi phòng, cầm theo chiếc máy bay giấy ra bên ngoài.
Cô đi theo hướng gió, có lẻ có thể tìm được hướng chiếc máy bay này được ném đi.
Trên đường đi cô còn nhặt được bài ba chiếc máy bay nữa.
Đương như cô đang đi đúng đường rồi.
Dọc theo đường đi cô đã len vào một khu rừng, hình như là đã rời khỏi phạm vi của Sát quỷ đoàn.
Khu rừng nằm trong vẻ đẹp hoang sơ, với hàng cây rậm rạp và dày đặc tạo nên một mê cung tự nhiên. Cây cối vươn cao, tán lá rợp mát tạo thành một mái che, khiến cho ánh trăng chỉ phá vỡ qua những khe lá, tạo ra những vùng sáng tối xen kẽ. Không khí trong lành và mát mẻ, mang theo hương thơm của lá cây và đất đỏ. Dưới lớp lá rơi dày đặc, có thể bắt gặp những dấu vết cho thấy có người đã đi qua nơi này.
Men theo những dấu chân để lại trên nền đất, thiếu nữ dừng chân khi thấy phía trước là một cây cổ thụ lớn.
Một cây cổ thụ to lớn mang vẻ uy nghiêm nơi rừng sâu, cái cây này ắt hẳn cũng phải trải qua mấy thế kỉ mới có dáng vẻ giống như bây giờ.
Phía trên những chiếc lá cây xao động bởi từng làn gió nhẹ lướt qua, đưa mắt ngước nhìn, cô nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi yên vị trên cành cây lớn.
Không phải ai xa lạ là Muichirou.
Cậu ta xếp tỉ mỉ từng tờ giấy thành những chiếc máy bay rồi ném chúng bay đi theo hướng gió.
Một Đại Trụ như cậu ta cũng quá chi là rãnh rỗi.
Muichirou cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt. Vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Bạc hà con ngươi khẽ chuyển động, bên dưới là một thiếu nữ.
Ánh mắt cậu va vào đôi đồng tử màu hổ phách kia.
Dường như rất quen.
Izanami mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên giờ va vào những chiếc máy bay giấy trên tay cô.
Cái nụ cười đó làm cậu nhớ ra.
Fujiwara Izanami.
Chưa kịp phán đoán tình hình, Izanami đã bị kiếm kề đến tận cổ.
Chẳng biết cậu ta di chuyển lúc nào nhưng bây giờ đang cầm kiếm như đe dọa cô.
"Rốt cuộc cô là ai?"
"Chuyện ngày hôm đó cô làm đó là năng lực gì?"
"Huyết quỷ thuật?".
Dù không cảm nhận được khí tức của loài quỷ từ Izanami nhưng những gì cô làm khiến cậu không khỏi nghi ngờ.
Sắc mặt của cậu ta lúc nào cũng vô cảm như vậy.
Dù vui hay tức giận cũng chẳng thể hiện ra bên ngoài.
Keng.
Tiếng hai thanh kiếm va nhau vang lên giữa khung cảnh vắng lặng của khu rừng.
Ý đồ muốn đánh bay thanh kiếm ấy thật bại, Muichirou dĩ nhiên đở được.
Một thiếu niên bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt cô, trên tay là Nhật luân kiếm chắn trước kiếm của Muichirou.
Hattori Katsurou.
"Ngươi là ai?".
Thanh âm sắt lạnh quen thuộc, đôi đồng tử màu xanh lam vô hồn nhìn thiếu niên chắn trước kiếm mình.
"Ngươi có biết cản trở Đại Trụ là tội gì không?".
"Vậy một Trụ cột như ngài chưa kiếm vào một cô gái như thế là gì?".
Muichirou vẫn không thấy đổi sắc mặt, ánh mắt ảm đạm vô hồn vẫn nguyên vẹn như lần đầu gặp mặt.
"Việc của ta ngươi không cần xen vào".
Thiếu niên thu lại làm kiếm, chất giọng trầm mà lạnh ấy vẫn tiếp tục, còn mang chút dọa người.
Katsurou vốn ngang bướng, dĩ nhiên không chịu được cách nói năng của Hà Trụ, từ nảy đến giờ là cậu đã xuống nước lắm rồi đấy.
Đôi mắt xanh ngọc ấy hiện lên sự kiên cường, trái ngược với âm giọng trầm lặng như băng kia, chất giọng của cậu cao ngạo tràn đấy ý chí tựa như rực lửa.
"Còn việc của tôi là bảo vệ cô ấy".
Nếu không phải thấy hắn điện Sát quỷ phục, Muichirou đã thẳng tay tiễn hắn đi rồi.
Nhưng xem ra bây giờ có một kẻ khác đáng để xử lí hơn.
"Hơi thở sương mù - thức thứ nhất: Thùy Thiên Viễn Hà".
Tốc độ hơn người ấy cùng với Nhật luân kiếm phi nhanh tựa gió chỉ có thể thấy một vệt sáng xanh nhạt lao tới bụi rậm đằng trước.
Nếu là một con quỷ bình thường thì chắc chắn là bỏ mạng bởi nhát kiếm đó.
"Ái chà, bị phát hiện rồi"
"Ta còn đang xem kịch hay kia mà".
Thanh âm lẫn cách nói chuyện bông đùa này Izanami nhớ rõ mồn một.
Còn quỷ ấy hiện ra dưới ánh trăng, đôi đồng tử thất sắc đặc biệt ánh lên hai chữ.
Thượng Nhị.
"Thượng huyền?".
Katsurou ánh mắt ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt trực tiếp với Thập Nhị Nguyệt Quỷ.
Lại còn là một Thượng huyền.
"Ba người"
"Căn bản không đủ đâu".
Douma dò xét một lượt rồi đánh giá một câu.
"Hay là thế này đi"
"Cô gái đó, giao cho ta"
"Vậy thì hai người còn lại có thể bảo toàn tính mạng đấy".
Hắn tươi cười vẫn với cái giọng điệu ấy, thất sắc con ngươi chú ý sang thiếu nữ.
"Hơi thở của gió - thức thứ năm: Mộc Khô Lạp Phong".
Đường kiếm màu xanh ngọc như màu mắt của Katsurou thuần thục tung ra chiêu thức. Hàng loạt nhát chém hình vòng cũng đi tới, một lúc một lớn dần về phía Thượng Nhị.
"Thức thứ hai: Trảo - Khoa Hộ Phong".
Có thể cảm nhận được sức gió dần tăng, thiếu niên nhanh chóng tung chiêu từ phía trên tạo ra những vệt chém xuống Douma như vết cào của một con mãnh thú.
Chiêu thức của Katsurou khoáy đảo một vùng, lực gió làm rối tung những chiếc lá khô vốn nằm yên trên nền đất, cát bụi hòa lẫn vào không khí khó mà quan sát được tình hình.
Nhưng hắn là Thượng Nhị, làm sao có thể bị hạ gục chỉ bằng một chiêu?
"Huyết quỷ thuật - Phấn Đông Lạnh: Khô Viên Thùy".
Chiếc quạt hắn phe phẩy trên tay giờ lại thành một thứ vũ khí tấn công đáng gờm, lực do hắn tung ra đỡ được cả hai chiêu vừa rồi.
Lưỡi kiếm chém vào giữa cây quạt của hắn, Katsurou cố gắng để chiến thắng nhưng vẻ mặt của hắn chính là không có hứng thú với trận đấu này.
"Chỉ dựa vào ngươi? Không biết tự lượng sức a".
Douma dùng tay phất quạt một cái, chỉ bằng một lực của hắn đã đánh bay được Katsurou.
Thiếu niên không kịp đề phòng, một thân đập vào thân cây cổ thụ.
"Để ta tiễn ngươi đi trước".
"Mạn Liên Hoa".
Khí lạnh bao trùm, từng mảng khí mỏng như sương tụ lại hình thành nên những đóa sen đẹp mắt. Từng đóa sen lạnh đến thấu xương sinh ra những đây leo băng tấn công về phía Katsurou.
"Hơi thở sương mù - thức thứ ba: Hà Tán Phí Mạt".
Làm kiếm xoay tròn uyển chuyển, một đường chém hết thảy những đây leo băng đang lao đến.
"Thức thứ năm: Hà Vân Hải".
Muichirou ẩn hiện hòa vào dòng khí lạnh thuần thục ra chiêu. Sự chuyển động hòa theo dòng sương mù lại có thể khiến kẻ địch khó phán đoán.
Nhanh như cắt, cậu lao vào chém hàng loạt nhát kiếm đến Douma.
"Phấn Đông Lạnh: Tản Liên Hoa".
Dòng khí bắt đầu chuyển đổi, nhiệt độ một lúc giảm dần, hàng ngàn lá băng xuất hiện phí thẳng vào Muichirou.
"Thức thứ sáu: Nguyệt Hà Tiêu".
Muichirou né những chiếc lá kia, nhảy vọt lên chém thẳng xuống Douma từ phía trên.
Xoẹt.
Như lần đầu, Douma dùng quạt chặn kiếm nhưng lại chậm hơn Muichirou một bước. Bàn tay của hắn bị cậu chém đứt lìa.
Dù là vậy nhưng hắn là một Thượng huyền. Việc này đối với hắn chẳng có gì là khó.
Trong thời gian ngắn, tay của hắn đã phục hồi lại y như lúc đầu.
"Ngươi cũng khá đấy".
Vẫn với chất giọng giễu cợt, hắn tươi cười nhìn vào tình thế hiện giờ.
Muichirou sử dụng kiếm một cách tinh tế và linh hoạt, với mỗi đòn đánh đều mang theo sức mạnh vô hạn của mình. Cậu di chuyển nhanh như ánh sáng, tấn công từ mọi góc độ và tận dụng mọi cơ hội để tấn công kẻ địch. Thượng huyền nhị cũng không ngần ngại ra chiêu đáp trả, với huyết quỷ thuật của hắn đã có thể áp đảo cả một Đại Trụ như Muichirou.
Trận chiến diễn ra trong rừng dưới ánh trăng huyền ảo, với những cú đấm và đòn đánh mạnh mẽ. Cả hai đều dùng chiêu thức đặc biệt của mình, tạo ra những hiệu ứng ánh sáng chói lọi và âm thanh vang dội. Mỗi pha tấn công và phòng thủ đều được thực hiện với sự chính xác và tính toán kĩ lưỡng.
Trong lúc đó, Izanami bước đến chỗ Katsurou, đưa tay chạm vào vai cậu. Những tia sáng nhỏ nhồi hiện ra xung quanh. Những vết thương lớn nhỏ trên người cậu đều biến mất như chưa từng bị thương.
"Cậu không đánh lại hắn, đừng phí công vô ích".
Cô phun ra một câu, rồi quay sang nhìn kẻ đang bày ra điệu bộ vui vẻ trước mắt.
Izanami đưa hai tay ra sau, trước mặt mỉm cười nhìn hắn, phía sau âm thầm từng chiêu.
Hương hoa nhàn nhạt dậy lên giữa không khí lạnh tanh, đối với người thứ này chỉ đơn thuần là hương hoa không đáng để tâm, nhưng đối với kẻ mang dòng máu của quỷ lại là vũ khí có sát thương cao.
Izanami ra hiệu để Muichirou tấn công.
Thiếu niên ngầm hiểu ý, âm thầm chuẩn bị.
"Hơi thở sương mù - thức thứ bảy"
"Lung".
Lớp sương dày đặc hiện lên dần che mất tầm nhìn của Thượng Nhị, hắn vẫn giữ trạng thái bởn cợt.
Muichirou hòa vào dòng sương mù dày đặc ẩn hiện bất chợt. Sự chuyển động chậm rãi rơi vào tầm mắt của Douma, khi hắn tấn công thứ duy nhất hắn thấy là sương mù.
Cứ như Muichirou biến thành dòng sương ấy vậy.
"Ha"
"Ta có hơi xem thường các ngươi rồi nhỉ?".
Tứ phía đều là sương mù bảo phủ, hắn còn ngửi được hương thơm nhè nhẹ quanh đây.
Hương thơm ấy tựa như mê hoặc khiến hắn nhất thời si mê mà sơ xuất, nhận được tin hiệu, Hà Trụ thừa thế dứt điểm.
Xoẹt.
Đường kiếm màu xanh nhạt tựa trời xanh xuyên qua cổ hắn.
Đợi hắn nhận ra thì đã đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng làm sao đây, hắn vẫn có thể hồi phục lại bình thường mà.
Tiếc cho bọn chúng.
Dòng sương mù dày đặc tản dần, khung cảnh xung quanh dần hiện rõ.
Chỉ có một vấn đề.
Thượng nhị không cách nào gắn đầu lại được.
Trong lòng có chút hoang mang, nhưng hắn vẫn biểu lộ sự bình thản ra bên ngoài. Thất sắc còn ngươi lia sang thiếu nữ, nơi bắt nguồn của hương hoa đang xen lẫn trong không khí.
Đôi đồng tử hổ phách nhìn hắn, miệng vẫn mỉm cười nhưng hắn có thể thấy ánh mắt là tràn đầy sự căm phẫn.
Ra là thế.
Cái hương thơm dễ chịu đó chính là lí đó hắn không phục hồi lại được.
"Đúng là khinh xuất".
Trong tình trạng thế này hắn vẫn tươi cười nói chuyện.
Izanami bước đến gần hắn, điệu bộ bình thản nhìn hắn mỉm cười.
"Kyouka đừng qua đó".
Katsurou bật dậy định bước đến nhưng cô đã ra hiệu ngăn cản.
Cậu nhận được cái nhìn từ Hà Trụ.
Phải rồi.
Là Izanami.
Cô định mở miệng nó gì đó nhưng hắn đã chèn ngang.
"Phấn Đông Lạnh"
"Liên Diệp Băng".
Nhiệt độ giảm xuống đáng kể, không khí tụ lại kết tỉnh thành hình hoa sen, chúng tỏa ra cái lạnh thấu xương lần tỏa gần cả một khu vực.
"Không được hít vào".
Izanami dùng sức hét lên, cô biết chiêu thức này của hắn chỉ cần hít phải phổi sẽ bị hoại tử.
"Kết Tinh Ngự Tử".
Tuy đầu hắn hiện không hồi phục. Nhưng chẳng phải còn có một bản thể khác à?
Giọng hắn lẩm bẩm trong miệng vì ở gần nên cô có thể nghe thấy.
Không ổn rồi.
Phía sau Muichirou một phân thân của hắn xuất hiện hòng đánh lén từ phía sau.
Hắn ta vung quạt cùng với nụ cười đặc trưng.
"Phấn Đông Lạnh: Khô Viên Thùy".
Izanami lao nhanh đến chỗ Muichirou mặc cho khí lạnh đã xâm nhập vào cơ thể. Trên tay thiếu nữ một vùng sáng nhỏ phát ra tụ lại thành hình thù của một thanh kiếm.
Nhật Luân kiếm hiện ra, Izanami cầm chắc lấy kiếm rút ra chém một đường đến tên phân thân của Douma.
"Hơi thở ngàn hoa - thức thứ sáu: Oa Đào".
Lưỡi kiếm màu hồng nhạt tựa cánh hoa anh đào lóe sáng trên không trung, né quá các đòn tấn công của hắn cô xoay người từ phía trên chém thẳng vào cổ.
Kiếm vừa xuyên qua, bản thể đó lập tức tan đi.
Muichirou nhìn cô kinh ngạc, tốc độ vừa rồi thực còn nhanh hơn cả cậu.
Douma trong tình thế hiện giờ gặp khó khăn cho việc chiến đấu, hắn cũng biết rõ nên lúc dùng phân thân đã vội tẩu thoát.
Những đóa sen băng kia dần mất hiệu lực mà tan đi, nhiệt độ cũng tăng dần trở lại.
"Ky, Izanami...".
Izanami hiện tại đầu óc mơ hồ, càng lúc càng cảm thấy khó thở, mọi bước đi đều không còn vững. Mọi thứ xung quanh tối dần, tối dần cho đến khi chỉ còn lại một màu đen. Cô lúc này loáng thoáng nghe được tiếng của Katsurou nhưng cậu ta nói gì, cô cũng không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro