Chương 125: (ZERO) Phép Thuật
Thật trùng hợp, chàng trai đó để cảm ơn Nguyệt Nha vì đã giúp đỡ nên đã mua lại mấy túi bánh, ở tiệm bánh nhà của Mia.
Nguyệt Nha được mua lại bánh mới, vui vẻ thưởng thức mẻ bánh mới ra lò nóng hổi đầy nhiệt ấm áp.
Bằng sự tinh tường quan sát của mình, Nguyệt Nha nhận ra cậu thiếu niên kia là khách quen của tiệm bánh nhà Mia.
Vì biết bao tiệm, lại dẫn cô đến đúng tiệm này mua. Không chỉ vậy, nhìn thái độ của chủ quán, cũng là cha mẹ Mia, đối xử với cậu thiếu niên đó rất tốt, hai bên còn nói chuyện một hồi rất lâu.
Hai người nói chuyện vui vẻ, không khí hài hòa.
-Cậu quen chủ tiệm này à?
Nguyệt Nha tò mò hỏi. Cậu thiếu niên nhìn Nguyệt Nha vừa ăn bánh vừa nhìn mình, không khỏi ngại ngùng gãi đầu.
-Vâng... chúng tôi cũng được tính là hàng xóm.
Cậu ta ngại ngùng, có chút không tự nhiên, hơi liếc mắt nhìn Nguyệt Nha.
Suy nghĩ của cậu thiếu niên đối với cô gái nhỏ xinh bên cạnh rất đặc biệt.
Cô gái này nhìn nhỏ nhắn, hẳn là còn nhỏ tuổi hơn cả cậu. Nhưng không chỉ khỏe mà còn mạnh khủng khiếp. Chỉ là...
Cậu không ngờ cô ấy xinh thật.
Lúc nãy vì lo lắng quá nên không hề để ý cô ấy trông như thế nào, bây giờ nhìn lại mới thấy...
Người đâu mà đẹp thế không biết.
Đây chắc chắn là người đẹp nhất mà từ nhỏ đến giờ cậu mới thấy.
Tuy còn nhỏ, nhưng đã đẹp như thế, lớn lên không biết còn như thế nào.
Cậu thiếu niên ngại ngùng khi bị cô gái nhỏ xinh nhìn chăm chú là một phản ứng tự nhiên, ấn tượng đầu tiên thật sự rất đặc biệt.
'Chỉ là... không hiểu sao...'
Rõ ràng nhìn cô ấy nhỏ nhắn đáng yêu như thế, lúc nãy còn tủi thân vì mấy túi bánh, lúc đó trông hồn nhiên ngây thơ không khác gì lứa tuổi này. Nhưng khi cậu nhìn vào đôi mắt ấy...
Nó thật đẹp.
Đôi mắt đó là điều khiến cậu ấn tượng nhất.
Sự chín chắn.
Sự trưởng thành.
Sự tự tin.
Sự hờ hững.
Rất nhiều thứ không diễn tả được, đều hội tụ trong ánh mắt ấy.
Vẻ mặt trầm tư này, cho thấy cô ấy trưởng thành hơn cả vẻ bề ngoài của mình. Không hiểu sao cậu lại có cảm giác cô ấy còn có nét gì đó trưởng thành, thành thục hơn cả những người lớn xung quanh cậu.
-Hàng xóm?
Cô ấy vừa ăn vừa nhìn cậu tò mò, không hiểu sao lại buồn cười.
Vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Cậu nghĩ nhiều quá rồi.
-Tiệm bánh của họ và tiệm hoa nơi tôi làm khá gần nhau.
Cậu thiếu niên cười nói, vẻ mặt chân chất làm người ta có thiện cảm.
-Tiệm hoa?
-Vâng, tiệm hoa của ông chủ, người lúc nãy em thấy đấy.
-Cậu làm công?
Cậu thiếu niên cười đơn giản.
-Ông nhận nuôi anh, anh phụ giúp công việc ở tiệm... Ông không có người thân nên nhận anh làm cháu. Ông rất tốt.
Nguyệt Nha nhìn cậu ta, vẻ mặt đó rất chân thật, lời nói ngay thẳng, giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng, xuất phát từ nội tâm.
-Người nhà cậu đâu?
-Không có.
Cậu cười nói, không hề để tâm lắm vấn đề nhạy cảm này.
Cô nhìn cậu... giống nhau.
Giống mình.
Nguyệt Nha không hỏi thêm gì nữa mà quay đầu đi, tiếp tục sải bước trên đường.
Có lẽ vì cùng một cảnh ngộ, xuất phát từ điểm này khiến cho Nguyệt Nha đối với một người lạ như cậu ta có chút thiện cảm.
-Tiệm bánh đó làm rất ngon. Tôi rất thích.
Nguyệt Nha cắn một mẩu bánh, tiếp tục nói chuyện với cậu ta.
-Đúng chứ! Tôi rất thích bánh nhà họ làm, ông bà chủ cũng rất tốt, hồi nhỏ hay cho tôi bánh ăn lắm. Cả con gái của họ cũng hay giúp mọi người.
Cậu ta cười như ánh mặt trời, làm nổi bật ấn tượng một người ngay thẳng và thành thật.
Xưa nay Nguyệt Nha không hề ghét những người như vậy.
-Cậu biết Mia à?
Nghe thấy tên Mia, cậu ta ngạc nhiên nhìn cô.
-Em biết con gái chủ tiệm bánh à?
-Là bạn.
Nguyệt Nha không thích dài dòng. Dù có thiện cảm với cậu ta, nhưng vẫn tính là người xa lạ.
-Trùng hợp ghê! Anh với Mia là bạn từ nhỏ, cô ấy tốt bụng lắm.
Nguyệt Nha không mấy để tâm lắm, nhưng đột nhiên cô dừng lại.
Thấy cô dừng lại, cậu ta cũng dừng theo, nhìn Nguyệt Nha không biết lí do vì sao cô đột nhiên dừng lại.
Nguyệt Nha ngẩng đầu nhìn cậu ta, hơi nheo mắt.
Bị Nguyệt Nha nhìn chằm chằm, cậu ta cứng hết cả người, không động dù chỉ một chút.
Nguyệt Nha nhìn chằm chằm cậu, bị đôi mắt tím đó nhìn xoáy sâu như thế, cậu ta không dám nhìn thẳng, có có chút ngại ngùng tránh đi ánh mắt của cô.
Gãi má, cậu ta có phần không tự nhiên.
-S, Sao thế? Mặt tôi dính gì à?
Nguyệt Nha nhìn chằm chằm anh, đột nhiên hỏi.
-Cậu với Mia... là gì của nhau?
-Hể?
Bất ngờ trước câu hỏi của cô, cậu ta còn chưa hiểu tình hình ra làm sao, trả lời theo bản năng.
-Là, là bạn.
-Thân không?
Nguyệt Nha nghiêm túc hỏi, vẻ mặt nghiêm túc này của cô càng khiến cậu thiếu niên không hiểu sao đỏ mặt.
-Là bạn từ nhỏ...nên cũng xem như là thân.
-Thanh mai trúc mã hả?
-Có thể coi là vậy...
Cậu thiếu niên không hiểu vì sao cô lại hỏi như thế, gãi má khó hiểu.
Nguyệt Nha nhìn chằm chằm cậu ta, còn đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới dò xét. Cậu ta không hiểu sao còn đứng im không dám động để cô dò xét, đã vậy còn thẳng lưng đầy căng thẳng.
Nguyệt Nha xoa cằm.
-Cũng không tệ.
-Hể?
Đột nhiên cô nói một câu làm cậu ta chả hiểu mô tê gì hết.
-Mia đối xử với cậu như thế nào?
-A, rất tốt.
Cậu ta trả lời mọi câu hỏi mà cô hỏi một cách thành thật, tất cả đều xoay quanh chuyện liên quan đến Mia.
Tự nhiên bị một cô gái nhìn chằm chằm, còn hỏi về bản thân đủ thứ. Có thể sẽ nghĩ là cô gái đó có ý với mình. Nhưng cậu thiếu niên hoàn toàn không có ý nghĩ này trong đầu.
Lý do?
Vì cái cách mà cô ấy nhìn cậu hoàn toàn không phải cảm mến.
Cậu thiếu niên này lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Đủ hiểu nhiều chuyện trên đời.
Ở nơi này, mọi người đều biết cậu là người như thế nào.
Cậu rất tốt tính, hiền lành, tốt bụng, lại chăm chỉ siêng năng. Lớn lên cũng không tồi, được rất nhiều chị em gái thậm chí bậc phụ huynh yêu mến.
Không ít cô gái thầm thích cậu.
Cũng không ít bậc phụ huynh nhắm cậu làm rể.
Nhưng cậu biết, cô gái trước mặt này không giống mấy cô gái khác, kiểu như thích cậu.
Mà giống như... ánh nhìn của mấy bậc phụ huynh nhìn cậu, muốn cậu làm rể nhà người ta.
Hay là cậu bị ảo giác nhở?
Cậu cũng thấy bắt đầu hoài nghi bản thân rồi.
Sau khi hỏi hết những điều muốn hỏi, chỉ chưa hỏi câu chủ chốt thôi. Nhưng Nguyệt Nha đã kết luận.
Chàng trai này, không sai, chính là cậu ta.
Chính là người mà Mia thích!
Sau một thời gian phân tích và suy luận, kết hợp với những gì đã biết. Nguyệt Nha cười thầm suy đoán.
Cậu ta sống gần nhà Mia.
Được cha mẹ Mia yêu mến.
Là thanh mai trúc mã của Mia.
Được Mia đối xử rất tốt.
Là một chàng trai không tồi.
Cũng rất hợp với Mia. Nguyệt Nha hài lòng tạm chấm cho chàng trai này điểm đậu. Còn phải xem thái độ của cậu ta với Mia nữa.
Thế là chàng trai trẻ của chúng ta không biết lí do gì mà cô gái trước mặt cười với cậu tươi rói, thái độ cũng dễ gần hơn khi nãy, không còn quá xa cách lạnh lùng nữa.
-Cậu đây rồi, Nguyệt Nha!
Tiếng gọi thất thanh của một cô gái, quay đầu nhìn lại, Nguyệt Nha cười tươi rói vẫy tay với người nọ.
-Ở đây!
Mia chạy đến, bộ dạng vội vàng hấp tấp. Vừa chạy đến đã túm chặt lấy Nguyệt Nha, hốt hoảng nhìn tới nhìn lui.
-Cậu không sao chứ?
Mia lo lắng hỏi, Nguyệt Nha thì tỉnh rụi nhìn cô bạn của mình.
-Làm sao?
-Không bị thương đâu chứ? Mình nghe nói cậu một mình chặn xe hàng. Lo chết tôi rồi bà cô ơi! Sao lại liều lĩnh thế, lỡ có chuyện gì thì sao!
Mia càm ràm cả buổi, đúc kết lại là vì lo cho cô nên mới nóng vội như vậy.
-Bình tĩnh nào, mình có làm sao đâu.
Nguyệt Nha trấn an bạn hiền, hi vọng cô nàng không quá lo lắng nữa. Nhưng không thành, Nguyệt Nha vẫn bị Mia lên án giáo dục một hồi.
Cảm giác bị mắng như thế này nói chung thật mới lạ, suy cho cùng, không mấy ai quen biết Nguyệt Nha mà lại lo lắng hay có suy nghĩ tương tự. Cảm nhận sự quan tâm không bận tâm đến giá trị sức mạnh thực tế của mình từ Mia, cô nhanh chóng buông tay đầu hàng.
Lúc này Mia mới chú ý đến người đứng bên cạnh Nguyệt Nha, mới ngỡ ngàng.
-A, sao cậu lại ở đây?
Mia bất ngờ kêu lên, cậu thanh niên cười nhẹ nhàng.
-Chào, mình đứng đây nãy giờ mà.
Chàng thiếu niên tội nghiệp bị bỏ quên nói.
-Mình không để ý... Mà sao cậu lại đi chung với Nguyệt Nha?
Mia hỏi, cậu ta nhìn Nguyệt Nha hơi cười.
'Thì ra đó là tên của cô ấy.'
Nguyệt Nha...
Một cái tên thật lạ...
Thật đặc biệt.
Giống như cô gái này.
'Không biết... nó có ý nghĩa gì.'
-Là cô ấy giúp cửa hàng nhà tớ.
-A, thì ra xe hàng bị mất kiểm soát là nhà cậu à?
Mia hiểu ra, thì ra chuyện là như vậy.
-Hai người thân nhau nhỉ!
Nguyệt Nha cười tủm tỉm nhìn hai người, đầy ẩn ý nháy mắt với Mia.
Mia chớp chớp mắt.
-Tụi này là bạn từ nhỏ, nhà cậu ấy cũng gần nhà tớ.
Mia giải thích, Nguyệt Nha vẫn cười tủm tỉm.
-Ừ, mình biết mà.
-Hả? Cậu biết rồi à?
Mia ngạc nhiên hỏi lại, Nguyệt Nha vẫn cứ cười tủm tỉm. Cậu thiếu niên mới giải thích.
-Lúc nãy tớ có nói.
-Cũng lâu rồi mới gặp cậu, dạo này cửa hàng buôn bán tốt chứ?
Mia thân thiện hỏi.
-Cũng tốt.
Chàng trai đưa tay ngang mũi cười hì hì.
-Dạo này còn nghiên cứu hoa không?
Mia cười tươi rói, rất vui vẻ trò chuyện với cậu bạn.
-Vẫn đang cố gắng, còn cậu, đã được làm chính thức chưa?
Cậu bạn cũng vui vẻ chuyện trò.
-Ầy, tớ còn đang cố.
Mia rầu rĩ nói.
-Cố lên.
Cậu bạn động viên.
Bất ngờ, hai người đều đồng loạt nhìn sang người bên cạnh. Nguyệt Nha đứng đó nhìn chằm chằm hai người nói chuyện mà không hề nói một lời nào.
-A, lâu ngày tụi này mới gặp nên là...
Nguyệt Nha cười tủm tỉm, không hề gì nói.
-Không sao, mình hiểu hết!
-À, à...
Mia gật đầu, cũng không rõ lắm Nguyệt Nha hiểu cái gì.
-Phải rồi, tôi còn chưa biết tên của cậu.
Nguyệt Nha nhìn cậu thiếu niên hỏi. Cậu ta sững người.
-A, thất lễ rồi.
Cậu ta gãi đầu, cười nói.
-Tôi tên Misley Albert.
-Misley... Tên tôi là Nguyệt Nha. Rất vui được biết cậu.
Nguyệt Nha cười thân thiện nói, cậu ta ngờ người ra nhìn chằm chằm Nguyệt Nha. Cúi đầu ngại ngùng cười.
-Rất vui làm quen...
-Vậy từ giờ, ba người chúng ta bạn của nhau cả rồi!
Mia choàng tay hai người, cười vui vẻ và rạng rỡ.
Ngày hôm đó Nguyệt Nha đã có một cuộc gặp gỡ kỳ diệu, với một người thiếu niên trẻ tuổi.
Nụ cười như ánh mặt trời, nhẹ nhàng và ngay thẳng. Là một người thật thà và dễ mến.
Misley...đó là tên của cậu ta.
'Là một người bạn của tôi.'
***
Trên đường về, Nguyệt Nha cười tủm tỉm một lúc lâu. Mia nhìn thấy tâm trạng khác lạ của Nguyệt Nha nên tò mò hỏi.
-Sao vậy, có chuyện gì vui sao?
Nguyệt Nha đưa mắt nhìn Mia, nụ cười càng thêm ý vị. Mia cảm thấy thật kỳ lạ.
-Làm sao thế?
Nhất định là có chuyện gì rồi, mà còn là liên quan đến bản thân nữa.
Nguyệt Nha hí hửng choàng lấy cánh tay Mia, vẻ mặt đắc ý nhìn Mia khiến Mia càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
-Tớ biết rồi nhé!
Mia ngơ ngẩn.
-Biết gì?
Nguyệt Nha cười khúc khích đầy tinh nghịch.
-Tớ biết 'người ấy' của cậu là ai rồi!
Nguyệt Nha hai tay để ra sau, nghiêng người về phía trước, cười hồn nhiên như một đứa trẻ.
Chính là một đứa trẻ thật tinh nghịch.
-Thật sao? Cậu biết rồi à?
Mia bất ngờ nói lớn, không thể tin được Nguyệt Nha lại biết được rồi.
-Không có chuyện gì trên đời này có thể qua mắt được tớ.
Nguyệt Nha nhướn mày, ra vẻ cao thâm đầy hiểu biết.
Mia ngại ngùng cúi đầu e thẹn.
Nguyệt Nha càng vui vẻ thích chọc ghẹo người ta, nhất là chọc ghẹo những cô gái hay ngượng ngùng.
Rất là vui đó~
-Anh chàng đó nhìn cũng được, khá tốt đấy.
-Đúng không! Anh ấy là một người rất tốt bụng đó!
Mia nghe thế vui vẻ gật đầu, sau đó kể đủ thứ tốt về người ta. Nguyệt Nha tỏ vẻ, con gái khi yêu đương đều cảm cảm thấy đối phương cái gì cũng tốt.
Mù quáng hết sức.
Đó là một sai lầm đấy.
Cô cảm thấy, trên đời này không ai tốt bằng anh ấy.
Không ai dịu dàng bằng anh ấy.
Không ai đáng yêu bằng anh ấy.
Anh ấy là tốt nhất!
Zeref của cô mới là tuyệt nhất có biết không!
-Tuy cậu ta không thể nào bằng anh yêu của tớ được. Nhưng xét thấy đó cũng là một người không tệ.
Nguyệt Nha cười nói, Mia tỏ vẻ cam chịu.
Mia hiểu mà, thiếu nữ đang yêu thì trong mắt mình, đối phương luôn là tuyệt nhất.
-Cậu ta đối xử với cậu tốt không?
Mia ngượng ngùng gật đầu.
-Anh ấy đối với mình... rất tốt.
-Có lăng nhăng không?
Nguyệt Nha dò hỏi.
-Anh ấy là một tên đầu gỗ, đối xử với ai cũng tốt hết. Lăng nhăng gì đó...chắc là không có.
-Vậy để mình giúp cậu kiểm tra!
Nguyệt Nha cười tủm tỉm nói.
-Kiểm tra? Như thế nào?
Mia vẫn chưa hiểu hỏi.
-Tớ sẽ xem xem, cậu ta đứng trước gái đẹp còn có thể giữ vững tâm tình, tâm sáng như gương, không chút tạp niệm, thành tâm quả dục, không vướng bụi trần!
Mia mặt vô biểu cảm, nhìn Nguyệt Nha nói.
-Cậu không phải đang kiểm tra thầy tu đó chứ?
Nguyệt Nha xoa cằm, hình như có gì đó sai sai.
-Vậy thì xem cậu ta có giữ vững lập trường, chung thủy với cậu hay không!
-Nếu tên đó là một tên xấu xa, lăng nhăng, không chung thủy thì mình sẽ...
Nguyệt Nha nắn tay, ánh mắt cương liệt.
-Giúp cậu 'xử' nó.
Mia xua tay, tỏ vẻ không cần phải làm quá như thế.
-Nhưng cậu định làm bằng cách nào?
Mia hỏi.
Nguyệt Nha chỉ vào bản thân mình, Mia ngớ người hỏi.
-Cậu?
Nguyệt Nha gật đầu cười.
-Tớ chính là một cô gái đẹp đó!
Mia câm nín.
Được rồi, cậu ấy đúng là một cô gái đẹp.
-Hãy tin tớ, để giúp cậu, mình sẽ hi sinh vì đạo nghĩa!
Nguyệt Nha quyết tâm, một bộ dáng vì nghĩa quên mình. Mia không buồn nói nữa, đôi khi cô không hiểu được mạch não bạn của mình.
Thế là những ngày sau đó, gái đẹp Nguyệt Nha bắt đầu chiến dịch của mình.
Nhật kí theo dõi của Nguyệt Nha ghi chép lại.
[Đối tượng: Bạn trai của bạn thân.]
[Tuổi: thanh xuân mơn mởn.]
[Ngoại hình: Không tồi.]
[Tính tình: Tốt với tất cả mọi người.]
[Ưu điểm: Có vẻ cái gì cũng tốt (chỉ là không thể so được với anh yêu)]
[Khuyết điểm: Tốt quá hóa không tốt.]
Theo nghiên cứu của cô, cậu trai này đúng kiểu thanh niên thân thiện, hiền lành, chăm chỉ trong xã hội. Không chỉ vậy rất được lòng các sinh vật là giống cái xung quanh.
Từ nhỏ đến lớn, từ già đến trẻ, từ mạnh mẽ đến mềm yếu, từ trai cho đến gái, ...
Tên này đều lật đổ không tha!
.
Nói quá rồi.
Nguyệt Nha quăng quyển nhật ký linh tinh ra khỏi đầu.
Chống cằm ngồi trên thùng gỗ cũ xếp đống bên cảng, hờ hững nhìn biển bao la.
Cậu thanh niên đó khá tốt, cái gì cũng được, chỉ là đối với ai cũng tốt như thế chưa hẳn đã tốt.
Như vậy thì Mia có gì khác với mọi người.
Nếu thích Mia, thì nên đối xử tốt hơn với cô ấy, và đặc biệt hơn mọi người. Nếu như ai cũng như ai, thì Mia sẽ nghĩ như thế nào...
Sẽ chẳng có cô gái đang yêu nào lại muốn người mình thích đối xử với mình như bao người khác.
Như thế chẳng khác nào nói rằng họ không có gì đặc biệt trong lòng đối phương.
Nguyệt Nha quan sát, Mia và Misley nói chuyện với nhau vui vẻ, thân quen, nhưng lại không có gì đặc biệt.
Họ còn ngại ngùng sao?
-Biển đẹp không?
Giọng nói của thiếu niên vang lên, Nguyệt Nha quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là nụ cười thân thiện vô hại của thiếu niên.
Nguyệt Nha ngay từ đầu, ấn tượng về người này rất tốt.
Một người như nắng mùa xuân thế này, thật sự rất khó gặp. Ít nhất thì trong hai kiếp làm người của cô, người có nụ cười như thế này, tính cách như thế này, thật sự chẳng được mấy ai.
Thiếu niên nhìn cô gái trước mặt.
Sóng vỗ rì rào, thổi bay mái tóc trắng như tuyết của nàng.
Những tinh tú sáng ngời trên bầu trời đêm như đang hội tụ lại trong đôi mắt đẹp tựa thạch anh tím.
Một màu sắc xinh đẹp, huyền bí và thu hút.
Nguyệt Nha chống cằm, lại nhìn biển xa.
-Biển...rất đẹp.
Nguyệt Nha trầm ngâm, ánh mắt xa xăm nhìn về biển, không biết là đang ngắm nhìn vẻ đẹp của nó, hay là đang nhìn một nơi nào xa xôi, phía bên kia bầu trời.
-Đúng là rất đẹp.
Misley cũng đồng tình với cô, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Nha hỏi.
-Nguyệt Nha thích gì ở biển?
Cô nhìn biển xanh, nghĩ ngợi một chút.
-Sự bao la, tiếng sóng, vẻ đẹp, vừa mạnh mẽ, vừa nhẹ nhàng, còn có...
-Còn có?
Cậu tò mò chờ đợi.
-Màu xanh.
-Màu xanh? Nguyệt Nha thích màu sắc này sao?
-Biển phản chiếu màu sắc của bầu trời, màu của bầu trời... Nó thật yên bình và tự do.
Nguyệt Nha khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại để cảm nhận sự tươi mát của làn gió thổi từ biển bao la vào đất liền.
-Màu xanh sao...
Misley lẩm bẩm thì thào, không biết đang nghĩ gì.
Nguyệt Nha ngẩng đầu nhìn cậu ta, lạnh nhạt hỏi.
-Cậu với Mia sao rồi?
-Hả?
Misley đang suy tư, nghe Nguyệt Nha hỏi thì quay đầu lại.
Nguyệt Nha hơi nheo mắt, giọng nói không ra cảm xúc gì.
-Hai người gần đây có tiến triển gì không?
Misley mặt ngơ ngơ nhìn Nguyệt Nha, gãi đầu cười nói.
-Vẫn rất tốt.
-Cậu phải quan tâm Mia nhiều vào đấy.
Nguyệt Nha nghiêm túc nói.
-A, được.
Misley gật gù.
-Không được làm Mia buồn.
Nguyệt Nha tiếp tục nghiêm túc nói.
-Vâng.
Misley bất giác kính cẩn đáp.
-Phải đối với Mia thật tốt, tốt hơn tất cả mọi người.
Nguyệt Nha nhíu mày, bộ dáng như mẹ chồng dạy bảo con rể. Misley không hiểu gì hết, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Nguyệt Nha nói gì đều gật đầu đáp ứng.
-Phải lo cho Mia mọi thứ, Mia muốn gì phải đáp ứng cô ấy.
-Mia nói cậu đi hướng Bắc, cậu không được đi hướng Đông Tây Nam.
-Mia thích gì, cậu phải cho cô ấy.
-Mia làm gì cũng đúng, cậu phải nghe lời.
-Nếu Mia có làm sai, xem lại câu trên.
-Nếu cậu dám làm Mia buồn hay khổ...
Nguyệt Nha bẻ bẻ tay, kêu răng rắc, ánh mắt lóe sáng sự nguy hiểm, vẻ mặt vô cùng, vô cùng, vô cùng nghiêm túc.
Đe dọa Misley.
Cậu ta toát hết cả mồ hôi, không dám nói lại một câu, chỉ biết gật đầu như giã tỏi.
Nguyệt Nha hài lòng với thái độ thành thật của cậu ta. Vui vẻ đứng trên thùng gỗ vỗ vai cậu ta từ trên xuống.
-Tốt lắm, tôi sẽ trông đợi vào biểu hiện của cậu.
Nguyệt Nha nhảy xuống khỏi đó, tung tăng về nhà.
Misley: "???"
Nhìn bóng lưng dần đi xa cho đến khi khuất bóng. Người vẫn cứ ngây người đứng đó.
***
Trên ngọn đồi đầy gió.
Trên thảm cỏ xanh, những đóa hoa dại màu trắng trải dài.
Gió thổi, một làn sóng kéo dài rào rạc.
Nguyệt Nha nằm trên thảm cỏ xanh, nghịch những bông hoa màu trắng bé nhỏ.
Mia ngồi cạnh Nguyệt Nha, vui vẻ làm gì đó.
Hai cô gái ngâm nga, một bầu không khí yên bình.
-Nguyệt Nha.
Nghe Mia gọi, cô xoay đầu nhìn lại Mia.
Thấy Mia vươn tay về phía này, đội lên đầu cô một vòng hoa kết được làm bằng những đóa hoa màu trắng xung quanh.
Nguyệt Nha ngước nhìn vòng hoa trên đầu mình, lấy tay nghịch nghịch.
Nghiêng đầu qua, nghiêng đầu lại.
Hành động này trông cứ như một đứa trẻ, điều đó không khỏi làm Mia bật cười.
-Đừng lộn xộn, sẽ hư mất.
Mia nói, nhìn Nguyệt Nha đội vòng hoa mình kết lên đầu, thỏa mãn cười.
'Thật xinh đẹp.'
Giống như nàng tiên vậy.
-Cậu đẹp thật.
Nguyệt Nha nghiêng đầu nhìn Mia.
-Tớ biết mà.
Sự tự nhiên thừa nhận này không có gì là lạ, Nguyệt Nha biết nhan sắc này của bản thân như thế nào nên không cần phải khiêm tốn che lấp sự xinh đẹp này.
-Trông cậu hệt như nàng tiên ấy.
Mia cười khúc khích, quá quen với việc Nguyệt Nha nói lời thẳng tuột như thế.
Thấy Mia cười vui vẻ, Nguyệt Nha có chút ngơ ngơ. Sau đó cũng cười lên, đẹp hệt như nàng tiên hoa.
-Nếu vậy thì tớ chính là nàng tiên đẹp nhất trong các nàng tiên!
Mia cười ha ha, vui vẻ gật đầu.
-Đúng rồi, cậu là đẹp nhất! Nên tớ trao vương miện cho người đẹp nhất đấy!
Mia cười thật tươi đẹp. Nguyệt Nha nhìn Mia vui vẻ cũng tập trung nhìn nụ cười đó.
Cô không biết tiên có thật hay không, nhưng chắc chắn...
Nụ cười của tiên, đang ở ngay trước mắt cô.
-Nếu như cậu đã trao cho tớ vương miện, vậy tớ sẽ thực hiện một điều ước của cậu nhé!
Mia nghe thế, không khỏi ngẩn ra, lại bật cười.
-Cậu tính làm bà tiên thật đấy à!
-Tớ đã nói rồi mà, tớ là nàng tiên đẹp nhất. Tớ có phép thuật thần kỳ đó nha!
Nguyệt Nha nháy mắt, tỏ vẻ rất đáng tin.
-Tớ biết mà, biết mà!
Mia cười đến vui vẻ, Nguyệt Nha biết là cô ấy chẳng tin mình có phép thuật.
Thời đại này, phép thuật sớm đã tồn tại, nhưng lại không nhiều người có thể sử dụng nó.
Phép thuật thời điểm này còn rất nguyên sơ, nhưng lại rất thuần túy. Không nhiều người có thể dùng phép thuật, trở thành pháp sư. Phép thuật cũng chưa quá phổ biến với cuộc sống đời thường.
-Nói cho tớ nghe điều ước của cậu nào!
Nguyệt Nha cười nói, Mia nghĩ cô chỉ đang muốn vui đùa, nên cũng thỏa mãn.
-Vậy tớ muốn ngày mai cậu sẽ ăn hết tất cả bánh tớ thử nghiệm!
-Chuyện này đâu có tính là điều ước!
Nguyệt Nha không chịu bĩu môi.
-Điều ước của tớ quý giá lắm đó! Cậu hãy nghĩ đến chuyện mà cậu muốn thấy hay muốn làm ấy! Điều mà cậu khó có thể làm được trong đời này.
Mia cười cười, biết Nguyệt Nha cố chấp, nghĩ một hồi, lại nói ra cho thỏa mãn người bạn của mình.
-Vậy tớ muốn nơi này thật lung linh, cậu làm được không?
-Lung linh?
Nguyệt Nha chớp mắt.
'Con gái hay thích mấy thứ lãng mạn, lấp lánh, lung linh lắm nhỉ?'
-Nếu là lung linh thì phải là ánh sáng rồi, mà ánh sáng lung linh nhất là khi vào ban đêm thôi.
Nguyệt Nha nghiền ngẫm, rất nghiêm túc suy nghĩ.
Mia thấy Nguyệt Nha nghiêm túc như vậy, nhướn mày cười nói.
-Cậu không cần phải nghiêm túc vậy đâu, tớ chỉ là...
-Được thôi!
Mia còn chưa nói dứt lời, Nguyệt Nha đã cười rộ lên nói.
-Tớ sẽ cho cậu thấy nơi này lung linh như thế nào!
Nguyệt Nha cười đầy tự tin, Mia cũng ngây người nhìn Nguyệt Nha.
Tách!
Mọi thứ trong chớp mắt biến thành màu đen, bầu trời khi nãy còn trong xanh màu nắng là thế, giờ đây đã hóa trời đêm.
Trên bầu trời đêm với hàng ngàn ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh, dải ngân hà như đang hiện ra trước mắt.
Gió thổi lên, mạnh mẽ cuốn bay mái tóc dài của thiếu nữ.
Nheo mắt lại.
Khi mở mắt ra.
Cơn gió rì rào nhẹ nhàng thổi làm lay động làn váy của cô gái.
Đồi hoa như đang phát sáng.
Những bông hoa trắng như mây trời, nhỏ bé nhưng lại dệt nên một dải lụa đẹp như mơ, kéo dài tít tắp.
Những bông hoa ấy phát ra ánh sáng mờ ảo trong đêm, mờ mờ ảo ảo, như mộng như mơ.
Dù chỉ là những đóa hoa dại nhỏ bé, lúc này đây cũng đẹp lung linh.
Gió dừng lại trong thoáng chốc.
Những bông hoa cũng ngừng lay.
Rồi.
Bất chợt.
Tuyết từ mặt đất bay lên bầu trời.
Sáng lấp lánh.
Mia che miệng không thể thốt nên lời trước cảnh tượng kì diệu này.
Không, không phải tuyết.
Những đốm sáng bé nhỏ trắng như tuyết đang phát sáng. Xuất hiện sau những đóa hoa bé nhỏ, trôi nổi trên mặt đất, rồi bay nhè nhẹ vào không trung.
Như tuyết từ mặt đất bay về bầu trời.
Là đom đóm sao?
Mia đưa tay chạm vào những đốm sáng bay lơ lửng trong không trung. Chạm nhẹ vào tay Mia, rồi như giọt nước rơi xuống mặt đất, chia thành nhiều đốm sáng nhỏ bé li ti.
Mọi thứ đều thật đẹp.
Đẹp quá!
Chưa bao giờ, chứng kiến một cảnh tượng đẹp như thế.
Thật sự rất lung linh.
Mọi thứ đều thật huyền ảo, thật lấp lánh, thật lung linh.
Như chẳng còn thuộc về cõi đời này nữa.
Thật yên bình...
Mia đắm chìm trong nó, vẻ đẹp không thể nói thành lời.
Thật sự không thể tin nổi điều này xảy ra, Mia vội vàng quay đầu tìm kiếm người kia.
-Nguyệt...
Nhưng không để cô ấy gọi tên người đó, trước mặt Mia. Người đó đứng đó nhìn Mia mỉm cười thật xinh đẹp.
Mia không thể nói thành lời.
Ánh sáng này thật sự rất lung linh, rất đẹp.
Nó lướt qua, bay trong gió, thổi nhẹ.
Luồn qua mái tóc dài của thiếu nữ.
Mái tóc đó cũng trắng như tuyết, lay động như chỉ bạc.
Hôm nay, Mia đã thấy được cảnh đẹp nhất trong đời mình.
Thật sự rất đẹp, rất lung linh...khung cảnh này.
Nhưng...
Cô gái đó.
Cô gái với vẻ đẹp như tiên tử đó.
Mới là ánh sáng đẹp nhất nơi này.
Khẽ cười, nụ cười xinh đẹp.
Đưa tay về phía Mia, Mia chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa, liền nắm lấy đôi tay đang đưa ra đó, không chút do dự.
Nguyệt Nha mỉm cười thật tươi đẹp, trong sáng và ngây ngô.
Mia không khỏi kinh ngạc, thân thể cô đang dần dần rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung, như những đóm sáng đó, bay về phía bầu trời.
-A!
Nguyệt Nha nắm tay Mia, cười nói.
-Đừng sợ.
Mia nhìn Nguyệt Nha, cô không hề sợ. Vì Nguyệt Nha đang ở đây, đang nắm lấy tay cô.
-Cùng bay nào!
Hai người liền bay lên, Nguyệt Nha nắm tay Mia cùng hướng về dải ngân hà trên trời cao.
Mia chứng kiến cả một bầu trời rộng lớn đang tỏa sáng vô cùng xinh đẹp.
Những cơn mưa sao băng không ngừng chạy qua bầu trời kể từ khi họ bay lên.
Mia nhìn nó, thật sự quá rộng lớn.
-Tuyệt quá!
Mia thốt lên, nụ cười hào hứng vui vẻ không gì sánh bằng.
Nguyệt Nha cầm tay Mia, họ nhìn nhau. Nguyệt Nha cười đầy tinh nghịch.
Mia có dự cảm kì lạ.
-Cùng rơi nào!
Nguyệt Nha vừa dứt lời, chưa để Mia kịp hiểu gì, cô liền giật mình hét lên.
-Á Á Á Á Á!
-HA HA HA HA HA!
Mia hét lên hoảng hốt, Nguyệt Nha cười to đầy phấn khích. Hai người đang rơi tự do trên bầu trời.
Mia sợ hãi hét lên, nhưng khi nhìn qua, sự kinh ngạc khiến cô không hét nổi nữa.
Xung quanh họ, những ngôi sao cũng đang cùng rơi. Những ngôi sao đầy màu sắc.
Cảnh tượng thật không thể nào tin nổi.
-Vui Không?
Nguyệt Nha nắm tay Mia, cười ngây ngô vui sướng như một đứa trẻ. Mia cũng không thể nào bình tĩnh nữa, sự phấn khích trong cô căng tràn.
Mia gật đầu, hét to.
-Vui lắm! TUYỆT VỜI!
Nguyệt Nha nhìn nụ cười to hết cỡ của Mia, cũng cười sảng khoái.
Đến gần mặt đất, họ nhẹ nhàng lơ lửng từ từ chạm đến ngọn đồi đầy gió.
Ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ liền trở lại như lúc ban đầu.
Trời xanh, mây trắng.
Gió thổi, cỏ lay.
Ngọn đồi đầy hoa dại trắng.
--------------------------------------------------
P/S: Đăng chương sớm để nghỉ tết!
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ!
Năm mới có nhiều niềm vui và may mắn!
Happy New Year 2020!
24/01/2020
Đã sửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro