Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Giải Độc


Edit: Đầm♥Cơ

Cả đoạn đường cõng Đông Phương đi về đều không nói gì, chỉ thường thường xốc xốc lưng đẩy y lên trên.

Nghiêng đầu nhìn y, y từ từ nhắm hai mắt, đầu khoát lên bả vai của ta, chóp mũi cọ sau tai ta, hô hấp nhè nhẹ, không biết có phải là đang ngủ không, nhưng bước chân của ta không khỏi chậm lại để y ít chịu xóc nảy một chút.

Nhà tranh vẫn sáng đèn, từ cửa sổ lộ ra chiếu lên cửa sổ tỏa ánh sáng ấm áp. Dược tiên sinh ngồi ở bên ngọn đèn, trước mặt đặt một cái côi bỏ đầy dược liệu, đang dùng cái chày trúc nghiền nát dược liệu thành phấn, con chó vàng ngồi xổm ngồi ở bên chân ông, buồn ngủ đầu ngã trái ngã phải. Dược tiên sinh nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, thấy Đông Phương được ta cõng đầu tóc ướt sũng, nhíu nhíu mày, nói: "Phòng bếp có nước ấm, để y đi ngâm."

"Từ từ, " Đông Phương vào cửa liền mở mắt, lúc này hai tay buông lỏng liền muốn nhảy xuống khỏi lưng ta, đưa cái hộp gỗ khắc hoa trong tay qua, "Dược tiên sinh, giúp bổn tọa nhìn xem thứ này, đan được bên trong bị ngâm nước, không biết có còn dùng được nữa không? Có ảnh hưởng dược tính không?"


Thân thủ của Đông Phương tốt, ta ngăn đón không được, đành phải cuống quít ôm thắt lưng y ổn định người lại. Y đứng chân trần, ta không nỡ để y dẫm trên mặt đất, liền đưa hài của mình cho y đứng lên, để y đạp lên chân ta.

Dược tiên sinh buông xuống việc trong tay, mở hộp ra nhìn nhìn. Cái hộp này được làm công vô cùng tinh xảo, bên trong có một tấm ngăn mỏng, như vậy trong hộp sẽ không có quá nhiều nước, nhưng mấy viên thuốc xếp ở dưới đáy vẫn bị nước hòa tan. Dược tiên sinh lấy ra ba bốn viên hoàn hảo để ở một bên, nói: "Chỉ còn từng này có thể dùng."

Sắc mặt Đông Phương liền trầm xuống.

Dược tiên sinh không nhìn thấy, hiển nhiên ông cảm thấy thực ứng thú với giải dược trong hộp, vói một ngón tay dính dính, sau đó bỏ vào trong miệng, ông trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: "Xác ve, quán chúng, cao hổ, thanh đại, huyền sâm, khổ tham, toàn hạt, phụ tử... Di, đây đều là giải dược độc giảm đau, hồi dương nghịch cứu, các ngươi ai bị trúng độc?" Hỏi xong, ông nhìn Đông Phương lắc đầu, "Không, không phải ngươi, ta bắt mạch cho ngươi, ngươi không có dấu hiệu trúng độc."

Vì thế ông dời ánh mắt về phía ta, ta gật gật đầu: "Là ta trúng độc."

"Kịch độc?"

"Phải."

Ánh mắt Dược tiên sinh tỏa sáng, ngạc nhiên hỏi: "Nhưng ngươi không có dấu hiệu trúng độc, hành động như thường, đây là độc gì?"

"Thần đan tam thi não." Đông Phương trầm giọng trả lời.

Dược tiên sinh ngẩn ra, ngoắc ta: "Đưa tay phải cho ta."

Ta vươn tay, Dược tiên sinh dùng ngón giữa cùng ngón trỏ khoát lên trên cổ tay ta, chậm rãi nhắm mắt lại. Một khắc, ông mở mắt, lại nói: "Tay trái." Theo lời lại bắt mạch tay trái một, lúc này ông trầm mặc thật lâu, Đông Phương khẩn trương mím môi thành một đường.

Qua thật lâu, Dược tiên sinh lắc đầu: "Vật khác thường trong cơ thể đã thoát xác mà ra, khiến cho mạch tượng tán loạn, lúc nhanh lúc chậm, mặt ngoài nhìn không có vấn đề gì, nhưng dị vật đã vào ngũ tạng, đang ngầm chiếm chất dinh dưỡng trong thân thể, nếu không có dược vật ức chế, nhiều nhất trụ được đến đoan ngọ, tinh túy trong cơ thể của hắn sẽ hao hết, người hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Chúng ta đều trầm mặc, Dược tiên sinh cúi đầu nhìn nhìn hộp gỗ trong tay, giải dược bên trong đã hóa thành hồ, Dược tiên sinh lại lắc lắc đầu: "Ngươi nói đó là thần đan tam thi não? Vậy trong cơ thể hắn chính là thi trùng, nghe nói thi trùng đến từ Miêu Cương, đây nói là độc dược, không bằng nói là cổ. Dược trong hộp đích xác có thể giải độc, nhưng giết không chết thi trùng, ăn vào chỉ có thể kéo dài tánh mạng vài năm thôi."

Đông Phương nhíu mày suy tư trong chốc lát: "Nếu Dược tiên sinh có thể nếm ra thành phần của giải dược này, không biết có thể làm thêm một ít hay không? Một năm dùng một hạt, làm trăm hạt, cũng đầy đủ."


Dược tiên sinh nhìn Đông Phương, cách trong chốc lát mới nói: "Thần đan tam thi não là thuốc tiên của thần giáo, phương pháp luyện chế cùng phối phương chỉ có giáo chủ mới biết được, ngươi gọi Đông Phương Bất Bại, mạch tượng của ngươi nói cho ta biết ngươi đã luyện nội công tâm pháp《 Quỳ Hoa bảo điển 》, nói vậy ngươi chính là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo không thể nghi ngờ, cần gì phải hỏi như vậy? Trong lòng ngươi không phải đã có đáp án rồi sao?"

Đông Phương rũ mắt xuống, ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt y trong nháy mắt trầm xuống. Ta nghĩ trong lòng y vẫn mang một chút hy vọng vị thần y lánh đời này có thể có biện pháp để ta tiếp tục sống.

Giải dược thần đan tam thi não không phải dễ dàng làm như vậy, Dược tiên sinh nếm ra đều là dược liệu phổ thông, nhưng giải dược còn cần một phần thang, nhưng ta và Đông Phương đều không biết Nhậm Ngã Hành dùng thuốc dẫn gì, Nhậm Ngã Hành đã chết rồi.

"Thật ra còn có một biện pháp có thể triệt để giết chết thi trùng." Dược tiên sinh bỗng nhiên nói.

Đông Phương một nâng mắt lên, ta cũng kinh ngạc mà nhìn về phía Dược tiên sinh, nhưng trên mặt Dược tiên sinh hiện ra thần sắc mâu thuẫn, ông do dự trong chốc lát mới nói: "... Các ngươi có từng nghe nói thần y Hoa Đà cho người bệnh uống rượu cùng ma túy sau đó phẩu phúc chưa?"

Ta và Đông Phương đều sửng sốt.

...

Ta và Đông Phương cùng gối trên một cái gối đầu, nằm ở trên giường gỗ cứng rắn, đệm chăn trên người có thể ngửi thấy hương vị thuốc đông y đăng đắng. Nửa đêm trời mưa, mưa rất nhỏ rất nhẹ, như có như không, chỉ có hơi nước ướt át từ cửa sổ tiến vào.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Dược tiên sinh nấu thuốc nghiền nát cả đêm, đưa cho Đông Phương uống, nói: "Xua hàn ôn bổ." Ta ngửi ngửi, cảm thấy rất giống hương vị viên thuốc Bình Nhất Chỉ bốc cho Đông Phương kiếp trước, nhưng lại càng đậm càng đắng, hồi tưởng lại vừa rồi Dược tiên sinh mài dược, ta nhận ra nhân sâm, lộc nhung, đương quy, hoàng kì còn có can khương.

Đông Phương ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó bị đắng đến cau mày, nhưng thân thể thực nhanh liền ấm áp, vẻ mặt cũng dãn ra rất nhiều. Ta vội vàng bưng nước sôi tới cho y súc miệng, lại nhét vào miệng y một hạt táo đỏ khô, Dược tiên sinh bưng đèn, mang theo con chó vàng đi đường đều ngủ gà ngủ gật chuẩn bị rời khỏi, Đông Phương bỗng nhiên đứng sau ông hỏi: "Dược tiên sinh, ngươi nắm chắc chắc?"

Những lời này không đầu không đuôi, nhưng Dược tiên sinh lại nghe hiểu, bước chân của ông dừng một chút, không quay đầu lại: "Ta chỉ từng dùng biện pháp phẩu phúc cho một người, người kia sau khi hôn mê mười ngày, sốt cao không lùi, chết."

Nói xong, Dược tiên sinh liền đi.

Đông Phương vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, bóng lưng của y nhìn thực cô đơn, giống như vây thú cùng đường. Ta hít một hơi, từ phía sau ôm y, một bàn tay duỗi tại xuống khuỷu chân của y, bế y từ ngồi chỗ trở về giường, dùng chăn bao lấy hai người chúng ta, sau đó nằm đồng thời.

Đông Phương vẫn luôn trợn tròn mắt, ta biết y đang suy nghĩ gì, liền từ trong chăn vươn tay qua, nắm y một chút, nói: "Giải dược còn có bốn viên, còn có thể kéo bốn năm, biện pháp có thể chậm rãi nghĩ, ngươi đừng lo lắng."

Y miễn cưỡng gật gật đầu, ta vuốt ve lưng y, cho đến khi y ngủ trong ngực ta, ta lại nghe tiếng mưa một đêm.

Sáng sớm hôm sau, trời trong. Ta nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, Dược tiên sinh thức dậy sớm hơn cả ta, đang ở trong sân luyện thái cực, con chó của ông đang chạy tát hoan ở bên cạnh ông, có khi chạy trốn nóng vội đứng không vững, đầu chúi xuống đất, ngao ngao lăn thật xa. Dược tiên sinh vô lực mà đỡ trán, thấp thấp mắng một tiếng: "Xuẩn cẩu."

Ta đi phòng bếp nấu cháo, cho cẩu kỷ cùng táo đỏ vào, Dược tiên sinh ngửi thấy hương vị đi tới, giật giật mũi nói: "Tay nghề không tồi. Bỏ thêm bách hợp, dưỡng âm nhuận phế."

"Tiên sinh cũng làm một chén?" Ta nghiêng đầu nhìn ông, ta và Đông Phương ở cùng một chỗ chưa bao giờ tị hiềm, nhưng chưa từng có ai thấy mà tuyệt không giật mình, lòng dạ của vị Dược tiên sinh này thế nhân khó được.

"Nửa chén, thưởng cho con xuẩn cẩu này một chút." Dược tiên sinh lấy chân nhẹ nhàng đạp con chó một chút, con chó vàng lại vui mừng mà lăn dưới đất một vòng, bày cái bụng của mình ra, duỗi đầu lưỡi, hai mắt đen ẩm ướt chờ mong mà nhìn Dược tiên sinh. Dược tiên sinh bất đắc dĩ, nhấc chân mát xa một chút trên bụng nó.

Ta cười, múc cháo ra chờ nguội, chính mình uống hai ba ngụm liền xong, lại bưng một bát vào phòng Đông Phương.

Đông Phương đã tỉnh, đại khái một khắc ta vén chăn xuống giường y liền tỉnh, u khoác áo khoác, đang tại rửa mặt, ta đi qua hôn hôn y, trong miệng y có vị muối mằn mặn, hồi lâu không thân thiết, ta nhịn không được lại sờ lại cắn y, dùng mặt cọ thái dương của y, cho đến khi Đông Phương chịu không nổi mà đẩy ta ra, oán hận trừng mắt nhìn ta một cái.

Ta đây mới phát hiện, trên người y bị dính không ít nước.

Dứt khoát bới quần áo của y ra, để y mặc đồ của ta, bả vai của ta rộng dầy hơn y, ngày thường cũng cường tráng hơn y, y mặc quần áo của ta trống trơn đãng đãng, tay áo cũng phải xăn lên một vòng, giống tiểu hài tử mặc đồ người lớn, sấn một gương mặt lạnh lùng, càng cảm thấy đáng yêu. Ta dùng một tay lấy y ngồi xuống đầu gối, lại hôn hôn sờ sờ nửa ngày, Đông Phương bất mãn mà đẩy ta ra: "Đói bụng!"

Ta cười, y khẳng định đã sớm nghe thấy vị ngọt, nhanh chóng cầm bát lại đây, cháo đã không còn nóng, vừa vặn có thể ăn. Y vươn tay tới đón, ta dịch qua bên cạnh một tí, múc một muỗng đưa tới bên miệng y: "Giáo chủ, a ~ "

Đông Phương chụp một bàn tay lại đây.

Đùa giỡn không thành, ta phẫn nộ mà giao ra bát cùng muỗng.

Vẻ mặt Đông Phương đứng đắn mà ngồi ở trong ngực ta ăn, ta không thú vị mà chơi lỗ tai của y, xương tai mềm, dùng ngón tay ấn, nhẹ nhàng gập lại trung gian, buông tay lại bắn trở về. Không đợi ta chơi đủ, Đông Phương liền buông bát xuống.

Ta lấy khăn lụa ra lau miệng cho y, sau đó do dự một chút, nói: "Đông Phương, ta muốn đánh cuộc một phen."

Thân mình Đông Phương cứng đờ, quay đầu xem ta.

Ta cúi đầu hôn hôn mặt của y: "Ta muốn đánh cuộc một keo, ta muốn cùng ngươi cùng một chỗ."

Y trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật gật đầu.

Đây không phải là trị liệu bình thường, Dược tiên sinh nói: "Chúng ta phải chuẩn bị vạn toàn." Sau đó ông nhìn Đông Phương: "Ngươi là mấu chốt, ta yêu cầu ngươi phải luôn dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn để tránh xuất huyết quá nhiều, xuất huyết càng ít, cơ hội sống càng lớn, cho nên, đầu tiên chúng ta phải nuôi tốt thân thể của ngươi, Đông Phương giáo chủ."

Dược tiên sinh mang theo Đông Phương đi một ngọn núi, tìm được một ôn tuyền trong sơn cốc, để mỗi ngày y ngâm một canh giờ ở bên trong, sau đó mỗi ngày còn phải uống thuốc, vì thế công tác nghiền nát dược liệu liền giao cho ta.

Lần đầu tiên Đông Phương nghe người khác nói gì nghe nấy, không ôm oán hận chút nào, nhưng y kiên quyết phản đối ta lên núi tìm y, điều này làm cho ta thực không phải tư vị, trên người y chỗ nào ta chưa từng thấy qua ? Ngâm mình ở trong nước cũng nhìn không thấy cái gì, sao không cho nhìn?

Ta nhịn bốn năm ngày, cho đến khi Dược tiên sinh lại một lần nữa bắt xong mạch cho Đông Phương, nói: "Hôm nay ngâm một lần nữa là đủ, ngươi có hay cảm thấy lạnh nữa không?" Đông Phương lắc đầu: "Đã hết, kinh mạch cũng thông."

Nghĩ thầm rằng hôm nay là một lần cuối cùng, lòng ta ngứa khó nhịn, nghĩ có nên trộm lên núi nhìn Đông Phương tắm rửa hay không... suy nghĩ này một khi toát ra, ta đã cảm thấy thân thể nóng lên, tưởng tượng thấy sương trắng mỏng manh dâng lên, tiếng nước chảy nhẹ nhàng, Đông Phương ngâm trong nước, tóc dài rơi rụng hai bên, mặt bị nhiệt khí hấp hơi hơi đỏ lên, lông mi ngưng một chút bọt nước.

Bỗng nhiên cảm giác lỗ mũi nhiệt nóng, có cái gì đó sắp chảy xuống.

Con chó vàng ngồi dưới đất, nghiêng đầu nhìn ta, ta sờ sờ đầu của nó, nhỏ giọng hỏi: "Ta và Đông Phương đã thành thân, dù nhìn lén y tắm rửa cũng không có quan hệ gì đi?"

Con chó vàng lắc lắc cái đuôi.

"Hơn nữa ta có thể nói ta cũng đến phao ôn tuyền, có phải không?" ánh mắt ta tỏa sáng mà đập lòng bàn tay một chút, "Như vậy y sẽ không có đạo lý mà đâm ta có phải không?"

Con chó vàng ngốc ngốc mà "Uông" một tiếng.

"Thật ngoan, cẩn thận trông nhà a."

Chiếm được quân sư quạt mo duy trì, ta vừa lòng mà vỗ vỗ đầu chó, quyết định thật nhanh, một đường hừ tiểu khúc đi lên núi.

Chỗ kia cũng không xa, ta đi nửa canh giờ liền đến, chỉ thấy cỏ cây thấp thoáng có nhiệt khí sương trắng lượn lờ dâng lên, ta vội vàng phóng nhẹ bước chân, rón ra rón rén, nuốt nuốt nước miếng, ta đang muốn đẩy cỏ ra, chợt nghe thấy vèo một tiếng --

"Đông Phương! !" Ta sợ tới mức kêu to.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tranh một tiếng, Đông Phương nhanh chóng bắn cây ngân châm thứ hai đến đánh rơi cây thứ nhất.

Ta lau mồ hôi.

Đông Phương không mặc y phục đi ra, trách cứ: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Ta run rẩy vươn tay chỉ y: "Ngươi ngươi ngươi ngươi mưu sát trượng phu!"

Y vuốt ve tay ta, sửa lại: "Giáo chủ phu nhân, bổn tọa mới là phu quân của ngươi."

Ta trượt chân.

Y cong ánh mắt cười cười. Ta nhìn mặt nóng lên, y chỉ vội vàng mặc quần áo, ngực mở rộng, làn da vì ngâm ôn tuyền mà phiếm hồng, ta tiến lên, hai tay ôm y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: "Đông Phương, thân thể ngươi khỏe rồi đúng không?"

"Ừ."

Ta xiết chặt thắt lưng y, liếm liếm lỗ tai y: "Ta muốn sờ sờ ngươi."

Lỗ tai Đông Phương nháy mắt đỏ.

Tay ta chậm rãi duỗi xuống, cách quần áo nhẹ nhàng vuốt ve hạ bộ của y: "Ta muốn liếm ngươi."

"Dương Liên Đình, đừng như vậy..."

Đông Phương cư nhiên muốn đẩy ta ra.

Ta mãnh liệt ngẩng đầu khỏi hõm vai của y, tội nghiệp nói: "Đông Phương, qua vài ngày nữa, ta liền... Như vậy, ngươi không ôm ôm ta sao? Ngươi không hôn hôn ta sao? Cho ta sờ một chút, ta chỉ sờ một chút, không làm cái khác."

Đông Phương do dự một chút, nâng cánh tay lên ôm ta.

Ta mừng rỡ, hai ba cái bới quần áo của y, ôm y nhảy vào trong nước ấm áp.

Thật lâu không có làm, ôm thân thể bị nước suối nhiệt nóng sũng nước ướt át của Đông Phương, dục vọng dường như là đâm thẳng lên não.

Ôm Đông Phương đến ngồi trên một khối đá lộ ra khỏi mặt nước, ta ấn chân y cong lại, tách hai cái đùi của y ra, Đông Phương nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt chất vấn ta làm như thế nào, ta vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, không nói lời nào, tách hai chân của y ra đến cực hạn, dùng tay nâng sau thắt lưng của y, sau đó cúi đầu vùi đầu giữa hai chân y, liếm liếm chân thon dài trắng nõn của y, da thịt nơi đùi non của Đông Phương vừa mềm vừa trắng, sờ bóng loáng như đồ sứ, trên đùi y dường như không có lông, ta chậm rãi giơ cao hai chân của y, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm xuống.

Đông Phương chỉ có thể ngưỡng về phía sau, hai tay chống tại phía sau, y không phát ra âm thanh, nhưng ngực phập phồng càng ngày càng lợi hại. Ta càng dốc sức mà chăm sóc y, tư thế như vậy có thể nhìn thấy huyệt khẩu bị ôn tuyền ngâm đến ướt át của y thực rõ ràng, nếp uốn ửng đỏ, căng thẳng co rụt lại, ta nhìn xem mà hạ thân dâng lên lửa nóng, khố bộ trướng đến phát đau.

Tay bất tri bất giác liền duỗi đi vào, Đông Phương a một tiếng, giận nói: "Không phải nói chỉ sờ thôi sao!"

"Ta sờ sờ bên trong." Ta không biết xấu hổ mà nói, trước khi Đông Phương phát hỏa vội vàng gia nhập ngón tay thứ hai, hai ngón tay thong thả mà chuẩn xác phiên giảo bên trong, khớp xương hơi hơi gấp khúc, có ý thức mà chạm vào chỗ nào đó, số lần kết hợp cùng Đông Phương biến nhiều, ta chỉ cần sờ trong chốc lát là có thể dựa vào ký ức tìm nơi sẽ khiến y thất thần thét chói tai.

Quả nhiên, ngón tay vừa đụng vào, thắt lưng Đông Phương liền mềm nhũn, sắc mặt phiếm hồng, môi hơi hơi mở ra, bắt đầu thở dốc.

"Ha... A..."

Ta vốc chút nước tưới lên, nhu xung quanh huyệt khẩu càng mềm nhũn, lại sáp nhập một ngón tay, mặt sau đã bị mở ra, ngón tay bị kẹp quá chặt chẽ. Ta vừa hoạt động phần dưới, một tay khác cũng không nhàn rỗi, tùy ý vuốt ve trước ngực y. Ngẩng đầu nhìn y, ánh mặt trời phản chiếu, cả người Đông Phương xích lỏa, trên người dính bọt nước ướt sũng, hơi hơi ngẩng đầu lên, đuôi mắt xếch phiếm hồng, lông mi dầy dài, cằm và cổ vẽ ra một đường cong mê người, hơi nước nóng hầm hập không ngừng bốc lên, hấp làn da toàn thân đều hơi đỏ, phấn hồng nhợt nhạt, để người ta rất muốn liếm y từ đầu đến chân.

Phía dưới đã khuếch trương xong, ta rút ngón tay ra, lôi kéo như vậy, Đông Phương thấp thấp kêu lên. Ta kéo hai cánh tay của y, kéo người vào trong ngực, một tay đỡ thắt lưng của y, một tay nâng mông mềm mại, nhấc lên trên mặt đối mặt ôm vào trong ngực.

Ôn tuyền không sâu, dưới có đá nhỏ cùng cát chậm rãi lưu động, không trượt. Hai chân của ta chống đỡ, Đông Phương liền treo trên không trung bị ta ôm, đầu dựa vào bả vai của ta luôn luôn thở dốc.

Nghe miệng môi của y tràn ra thở dốc, tay nâng mông y của ta lại không thành thật, hai ngón tay mở hậy huyệt của y ra, ôn tuyền chảy xuôi lập tức ùa vào, Đông Phương bị nóng một chút, a a rên rỉ, bắt đầu vặn vẹo ở trong ngực ta. Ta cúi đầu hôn hôn y, môi khẽ nhếch ngậm lấy cánh môi mỏng bạc tình của y, đầu lưỡi chui vào trong miệng y, y dường như là theo bản năng mở miệng ra, ta nhân cơ hội ôm lấy lưỡi của y, miệng lưỡi hai người cùng triền, tiếng mút vào không ngừng vang lên, hôn đến quên hết tất cả.

Đông Phương thực thích hôn, bất luận là hôn nhẹ nhàng bâng quơ hay là hôn sâu nhiệt liệt mang theo tình dục, y đều thích và còn luôn đắm chìm trong đó, nhắm mắt lại, hai cánh tay đều quấn lên cổ ta, giống như là mời.

Hạ thân của ta đã ngạnh đến giống như thẳng côn, cao cao đứng thẳng cọ khe mông của Đông Phương, không thể chờ đợi được muốn sáp nhập, Đông Phương có lẽ cảm giác được, lùi lùi ra sau này, môi tách ra có lẽ muốn nói cái gì, ta làm sao có thể để y nói? Đuổi theo dùng sức hôn, đỉnh khố bộ, trực tiếp sáp đầu hạ thân vào, sau đó thoáng buông lỏng tay đỡ lấy thắt lưng của Đông Phương.

"A... Nha..."

Tư thế này làm y nặng nề mà rơi xuống, vì thế toàn rễ đều nhập, ta vội vàng đỡ người, tiếng kêu của Đông Phương đã biến thành nức nở, ta nhắm ngay nơi khiến y khoái hoạt mà sâu sâu cạn cạn ra vào, thắt lưng Đông Phương đã tê rần, cũng quên mắng ta, mê loạn mà cọ cơ thể của ta. Ta bị y kẹp đến muốn mệnh, bên trong y thực nóng, ngừng không được mà co rút nhanh, còn mang theo dòng nước không ngừng cọ rửa xâm nhập, nước suối ấm áp phốc phốc vang lên làm ta nhẫn cũng nhịn không được, hung hăng mà đâm vào, đi ra, lại chỉnh căn đỉnh đi vào.

"Dương Liên Đình... Dương Liên Đình..." Đông Phương ôm ta, móng tay dường như muốn cào ra dấu sau lưng ta, "Rất sâu... Rất sâu... A..." Mãnh liệt đỉnh đến chỗ kia, y nói cũng nói không được đầy đủ, hai chân ôm lấy phần eo của ta run lên.

Ngực y phập phồng, ngửa đầu, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, có lẽ là gian nan mà hô hấp, đuôi mắt đều đỏ, thủy quang mông lung, càng sấn viên lệ chí kia, hàm xuân phong tình nói không nên lời, ta dường như nhẫn đến cực hạn, hai tay siết thắt lưng của y, đặt y về lại trên tảng đá ướt phía sau lưng y, đại khai đại hợp mà làm.

Đông Phương áp lực không được mà bắt đầu rên rỉ, nói năng lộn xộn: "A a... Dương... Chậm một chút... A... Không được... Ưm a... Dương Liên Đình..."

Ba ba, thân thể va chạm, theo tiếng nước chảy rầm nha, nghe phá lệ rõ.

Dĩ vãng làm với y, y đều tận lực ngăn chặn thanh âm của mình, nhưng lần này không biết là vì tư thế hay là vì ở trong nước, nóng hơn thường ngày nên y càng mãnh liệt, Đông Phương nhịn không được, áp không được, thanh âm cao vút mà run rẩy, mang theo mị ý, ta nghe mà nhiệt huyết dâng trào, thô thô thở hổn hển, động tác không có cách nào khống chế mà thô hẳn lên.

Ta dùng sức vuốt ve cái mông của y, dùng sức đẩy hai nửa mông y ra hai bên, hạ thân nhanh chóng ra vào, mỗi lần dường như đều lôi ra chỉnh căn, sau đó mạnh mẽ sáp nhập, nước cũng tùy theo không ngừng dũng mãnh tiến vào xuất ra, làm trừu sáp càng thông thuận trắng mịn, thanh âm của Đông Phương bỗng nhiên chặt đứt, ngửa đầu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm mấy hơi, cả khuôn mặt đỏ rần, ánh mắt tan rã, có lẽ đã kêu không được.

Ta ngẩng đầu, há mồm hôn y, không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích y, y dường như sắp hô hấp không được, bị ta ngăn chặn miệng, vẫn khoái ý đến sắp phát cuồng như cũ, mơ hồ gọi không rõ, hai tay ôm ta càng ngày càng chặt, thân thể cũng run rẩy đến càng ngày càng lợi hại, ta biết y sắp đến đỉnh, phía dưới ra vào càng dùng sức.

Hai cái đùi của Đông Phương đã không vòng nổi ta, mềm mềm rũ xuống, ta liền dùng tư thế sáp nhập xoay người y lại, để y ghé vào tảng đá, cao cao nhếch mông lên cho ta làm, y rên rỉ dường như biến thành nức nở, vô lực nằm úp sấp, theo động tác của ta mà đung đưa thân thể, ta mở mông y ra, nhìn vật cứng của mình tiến xuất sau hậu huyệt của y, huyệt khẩu bị mở ra, ma xát, đã đỏ lên.

"A a!" Đông Phương bỗng nhiên hét lên một tiếng, hai mắt nháy mắt trợn to, thân cứng còng một chớp mắt, hậu huyệt co rút co rút, cái loại chợt đè ép này làm toàn thân ta đều tê dại, rất nhanh lại trừu đưa vài cái, nhịn không được bắn.

Chất lỏng sềnh sệch bắn vào chỗ mẫn cảm nhất của y, thân mình Đông Phương lại run rẩy một trận, cả người mềm mềm nằm trên tảng đá, hai chân còn mở lớn, ánh mắt nửa mở nửa khép, thấp giọng thở dốc.

Ta đem lật người y lại, ôm vào trong ngực hôn môi, khóe mắt thoáng nhìn ít dính dịch đạm sắc trong suốt dính trên tảng đá ướt át, chậm rãi nhỏ xuống.

Sau đó đương nhiên không làm cái gì khác, sau khi trở về, Dược tiên sinh như có điều suy nghĩ mà nhìn dấu năm ngón tay trên mặt ta, còn có Đông Phương mặt mũi đen đến như đáy nồi, đi đường hơi có chút quái dị.

Từ ngày đó về sau, ta thường thường vờ đáng thương, vờ uất ức, lau nước mắt, biến đổi đa dạng giữ Đông Phương ở bên người, ngày tiếp nối đêm nói lời ngon tiếng ngọt khiến người ta buồn nôn, tùy thời tùy chỗ động dục yêu cầu hôn hôn ôm một cái sờ sờ liếm liếm.

Cứ như vậy đến một ngày trước tiết đoan ngọ, trong thôn thiết lập hiến tế chúc mừng cày bừa vụ xuân, khẩn cầu một năm mưa thuận gió hoà, ban đêm, ở sân phơi nắng ngũ cốc dựng một cái sân khấu kịch, ta lôi kéo Đông Phương đi giúp vui.

Đúng là cảnh xuân thời tiết tốt, muôn hồng nghìn tía mở ra, ban đêm trong gió mang theo mùi hoa thoang thoảng, trong tiếng chiêng trống, vũ nương dời bước liên tục lên đài, tay áo dài múa máy, miệng hát ca điêu luyện, yêu kiều mềm mại xướng lên.

"Nguyện cuộc đời này yên bình sống quãng đời còn lại, bạch vân không ao ước tiên hương. Duy nguyện ân tình mỹ mãn, lâu dài."

Trong dòng người chật chội, dưới ngọn đèn dầu dịu dàng, Đông Phương nhìn về phía ta, đôi mắt trong như nước, con ngươi đen thùi ảnh ngược một bóng người nho nhỏ, y gọi ta: "Dương Liên Đình..." Thanh âm nhẹ nhàng, như gió nhẹ phất bên tai.

Đáy mắt ta không khỏi nóng lên, cúi đầu hôn y thật sâu.

Lâu dài, nguyện vọng thật đẹp rất xa vời.

Đêm đó, dắt tay về tới nhà tranh của Dược tiên sinh, ông đã chờ lâu ngày.

Ma túy đã quay cuồng trong ấm thuốc, rượu mạnh cùng đao cũng đã chuẩn bị tốt.

Ta cởi bỏ quần áo nằm ở trên giường trúc, Đông Phương ngồi ở bên giường của ta, rũ mắt, lẳng lặng không nói không cười.

Ta nhìn chăm chú y thật lâu, gần như si mê.

Thật lâu sau, ta mỉm cười, đưa tay sờ sờ mặt của y: "Nếu ta ngủ vài ngày, ngươi không nên gấp gáp, mỗi ngày đều phải ăn cơm thật ngon, cũng phải đi ngủ, ngươi mà gầy, ta sẽ không tỉnh, biết không?"

Y cúi đầu, khẽ lên tiếng: "Ừ."

Ta ôm lấy cổ của y, để y cúi đầu, giọng nói đã khàn khàn: "Đông Phương, ôm ta một cái."

Y cúi xuống ôm chặt lấy ta, cánh tay không ngừng run rẩy.

"Không cần ngủ lâu lắm."

"Ừ."

"Nhất định phải tỉnh."

"Ừ."

"Ta chờ ngươi."

"Ừ."

Lẫn nhau đều nói không ra lời, cứ ôm chầm như vậy thật lâu, cho đến khi Dược tiên sinh bưng bát dược ma túy tiến vào.

Ta ngẩng đầu hôn hôn môi y, nói câu nói sau cùng.

"Đông Phương, ngươi phải sống tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro