Chương 9: Mùa Hè Đáng Nhớ
Sau kỳ thi cuối năm nhất, cả nhóm tám người họ quyết định tổ chức một chuyến cắm trại bên hồ để thư giãn. Không ai trong nhóm từng có kinh nghiệm cắm trại trước đó, nhưng điều đó chỉ càng làm cho chuyến đi thêm phần thú vị.
Khung cảnh thiên nhiên xanh mướt, mặt hồ yên ả phản chiếu bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ làm ai cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng.
“Được rồi, ai làm gì thì làm, nhưng nhớ đừng làm cháy cả khu rừng này đấy” Furuya Rei vỗ tay ra hiệu.
Cả nhóm nhanh chóng chia nhau nhiệm vụ: Rei và Kenji lo dựng lều, Saori và Etsuko sắp xếp đồ đạc, Hiromitsu và Hanami nhận nhiệm vụ nấu ăn, còn Jinpei và Ayaka được giao đi tìm củi khô để nhóm lửa.
---
Ở một góc của khu cắm trại, Hiromitsu và Hanami đang loay hoay với bếp than.
Anh có vẻ khá thành thạo trong việc nhóm lửa và nướng thịt, anh cẩn thận xếp từng thanh than vào bếp, châm lửa rồi quạt nhẹ để ngọn lửa lan đều.
Hanami ngồi bên cạnh, tay chống cằm nhìn Hiro với ánh mắt đầy tò mò. "Cậu giỏi thật đấy, có vẻ đã làm việc này nhiều lần rồi nhỉ?"
Hiromitsu nhún vai. "Cũng không nhiều đâu, nhưng tớ có xem ba làm vài lần."
Hanami gật gù. "Vậy để tớ phụ cậu nhé!"
Anh hơi ngạc nhiên. "Cậu biết nấu ăn sao?"
Cô cười gượng. "À… không hẳn. Nhưng tớ muốn học!"
Hiromitsu khẽ bật cười. "Được thôi, vậy tớ sẽ hướng dẫn cậu."
Anh đưa cho Hanami một con dao và một ít rau củ. "Đầu tiên, cậu cắt mấy thứ này đi."
Hanami hít sâu, cầm con dao lên một cách đầy quyết tâm. Nhưng chưa được ba giây thì... "Cắt...", "Rắc!", tiếng dao chạm vào thớt nghe thật không ổn.
Hiromitsu nhìn xuống…
Hanami cắt một miếng cà rốt theo hình dạng… không rõ là gì.
Cậu chớp mắt, cố nhịn cười. "Hanami… đây là cậu đang cắt hạt lựu hay đang điêu khắc nghệ thuật vậy?"
Hanami đỏ mặt. "Tớ đang cố gắng mà! Cắt rau củ khó hơn tớ nghĩ"
Anh lắc đầu, nhẹ nhàng lấy con dao từ tay Hanami. "Để tớ làm mẫu một lần, cậu nhìn kỹ nhé."
Hanami ngoan ngoãn gật đầu, chăm chú quan sát Hiromitsu cắt từng lát cà rốt một cách gọn gàng, đều tăm tắp.
Mắt cô lấp lánh, trong lòng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.
"Morofushi, cậu đúng là tuyệt vời thật đấy…"
Cô lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình mà không nhận ra.
Hiromitsu khựng lại một chút, rồi quay sang nhìn Hanami. "Hả? Cậu vừa nói gì à?"**
Hanami giật mình, tim đập mạnh. "À… không có gì! Cậu cứ tiếp tục đi!"
Anh cười nhẹ, nhưng không hỏi thêm. "Được rồi, bây giờ cậu thử lại đi, tớ sẽ hướng dẫn."
Lần này, Hanami cắt tốt hơn một chút, dù vẫn chưa hoàn hảo.
"Tốt hơn rồi đấy." Hiromitsu khẽ gật đầu, không quên vỗ nhẹ lên đầu Hanami như một lời động viên.
Hanami ngước lên nhìn Hiro, cảm giác tim mình bỗng đập nhanh hơn bình thường.
Từ lúc nào… cậu ấy lại trở nên dịu dàng với cô như vậy?
Từ lúc nào… cô lại thích ở bên cạnh cậu ấy đến vậy?
Có lẽ, Hanami đã thích Hiro hơn cô tưởng.
---
Ánh lửa bập bùng trong đêm tối, tạo nên những tia sáng nhảy múa, nhấp nhô như những con sóng lửa bập bùng không ngừng. Vài cơn gió nhẹ thổi qua, vờn theo làn khói mỏng từ vỉ nướng, mang theo mùi thịt nướng thơm phức quyện lẫn với hương rau củ và gia vị. Cả nhóm đang tụ tập quanh chiếc bàn gỗ lớn, cùng nhau thưởng thức bữa tiệc BBQ ngoài trời, mọi người trò chuyện vui vẻ, kể những câu chuyện cười đùa.
Furuya Rei, với đĩa thức ăn trên tay, liếc nhìn quanh nhóm bạn, nhưng ánh mắt anh chẳng thể nào rời khỏi cặp đôi “bí ẩn” đang ngồi đối diện nhau. Đó là Matsuda Jinpei và Ichihara Ayaka. Hành động của họ cứ giống nhau đến kỳ lạ, không chỉ một lần mà là liên tục. Những cử động vô thức ấy dường như đã trở thành thói quen, như thể họ đã hiểu rõ nhau từ rất lâu rồi, mặc dù cả hai mới chỉ bắt đầu trò chuyện và gần gũi hơn trong thời gian gần đây.
Lúc này, Ayaka đang đưa tay gắp một miếng thịt từ vỉ nướng lên. Đồng thời, Jinpei cũng làm đúng hành động như vậy. Cả hai đều nhón đũa lên, đồng thời cúi xuống nhìn đĩa thịt, gắp miếng thịt cùng lúc, rồi khi đã gắp xong, cả hai đều ngẩng lên nhìn nhau, rồi lại quay mặt đi, như thể tự động làm theo một thói quen vô hình. Họ lại cùng lúc hạ tay xuống, rồi lại vô tình nhìn nhau một lần nữa, khiến mọi ánh mắt của nhóm bạn đều đổ dồn về phía hai người họ.
Rei không thể kìm được cười, giọng anh vang lên rõ ràng: “Các cậu nhìn này, có phải Matsuda và Ichihara là sinh đôi không? Cứ như là cùng một khuôn đúc ra ấy”
Hagiwara Kenji bên cạnh cũng không nhịn được mà cười khẩy: “Đúng thật đấy. Các cậu thấy không, cả hai người họ cùng lúc gắp thịt, rồi lại cùng lúc nhìn vào nhau, rồi lại cúi mặt xuống như nhau. Thật không thể tin được”
Ayaka và Jinpei, cả hai đều lúng túng, không biết làm sao để che giấu sự ngượng ngùng. Họ tiếp tục cầm đũa lên một cách vụng về, nhưng lần này, họ lại vô tình cầm đũa cùng một lúc, rồi lại nhìn nhau. Cả hai giật mình và rút tay lại vội vã, miệng lắp bắp: “À, cậu… cậu ăn miếng này nhé.”
“Ừm... cảm ơn…” Ayaka trả lời, giọng cô khẽ khàng, có chút ngượng ngùng, tay cô chạm vào đũa của Jinpei nhưng lại vội vàng rụt lại.
“Ha!” Rei không thể nhịn cười được nữa, anh nháy mắt về phía Kenji. “Cậu để ý không? Lần nào cũng vậy! Cứ giống như họ có một sợi dây vô hình điều khiển mọi cử động vậy.”
Kenji gật đầu liên tục, ánh mắt anh không khỏi ánh lên sự thích thú: “Họ giống nhau thật đấy. Dù sao thì… cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.”
Hiromitsu ngồi gần đó cũng không khỏi nhếch môi, nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Tớ nghĩ mình nên đi lấy thêm thức ăn. Cậu cũng đi với tớ không, Inoue?”
Hanami gật đầu vội vàng, cô lướt qua ánh mắt của Hiromitsu và không thể không cười được. Cô thật sự rất vui khi được ngồi cùng với Hiro, không chỉ vì việc cùng nấu ăn mà còn vì những giây phút gần gũi như thế này. Cô có thể cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn mỗi lần anh cười với cô.
Cả nhóm vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng ánh mắt của Rei vẫn không rời khỏi Ayaka và Jinpei. Anh chỉ đơn giản là không thể bỏ qua sự trùng hợp kỳ lạ này. Những cử động của họ tiếp tục lặp lại một cách hoàn hảo, và dù họ có cố gắng không nhìn nhau, ánh mắt vẫn vô thức tìm về phía đối phương. Những lần gắp thức ăn, uống nước hay cầm đũa đều cùng lúc, không hề có sự khác biệt.
Bữa ăn trôi qua, mọi người bắt đầu cười đùa hơn nữa, nhưng sự lúng túng của Jinpei và Ayaka vẫn không giảm đi chút nào. Đột nhiên, một hành động nữa xảy ra, khiến Rei không thể không trêu đùa họ.
Lần này, cả hai người cùng lúc gắp một miếng thịt, rồi lại nhìn nhau một cách ngượng ngùng. Jinpei khẽ rụt tay lại, nhưng một lần nữa, cả hai lại vô tình chạm vào tay nhau. Cảm giác đó làm cả hai người đều bất ngờ, và họ nhanh chóng thu tay lại, mặt đỏ bừng lên.
Kenji ngay lập tức nhận ra và không để lỡ cơ hội: “Trời ơi, sao lại thế này? Cả hai người đang nắm tay nhau rồi đấy”
Jinpei hoảng hốt nhìn xuống tay mình, rồi lại nhìn Ayaka, như thể anh không thể tin được vào những gì vừa xảy ra. “Tôi… không cố ý,” anh lắp bắp.
Ayaka cũng không kém phần hoảng hốt, cô cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng không thể ngừng cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Tôi… cũng không cố ý.”
“Ôi trời, hai người sao thế? Không phải là thích nhau rồi đấy chứ?” Kenji trêu chọc, giọng đầy ẩn ý, khiến cả nhóm đều bật cười. “Bây giờ thì rõ ràng rồi, họ giống nhau đến mức ngay cả tay cũng không thể tách rời!”
Jinpei đỏ mặt đến tận mang tai, còn Ayaka thì vội vàng nhìn đi chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngừng cảm thấy khó chịu. Nhưng càng cố che giấu sự ngượng ngùng, họ lại càng không thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người.
Rei thừa cơ trêu đùa tiếp: “Được rồi, chúng ta có thể gọi đây là cặp đôi song sinh không? Hoặc là, tôi nên gọi họ là đôi bạn tay nắm tay ha?”
Mọi người đều cười ồ lên, còn Jinpei và Ayaka chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, không biết nói gì thêm. Nhưng trong lòng họ lại dâng lên một cảm giác khó tả, như thể có một thứ gì đó mới mẻ, ngọt ngào bắt đầu nảy nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro